Mục lục
Cưng Chiều Của Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 359: CÓ CHÚT SI MÊ

Không ai có thể ngờ, Như Ý đột nhiên lại thay đổi ý định, đối với chuyện mình trải qua ở “trung tâm từ thiện” cũng không hề để trong lòng, giống như người được nói đến không phải là cô.

Thái hậu khôi phục vẻ mặt hoảng hốt: “Vậy là tốt rồi, đến lúc mọi người thể hiện tốt một chút.”

Nói xong lời này, dường như đã bàn xong chuyện chính, sau đó mọi người nói chuyện phiếm, đơn giản là những kiểu son phấn nào đẹp, Hoàng Thượng thích loại nào.

Như Ý lại giống như gà lạc bầy, dường như mọi người đều quên cô, nhưng vẫn có một chút cảm giác như có như không rơi trên người mình, dù Như Ý không ngẩng đầu, chỉ im lặng ngồi bên cạnh lắng nghe sự so sánh của tất cả mọi người.

Buổi tối, thừa dịp lúc yên tĩnh, Như Ý mở mắt nhìn Tử Yên đang ở bên cạnh hầu hạ mình, cô mỉm cười nhớ đến chuyện hôm nay.

“Hôm nay cám ơn ngươi!” Như Ý kéo tay Tử Yên, khách khí nói.

Tử Yên có chút xấu hổ, nhìn về phía Như Ý nói: “Đó là chuyện nô tì phải làm, lúc ra cửa Hoàng Thượng đặc biệt dặn dò phải chăm sóc cho cô nương thật tốt, Hoàng Thượng có vẻ rất quan tâm Như Ý cô nương, thật sự là ao ước của nô tì, nô tì vô cùng vui mừng!” Tử Yên liên tục nhắc đến Thác Bạc Liệt, cũng không biết những lời này là ý của Thác Bạc Liệt hay là Tử Yên thật sự nghĩ như vậy.

Như Ý lặng lẽ cười, dường như không quá đồng ý với cách nhìn của Tử Yên, nhưng cô cũng không bác bỏ, giống như cảm thấy bác bỏ cũng không có tác dụng: “Say này, không được làm những việc nguy hiểm như vậy, phải biết rằng không phải ai cũng có giá trị, nhất là những người không có địa vị như ta.” Lời nói này của Như Ý là thật, cô cũng không mình sẽ gặp phải những chuyện gì và lúc nào sẽ rời đi.

Nhưng không ngờ, Tử Yên nghe xong những lời này lại thấy ấm áp trong lòng, làm cung nữ, là địa vị thấp nhất, chủ tử muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, có ai thèm quan tâm đến an nguy của các nàng đâu, Như Ý cũng không ngờ một lời nói qua loa của mình lại đạt được kết quả ngoài ý muốn.

“Được rồi, đi nghỉ sớm một chút, ta cũng mệt rồi.” Như Ý cũng mặc kệ Tử Yên suy nghĩ điều gì, cô đã vô cùng lạnh nhạt, cho nên trải qua rất nhiều thứ, tính cách của con người cũng đã thay đổi đi rất nhiều.

Tử Yên đắp chăn cho Như Ý sau đó thổi tắt đèn trên bàn bên cạnh, lúc này mới nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.

“Hôm nay không có chuyện gì chứ?” Người đàn ông thả lỏng cây bút lông trên tay, ngẩng đầu nhìn người đang quỳ phía dưới.

“Vâng, hơn nữa Như Ý cô nương dường như cũng không khôi phục lại võ công.” Một cung nữ cúi đầu nghiêm túc trả lời.

Nam tử lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó cho nha hoàn lui ra, nhìn qua thứ sắp hình thành kia, trong mắt đều là sự dịu dàng, yên tĩnh đến mức si mê.

Như Ý đợi Tử Yên đóng cửa đi ra, im lặng nghe động tĩnh bên ngoài, sau khi nghe âm thanh ngày càng xa lúc này mới yên tâm.

Cô vội vàng ngồi dậy, khoanh hai chân sau đó nhắm mắt lại, từ từ vận công.

Một dòng nước ấm rốt cuộc cũng phun lên lồng ngực của cô, Như Ý bỗng cảm giác lục phủ ngũ tạng đều thông suốt, sau đó cảm thấy tinh thần và thể xác đều dễ chịu hơn rất nhiều.

Rốt cục, trên mặt cô cũng lộ ra ý cười, nhưng trong lòng lại gợn sóng, nếu không phải ngày đó Tử Yên thất thố, đụng đổ đồ vật thì cô thật sự không thể biết công phu của mình là bị thuốc khống chế cho nên không thể nào khôi phục được.

Lần trước bởi vì cô không có công lực nên mới bị Thái hậu đối phó như vậy, lần này nếu như cô không cẩn thận chỉ sợ cái mạng của mình cũng không còn, thuốc này có lẽ Thái hậu đụng tay đụng chân mới khiến cho mình trở nên như vậy.

Công lực của Như Ý đã bắt đầu khôi phục, vây nên cô bắt đầu muốn kiểm tra đồ vật của mình.

Nghĩ tới đây, Như Ý vội vàng tìm một bộ trang phục màu tối mặc vào, sau đó phi thân nhảy ra cửa sổ, bay về phía thiên lao.

Tuy nhiên điều này cũng không có mục đích gì, bởi vì cô cũng không biết mẹ đang bị giam ở chỗ nào.

“Ấy, ngươi nhớ trông coi cẩn thận, đây chính là lời nương nương đặc biệt dặn dò.”

Như Ý bị một giọng nói ngắt mạch suy nghĩ của mình, tung người một cái, ẩn núp phía sau một cái cây ở bên cạnh.

Chỉ thấy một cung nữ ôm túi đồ vật ở trong ngực sau đó giao vào tay một cung nữ khác.

Cung nữ kia vội vàng gật đầu, nhét vào túi: “Yên tâm, nương nương nhà chúng tôi biết nên làm thế nào!”

Như Ý nghe xong, lập tức cảm thấy hứng thú, chuyện cung đấu thế này rốt cuộc đều có ở khắp mọi nơi.”

Hai người tách ra, Như Ý vội vàng phi thân đi theo cung nữ vừa nhận túi đồ vật kia, đi đến tẩm cung của chủ nhân mà nàng đang phục vụ.

“Nương nương, nô tỳ đã đem đồ vật cầm về!” Cung nữ vừa mới đi vào, đã nhanh giao đồ vật cho người đang lo lắng chờ đợi kia.

Sau khi Như Ý nhìn thấy rõ người kia, phản ứng đầu tiên là giật mình, sau đó cười.

“Xem ra Bình tài nhân thật đúng là muốn lấy được, không đơn giản chỉ là tìm đồ, mà còn muốn phụ trách đúng lúc, tuy nhiên cũng không biết thứ này đến từ tay của bản phi, đến lúc đó sợ là không thể chịu nổi.” Vị được xưng là nương nương kia cười nói, khóe miệng đều là sự châm chọc.

Tuy nhiên, cung nữ kia dường như là cung nữ thiếp thân của chủ tử, vậy mà đã sớm nghĩ ra kế sách, đụng nhẹ vào người nương nương nói: “Nương nương, nếu như ngài làm thành khẩu vị khác biệt, sau đó đánh dấu lại, như vậy người kia sẽ biết được, ngài có thể ăn theo, đến lúc đó ai bị hại cũng không thể nghi ngờ đến nương nương.”

Cung nữ vừa thốt lên, người trước mặt lập tức sáng mắt lên: “Phinh Đình, không uổng công bản phi yêu thương ngươi như vậy, sau khi mọi chuyện thành công sẽ có thưởng, ngươi đem đồ vật đi đi.” Nương nương ngáp một cái, sau đó khoát tay để cung nữ Phinh Đình lui ra.

Như Ý đuổi theo người cung nữ kia tới phòng bếp, sau đó nhân lúc không có ai, bắt đầu làm, nhưng cũng được coi là một người tài giỏi và khéo tay, độc tác rất nhanh nhẹn và thuần thục, không hề có chút mờ ám nào.

Như Ý nhìn cung nữ bỏ độc vào trong món điểm tâm, loại điểm tâm này có điểm khác với những loại khác, bởi vì nó có thêm một chút hoa văn, lại càng người ta có cảm giác muốn ăn.

Đợi sau khi đã làm xong mọi việc, Phinh Đình lúc này mới thở phào một cái, giống như sứ mệnh lớn lao đã được hoàn thành, vươn vai một cái.

Như Ý nở một nụ cười xinh đẹp, sau đó nhặt một hòn đá, nhẹ nhàng ném ra.

“Ai?” Phinh Đình cảnh giác nhìn loạn về bốn phía, chỗ nào cũng nhìn một lần, không phát hiện ra điều gì bất thường, lúc này mới thả lỏng tinh thần.

Chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng làm sao Như Ý có thể buông tha nàng như vậy, đang lúc lòng nàng buông lỏng, Như Ý lại cầm hai hòn đá ném ra ngoài.

“Rốt cuộc là ai? Không có việc gì thì giả thần giả quỷ làm gì? Có bản lĩnh thì đi ra đây!” Phinh Đình ngược lại rất khí phách, nhưng rõ ràng lời nói của nàng đã tiết lộ cảm xúc lo lắng của bản thân lúc này, ánh mắt nhát gan nhìn khắp nơi.

Trong lòng Như Ý vui mừng, xem ra người này là sợ quỷ, đoán chừng nước chảy ở hậu cung cũng không cạn, có thể ở bên cạnh vị nương nương độc ác đó một thời gian dài như vậy, nhất định không phải nhân vật đơn giản, thế thì lại càng đơn giản hơn.

Như Ý cố ý lướt nhanh qua bên người Phinh Đình, sau đó rất nhanh biến mất.

Phinh Đình bị dọa đến mức chân mềm nhũn, thế nhưng vì đồ vật trong tay nên cũng không dám kêu lên, nàng vội vã cầm đồ vật rời đi.

Như Ý lại phi thân một cái, sau đó rơi xuống trước mặt người kia, nháy nháy mắt, lúc đầu do trạng thái lo lắng quá độ nên Phinh Đình không thể chịu được sự kích này, rất nhanh liền bị Huyễn hồn thuật của Như Ý chiếm lấy ý thức.

Như Ý tập trung tinh lực nhìn thẳng vào đôi mắt của Phinh Đình, sau đó ám chỉ: “Hãy tự nói với bản thân, món điểm tâm có hoa văn không có độc, điểm tâm màu hồng đào mới là có độc…”

Như Ý lặp lại một lần nữa câu nói này, sau đó dùng sức đem suy nghĩ đó nhét vào trong đầu nàng ta.

Sau khi miệng nàng ta từ từ nhắc lại câu nói này, Như Ý mới thỏa mãn phi thân rời đi.

Phinh Đình giật mình một cái, nghe thấy “Keng keng keng…” là âm thanh của tiếng gõ mõ, lúc này Phinh Đình mới quan sát sắc trời, mặc dù biết bây giờ là mùa đông, sương mù che kín có chút mơ hồ nhưng nàng cũng biết tốc độ của mình tương đối chậm, cũng không ngờ mình có thể chậm như vậy, liền vội vàng đi về phía nơi ở của chủ nhân.

“Hoàng Thượng, bên ngoài có người cầu kiến!” Thác Bạc Liệt vẫn đang vội xử lý công việc của mình lại bị Lý công công cắt ngang mạch suy nghĩ.

Có lẽ cũng cảm thấy bản thân cúi đầu quá lâu nên hơi mệt mỏi một chút, Thác Bạc Liệt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý công công.

“Vị đại thần nào cầu kiến?” Thác Bạc Liệt đối với chuyện các đại thần cấu kiến vẫn cảm thấy hơi phiền phức, mấy đại thần này lá gan càng ngày càng lớn, càng ngày càng không coi ai ra gì, lúc lên triều cũng không hề yên tĩnh.

Lý công công có vẻ hơi khó xử, cuối cùng vẫn bẩm báo lại mọi chuyện cho Hoàng Thượng: “Bẩm Hoàng Thượng, không phải đại thần, mà lại một người tự xưng là thủ hạ của Trác Lỗi tới gặp Hoàng Thượng!”

Thác Bạc Liệt giật mình, Trác Lỗi? Cái tên này giờ đã trở thành cái một cái tên mà Thác Bạc Liệt quá quen thuộc, nhưng mấu chốt của vấn đề là một thân phận khác của Trác Lỗi: “Y vào bằng cách nào?” Đương nhiên là hoàng cung của Thác Bạc Liệt đều có người bảo vệ, nếu dễ dàng để hắn tiến vào như vậy thì không phải bản thân mình đang nuôi một đám phế vật hay sao?

Lý công công dường như hiểu được suy nghĩ của Hoàng Thựng, vội vàng trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng, là bị ám vệ bắt lấy!”

Thân phận của các ám vệ đều rất bí ẩn, nhưng bởi vì trước kia Lý công công vẫn luôn đi theo Tiên hoàng, hơn nữa lại rất trung thành cho nên cũng không có gì kỳ lạ.

Thác Bạc Liệt nghe là bị bắt, lúc này mới thả lỏng: “Giải hắn vào!” Thác Bạc Liệt lại tiếp tục nhìn vào tấu chương.

Lý công công lập tức ra ngoài để cho người dẫn Trác Lỗi vào.

Khi nhìn thấy Hoàng Thượng, Hàn vẫn không khỏi giật mình, mặc dù ở biên giới đã từng gặp qua một lần, nhưng khi đó Hoàng Thượng ít đi một phần khí phách, bây giờ khí chất cao quý kia lại hiện ra một cách tự nhiên, phần khí phách này không cần phải nghĩ cũng tự toát ra.

“Thảo dân gặp qua Hoàng Thượng!” Hàn lập tức quỳ gối trước mặt Thác Bạc Liệt.

Thời điểm Thác Bạc Liệt nhìn thấy Hàn, cũng coi như là có chút ấn tượng, lúc đầu hắn rất thích khí chất của Hàn, mặc dù chỉ là một thủ hạ, lại không hề kiêu ngạo hay tự ti, lại là thủ hạ của Trách Lỗi, hắn có thể chắc chắn.

“Ngươi không sợ chết?” Thác Bạc Liệt khinh miệt hỏi.

Hàn sửng sốt, đương nhiên không thể ngờ rằng Thác Bạc Liệt sẽ hỏi mình vấn đề này, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Sợ, sao lại không sợ chết chứ! Nhưng lần này là phụng mệnh mà đến, cũng biết rằng Hoàng Thượng sẽ không giết thảo dân!” Lời nói của Hàn tràn đầy tự tin, không hề có sự trốn tránh hay sợ hãi.

Thác Bạc Liệt cười một tiếng, Hàn rất phù hợp với khẩu vị của hắn, rất ít người dám nói thẳng như vậy: “Phụng mệnh sao? Vì sao Trác Lỗi không tự mình đến?” Thác Bạc Liệt nhìn Hàn, ánh mắt đều là sự thích thú.

Đối với ánh mắt của Thác Bạc Liệt, Hàn cũng chạm không được, nhưng hắn vẫn to gan trả lời Thác Bạc Liệt: “Bẩm Hoàng Thượng, chủ tử không thể vào Hoàng cung được! Chủ tử muốn Hoàng Thượng đến gặp chủ tử một lần, hi vọng Hoàng Thượng bí mật gặp mặt, dù sao…” Ánh mắt của Hàn nhìn vào người bên cạnh Thác Bạc Liệt, không biết mở miệng thế nào.

Thác Bạc Liệt hiểu, quét mắt nhìn xung qanh, những người này lập tức biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK