Mục lục
Cưng Chiều Của Bạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 357: VỆ QUỐC CÔNG CÓ LỜI MỜI

Đột nhiên căn phòng này rung chuyển, Trác Lỗi chạy đi và rồi một cánh cửa lớn được mở ra. Trác Lỗi vẻ mặt kinh ngạc nhìn mọi thứ.

Không giống như nơi lần trước nhìn thấy, lần này con đường có vẻ rất rộng, Trác Lỗi mỉm cười, tên Vệ quốc công khôn khéo này thật không thể tín nhiệm được, thậm chí là che giấu chính mình, ông ta thực sự rất lợi hại, con đường này sợ rằng là để xuất thành đây!

“Chà, vận chuyển cũng tốt đấy, lần này các ngươi làm tốt việc này cho bản hầu, về sau sẽ là thiên hạ của chúng ta rồi, ha ha ha…” Vệ quốc công nói đến đây, tiếng cười dường như muốn phá vỡ mái nhà, khí thế như vậy.

“Chúc mừng chủ nhân!” Một nhóm người quỳ xuống trước mặt Vệ quốc công, khí thế như hoàng thượng với thần quân của mình vậy.

Tuy nhiên, Vệ quốc công dường như rất xảo quyệt, sáng sớm mai lại gặp Trác Lỗi, chỗ này đều là chuẩn bị cho tất cả, sau đó lên kế hoạch xem khi nào sẽ bắt đầu, chỗ này, tất cả chỗ này đều là của ta, đều là của trẫm! Vệ quốc công không thể chờ đợi được cái mong muốn xưng vương ấy, đã bắt đầu tự xưng là hoàng thượng.

“Đại ca, huynh nói muốn lên đường về thành sao?” Trác Tuấn có chút khó tin, lúc này có vẻ là không phù hợp lắm!

Trác Lỗi mỉm cười, hiển nhiên là biết suy nghĩ của Trác Tuấn, nhưng hắn phát hiện ra có việc quan trọng hơn cần làm, đương nhiên không thể bị trì hoãn, điều duy nhất cần phải đợi bây giờ là chờ đợi Vệ quốc công đến gặp mình, tại sao hắn lại nghĩ rằng Vệ quốc công sẽ đến tìm mình, vì hắn luôn nghĩ rằng Vệ quốc công muốn mượn sức của chính mình, như thế ông ta phải thể hiện chút thành ý chứ, lúc này, hắn đang ở nhà và chờ đợi “thành ý” của Vệ quốc công.

Nhìn biểu cảm nhạt nhẽo của Trác Lỗi, dường như không hề lo lắng về vấn đề của mình, một vị tướng như hắn, tính khí dễ tức giận thì cũng là bình thường, Trác Tuấn chỉ có thể bất lực lắc đầu, nhưng những nghi ngờ trong lòng hắn ta không thể tan biến, khiến hắn rất là rối trí.

“À đây, người chắc là đến rồi!” Trác Lỗi mỉm cười và nhìn về phía cánh cửa nói.

Trác Tuấn nghe Trác Lỗi nói vậy, thêm biểu cảm của huynh mình trong lúc này, trong lòng có chút nghi ngờ, sau đó anh ấy cũng thuận theo hướng nhìn của Trác Lỗi.

“Chủ nhân, Vệ quốc công có lời mời.”

Trác Lỗi bây giờ mới thản nhiên đứng dậy, nhìn Trác Tuấn: “Đi chung đi!” Rồi bước ra khỏi cửa trước.

Trác Tuấn đương nhiên theo sát đại ca mình, tất nhiên hắn ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội để biết sự thật.

“Ta đã chờ đợi khá lâu rồi đấy!” Vệ quốc công lần này rất nhiệt tình, nụ cười của ông ta so với gió xuân còn dễ thấm vào lòng người hơn.

Trác Lỗi mỉm cười, đã bước vào ngưỡng cửa: “Vệ quốc công đã xem trọng kẻ thường dân này rồi!”

Vệ quốc công nghe thấy Trác Lỗi bỗng trở nên xa lạ, sắc mặt ông ta trầm xuống, trái lại có chút không vui.

“Trác Lỗi, câu nói này của ngươi….còn khách sáo với tôi cái gì?” Vệ quốc công không nhịn được mà quở mắng, dù gì thì việc sau này vẫn cần đến sự giúp đỡ của người trước mặt.

Trác Lỗi sững người, rồi âm thầm nhếch khóe miệng lên, nhìn Vệ quốc công và nói: “Vệ quốc công, những gì tôi nói chắc chắn là ông đều hiểu rõ, ông đã yên tâm hợp tác với chúng tôi, thì ông cũng không nên che giấu mọi thứ, như vậy thì còn gì là hợp tác nữa!”

Khi Trác Lỗi nói điều này, hắn nhìn chằm chằm vào Vệ quốc công, dáng người cao hơn ông ta nhìn ông có cảm giác nhìn xuống bao quát.

Vệ quốc công không biết khí thế này đến từ đâu, nhưng về việc này, Vệ quốc công có vẻ hơi vô lý, dù gì ông ta cũng có che giấu, nhưng không có thăm dò như vậy, làm sao ông ta biết rằng Trác gia là hướng về bản thân chứ.

“Việc này là do tôi suy nghĩ thiếu xót, lại không nhận tội mà đến, để thể hiện thành ý của mình, tôi đã chuẩn bị rất nhiều món đồ tốt cho hai vị xem qua!” Vệ quốc công nghĩ việc này, vẫn nghĩ rằng nó thỏa đáng.

Về cách nói của Vệ quốc công, Trác Lỗi cũng không hề nghĩ tới sẽ tiếp tục rối rắm, gật gật đầu như là đồng ý với đề nghị của ông.

Vệ quốc công đứng dậy, nói với những người xung quanh: “Các ngươi đã sẵn sàng chưa?”

“Bẩm chủ nhân, đã chuẩn bị thỏa đáng!” Người đàn ông vội vàng cúi đầu trả lời.

Vệ quốc công giờ mới có lời mời, sau đó để người dẫn đầu đi lên phía trước.

“Không biết Vệ quốc công muốn cho chúng tôi xem thứ hay ho gì?” Trác Tuấn thiếu kiên nhẫn, trận này đang trên đường đến rồi, sẽ rất nhanh có thể xem được thôi, nhưng bầu không khí này khiến hắn cảm thấy rất ngộp ngạt, nên hắn mới mở miệng hỏi.

Tuy nhiên, Vệ quốc công trái lại tính tình rất tốt, quay sang nhìn Trác Tuấn: “Thành ý này cầm đủ, cậu nói xem là gì?” Vệ quốc công này từ khi nào lại học mấy thứ đánh đố này chứ, hơn nữa còn nói một cách đường đường chính chính, muốn biết rằng một vị tướng như Trác Tuấn, tự nhiên chơi giải đố sẽ kìm hãm những kẻ xấu.

Quả nhiên, Trác Tuấn cười một cách gượng ép, rồi ngoan ngoãn đi theo bước chân của Trác Lỗi.

Rất nhanh, đã dừng lại ở trong sân.

Trước sân này, sắc mặt hai người có chút ngưng đọng, Trác Tuấn biết rằng cha mình đang ở đây, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt và bóng dáng của cha mình, trái tim hắn lại có chút đau nhói.

Mặc dù Trác Lỗi không tự mình nhìn thấy vào ban ngày, nhưng dù gì anh vẫn thường xuyên đến đây vào ban đêm, vì vậy hắn cũng không thể dễ dàng thư giãn.

Vệ quốc công thấy có chút kỳ lạ, nếu Trác Tuấn lộ ra sắc mặt như vậy, ông ta có thể hiểu được, nhưng tại sao Trác Lỗi cũng có biểu cảm này, lẽ nào hắn ta đã từng đến đây.

“Hai vị sao lại có sắc mặt thế này chứ?” Vệ quốc công đi đến cạnh hai người, giả bộ hoải nghi và hỏi.

Trác Tuấn thở dài: “Cha ở nơi này chịu khổ, ông nói là một người con trai có thể vui nổi không?” nói xong hắn thở một hơi dài, rồi cúi đầu xuống.

Trác Lỗi đã bình tĩnh hơn nhiều vào lúc này, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được vết thương của mình: “Tôi chỉ vừa mới đến đây, không hiểu có cái gì đó kìm nén cảm xúc, nhìn thấy ánh mắt của Trác Tuấn, cảm giác đó giống như được truyền đến tôi vậy, lần này lại để Vệ quốc công chê cười rồi!” Trác Lỗi mỉm cười và nhìn Vệ quốc công tỏ vẻ áy náy.

Khi Vệ quốc công nghe những lời của Trác Lỗi, mới cảm thấy yên tâm lại, sao anh ta có thế đến qua nơi này được, người đời nói anh ta không có võ thuật, sao có thể vào được đây chứ?

Nghĩ đến đây, Vệ quốc công lại cảm thấy bản thân nghi ngờ nhiều quá rồi!

Cuối cùng, Vệ quốc công đưa một vài người vào phòng bí mật.

Trác Lỗi chưa đích thân vào đây, hắn chỉ biết rằng ở đây giấu một thứ gì đó không tầm thường, lần này được nhìn thấy hắn mới cảm thấy kinh ngạc thế nào, hắn không biết Vệ quốc công đã chuẩn bị từ bao giờ, có phải từ lúc Tiên Hoàng mất ông ta đã nghĩ kỹ phải làm thế nào không.

—–

“Đại ca, Vệ quốc công đã nói cho chúng ta rồi, vậy chúng ta nên làm gì đây?” ngay khi trở về Trác phủ, Trác Tuấn đã bắt đầu hỏi Trác Lỗi.

Trác Lỗi quay lại và nhìn Trác Tuấn: “Nơi này để đệ bảo vệ, huynh yên tâm rồi, sự việc đã được biết rõ, vì vậy huynh phải quay trở lại kinh thành để bẩm báo rõ ràng với hoàng thượng, việc ở đây giao cho đệ, có chuyện gì, thì cứ theo nhưng thứ huynh bảo đệ mà làm.” Trác Lỗi vỗ vai Trác Tuấn, như thể lá gan này nặng trĩu.

Trong lòng Trác Tuấn đột nhiên rối rắm, mặc dù biết rằng Trác Lỗi sẽ rời khỏi đây, nhưng để mấy huynh đệ bọn họ tự đối phó với tên cáo già Vệ quốc công này, hắn vẫn là có chút lo lắng.

“Sáng nay sao huynh lại biết được Vệ quốc công sẽ đến tìm huynh chứ?” Trác Tuấn nghĩ về vấn đề này và cảm thấy hơi kỳ lạ, hắn thậm chí còn nghĩ Trác Lỗi là một nhân vật lợi hại thần kỳ.

Trác Lỗi mỉm cười: “Việc này huynh đã kiểm tra trước rồi, đệ không phải lo lắng về điều đó, cứ dựa vào những gì huynh nói với đệ, nếu thời cơ chín muồi, huynh hiển nhiên sẽ nói với đệ!”

Trác Tuấn nghe Trác Lỗi nói vậy, tất nhiên chỉ có thể gật đầu, những điều khác hắn chỉ cần làm theo những gì Trác Lỗi nói.

Trác Lỗi rời đi vào lúc này, không có rầm rộ sôi nổi rời đi bằng cổng chính, vì mặc dù Vệ quốc công đã nói cho hắn về vũ khí và nơi huấn luyện binh lính, dù gì cũng không phải người một nhà, hắn vẫn phải đề phòng, sợ rằng tất cả mọi thứ xung quanh đều bị giám sát, cũng chỉ có thể dùng đến võ công, dù sao võ công của bản thân cũng không mấy người theo kịp được.

Nghĩ về điều này, Trác Lỗi đã sẵn sàng cho mọi thứ, mặc y phục rồi nghiêng người bay ra ngoài.

Phảng phất, hắn thấy vài bóng người bước vào nơi ở của mình, may mắn thay, hắn đã sớm có chuẩn bị và mọi thứ đều ổn, Trác Lỗi nghĩ đến điều này, lộ ra một nụ cười trên khuôn mặt, mau chóng rời khỏi biên giới và tiến về kinh thành.

—–

Như Ý đang ngồi trước bàn trang điểm, mặc cho Tử Yên bận rộn với bộ tóc của cô, trước đây cô ấy cũng không để ý đến hình tượng của bản thân nhiều, mỗi lần đều tùy ý dùng cây trâm cột tóc lại, bây giờ trong cung điện, cho dù bản thân không tranh luận về bất cứ điều gì, cũng không thể làm qua loa được.

“Cô nương, cô thật là đẹp quá!” Tử Yên không thể diễn tả được nó đẹp như thế nào, dù sao với dung mạo của Như Ý bây giờ, sửa soạn xong trông rất thanh tú!

Khi Thác Bạc Liệt bước vào, hắn nhìn thấy ngoại hình của Như Ý, đặc biệt là đôi mắt nhìn về phía mình, đôi mắt sáng như ngọc nhìn về hướng Thác Bạc Liệt.

Vào lúc đó, Thác Bạc Liệt thậm chí còn nghĩ rằng Như Ý của trước đây đã trở lại, đôi mắt anh chết lặng và thậm chí còn có một thứ gọi là sự mê hoặc trong màn sương.

Như Ý như bị giật mình với ánh mắt bi thương, chờ đợi và kinh ngạc đó, vội vã quỳ xuống nói, “Tham kiến hoàng thượng!”

Khi Tử Yên nghe thấy hoàng thượng đã đến, cũng vội vàng quỳ xuống đất: “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!”

Nghe thấy âm thanh quỳ thưa, Thác Bạc Liệt mới sực tỉnh, nhìn sang Như Ý, lúc này mới nhìn rõ diện mạo cô, xem ra là suy nghĩ quá đà, Thác Bạc Liệt tự giễu nói, sau đó rất nhẹ nhàng nhìn Như Ý: “Hôm nay rất đẹp!”

Đối với lời khen ngợi Như Ý của Thác Bạc Liệt cô không hề ngạc nhiên, diện mạo cô bây giờ, cô hiển nhiên biết rằng nó thuộc thứ bậc nào, chỉ coi đó như trò đùa đảo qua, mà thần sắc không hề thừa thãi.

“Đêm nay biểu hiện cho tốt, mẫu hậu một lần nữa làm quen và thích nàng thôi!” Thác Bạc Liệt ôm lấy Như Ý từ phía sau, lộ rõ tình cảm và nói.

Lúc Như Ý được ôm bởi Thác Bạc Liệt, một tia sét lan khắp cơ thể cô, chuyện gì xảy ra với cô vậy, lại nhạy cảm với sự đụng chạm của Thác Bạc Liệt, lại còn có chút cảm xúc rung động nữa, Như Ý cảnh báo bản thân, đừng có phải lòng, nếu không con đường đã đi trong năm đó, năm nay lại tái diễn mất.

“Sao thế?” Thác Bạc Liệt vốn dĩ đã cảm thấy phản ứng của cơ thể Như Ý, trong lòng hắn khẽ mừng thầm, xem ra cô ấy không hề giống bên ngoài chán ghét bản thân như vậy, cơ thể cô ấy hay kể cả trái tim cô đã đồng ý với mình, nhưng tại sao thần sắc cô ấy lại ngưng đọng như vậy, khi ở cạnh mình lại rối rắm đến vậy sao?

Như Ý dừng lại, muốn để cơ thể mình giãy dụa, nhưng phát hiện Thác Bạc Liệt ôm cô rất chặt, còn thêm phần trên của cơ thể anh ta, cô cảm thấy rằng giãy dụa chỉ tốn công thôi, xem ra chỉ còn cách này.

“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!” Bình tài nhân vẫn muốn đến gặp người trong truyền thuyết này trước, vì vậy đêm nay trước khi thái hậu triệu kiến, đến để gặp Như Ý, nhưng không nghĩ tới phải nhìn thấy cảnh này, mặc dù vẻ mặt cô ấy cũng khá bình tĩnh, nhưng các gân xanh trên tay cho thấy lúc này cô ấy tức giận như thế nào.

Hiển nhiên khuôn mặt của Thác Bạc Liệt cũng trở nên rất khó coi, nên biết rằng đây là lúc hắn đang bồi dưỡng tình cảm với Như Ý, nếu Như Ý nguyện ý ở bên cạnh hắn, điều đó sẽ giúp đỡ ngôi vị hoàng đế này nhiều thế nào, đầu tiên Như Ý rất thông minh, tiếp theo chính là thế lực phía sau của cô ấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK