Mục lục
Truyện Đấu La Đại Lục 1 - Đường Tam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: dphilong83

Biên: A Lá

"Ân" Tiểu Vũ trong ngực mang theo một chút thống khổ, hừ nhẹ một tiếng, làm cho Đường Tam đang đắm chìm trong sung sướng và hưng phấn tỉnh lại. Hắn bây giờ mới phát hiện, mình ôm quá chặt rồi, vội vàng buông lỏng cánh tay, cúi đầu nhìn lại Tiểu Vũ trong lòng. Dung nhan xinh đẹp kia, có nhìn cả đời, hắn cũng nhìn không đủ.

Không có một tiếng gọi "Ca" như mong đợi, cái Đường Tam thấy chỉ là Tiểu Vũ hai mắt trống rỗng và trên mặt ý ỷ lại thản nhiên. Mặc dù, thân thể nàng không nhỏ bé gì, nhưng lúc này nàng nhìn qua lại tựa như một đám mây nhẹ nhàng trước gió.

"Tiểu Vũ, xin lỗi, ta quá xúc động rồi, muội không sao chứ". Đường Tam nhẹ giọng nói xin lỗi.

Tiểu Vũ vẫn như trước ngơ ngác nhìn hắn, lại không nói được một lời. Chậm rãi tựa đầu vào ngực hắn, cũng không nói cái gì.

"Tiểu Vũ, muội, muội làm sao vậy?" Đường Tam kích động nhìn đến nhãn thần trống rỗng của Tiểu Vũ thì đã bắt đầu rất nhanh chùn bước. Hàn ý băng lãnh dần dần từ đáy lòng nổi lên.

Tiểu Vũ vẫn duy trì hành động vốn có, lại không có trả lời hắn cái gì, chỉ là lẳng lặng dựa sát vào hắn, không rên một tiếng.

Lúc này đã từ trong hưng phấn tỉnh táo lại Đường Tam nhìn lại trên giường, con thỏ đã không thấy đâu rồi, trên giường ngoại trừ hắn ra cũng chỉ có Tiểu Vũ. Đúng là Tiểu Vũ không sai. Đường Tam cảm thụ được Tiểu Vũ trong ngực mình trên người tỏa ra hương khí thanh nhã, cùng hương khí con thỏ lúc trước tỏa ra hoàn toàn như nhau. Đại não của hắn xoay chuyển rất nhanh, dần dần đã nghĩ thông suốt được tình huống trước mắt.

Lúc này Tiểu Vũ ỷ ôi trong lòng hắn thực sự là sống lại rồi, hơn nữa, Đường Tam minh bạch, rất có thể Tiểu Vũ hiện tại đã trở thành nhân loại chân chính.

Tương Tư Đoạn Trường Hồng và Thủy Tinh Huyết Long Tham, đều là tiên phẩm thánh vật đoạt thiên địa tạo hóa, dưới tác dụng của hai đại tiên thảo, Tiểu Vũ một lần nữa khôi phục lại hình người, thân thể của nàng thậm chí càng được đề cao trực tiếp tiến nhập kỳ trưởng thành. Nói cách khác, Tiểu Vũ hiện tại thực sự là một nữ tử nhân loại.

Nhưng đồng thời, Tiểu Vũ cũng không có sống lại thực sự, lúc này sống lại chỉ là một bộ phận của nàng. Nàng của hiện tại, không có linh hồn của chính mình, tồn tại sinh mệnh hoàn toàn là hai đại tiên phẩm dược thảo trao cho, chỉ có bản năng giống như con thỏ nhỏ mới sinh. Thân hình thay đổi, nhưng thần trí (tinh thần và trí tuệ) của nàng cùng hình dáng con thỏ lúc trước không có gì khác biệt. Nếu như mình không thể hoàn thành mấy điều kiện như Thiên Thanh Ngưu Mãng Đại Minh nói. Nàng sợ rằng như trước vô pháp chân chính sống lại. Nàng lúc này, mặc dù rõ ràng xuất hiện trước mắt mình, nhưng có thể nói, Tiểu Vũ hiện tại chỉ là sống lại một phần hai.

Điều Tiểu Vũ cần chính là được trả lại hồn hoàn, hồn cốt, chín hồn hoàn phụ trợ giúp linh hồn có thể trở về cơ thể, vạn năm Cửu Phẩm Tham vương không biết có cần hay không nữa. Thủy Tinh Huyết Long Tham rất có thể đã mang lại hiệu quả, mới có thể khiến Tiểu Vũ biến ảo thành nhân hình (hình dáng con người). Từ dược hiệu mà nói, trừ phi là vạn năm Cửu Phẩm Tham vương hoàn chỉnh, nếu không thì một bộ phận của nó tuyệt đối không thể nào có tác dụng tốt hơn so với Thủy Tinh Huyết Long Tham.

Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mượt mà của Tiểu Vũ, Đường Tam trong ánh mắt hơn vài phần thương cảm. "Nguyên lai, muội cũng không có chân chính sống lại. Chẳng qua là khôi phục lại cơ thể. Nhưng mà, Tiểu Vũ, không sao cả. Đây đúng là một khởi đầu mới. Chí ít từ nay về sau ta có thể luôn luôn nhì thấy hình người của muội. Ta sẽ nỗ lực tu luyện mà, nhất định tranh thủ sớm ngày giúp linh hồn muội trở về cơ thể. Được chứ?"

Tiểu Vũ đương nhiên không thể trả lời hắn. Đường Tam không dám nhìn tới thân thể của nàng, bởi vì hắn sợ khinh nhờn người yêu hoàn mỹ trong lòng mình. Hắn trong lòng ngầm phát thệ. Trước khi linh hồn Tiểu Vũ trở lại, cơ thể chân chính sống lại, mình tuyệt đối không có thể cùng nàng phát sinh quan hệ mật thiết vượt quá giới hạn. Hắn yêu nàng, yêu mọi thứ của nàng, mà không chỉ là thân thể của nàng. (quá manly)

Nhanh chóng từ Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ lấy ra một kiện trường sam của mình, đỡ thân thể của Tiểu Vũ, giúp nàng mặc. Đem đai lưng thắt chặt, để ngừa xuân quang tiết ra ngoài. Nội y của nữ hài tử Đường Tam tự nhiên không có, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy trước.


Y phục của Đường Tam mặc trên người Tiểu Vũ có vẻ hơi rộng, nhưng lại tôn lên vẻ đẹp tinh tế của nàng, dung nhan khiến cho người khác không khỏi yêu thương

"Tới, theo ta đi, được chứ?" Đường Tam kéo tay của Tiểu Vũ đứng lên.

Có thể chính là bởi vì hắn nắm tay nàng, nàng chỉ có bản năng cũng không có bất luận cái gì phản kháng, như vậy theo hắn cùng nhau hướng ra phía ngoài đi đến. Tiểu Vũ đi cũng không nhanh, nhưng rất tự nhiên. Nàng dù sao cũng từng là nhân loại, bản năng thuộc về thân thể của nhân loại vẫn còn tồn tại. Chỉ là mất đi hồn lực, hồn hoàn cùng toàn bộ năng lực.

Khi Ngự Chi Nhất Tộc tộc nhân thủ hộ ở ngoài cửa thấy Đường Tam nắm tay Tiểu Vũ cả đám đều lâm vào trạng thái đờ đẫn. Tiểu Vũ không phải chỉ là đẹp, hơn nữa khiến người ta có cảm giác tinh khiết mà bọn hắn chưa bao giờ gặp qua. Thanh thuần mà không mang theo một tia hỏa khí.

Đường Tam căn bản không thèm để ý người khác cư xử với mình ra sao, chỉ cần có thể vĩnh viễn nắm tay Tiểu Vũ, với hắn mà nói, chính là hạnh phúc lớn nhất rồi.

Phòng ăn

Bạch Hạc ngồi bên Dương Vô Địch, hai người đang tán gẫu với nhau.

"Cái gì? Ngươi lập lại lần nữa, vật kia là bộ dáng gì?" Dương Vô Địch giật mình nhìn chằm chằm Bạch Hạc, vẻ mặt không dám tin tưởng. Tại phương diện dược vật, Phá Chi Nhất Tộc xác thực là có chỗ độc đáo. Buổi sáng lúc nào, Dương Vô Địch vẫn còn mặt mũi bầm dập, lúc này trên mặt tuy rằng còn có vết tích nhưng đã tốt hơn nhiều rồi.

Ngoại trừ Đường Tam ngoài ra những người khác đều đã đến đông đủ rồi. Bạch Hạc chính là quyết định trước tiên nói một chút với Dương Vô Địch, dù sao hai người quan hệ cũng là tốt nhất, hơn nữa hắn với Đường Tam như thế này với việc thuyết phục Dương Vô Địch cũng không có mười phần nắm chắc, vì ngoại tôn của mình hắn mới quyết định trước tiên làm nền một phen. Tranh thủ quyền chủ động.

Dương Vô Địch lúc này kinh ngạc, chính là bởi vì Bạch Hạc vừa mới hướng về phía hắn miêu tả hình dạng của Thủy Tinh Huyết Long Tham kia.

Khi Bạch Hạc lần thứ hai miêu tả lại, Dương Vô Địch hai mắt nguyên bản u ám nhất thời tinh quang đại phóng. "Hảo, hảo ngươi lão bạch điểu. Có thứ tốt loại này lại có thể không sớm lấy ra nữa. Được rồi, ta minh bạch ý tứ của ngươi. Cái gì cũng đừng nhiều lời, thứ kia cho ta, ta với các ngươi cùng nhau gia nhập Đường Môn".

"A?" Bạch Hạc cũng không nghĩ tới Dương Vô Địch lại có thể đáp ứng thoải mái như vậy. Hắn bản thân đối với giá trị của Thủy Tinh Huyết Long Tham cũng không phải rõ ràng, chỉ là biết phi thường trân quý. Nhưng với kinh nghiệm nghiên cứu dược vật suốt cả đời, Dương Vô Địch lại thế nào không biết đây? Có Thủy Tinh Huyết Long Tham, hắn đủ để chế ra một nhóm linh dược đoạt thiên địa tạo hóa. Đối với Dương Vô Địch vốn đam mê chế thuốc mà nói, không có gì đủ hấp dẫn so với việc này.

Huống chi, ngày hôm nay Đường Tam đánh bại hắn, cũng đã kích động hắn rất lớn, hơn nữa trong Đan Chúc Tứ Tông tộc ba tộc đã lựa chọn gia nhập Đường Môn. Hắn dứt khoát trực tiếp lựa chọn gia nhập rồi.

Nhìn Dương Vô Địch hình dạng hưng phấn chà xát hai tay, Bạch Hạc rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Cũng tức khắc vui vẻ ra mặt, Đan Chúc Tứ Tông tộc có thể cùng một chỗ rồi. Bản thân cũng không có đắc tội lão huynh đệ đây. Tuy rằng trả giá dược thảo trân quý kia, nhưng hắn xem ra, tất cả mọi thứ này đều là đáng giá.

Đúng lúc này, Đường Tam dẫn Tiểu Vũ tới.

Đường Tam đi ở phía trước, Tiểu Vũ đi theo phía sau hắn, được hắn nắm tay. Đang ngồi trừ bốn vị tộc trưởng còn có Mã Hồng Tuấn, Thái Long, Ngưu Bôn và Bạch Trầm Hương bốn người. Khi bọn họ thấy Đường Tam dẫn theo phía sau là một nữ tử, thì phản ứng trước hết chính là Mã Hồng Tuấn và Thái Long.

"Tiểu Vũ?" Hai người đồng thời kinh hô, đột nhiên đứng lên, bởi vì động tác quá mạnh, ngay cả cái ghế cũng lộn ngược ở sau người.

Tiểu Vũ mặc trường sam của Đường Tam, mái tóc đen nhánh khoát lên trên vai buông xuống trước người, dùng tay kia kéo, bằng không sẽ buông xuống mặt đất. Mặc dù sau năm năm chia tay nàng đã không phải ngây ngô như trước đây, nhưng chỉnh thể hình dáng tướng mạo không phát sinh thay đổi lớn. Mã Hồng Tuấn và Thái Long thoáng cái thì nhận thức xuất hiện rồi.

Toàn bộ nam nhân, kể cả bốn vị tộc trưởng quá bát tuần, khi ánh mắt đầu tiên thấy Tiểu Vũ đều ngẩn ngơ rồi.

Bạch Hạc thời gian qua tự nhận dung mạo của tôn nữ Bạch Trầm Hương đã là thiên hạ vô song, nhưng lúc này nhìn thấy Tiểu Vũ, hắn lại phát hiện, dung mạo của Bạch Trầm Hương mọi mặt đều không thể so sánh được. Bất luận là dung mạo hay là khí chất.

Bạch Trầm Hương bản thân cũng ngây dại, trên mặt bộc lộ hoàn toàn là kinh ngạc. Hai ngày qua, Đường Tam đại phát thần uy. Lần lượt đánh bại Bạch Hạc và Dương Vô Địch, cho nàng ấn tượng sâu sắc. Thiếu nữ nào không mơ mộng chuyện tình yêu, bản thân Đường Tam lại là anh tài xuất chúng như vậy. Bất giác trong lòng nàng đối với Đường Tam nảy sinh vài phần thiện cảm. Nhưng lúc này, Đường Tam đột ngột như vậy mang tới một nữ hài tử, nhưng lại là tuyệt sắc như thế, trong lòng nàng nhất thời nảy sinh một loại cảm giác nói không nên lời.

Nữ nhân đều là nhạy cảm. Bạch Trầm Hương liếc mắt thì nhìn ra y phục trên người Tiểu Vũ là của Đường Tam, quan hệ của hai người rõ ràng cực kỳ thân mật.

Đường tam nắm tay Tiểu Vũ, để nàng trước tiên ngồi xuống, sau đó bản thân mới ngồi xuống bên cạnh nàng hướng bốn vị tộc trưởng tỏ ý, "Làm phiền các vị tiền bối đợi lâu".

Ngưu Cao nhìn Tiểu Vũ, không nhịn được nói: "Đường Tam, nàng là?"

Đường Tam cười khổ một tiếng, có chút không biết nên giải thích như thế nào, hai tay Tiểu Vũ đều nắm trên tay hắn. Thân thể giật mình, bờ vai dán trên bờ vai của Đường Tam. Động tác của nàng rất tự nhiên, hình dạng ỷ lại kia ai cũng nhìn ra.

"Ta cũng không biết nên hướng mọi người làm sao giải thích. Ta giới thiệu cho các vị tiền bối một chút làm quen, nàng là Tiểu Vũ, là vợ của ta. Chỉ là nàng lúc trước vì cứu ta, hiện tại thần chí đã mất, không thể hướng các vị tiền bối thi lễ, xin các vị tiền bối thứ lỗi".

Thái Thản kéo áo Ngưu Cao tỏ ý hắn không nên hỏi nhiều. Bạch Hạc tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng hắn đối với Đường Tam cũng không quá hiểu rõ, cũng chưa từng thấy Tiểu Vũ xuất hiện qua. Mà Dương Vô Địch lại nhíu mày, "Mất đi thần chí? Là não bộ bị tổn thương, đã bị hoảng sợ hay là bị trúng độc?"

Thấy Tiểu Vũ, hắn nhịn không được có loại cảm giác hãi hùng kinh sợ. Bởi vì, Tiểu Vũ hiện tại xuất hiện lại là tóc buông không tết lại, hơn nữa lại mặc y phục của Đường Tam, cùng hình dạng Tiểu Vũ lúc tấn công hắn hoàn toàn bất đồng. Tiểu Vũ khi đó động tác rất mau, cả người đều là hình dạng huyễn cảnh xuất hiện, bởi vậy tất cả mọi người còn không có nhận ra nàng hiện tại cùng nàng hôm qua thiếu chút nữa đánh bại hồn kỹ thứ sáu của Dương Vô Địch là cùng một người. Nhưng cảm ứng vẫn phải có, đó là lý do Dương Vô Địch nhìn Tiểu Vũ mới có thể cảm thấy có chút kinh sợ.

Đường Tam lắc đầu nói: "Cũng không đúng".

Dương Vô Địch sửng sốt một chút, trầm giọng nói: "Cũng không đúng? Ngươi cho ta là kẻ đần độn sao? Nhìn nàng sắc mặt hồng nhuận, thiên đình (giữa trán) sung mãn, rõ ràng là hình dạng khí huyết dồi dào, sinh mệnh lực ngoan cường. Nếu không phải não bộ bị va chạm, chắc là di chứng của kịch độc để lại, đó chính là bị kinh hãi rồi. Ngoại trừ ba loại tình huống này ta nghĩ không ra cái khác."

Đường Tam lãnh đạm nói: "Dương Vô Địch tiền bối, ta nghĩ người không có quên chuyện chúng ta đánh cược buổi sáng chứ. Không bằng, chúng ta trước tiên thực hiện lời hứa thế nào?"

Dương Vô Địch sắc mặt phát lạnh, "Đương nhiên, ta Dương Vô Địch luôn giữ lời. Nói ra điều kiện của ngươi đi"

Đường Tam mỉm cười nói: "Kỳ thực, điều kiện của ta rất đơn giản, chỉ là hy vọng tiền bối có thể nhận lấy một kiện lễ vật của vãn bối"

Dương Vô Địch sửng sốt một chút, nhớ tới lúc trước Bạch Hạc nói với mình, sắc mặt nhất thời nhu hòa rất nhiều, sau khi cùng Bạch Hạc bên cạnh liếc nhau, lúc này mới hướng Đường Tam: "Hảo, cầm tới"

Lúc này, Bạch Hạc đúng là vui vẻ. Trước khi nghe được bọn họ đàm luận Thái Thản và Ngưu Cao cũng đều mỉm cười, chờ đợi kết cục tối hâu. Bọn họ có thể nhìn ra, Đường Tam lựa chọn nói ra điều kiện này hiển nhiên là lựa chọn rất tốt.

Đường Tam đưa tay vào trong Như Ý Bách Bảo Nang, khi hắn đưa tay ra, trong lòng bàn tay đã có thêm một đoá hoa lớn. Nhất thời, một cổ hương thơm nhàn nhạt phóng thích, mùi vị thấm vào từng ngõ ngách trong lòng mỗi một người đang ngồi tại phòng ăn lúc này. Ngay cả Tiểu Vũ ở bên người Đường Tam cũng không nhịn được, đôi mắt trống rỗng mà trong suốt kia của nàng nhìn chăm chú bông hoa trong tay Đường Tam.

Đó là một đóa hoa lớn màu hồng nhạt, vô diệp (không lá), thân dài ba thước, đóa hoa cực lớn, đường kính chừng một thước, mỗi một cánh hoa nhìn qua đều giống như thủy tinh trong suốt óng ánh.

Nguyên bản biết trước sự tình Bạch Hạc thấy Đường Tam đưa ra dĩ nhiên không phải là Thủy Tinh Huyết Long Tham, mà là một gốc đại hoa, nhất thời cực kỳ hoảng sợ, "Tiểu Tam. Chu Nhân Tham ta đưa cho ngươi kia đâu?"

Đường Tam hướng Bạch Hạc cười khổ nói: "Cữu gia gia, không phải ta không muốn lấy ra, thật sự là bởi vì, nó đã bị Tiểu Vũ ăn rồi"

"Cái gì?" Bạch Hạc mục trừng khẩu ngốc (giống như mắt chữ A mồm chữ O) nhìn Đường Tam, sắc mặt nhất thời là một mảnh hôi sắc (màu xám). Dương Vô Địch tính nết hắn quá hiểu rõ. Đáp ứng chuyện làm không được, nguyên với xuất thân Hạo Thiên tông của hắn đã không có khả năng một lần nữa hướng Đường Môn thỏa hiệp. Cục diện thật vất vả mới kiến tạo được nhất thời bị phá hư.

Ngay cả Thái Thản và Ngưu Cao sắc mặt cũng trở nên khó coi. Nếu như Dương Vô Địch không chịu gia nhập Đường Môn. Vậy đại biểu cho việc Bạch Hạc và Mẫn Chi Nhất Tộc của hắn vô pháp gia nhập. Đây có thể là tổn thất to lớn.

Thế nhưng, ngoài dự đoán của bọn họ là Dương Vô Địch ánh mắt thủy chung vẫn nhìn vào đoá hoa lớn trong tay Đường Tam, chậm rãi đứng lên, bước tới trước mặt Đường Tam.

"Ngươi thực sự đồng ý đem nó cho ta?" Thanh âm của Dương Vô Địch khiến người ta cảm giác là đang run rẩy, cái loại này bởi vì hưng phấn cùng vui sướng mà nảy sinh run rẩy.

Đường Tam thành khẩn nói: "Linh vật chọn chủ. Nó đi theo ngài, hẳn là có thể phát huy hiệu quả lớn hơn nữa. Vãn bối cũng có nghiên cứu một chút về dược vật, hy vọng sau này có thể lắng nghe tiền bối chỉ bảo"

Dương Vô Địch cẩn thận tiếp nhận đóa hoa trong tay Đường Tam, thống khoái nói: "Hảo, sau này lão phu với ngươi làm. Ngươi thế nào sớm không lấy ra. Sớm lấy ra, cũng không đến mức khiến ta cùng ngươi liều mạng trên một hồi mất mặt rồi. Bất quá, trước tiên phải nói trước, Đường Môn của ngươi kia không được phép hạn chế ta"

Đường Tam mỉm cười nói: "Đây không thành vấn đề. Vãn bối mời tiền bối cùng Phá Chi Nhất Tộc đến Đường Môn, chỉ là luận bàn có quan hệ tới nghiên cứu dược vật"

Dương Vô Địch đem mũi tiến đến đóa đại hoa kia cố gắng mà ngửi một chút, cả người giống như bị điên rồi đột nhiên khoa chân múa tay. "Ha ha, ha ha ha ha ha, ta tìm nó cả đời, không nghĩ tới lại có được như vậy. U Hương Khỉ La Tiên Phẩm a, có ngươi, sau này còn có độc dược nào ta không dám chế ra chứ? Lại cũng sẽ không có bi kịch xuất hiện rồi. Ha ha, thật tốt quá"

Bạch Hạc phiền muộn rồi, nhịn không được nối: "Thứ này chẳng nhẽ so với Chu Nhân Tham kia của ta còn có giá trị hơn?"

Dương Vô Địch ha ha cười, trên mặt cũng nhìn không ra cứng nhắc nữa, "Đây là không thể so sánh. Nói về trân quý. Có thể, Thủy Tinh Huyết Long Tham kia của ngươi còn trân quý hơn một chút. Thế nhưng đối với ta mà nói U Hương Khỉ La Tiên Phẩm này mới càng thêm trọng yếu. Có nó, ta luyện chế bất luận dược vật gì cũng không cần e ngại dược vật nhiễm vào người mà trúng độc. Có nó, trước đây rất nhiều dược vật ta không dám thử nghiệm cũng có thể bắt đầu tiến hành luyện chế. Hơn nữa hương vị của nó còn có thể khiến không ít dược vật xuất hiện dị biến, phát huy hiệu quả lớn hơn nữa. Đối với chúng ta Phá Chi Nhất Tộc mà nói, thứ này chính là báu vật vô giá. Cho dù bảo ta dùng mạng đánh đổi ta cũng bằng lòng"

Thái Thản cười nói: "Nói như vậy, ngươi là bằng lòng cùng chúng ta đồng thời gia nhập Đường Môn rồi?

Dương Vô Địch như si như say nhìn U Hương Khỉ La Tiên Phẩm trong tay, "
Bằng lòng rồi, bằng lòng rồi. Ngươi không nên nhiều lời vô ích như vậy. Sáng mai ta trở về, sau đó mang theo tộc nhân đến chỗ này của ngươi ăn uống. Ha ha, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm"

Ngưu Cao bất đắc dĩ nói: "
Hết rồi, lão sơn dương được đóa hoa như thế chuẩn bị điên rồi. Đường Tam, công lao thực sự là của ngươi"

Thái Thản mỉm cười nói: "
Còn gọi Đường Tam sao? Chúng ta hiện nay đều là thành viên của Đường Môn rồi"

Đường Tam chặn lại nói: "
Các vị tiền bối đều là trưởng bối của ta, sau này đều là trưởng lão của Đường Môn. Là không thể lại kêu Đường Tam rồi. Trưởng bối của bạn bè cùng niên kỷ với ta đều gọi ta là Tiểu Tam. Các vị tiền bối cũng xưng hô với ta như vậy đi"

Đường Tam nói nhất thời giành được sự nhất trí của bốn vị tộc trưởng, bọn họ dù sao cũng qua tuổi bát tuần, trong đó Bạch Hạc chính là cữu gia gia của Đường Tam, để cho bọn họ hướng một thanh niên hai mươi tuổi kêu tông chủ, vẫn thật là có chút không được tự nhiên.

Ngưu Cao cười nói: "
Hảo, cứ định như vậy. Sáng mai chúng ta cùng nhau hành động. Lão tinh tinh. Ta trực tiếp mang theo tộc nhân cùng với các ngươi trở về. Lão sơn dương, lão bạch điểu, các ngươi quay về thu dọn một chút, cũng mang theo tộc nhân mau tới đi. Lần này, chúng ta Đan Chúc Tứ Tông tộc rốt cục có thể tập hợp lại thành một khối rồi. Xem ai còn dám khi dễ chúng ta. Được rồi, các ngươi uống trước, ta bây giờ đi xuống lệnh bọn nhỏ bắt đầu thu dọn đồ đạc. Sớm một chút khởi hành. Để Hô Duyên Chấn lão hỗn đản kia muốn trả thù cũng tìm không được đối tượng"

Bất luận là với Đường Tam hay là với Đường Môn mà nói, đây đều là một ngày cực kỳ có ý nghĩa. Tiểu Vũ sống lại hai phần có một, không còn là hình dạng con thỏ. Đan Chúc Tứ Tông tộc rốt cục đều gia nhập Đường Môn. Hết thảy mọi thứ đều từ ngày này bắt đầu đi vào quỹ đạo.

Bất quá phiền phức tùy theo mà đến cũng xuất hiện rồi. Cũng không phải Đan Chúc Tứ Tông tộc mang đến cho Đường Tam cái gì phiền phức, mà là Tiểu Vũ sau khi sống lại hóa thành hình người.

Đêm đó sau khi dùng cơm, khi Đường Tam mang theo Tiểu Vũ trở lại gian phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, Tiểu Vũ lại kéo tay Đường Tam, rất tự nhiên lên giường. Hơn nữa lại nhanh chóng cởi y phục trên mình ra, lộ ra thân hình oánh bạch như băng tuyết, không chút tỳ vết. Trực tiếp dán vào người Đường Tam nằm xuống, mặc kệ cho Đường Tam còn đang ngốc trệ, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ. Mặc dù biến thành hình người, nhưng thói quen khi ngủ của nàng tựa hồ cũng không có thay đổi.

Lần này, niềm vui của Đường Tam có thể lớn lắm. Tiểu Vũ mới vừa sống lại, hắn trong lòng tràn ngập yêu thương cùng hưng phấn, tự nhiên không quá quan tâm đến những tình tiết nhỏ. Nhưng giờ khắc này, khi Tiểu Vũ xác thực thân không mảnh vải ở trước mặt hắn, làm một nam nhân bình thường, hắn lại như thế nào không động tâm đây?

Mặc dù lúc trước khi ở cùng với Hồ Liệt Na trên người mặc cũng ít đồ, nhưng dù sao cũng là vẫn mặc đồ. Mà lúc này Tiểu Vũ cũng không có che đậy mà phơi bày ở trước mặt hắn. Trọng yếu hơn là toàn bộ yêu thương đều ký thác ở trên người Tiểu Vũ. Loại kích thích này, căn bản vô pháp diễn tả bằng lời.

Nhanh chóng kéo chăn phủ lên thân thể Tiểu Vũ, muốn cách ly không muốn đụng chạm đến nàng, nhưng Tiểu Vũ lại chủ động xán đến, trực tiếp dán sát vào người hắn. Mà kết quả cuối cùng chính là, Tiểu Vũ dùng đùi của Đường Tam làm gối, còn Đường Tam thì mất gần một canh giờ mới miễn cưỡng nhập định tiến vào trạng thái tu luyện, đây là một đêm khổ cực nhưng cũng vui sướng.

Ngưu Cao đúng là mạnh mẽ và nhanh nhẹn, trải qua một đêm thu dọn. Ngày thứ hai thời gian vừa đến giữa trưa, Ngự Chi Nhất Tộc cũng đã làm tốt mọi việc, chuẩn bị di chuyển. Sáng sớm, Bạch Hạc và Dương Vô Địch cũng lần lượt ly khai, lúc này chính là thời điểm hồn sư giới đại lục hỗn loạn, nếu đã quyết định gia nhập Đường Môn rồi, bọn họ cũng chuẩn bị nhanh nhất đến ngày tụ họp.

Dùng cơm quá ngọ, mọi người trùng trùng điệp điệp bước trên đường trở về. Đường Tam và Tiểu Vũ dưới ánh mắt ám muội của Mã Hồng Tuấn hai người ngồi trên một chiếc xe ngựa. Tổng cộng hơn hai mươi xe ngựa, trong sự hộ tống của Ngự Chi Nhất Tộc tộc nhân ly khai Long Hưng thành, thẳng đến Thiên Đấu thành.

Đường về chậm hơn rất nhiều, mất hai mươi ngày thời gian mọi người mới về đến Thiên Đấu thành. Trở lại địa bàn của mình. Thái Thản lập tức an bài Ngự Chi Nhất Tộc ở trong một phủ đệ. Phải chuẩn bị chỗ ở cho cả ba tông tộc, Thái Thản không thể không vội vàng, bù đầu với công việc. Việc thu mua của dân chúng khu vực xung quanh cũng phải tiến hành nhanh chóng hơn. Dù sao, hai trăm người ở có vẻ rộng rãi, lần này biến thành một nghìn người, sẽ trở nên cực kỳ chật chội rồi. Huống chi còn muốn mở ra nhiều khu vực để tu luyện, rèn, chế thuốc. Toàn bộ Lực Chi Nhất Tộc đều cần phải quy hoạch trùng kiến một lần nữa. Đương nhiên, những công việc này có thêm Ngự Chi Nhất Tộc gia nhập sẽ biến thành dễ dàng hơn rất nhiều. Trên đường về, Thái Thản và Ngưu Cao một mực thảo luận các phương án xây dựng Đường Môn thời kỳ đầu. Trù tính ban đầu, bọn họ đã cho Đường tam xem qua, hắn tự nhận tại phương diện này không có thiên phú, dứt khoát giao cho hai vị tộc trưởng.

Đường Tam lại mang theo Tiểu Vũ cùng Mã Hồng Tuấn đồng thời trở về Sử Lai Khắc học viện, trong hai mươi ngày trở về này hắn cùng Tiểu Vũ đã mất đi linh hồn đã đạt được một loại ăn ý ngầm. Tiểu Vũ đối với hắn quyến luyến không muốn rời, lúc nào cũng phải tựa ở bên cạnh hắn, cùng hắn ít nhất có tiếp xúc thân thể tay trong tay, bằng không thì gặp phải sự tình hoảng hốt. Về thức ăn, Tiểu Vũ cũng chỉ ăn một chút rau xanh, cùng bản thể con thỏ trước đây không có gì khác nhau. Thời gian ngủ dần dần giảm rồi, cùng người bình thường giống nhau. Nhưng khiến Đường Tam đau đầu, chính là Tiểu Vũ không thích mặc quần áo. Vì việc này, Đường Tam không biết bị bao nhiêu dày vò. Nhưng làm hắn dở khóc dở cười hơn là, hắn phát hiện, trải qua hai mươi ngày dày vò này tinh thần lực của bản thân dường như tiến bộ một chút.

Trên đường đi, Đường Tam đặc biệt mời một phụ nữ của Ngự Chi Nhất Tộc mua y phục cho Tiểu Vũ, tất cả đều là bạch sắc mà Tiểu Vũ yêu thích. Nội ngoại y đều có, ít nhất cũng không phải rơi vào tình cảnh không mặc gì như cũ nữa. Để có thể khiến Tiểu Vũ thoải mái một chút, Đường Tam chăm chỉ học tập phương pháp bện tóc. Tuy rằng còn có chút không thành thạo, nhưng hiện tại hắn vì Tiểu Vũ mà bện tóc, cũng có thể coi là nhìn được.

"
Tam ca, chúng ta trước đi gặp lão sư và đại sư bọn họ, hay là về phòng trước?" Đi vào cổng chính học viện, Mã Hồng Tuấn hướng Đường Tam hỏi.

Đường Tam nói: "
Trước tiên nên đi xem lão sư bọn họ đi. Nói cho bọn họ chúng ta đã trở về, còn có Tiểu Vũ sống lại rồi".

Mã Hồng Tuấn nói: "
Cũng tốt, bọn họ nếu như biết Tiểu Vũ sống lại rồi. Nhất định sẽ phi thường cao hứng đây. Chúng ta sau đó không lâu cũng phải thu dọn đến Đường Môn rồi, Thái Thản trưởng lão nói xây dựng Đường Môn đại khái cần khoảng ba tháng thời gian. Tam ca, chúng ta ba tháng này có đúng hay không nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút, đi ra ngoài du ngoại. Hắc hắc".

Đường Tam tức giận trừng mắt với hắn, "
Đi ra ngoài du ngoạn? Lợi hại a, ngươi trước tiên đem hồn lực tu luyện đến sáu mươi cấp, sau đó ta cùng ngươi đến hồn thú sâm lâm du ngoạn. Ngoại trừ Tiểu Vũ ra, hiện tại chỉ còn ngươi chưa tới sáu mươi cấp rồi. Đừng quên, võ hồn của ngươi trước đây tuyệt không có yếu hơn những người khác, đẳng cấp không có thể đạt được chứng minh ngươi mấy năm nay cũng không có quá chăm chỉ."

Vừa nói đến đẳng cấp hồn lực của bản thân, sắc mặt của Mã Hồng Tuấn lập tức suy sụp xuống, "
Ai, ta không giống với các ngươi a! Các ngươi đều là có đôi có cặp, không bị phân tâm. Đối với ta một người cô đơn, rất dễ dàng phân tâm rồi. Trong thành thị, vừa nhìn tới địa phương ăn chơi ta nhịn không được, ta lại không như các ngươi như thế anh tuấn, người con gái trong sạch ai muốn theo ta một người mập mạp như thế này a! Nếu không thì ngươi nghĩ giúp ta một biện pháp, khiến võ hồn thứ hai của ta giác tỉnh, có phân nửa đẹp trai như ngươi là được"

Nghe Mã Hồng Tuấn nói. Đường Tam không nén nổi loại cảm giác dở khóc dở cười, bất quá những điều hắn nói cũng là sự thật, trong Sử Lai Khắc thất quái cũng chỉ có hắn là người cô đơn, "
Được rồi, mập mạp, ngươi cũng đừng hối hận, đừng quên, sau này ngươi chính là Phó môn chủ Đường Môn chúng ta. Bề ngoài nào quan trọng bằng bên trong. Trong giới trẻ hồn sư ngươi cũng coi như là một người xuất sắc, ngươi nỗ lực tu luyện, khiến thực lực mình trở nên càng mạnh, chẳng lẽ còn sợ không có lão bà sao?"

Mã Hồng Tuấn nói: "
Tam ca, nói như vậy, nếu như ta nỗ lực tu luyện ngươi nguyện ý giúp ta rồi?"

Đường Tam gật đầu nói: "
Trên khả năng ta tự nhiên sẽ giúp ngươi"

Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc nói: "
Vậy lời nói đã định, ta ngày hôm nay bắt đầu nỗ lực tu luyện. Cải tà quy chánh chờ Mẫn Chi Nhất Tộc chuyển đến. Phiền ngươi nói với vị cữu gia gia kia một chút, đem Bạch Trầm Hương gả cho ta thế nào?"

Đường Tam bật cười nói: "
Tốt a. Nguyên lai ngươi ở chỗ này chờ ta đây là coi trọng gia đình Bạch Trầm Hương rồi. Giúp ngươi cùng cữu gia gia nói một tiếng, đây không thành vấn đề. Bất quá ngươi hẳn là nhìn ra được, địa vị của Bạch cô nương trong suy nghĩ của cữu gia gia, đại sự hôn nhân của cô ta cần phải chính mình quyết định mà có thể hay không ôm được mỹ nhân về, sẽ phải nhìn xem bản lĩnh xủa chính ngươi rồi. Bất quá, phương diện này ta cũng không có kinh nghiệm gì, không có biện pháp dạy ngươi. Quay về ngươi có thể hỏi Tiểu Áo. Hắn không phải lúc trước được xưng rất phong tao sao?"

Mã Hồng Tuấn bĩu môi nói: "
Hắn? Hắn kia chẳng qua chỉ là ngoài miệng thổi thế thôi, ngươi không thấy hắn vì Trữ Vinh Vinh cũng biến thành bộ dáng gì nữa rồi. Nếu như còn bộ dáng phong tao ngày xưa, hắn đã không như vậy rồi. Hắn là không thể trông cậy vào rồi. Cho dù Đái lão đại cũng thật là. Hắn thật vất vả mới có thể có được Trúc Thanh, chỉ sợ là không dám phạm húy rồi"

Đường Tam than nhẹ một tiếng nói: "
Vậy ngươi sai rồi, ngươi ngẫm lại, nếu như Tiểu Áo không phải với Vinh Vinh thật tình như vậy, hắn có thể cảm động Vinh Vinh, cảm động Trữ thúc thúc sao? Năm năm qua hắn bị nhiều ít bao nhiêu khổ, hiện tại hắn có thể cùng Vinh Vinh ở một chỗ, đều là kết quả nỗ lực của chính mình. Muốn đạt được trước hết phải nỗ lực. Ta chỉ có thể dạy ngươi một cái biện pháp đơn giản nhất, thành tâm mà đi nỗ lực, toàn tâm toàn ý đi đối đãi nhân gia, có thể thành công không thì xem thành tâm của chính ngươi rồi. Ta tin tưởng, nam nữ trong lúc đó tuyệt đối không chỉ là xem bề ngoài. A, được rồi, còn có một chút, ngươi nên giảm cân rồi. Nói không chừng, ngươi sau khi gầy đi cũng là rất anh tuấn"

"
Ách..., giảm cân hả, đây sợ rằng khó khăn" Nhìn vào chỗ thắt lưng so với nửa thân trên còn muốn to một chút, sắc mặt mập mạp nhất thời suy sụp xuống. "Di, bây giờ là buổi trưa rồi, lẽ ra các học viên cũng đều nên tan học rồi mới đúng, thế nào trong học viện người ít như vậy. Đều làm sao rồi?"

Đường Tam cũng phát hiện rồi, ngày hôm nay trong học viện đặc biệt ít người, hai người đều nhanh đi tới thao trường, còn không có thấy một gã học viên.

Một chốc công phu, băng qua lâm ấm, bọn họ lập tức minh bạch vì sao dọc theo đường đi không thấy được bóng người rồi. Toàn bộ thao trường tụ tập hầu như hết thảy học viên của Sử Lai Khắc học viện, bọn họ làm thành một cái vòng lớn, trong vòng thỉnh thoảng truyền đến thanh âm thét to, cảm thụ hồn lực ba động, Đường Tam phát hiện, bên trong tựa hồ có hồn sư chiến đấu.

Ba người đi tới ngoài vòng, người đông nghìn nghịt mà bọn họ căn bản không nhìn thấy tình huống bên trong, Mã Hồng Tuấn kéo qua một gã học viên hỏi: "
Đây là xảy ra chuyện gì, thế nào tất cả mọi người không đi ăn, ở chỗ này làm gì chứ?"

Tên học viên kia nhón chân muốn hướng phía trong nhìn xem, bị Mã Hồng Tuấn kéo vốn ban đầu thái độ có chút không nhịn được, quay đầu chứng kiến khuôn mặt tròn vành vạnh, không nhịn được nhất thời biến mất, cung kính nói: "
Học trưởng, là người a! Có người đến đập bể tràng tử, người trở về thì tốt rồi"

"
Đập bể tràng tử? Còn có người dám đến Sử Lai Khắc học viện chúng ta đập bể tràng tử? Không muốn sống? Là ai?" Mập mạp vừa nghe đã nổi giận.

Học viên kia nói: "
Hình như là cái gì Thần Phong học viện và Sí Hỏa học viện, còn có Lôi Đình học viện và Thiên thủy học viện, được xưng là tứ nguyên tố học viện. Nói là muốn tới cùng học viện chúng ta tỷ thí luận bàn. Đây không phải là tới đập bể tràng tử sao? Bọn họ tới không ít người đâu, tổng cộng hơn ba mươi người. Đang cùng học viên của học viện chúng ta tỷ thí đây"

Đường Tam nhíu mày nói: "
Phất Lan Đức viện trưởng, Đại Sư bọn họ đâu chứ? Thế nào ở đây ầm ĩ, không có ai chủ trì cục diện sao?

Học viên tức giận nói: "Khi bọn họ tới. Đại Sư vắng mặt, Phất Lan Đức viện trưởng, Liễu Nhị Long phó viện trưởng và Triệu Vô Cực phó viện trưởng mang theo một nhóm học viên của học viện chúng ta đạt đến ba mươi cấp đi liệp sát hồn thú tăng hoàn rồi. Chúng ta học viện tinh duệ cũng không vắng mặt hết, nếu không…. Mọi người vừa quyết định trước tiên cùng bọn họ tỷ thí so tài, thật là không quen nhìn hình dạng kiêu ngạo kia của bọn chúng"

Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc nói: "
Tam ca, chúng ta vào xem. Này bốn học viện cũng đều là lão bằng hữu rồi. Lần này cùng nhau đến, không biết có mục đích gì. Chẳng nhẽ là Võ Hồn Điện được lợi ư?"

Đường Tam lắc đầu nói: "Hẳn là đều không phải, ngũ nguyên tố học viện thế lực sau lưng chỉ có Tượng Giáp môn là tay sai của Võ Hồn Điện. Còn lại tứ tông đại bộ phận bảo trì trung lập. Mà Lôi Đình học viện vẫn luôn do Lam Điện Phách Vương Long gia tộc chủ trì. Hiện tại Lam Điện Phách Vương Long gia tộc bị diệt, bọn họ không cớ lại trở thành tay sai của Võ Hồn Điện. Đi thôi, trước vào xem rồi hẵng nói"

Mập mạp gật đầu, lớn tiếng nói: "Đi nào, nhường đường, nhường đường, cao thủ tới. Xem ta thu thập bọn chúng"


Hắn vừa đi vừa hô to, nhất thời khiến mọi người chú ý lại. Mọi người trong học viện nhận biết hắn và Đường Tam, nhất thời làm cho bọn hắn một cái thông lộ, Đường Tam, Mã Hồng Tuấn, Tiểu Vũ ba người thuận lợi đi tới bên trong vòng.


Một hồi tỷ thí bên trong vừa mới kết thúc, một gã học viên của Sử Lai Khắc học viện sắc mặt tái nhợt tay che ngực lui ở một bên, hiển nhiên là gặp bất lợi rồi. Mà chiến thắng hắn, lại là một gã thanh niên hồn sư mặc hồng sắc giáo phục. Từ quần áo trên đây chính là người của Sí Hỏa học viện.


Bên trong vòng là một dải đất trống, vừa đi đến nơi đây, ánh mắt của Đường Tam và Mã Hồng Tuấn cũng không khỏi toát ra vài phần quái dị. Tới quả thực là người quen a, nhưng lại thật là không ít.


Giáo phục của Tứ nguyên tố học viện làm bọn hắn ở chỗ này cùng Sử Lai Khắc học viện nhìn qua phân biệt rõ ràng, hơn mười người đứng ở một bên. Mà trong hơn mười người ở đây, liếc mắt nhìn lại, đã có không ít đều là Đường Tam nhận biết bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK