" Rất thích hợp kéo về đến tận cửa, Tiểu Tam, dược vật của ngươi tựa hồ không có hiệu quả với nó, đây ít nhất là một đầu hồn thú trên dưới bốn ngàn năm tu vi."
Đái Mộc Bạch còn chưa dứt lời, Đường Tam liền đã kinh hãi thấy được hồn thú trong lời nói của hắn.
Đây là một đầu bò cạp thân hình vô cùng lớn, thân thể của nó so với Nhân Diện Ma Chu mà Đường Tam giết lần trước không hề nhỏ hơn một chút nào, thậm chí còn lớn hơn vài phần. Kỳ dị là toàn thân bò cạp này toàn một màu trắng như tuyết, từ trên thân thể phát tán ra một cỗ sát khí mãnh liệt, thân thể trắng toát đang bò nhanh trên mặt đất, tốc độ cực kì nhanh. Một cái đuôi do chín đoạn xương ngưng kết thành nhếch lên cao cao, bên trên cùng đuôi cong lại, tạo thành một cái móc câu đỏ như lửa.
Đường Tam nhìn thấy nó, vừa lúc từ trên đuôi nó phun ra một đoàn trụ lửa, trực tiếp lao đến Đái Mộc Bạch.
" Hắc!" Đái Mộc Bạch thở ra một hơi dài, quát lên:" Ta mà sợ ngươi sao."
Bạch Hổ vũ hồn phụ thể trong nháy mắt xuất hiện, hai vàng hai tím, bốn cái hồn hoàn đồng thời xuất hiện trên thân, khi có vũ hồn phụ thể, thân thể của hắn càng trở nên hùng vĩ hơn trước, hai tay hợp lại trước ngực, đệ nhất hồn kỹ: Bạch Hổ Hộ Thân Chướng đã xuất ra.
"Phanh!" Một tiếng nổ vang lên, ánh lửa lao đến trước người Đái Mộc Bạch bị bắn ra bốn phía, thân thể bị đẩy lùi về phía sau liên tục ba bước mới có thể đứng vững lại được.
Lúc này, Đường Tam đã phân biệt được chủng loại của con hồn thú này. Từ ngoại hình xem xét, hắn có thể kết luận đây là một con Đại địa chi vương, Hỏa thuộc tính hồn thú.
Con bò cạp này có tên là Đại địa chi vương, cực kì bá đạo, hiếu sát thành tính, mặc dù không có kịch độc giống như Nhân Diện Ma Chu khiến cho các hồn thú khác sợ hãi, nhưng những hồn thú cùng cấp bậc cũng ít có con nào dám trêu chọc nó, tuyệt đối là một đầu Hỏa hệ hồn thú cao cấp. Từ cái đuôi bao gồm chín đốt của nó thì có thể nhìn ra, con Đại địa chi vương này có tu vi trên dưới bốn ngàn năm, bởi vì cứ mỗi năm trăm năm thì đuôi của nó lại dài thêm một đốt.
Đại địa chi vương chia làm ba loại màu sắc, Đại địa chi vương tu vi dưới một ngàn năm thì có màu đỏ. Khi tu vi của nó đạt tới trên ngàn năm, thân thể khổng lồ liền dần dần thu gọn lại, mỗi lần nhỏ đi thì màu sắc trên thân thể nó chuyển từ màu đỏ sang màu trắng. Sau khi tu vi tiến đến trình độ vạn năm, màu sắc của nó mới lại biến đổi một lần nữa, khi đó chuyển thành màu lam.
Từ màu sắc cùng với số đốt trên đuôi, Đường Tam liền có thể chuẩn xác phán đoán đúng thực lực của nó. Chính xác đầu hồn thú này rất thích hợp với bốn mươi cấp hồn lực của bọn họ.
Ngay khi Đường Tam chuẩn bị động thủ phối hợp cùng Đái Mộc Bạch, Sử Lai Khắc thất quái cùng những người khác cũng từ bên trong trướng bồng chui ra, từ trong trướng bồng bên kia, một đạo nhân ảnh cũng lao ra, chính là Liễu Nhị Long.
Lúc này quần áo trên người Liễu Nhị Long còn có chút rối loạn, cả người tựa như sắp nổi điên, từ trong trướng lao ra nàng liếc mắt một cái liền thấy ngay được con Đại địa chi vương tu vi trên dưới bốn ngàn năm này, nhất thời kêu to một tiếng. Cánh tay vung lên trực tiếp hướng về phía Đại địa chi vương lao tới, chẳng những động tác cực kì mau lẹ mà khí thế bạo liệt khiến cho cả Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch phải chấn động. Bởi vì sự chú ý của hai người tập trung hết lên Liễu Nhị Long, bọn họ thậm chí còn không thấy được bộ dáng thảm hại của Triệu Vô Cực bị Phất Lan Đức đá văng ra khỏi trướng.
" Các ngươi dám phá hư chuyện tốt của lão nương, lão nương liều mạng với ngươi." Liễu Nhị Long một bên mắng chửi, một bên tự mình phóng thích ra vũ hồn Hỏa Long của mình, không ngừng lao đến trước.
Đầu Đại đại chi vương này cũng là không may, vốn dĩ tu vi của nó đối mặt với bọn Đường Tam thì không chừng còn có cơ hội chạy trốn, chỉ tại nó xuất hiện vô cùng không đúng lúc, nó đã hoàn toàn chọc giận Liễu Nhị Long, nó không còn cơ hội thoát thân nữa.
Đột nhiên chứng kiến một người hướng đến mình đánh tới, Đại địa chi vương phản ứng bằng cách từ trên móc câu tại đầu đuôi nó phun ra một luồng lửa, giống như vừa công kích Đái Mộc Bạch, một đạo hỏa trụ liền mạnh mẽ oanh kích trước ngực Liễu Nhị Long.
Nhưng mà Liễu Nhị Long nào có giống như Đái Mộc Bạch, nàng thậm chí cả không thèm né tránh, toàn thân đã bị lửa bao phủ hoàn toàn, sau một khắc, Đường Tam là người chứng kiến rõ nhất, ngọn lửa trên người Liễu Nhị Long bạo phát mạnh mẽ, bảy cái hồn hoàn của nàng trong nháy mắt xuất hiện, quần áo toàn thân trong chớp mắt hóa thành tro bụi, thân thể đã bị vảy rồng bao trùm, một tiếng rồng ngâm kinh khủng vang vọng trong không trung.
Đường Tam ngơ ngác nói:" Chỉ là đối phó với một đầu hồn thú ngàn năm thôi mà, Nhị Long sư phụ cũng không cần phải phóng thích đến hồn kỹ thứ bảy: Xích Long chân thân ra như vậy chứ. Phất Lan Đức viện trưởng không phải đã nói, để cho chúng ta tự mình đối phó với hồn thú hay sao? Tại sao Nhị Long sư phụ lại tự mình làm?"
Tà Mâu của Đái Mộc Bạch cũng đồng dạng ngơ ngẩn," Trước kia ta còn tưởng cọp cái là hung mãnh nhất, bây giờ ta mới biết được rồng cái so với cọp cái càng thêm kinh khủng hơn nữa."
" Đái Mộc Bạch, ngươi nói ai là cọp cái cơ?"
" Đương nhiên là Trúc Thanh của ta...... ặc..... không phải, Trúc Thanh, ngươi nghe ta nói đã, không phải ta nói ngươi...." Đái Mộc Bạch sau khi trả lời một cách vô ý thức mới phát hiện ra một vấn đề, chính là về Chu Trúc Thanh.
Lúc này Chu Trúc Thanh không hề còn bộ dạng lạnh như băng nữa, mà dung nhan ngược lại tràn đầy tươi cười, nàng vốn đã cực kì xinh đẹp, khi cười tươi càng thêm động lòng người, chỉ là bây giờ vẻ mặt của Đái Mộc Bạch tràn đầy sự kinh hoàng.
Cảm giác của hồn thú vốn rất nhạy cảm, tu vi càng cao thì trình độ nhạy cảm cũng càng tăng, đầu hồn thú Đại địa chi vương tu vi gần năm ngàn năm này ngay khi thấy Liễu Nhị Long thi triển ra Xích Long chân thân đã cảm thấy không ổn, mắt nhìn thấy hai cánh rồng thật lớn sau lưng Liễu Nhị Long, nó biết rằng mình muốn chạy cũng đã muộn, chỉ có liều chết may ra mới có cơ hội trốn thoát.
Trong phút chốc, toàn thân Đại địa chi vương hồng quang bạo phát, lấy thân thể nó làm trung tâm, không khí bên trong phạm vi mười thước hoàn toàn trở nên vặn vẹo, thân thể nằm trên mặt trong nháy mắt tựa như rực cháy, hai càng phía trước thật lớn của nó dùng sức đập mạnh lên mặt đất một cái, trong không khí vặn vẹo nhất thời sinh ra một loại chấn động mãnh liệt.
Cho dù đã xuất ra Xích Long chân thân nhưng Liễu Nhị Long cũng không nhịn được rung động mà chậm lại một chút, mà ngay lúc này mặt đất dưới thân Đại địa chi vương cũng ầm ầm nổ một tiếng, một cỗ hỏa trụ màu đỏ rực phóng lên cao.
Hỏa trụ này có đường kính khoảng hai thước, vừa vặn bao trùm vị trí trung ương của khu vực không gian chấn động, lúc này thân thể Liễu Nhị Long cũng bị khựng hẳn lại giữa không trung.
Kỹ năng này Đường Tam cũng từng được nghe Đại sư cẩn thận giảng giải qua, đây chính là tuyệt chiêu thiên phú của Đại địa chi vương, cũng là kỹ năng cường đại nhất của nó, cùng với tu vi không ngừng tăng thêm mà càng thêm mạnh hơn, có tên là Nham Tương Liệt Địa Kích, đáng sợ nhất của chiêu này không phải là lực công kích cường hãn mà là lực công kích được phóng thích trong nửa vòng tròn có quang mang vặn vẹo bao trùm.
Trong phạm vi của quang mang vặn vẹo thì không khí bị chấn động rất mạnh, có thể làm cho địch nhân trở nên mê muội, thời gian mê muội căn cứ vào chênh lệch thực lực của Đại địa chi vương với đối thủ. Một khi thân thể của đối thủ bị khựng lại, sau chừng một khắc phun ra thì nhiệt độ của hỏa trụ sẽ như là nhiệt độ của nham thạch, đánh cho địch nhân một đòn trí mạng.
Lúc này, khoảng cách giữa bọn Đường Tam và tràng chiến đấu là khá xa, cho dù trước mặt nhưng bọn họ cũng không có cách nào để ngăn cản một kích này của Đại địa chi vương được. Đại sư lúc trước có dạy cho Đường Tam biện pháp đối phó với hồn thú này, chính là ngàn vạn lần không nên đến gần thân thể của Đại địa chi vương, chỉ cần ở cách xa nó ngoài hai mươi thước thì không phải e ngại về kỹ năng kinh khủng này nữa, còn Đại đại chi vương cấp bậc vạn năm thì khoảng cách này phải gia tăng thành năm mươi thước.
Phẫn nộ nhìn Liễu Nhị Long không còn chút phản ứng nào, nó hung hăng khống chế hỏa trụ đánh thẳng vào ngực Liễu Nhị Long.
Lúc này Phất Lan Đức cùng Đại sư cũng vừa từ trong trướng chui ra, đương nhiên thần sắc của Đại sư rất là khó coi, còn vẻ mặt của Phất Lan Đức trở nên trắng bệch.
Bọn họ tất nhiên cũng thấy được một kích Nham Tương Liệt Địa Kích này, Đại sư chỉ hơi nhíu mày, còn Phất Lan Đức hai tay hợp lại xoa xoa đầy tâm trạng, trong miệng thì thào một câu:" Thương cảm cho Đại địa chi vương, Đại địa chi vương thật đáng thương cảm!"
Sau một khắc, Liễu Nhị Long liền cấp cho đáp án.
Sau khi hỏa trụ thật lớn đó đánh mạnh vào ngực nàng, một màn kỳ dị liền xảy ra, thân thể Liễu Nhị Long đang đình trệ giữa không trung không hề bị hỏa trụ đánh bay đi, ngược lại như đắm chìm vào trong hỏa trụ, nham thạch trên hỏa trụ trong nháy mắt lan ra khắp toàn thân nàng, những lân phiến trên người nàng dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa đỏ, trở nên huyễn lệ như hồng bảo thạch.
Thân thể của Đại địa chi vương rất khổng lồ nhưng con mắt của nó lại rất nhỏ, nếu lúc này có ai có thể nhìn sâu vào mắt nó, thì có thể thấy được trong đó một sự hoảng sợ vô cùng.
Sau một khắc, thân thể Liễu Nhị Long từ trên trời hạ xuống, không có chuyện gì, cũng không có sử dụng kỹ năng gì, chỉ là nàng thu liễm hai cánh phía sau lưng lại, từ trên không trung hạ xuống, sau đó long trảo hung hăng đánh mạnh lên lưng Đại địa chi vương, ầm ầm nổ một tiếng, thân thể của Đại địa chi vương bị đánh văng xuống mặt đất.
Đại địa chi vương phát ra một tiếng kêu bi thảm, hai càng phía trước nhanh chóng huy động, nhưng ngay cả thân thể của Liễu Nhị Long cũng không chạm đến được.
Xích Long chân thân của Liễu Nhị Long có trọng lượng nặng đến mức nào? Liền trực tiếp từ trên không rơi thẳng xuống trên người của Đại địa chi vương, mặc dù không trực tiếp đánh chết nó, nhưng cũng không khác là mấy.
" Quá bạo lực."
Mã Hồng Tuấn trong mắt tràn đầy tinh quang, " Ta đã quyết định, Nhị Long sư phụ sau này sẽ là thần tượng của ta, chẳng lẽ đây là mỹ học bạo lực trong truyền thuyết?"