" C…cậu là ai!? "
" Hắc Minh Hạo, từ nay Lý Yết Gia sẽ là em trai con, giúp đỡ nhau nhé. "
Đứa nhóc rụt rè nắm lấy ống quần ba đưa ánh nhìn sợ sệt trông cậu bé tươi cười muốn bắt tay cậu.
" Không muốn! "
Hắc Minh Hạo thét lên sợ sệt, bao lâu nay không một ai chơi với cậu. Một lần lỡ đẩy ngã bạn học rách trán phải khâu mấy mũi, mọi người đều xa lánh gán mác ác quỷ lên người cậu.
Cậu sợ sẽ làm hại người khác, sợ đôi bàn tay nhuốm máu bị gọi tên ác quỷ. Đôi chân nhỏ bé chạy vọt về phòng vấp ngã, ba cậu lo lắng tiến gần đỡ dậy hỏi han.
" Con không sao chứ? "
" Anh Hạo! Anh ngã có đau không!? "
Tiếng nói của Lý Yết Gia cất lên, cảm giác khó chịu chợt dấy lên chạy khắp cơ thể, cậu đẩy ngã đứa nhóc đứng cạnh đến khóc.
" Oa…huhuhu sao anh lại đẩy em… "
" Hắc Minh Hạo! Con làm gì vậy!? "
Nhìn người ba nuông chiều thằng nhóc lạ mặt, cậu sôi máu đứng bật dậy đấu tranh giành lại tình thương của ba.
" Tránh ra! Ba của một mình tôi, không cho cậu sờ! "
Vừa nói miệng vừa run bần bật, lấy hết can đảm để đuổi Lý Yết Gia ra chỗ khác, ba cậu cau có tức giận buông Minh Hạo ra khỏi vòng tay.
" Con không được bắt nạt em! "
Nói rồi ôm Lý Yết Gia vào lòng vỗ về mặc kệ cậu đứng đơ một góc.
Từ khi nhận nuôi Lý Yết Gia còn nằm trong chiếc lôi cũ sờn, ông vẫn luôn nuôi giấu bên ngoài không ai hay.
Bất ngờ đứa nhóc láu lỉnh 4 tuổi lạ hoắc bước vào nắm tay ông, Hắc Minh Hạo nhìn không nổi tức nghẹn chẳng nói thành lời.
Kể từ sau ngày hôm ấy chẳng còn thấy cậu bén mảng gần ba nữa, mỗi ngày đều phải thấy cảnh hai người họ cười đùa vui vẻ, Hắc Minh Hạo cậu như mảnh ghép dư thừa trong gia đình này.
Trong dịp sinh nhật cậu, ông đã mua cho cậu một món đồ chơi công nghệ mới, cậu vui ra mặt cảm ơn rối rít. Đi học về chỉ mau mải vào phòng để được chơi đồ chơi mới.
Chiếc cặp rơi xuống mặt sàn, gương mặt bàng hoàng run rẩy.
Món đồ chơi mới hồi sáng còn nguyên vẹn giờ đây đã vỡ tan trên mặt đất.
" Ba! "
Hắc Minh Hạo chạy hớt hải ra phòng khách, tay ôm đống đổ nát trong lòng, miệng mếu máo mách lẻo chắc chắn do đứa em trai kia làm hỏng.
" Con không có bằng chứng đừng đổ tội cho em! "
" Ba! Con mới là con ruột ba mà!! "
Cậu căm hận nắm chặt lòng bàn tay, tức tối kiếm Lý Yết Gia tính sổ. Lượn khắp căn nhà mới thấy đứa nhóc còn đang ngồi yên bình ngoài vườn ngắm cảnh.
Không nói một lời lao thẳng đến đẩy Yết Gia ngã cắm mặt xuống đất dính đầy bụi bẩn.
Đứa nhóc giật mình đau đớn ôm mặt khóc nức nở.
Nghe thấy tiếng khóc ông vội vã chạy đến đẩy cậu ra xa ôm Lý Yết Gia vào lòng dỗ dành. Biểu cảm nhìn cậu khi ấy vừa tức giận vừa muốn đánh cậu một trận.
" Hắc Minh Hạo! Sao con lại đánh em ra nông nỗi này!? "
" Là nó phá đồ chơi của con! "
" Ba đã dạy con thế nào hả? Không có bằng chứng thì đừng buộc tội người khác!! "
Chính lúc này, cậu chẳng còn niềm tin vào ba ruột của mình nữa. Đôi chân lê bước vào phòng Lý Yết Gia đập vỡ toàn bộ đồ chơi của đứa nhóc.
Tiếng đổ vỡ loảng xoảng phát lên liên tiếp cho đến khi cậu thỏa mãn nhìn đống lộn xộn châm lửa đốt sạch vào thùng rác.
Con người rụt rè nhút nhát giờ đây lại mang nỗi căm hận ghét cay ghét đắng những ai cướp đi niềm vui của mình.
Cho đến ngày ba mất, một giọt nước mắt cũng chẳng rơi xuống. Hắc Minh Hạo đã hết cảm xúc cho cái nhà này rồi.
" Hắc Minh Hạo, từ nay Lý Yết Gia sẽ là em trai con, giúp đỡ nhau nhé. "
Đứa nhóc rụt rè nắm lấy ống quần ba đưa ánh nhìn sợ sệt trông cậu bé tươi cười muốn bắt tay cậu.
" Không muốn! "
Hắc Minh Hạo thét lên sợ sệt, bao lâu nay không một ai chơi với cậu. Một lần lỡ đẩy ngã bạn học rách trán phải khâu mấy mũi, mọi người đều xa lánh gán mác ác quỷ lên người cậu.
Cậu sợ sẽ làm hại người khác, sợ đôi bàn tay nhuốm máu bị gọi tên ác quỷ. Đôi chân nhỏ bé chạy vọt về phòng vấp ngã, ba cậu lo lắng tiến gần đỡ dậy hỏi han.
" Con không sao chứ? "
" Anh Hạo! Anh ngã có đau không!? "
Tiếng nói của Lý Yết Gia cất lên, cảm giác khó chịu chợt dấy lên chạy khắp cơ thể, cậu đẩy ngã đứa nhóc đứng cạnh đến khóc.
" Oa…huhuhu sao anh lại đẩy em… "
" Hắc Minh Hạo! Con làm gì vậy!? "
Nhìn người ba nuông chiều thằng nhóc lạ mặt, cậu sôi máu đứng bật dậy đấu tranh giành lại tình thương của ba.
" Tránh ra! Ba của một mình tôi, không cho cậu sờ! "
Vừa nói miệng vừa run bần bật, lấy hết can đảm để đuổi Lý Yết Gia ra chỗ khác, ba cậu cau có tức giận buông Minh Hạo ra khỏi vòng tay.
" Con không được bắt nạt em! "
Nói rồi ôm Lý Yết Gia vào lòng vỗ về mặc kệ cậu đứng đơ một góc.
Từ khi nhận nuôi Lý Yết Gia còn nằm trong chiếc lôi cũ sờn, ông vẫn luôn nuôi giấu bên ngoài không ai hay.
Bất ngờ đứa nhóc láu lỉnh 4 tuổi lạ hoắc bước vào nắm tay ông, Hắc Minh Hạo nhìn không nổi tức nghẹn chẳng nói thành lời.
Kể từ sau ngày hôm ấy chẳng còn thấy cậu bén mảng gần ba nữa, mỗi ngày đều phải thấy cảnh hai người họ cười đùa vui vẻ, Hắc Minh Hạo cậu như mảnh ghép dư thừa trong gia đình này.
Trong dịp sinh nhật cậu, ông đã mua cho cậu một món đồ chơi công nghệ mới, cậu vui ra mặt cảm ơn rối rít. Đi học về chỉ mau mải vào phòng để được chơi đồ chơi mới.
Chiếc cặp rơi xuống mặt sàn, gương mặt bàng hoàng run rẩy.
Món đồ chơi mới hồi sáng còn nguyên vẹn giờ đây đã vỡ tan trên mặt đất.
" Ba! "
Hắc Minh Hạo chạy hớt hải ra phòng khách, tay ôm đống đổ nát trong lòng, miệng mếu máo mách lẻo chắc chắn do đứa em trai kia làm hỏng.
" Con không có bằng chứng đừng đổ tội cho em! "
" Ba! Con mới là con ruột ba mà!! "
Cậu căm hận nắm chặt lòng bàn tay, tức tối kiếm Lý Yết Gia tính sổ. Lượn khắp căn nhà mới thấy đứa nhóc còn đang ngồi yên bình ngoài vườn ngắm cảnh.
Không nói một lời lao thẳng đến đẩy Yết Gia ngã cắm mặt xuống đất dính đầy bụi bẩn.
Đứa nhóc giật mình đau đớn ôm mặt khóc nức nở.
Nghe thấy tiếng khóc ông vội vã chạy đến đẩy cậu ra xa ôm Lý Yết Gia vào lòng dỗ dành. Biểu cảm nhìn cậu khi ấy vừa tức giận vừa muốn đánh cậu một trận.
" Hắc Minh Hạo! Sao con lại đánh em ra nông nỗi này!? "
" Là nó phá đồ chơi của con! "
" Ba đã dạy con thế nào hả? Không có bằng chứng thì đừng buộc tội người khác!! "
Chính lúc này, cậu chẳng còn niềm tin vào ba ruột của mình nữa. Đôi chân lê bước vào phòng Lý Yết Gia đập vỡ toàn bộ đồ chơi của đứa nhóc.
Tiếng đổ vỡ loảng xoảng phát lên liên tiếp cho đến khi cậu thỏa mãn nhìn đống lộn xộn châm lửa đốt sạch vào thùng rác.
Con người rụt rè nhút nhát giờ đây lại mang nỗi căm hận ghét cay ghét đắng những ai cướp đi niềm vui của mình.
Cho đến ngày ba mất, một giọt nước mắt cũng chẳng rơi xuống. Hắc Minh Hạo đã hết cảm xúc cho cái nhà này rồi.