Đôi mắt dao động khiếp sợ nhìn thân thể cô nằm rạp xuống đất một cách đau đớn. Hắc Minh Hạo nghiến răng tặc lưỡi điên tiết hướng ánh mắt về phía người nổ súng.
Chẳng biết lực gã ta khỏe tới mức nào lại khiêng luôn cả hai cái ghế ngồi phang vào người tên kia. Bị đè cho không thể nhúc nhích thêm được nữa, hắn mới chậm rãi kéo căng bao tay đen thuần thục nhặt cây súng lên dí mạnh vào thái dương tên xấu số.
Đến cả tiếng van xin tha mạng còn chưa tròn chữ cất lên hắn đã nả mấy phát đạn vào đầu khiến tên đó chết ngay tức khắc não sọ nát tươm.
Cô run rẩy đứng dậy lấy hết sự can đảm để bỏ chạy thì bị vệ sĩ chặn lại.
" Em muốn đi đâu? "
Hoàn cảnh vừa rồi là cô nhanh trí canh thời điểm nổ súng để né tránh nằm phịch xuống đất như vậy, may mắn thân thể đều an toàn.
Tiếng bước chân dứt khoát tiến sát lại gần với gương mặt lạnh lẽo dính bao vết máu đỏ thẫm.
" Cánh tay em chảy máu rồi kìa. "
Do sơ suất không kịp để ý đến cơn đau đang truyền đến, dù né kịp nhưng vẫn bị xuyên một nhát xé rách lớp da toạc máu chảy ròng rã không ngừng.
Không chần chừ để mặc sự bất ngờ của cô, hắn xé nát bộ đồ của mình thành mảnh vải băng bó giúp cô cầm máu.
Lần thứ hai chứng kiến tận mắt Hắc Minh Hạo giết người, với người thường có lẽ đã vì đả kích này mà lặng câm muốn trốn tránh. Nhưng thật kì lạ đối với cô nó như tiếp thêm sự can đảm đối với sự chết chóc.
Cô lại tò mò buông ra câu hỏi vô nghĩa.
" Anh đã giết bao nhiêu người rồi? Nhìn vẻ mặt tên đó như muốn giết anh đến căm phẫn. "
Hắn cười trừ bế cô lên đưa đến bệnh viện, hương thơm từ mái tóc gây ấn tượng ngày hôm đó cô phải nhận ra ngay mới phải.
" Tò mò lắm sao? "
" Anh mau thay đồ đi, người dính đầy máu mà vẫn còn muốn đưa tôi đi bệnh viện, người ta sẽ nghĩ thế nào chứ? "
" Được, nghe lời phu nhân. "
Ngàn lần không hiểu lý do hắn nhắm vào cô là gì, cho dù có là tiểu thư danh giá của Diệp gia hay không có vẻ hắn ta không quan tâm nhiều đến thế.
Nói ra Hắc Minh Hạo có tình cảm với một người như cô thì lại quá nực cười rồi, đôi khi vì cái tính ương ngạnh này lại khiến hắn hứng thú muốn chơi đùa vờn lấy như một món đồ chơi mỗi khi rảnh rỗi.
Nếu đã muốn vờn đùa như vậy cô cũng sẽ chơi với hắn tới cùng, chỉ cần cái mạng này được an toàn thì đâu nhất thiết phải chối từ điều kiện tuyệt vời hiếm có.
Vừa vào đến cửa bệnh viện hắn đã trơ trẽn đuổi sạch mấy ông bác sĩ nam từ già đến trẻ chỉ cho phép giới nữ thăm khám cho vợ hắn.
Dù cạn lời nhưng cũng đâu thể cất tiếng làm loạn điên lên được, được chữa khỏi là tốt rồi. Cô mặc kệ tên điên đấy có tâm thần thế nào đi nữa chỉ cần không làm cô nổi đóa lên thì sao cũng được.
Con ngươi dán chặt vào người cô nhìn chăm chú, hắn không rời khỏi một khoảnh khắc nào từ bước sát khuẩn đến băng bó cẩn thận.
" Có gì đáng để anh nhìn chằm chằm tôi như vậy? "
Hắn phớt lờ câu hỏi của cô, yên lặng nhìn kĩ cánh tay vẫn đang được băng bó cho tới khi hoàn thiện.
Còn chưa thở phào nhẹ nhõm hắn đã bế cô lên tiến ra phía xe đậu trước cổng.
" Tôi tự đi được! Thả ra đi! "
" Em đang bị thương đấy. "
" Cái quái gì vậy? Tôi đau tay chứ chân chưa có què!! "
Diệp La Manh Hạ vùng vẫy loạn xạ gào thét muốn tự xuống, nhức đầu đến điên người hắn mời chịu thả xuống. Trời nổi cơn mưa nặng hạt, xào xạc nghe tán lá cây cạnh đó bị gió thổi cọ xát với nhau.
Cơn mưa bão lại làm cô nhớ đến đêm tân hôn kinh hoàng, cái gương mặt hiện rõ sau tia sét chói lòa soi vào khung cửa sổ rải rác vết máu cùng mùi tanh tưởi.
Cô suýt nôn sạch bữa tối bởi mùi máu nồng nặc, biểu cảm lạnh tanh liếc ánh nhìn sắc sảo về phía cô ngay lúc ấy tim cô như đứng lại một nhịp vì bất ngờ.
Ngồi trên chiếc xe êm ả lăn bánh đi qua cơn mưa rào, mặc phải áo ngắn tay nên có chút lạnh. Cánh tay nổi cả da gà hết lên, cô co mình nhìn về phía Hắc Minh Hạo.
" Cởi áo khoác của anh cho tôi mượn. "
" Lạnh à? "
" Mau lên đi. "
Hắn chỉ phụt cười vì cách cô ra lệnh cụt ngủn, một tay lái xe một tay cởi ra áo khoác nhanh chóng đưa cho cô.
" Cảm ơn. "
Lần đầu tiên gặp phải người phụ nữ liều lĩnh mạnh dạn đến vậy, hắn chẳng thể ngờ cô dám đáp đôi giày cao gót vào tên có ý định nả súng vào người chồng mình.
Nghĩ đến anh lại cười lớn, Manh Hạ cau có nhìn anh khó hiểu.
" Em dám mạnh tay đáp vào tên như vậy, lại còn có súng? Không sợ vì tôi mà chết thảm sao? "
" Tôi cũng đéo hiểu nổi bản thân sao lại làm vậy nữa. Có lẽ vì không muốn nhìn thấy ai chết trước mặt mình. "
" Em bỏ đi là được mà? "
Nhìn hắn bình tĩnh nói chuyện với ân nhân của mình kìa, đúng là muốn đấm hắn mấy phát vào cái bản mặt đẹp trai đó.
" Anh đang trách ân nhân của mình hành động ngu ngốc đó à? "
" Hahahaha, em thật có khiếu hài hước đấy. "
Manh Hạ nổi đóa luôn rồi, sao lại có người có thể cười vào lúc này được cơ chứ? Lại còn khen cô có khiếu hài hước khi đang tra hỏi hắn một cách nghiêm túc. Đúng là chỉ có tên điên Hắc Minh Hạo mới khiến cô muốn đập đến vậy.
Chẳng biết lực gã ta khỏe tới mức nào lại khiêng luôn cả hai cái ghế ngồi phang vào người tên kia. Bị đè cho không thể nhúc nhích thêm được nữa, hắn mới chậm rãi kéo căng bao tay đen thuần thục nhặt cây súng lên dí mạnh vào thái dương tên xấu số.
Đến cả tiếng van xin tha mạng còn chưa tròn chữ cất lên hắn đã nả mấy phát đạn vào đầu khiến tên đó chết ngay tức khắc não sọ nát tươm.
Cô run rẩy đứng dậy lấy hết sự can đảm để bỏ chạy thì bị vệ sĩ chặn lại.
" Em muốn đi đâu? "
Hoàn cảnh vừa rồi là cô nhanh trí canh thời điểm nổ súng để né tránh nằm phịch xuống đất như vậy, may mắn thân thể đều an toàn.
Tiếng bước chân dứt khoát tiến sát lại gần với gương mặt lạnh lẽo dính bao vết máu đỏ thẫm.
" Cánh tay em chảy máu rồi kìa. "
Do sơ suất không kịp để ý đến cơn đau đang truyền đến, dù né kịp nhưng vẫn bị xuyên một nhát xé rách lớp da toạc máu chảy ròng rã không ngừng.
Không chần chừ để mặc sự bất ngờ của cô, hắn xé nát bộ đồ của mình thành mảnh vải băng bó giúp cô cầm máu.
Lần thứ hai chứng kiến tận mắt Hắc Minh Hạo giết người, với người thường có lẽ đã vì đả kích này mà lặng câm muốn trốn tránh. Nhưng thật kì lạ đối với cô nó như tiếp thêm sự can đảm đối với sự chết chóc.
Cô lại tò mò buông ra câu hỏi vô nghĩa.
" Anh đã giết bao nhiêu người rồi? Nhìn vẻ mặt tên đó như muốn giết anh đến căm phẫn. "
Hắn cười trừ bế cô lên đưa đến bệnh viện, hương thơm từ mái tóc gây ấn tượng ngày hôm đó cô phải nhận ra ngay mới phải.
" Tò mò lắm sao? "
" Anh mau thay đồ đi, người dính đầy máu mà vẫn còn muốn đưa tôi đi bệnh viện, người ta sẽ nghĩ thế nào chứ? "
" Được, nghe lời phu nhân. "
Ngàn lần không hiểu lý do hắn nhắm vào cô là gì, cho dù có là tiểu thư danh giá của Diệp gia hay không có vẻ hắn ta không quan tâm nhiều đến thế.
Nói ra Hắc Minh Hạo có tình cảm với một người như cô thì lại quá nực cười rồi, đôi khi vì cái tính ương ngạnh này lại khiến hắn hứng thú muốn chơi đùa vờn lấy như một món đồ chơi mỗi khi rảnh rỗi.
Nếu đã muốn vờn đùa như vậy cô cũng sẽ chơi với hắn tới cùng, chỉ cần cái mạng này được an toàn thì đâu nhất thiết phải chối từ điều kiện tuyệt vời hiếm có.
Vừa vào đến cửa bệnh viện hắn đã trơ trẽn đuổi sạch mấy ông bác sĩ nam từ già đến trẻ chỉ cho phép giới nữ thăm khám cho vợ hắn.
Dù cạn lời nhưng cũng đâu thể cất tiếng làm loạn điên lên được, được chữa khỏi là tốt rồi. Cô mặc kệ tên điên đấy có tâm thần thế nào đi nữa chỉ cần không làm cô nổi đóa lên thì sao cũng được.
Con ngươi dán chặt vào người cô nhìn chăm chú, hắn không rời khỏi một khoảnh khắc nào từ bước sát khuẩn đến băng bó cẩn thận.
" Có gì đáng để anh nhìn chằm chằm tôi như vậy? "
Hắn phớt lờ câu hỏi của cô, yên lặng nhìn kĩ cánh tay vẫn đang được băng bó cho tới khi hoàn thiện.
Còn chưa thở phào nhẹ nhõm hắn đã bế cô lên tiến ra phía xe đậu trước cổng.
" Tôi tự đi được! Thả ra đi! "
" Em đang bị thương đấy. "
" Cái quái gì vậy? Tôi đau tay chứ chân chưa có què!! "
Diệp La Manh Hạ vùng vẫy loạn xạ gào thét muốn tự xuống, nhức đầu đến điên người hắn mời chịu thả xuống. Trời nổi cơn mưa nặng hạt, xào xạc nghe tán lá cây cạnh đó bị gió thổi cọ xát với nhau.
Cơn mưa bão lại làm cô nhớ đến đêm tân hôn kinh hoàng, cái gương mặt hiện rõ sau tia sét chói lòa soi vào khung cửa sổ rải rác vết máu cùng mùi tanh tưởi.
Cô suýt nôn sạch bữa tối bởi mùi máu nồng nặc, biểu cảm lạnh tanh liếc ánh nhìn sắc sảo về phía cô ngay lúc ấy tim cô như đứng lại một nhịp vì bất ngờ.
Ngồi trên chiếc xe êm ả lăn bánh đi qua cơn mưa rào, mặc phải áo ngắn tay nên có chút lạnh. Cánh tay nổi cả da gà hết lên, cô co mình nhìn về phía Hắc Minh Hạo.
" Cởi áo khoác của anh cho tôi mượn. "
" Lạnh à? "
" Mau lên đi. "
Hắn chỉ phụt cười vì cách cô ra lệnh cụt ngủn, một tay lái xe một tay cởi ra áo khoác nhanh chóng đưa cho cô.
" Cảm ơn. "
Lần đầu tiên gặp phải người phụ nữ liều lĩnh mạnh dạn đến vậy, hắn chẳng thể ngờ cô dám đáp đôi giày cao gót vào tên có ý định nả súng vào người chồng mình.
Nghĩ đến anh lại cười lớn, Manh Hạ cau có nhìn anh khó hiểu.
" Em dám mạnh tay đáp vào tên như vậy, lại còn có súng? Không sợ vì tôi mà chết thảm sao? "
" Tôi cũng đéo hiểu nổi bản thân sao lại làm vậy nữa. Có lẽ vì không muốn nhìn thấy ai chết trước mặt mình. "
" Em bỏ đi là được mà? "
Nhìn hắn bình tĩnh nói chuyện với ân nhân của mình kìa, đúng là muốn đấm hắn mấy phát vào cái bản mặt đẹp trai đó.
" Anh đang trách ân nhân của mình hành động ngu ngốc đó à? "
" Hahahaha, em thật có khiếu hài hước đấy. "
Manh Hạ nổi đóa luôn rồi, sao lại có người có thể cười vào lúc này được cơ chứ? Lại còn khen cô có khiếu hài hước khi đang tra hỏi hắn một cách nghiêm túc. Đúng là chỉ có tên điên Hắc Minh Hạo mới khiến cô muốn đập đến vậy.