• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đèn trong văn phòng tắt đi, Uyển Chi nhìn đồng hồ đã quá giờ tan làm rồi, cô cũng không nghĩ đã trễ đến vậy. Uyển Chi rước Tiểu Đồng từ nhà của ba mẹ sau đó lái xe về nhà mình.

Uyển Chi và Tiểu Đồng đag sống ở một căn hộ cách Tạ gia khoảng mười phút đi xe. Nơi này cơ sở vật chất và điều kiện an ninh của khá tốt, Tiểu Đồng là một đứa trẻ rất hoạt bát, con bé rất cần không gian để vui chơi.

Uyển Chi đưa Tiểu Đồng vào nhà, bé con nói rất nhiều, dường như từ lúc nhìn thấy cô đến giờ con bé không hề ngừng nói chuyện. Uyển Chi cũng đã quen với chuyện này, cô im lặng lắng nghe con gái, thỉnh thoảng sẽ nói thêm một chút vào.

Lúc nãy ở Tạ gia, bà Tạ đã cho cháu gái tắm và ăn uống đầy đủ nên khi về nhà Uyển Chi chỉ thay đồ ngủ cho con bé.

“ Tiểu Đồng đây là lần cuối cùng mẹ nói với con về vấn đề trốn học, nếu lần sau còn tái phạm mẹ nhất định sẽ bỏ mặc con.”

Uyển Chi vừa thay quần áo cho con bé vừa nghiêm giọng dạy dỗ, cô cũng không muốn áp dụng đòn roi cho Tiểu Đồng, làm vậy chỉ khiến cô bé thêm phần bất mãn, có khi sẽ tác dụng ngược.

“ Con xin lỗi ạ.”

Tiểu Đồng cọ cọ má mình vào má của Uyển Chi, nũng nịu nói làm cô cũng phải bật cười, sao có thể ghét cục bột nhỏ này của cô được chứ.

Hai mẹ con đùa giỡn với nhau thêm một lát thì Tiểu Đồng cũng ngủ thiếp đi, Uyển Chi đặt con gái vào trong lòng mình, dùng tay kê đầu cho con gái, cô cảm thấy rất có lỗi vì đã không cho con có một gia đình hoàn thiện mấy năm qua cô vẫn luôn cố gắng đảm đương cả hai vai trò người ba và người mẹ, thật sự rất mệt nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Tiểu Đồng cô lại rất hạnh phúc.

Năm đó sau khi thi đại học xong cô phát hiện ra mình có thai, ông trời đúng là trớ trêu dù năm đó cô đã chủ động dùng thuốc tránh thai nhưng ai mà ngờ được cô lại rơi đúng vào trường hợp hợp hiếm hoi cơ chứ,

Sử dụng thuốc nhưng vẫn có thai, đó là điều chính Uyển Chi cũng không ngờ tới được, cứ nghĩ mối quan hệ của cô và anh đã chấm dứt từ ngày anh bỏ đi nhưng mà giữa họ còn một sinh linh nhỏ ràng buộc.

Uyển Chi đã phải gác lại một năm học tập, cô quyết định sẽ sinh Tiểu Đồng ra, dù sao đây cũng là con cô, cô không thể bỏ nó được.

Thời gian đầu có rất nhiều khó khăn ập đến với Uyển Chi nhưng cô vẫn cố gắng, giây phút nhìn thấy Tiểu Đồng cô như muốn vỡ òa cảm xúc, Tiểu Đồng chính là một tâm can bảo bối mà ông trời ban tặng cho cô.

Tại Hoắc gia, Hoắc Trương cũng có một đêm thao thức, nhớ lại hình ảnh của Uyển Chi lúc chiều, anh bất giác mỉm cười, Uyển Chi đã thay đổi rất nhiều, cô bây giờ mang vẻ đẹp của phụ nữ trưởng thành.

Năm đó anh cũng muốn theo đuổi cô nhưng cô đã cự tuyệt, cô nói anh làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, anh không hề muốn làm cô khó chịu, anh chọn rời đi, năm năm qua anh thường dùng công việc để quên đi nỗi nhớ về cô, bận thì không nói nhưng một khi rảnh anh nhất định sẽ nhớ cô rất nhiều.

Anh cũng không muốn đi xem mắt, anh không muốn tìm hiểu cô gái nào khác nhưng vì mẹ anh dùng sức khỏe của bà uy hiếp nên anh buộc phải đi.

Hoắc Trương nhớ đến lời nói của Trịnh Hào, cậu ta nói Uyển Chi năm đó đậu vào trường đại học có điểm số rất cao, nhưng cô lại chọn hoãn lại năm đầu tiên, không ai biết lí do cả, vì lẽ đó cô ra trường chậm hơn mọi người một năm.

Hoắc Trương cũng thấy chuyện này rất lạ, Uyển Chi không phải dạng người dễ chùn bước trước khó khăn và áp lực vậy chuyện gì đã làm cô chọn hoãn lại một năm chứ, chẳng lẽ cô có dự định khác sao.

Sáng hôm sau.

Uyển Chi dậy từ rất sớm, cô thay quần áo và chuẩn bị cặp sách cho Tiểu Đồng, sáng nay không có quá nhiều việc quan trọng nên cô sẽ đưa bé con đi học.

Tiểu Đồng rất vui, từ khi ngủ dậy đến giờ con bé liên tục ca hát, nhảy nhót khắp nhà. Trẻ con ai lại không thích được ba mẹ đưa đi học chứ, chỉ là cô quá bận mà Tiểu Đồng nhà cô lại rất hiểu chuyện, chưa từng khóc nháo đòi hỏi.

Ting tong.

Chuông cửa vang lên, người trước cửa chính là Thiên Vĩ, Uyển Chi cũng khá ngạc nhiên, mới sáng sớm anh kiếm cô có việc gì chứ.

“ Ba Vĩ.”

Tiểu Đồng vừa thấy Thiên Vĩ đang đứng trước cổng thì lặp tức bỏ luôn phần ăn sáng của mình, con bé chạy ra ôm lấy chân Thiên Vĩ.

Thiên Vĩ cũng rất biết ý lặp tức bế Tiểu Đồng lên. Cô bé ôm lấy mặt anh tặng cho một cái hôn vào buổi sáng.

Uyển Chi không hề hài lòng về cách gọi này củ Tiểu Đồng nhưng khổ nổi con gái cô quá mức lì lợm, đã chỉnh rất nhiều lần nhưng đâu rồi lại hoàn đấy.

MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK