• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được rồi. Tạm… tạm biệt. " - Thường Hi buông tay anh, loạng choạng bước về bàn.

Đến khi người phía sau gọi anh một tiếng, anh mới không nhìn theo bóng cô nữa.

Kỳ thật là lúc đó, có lẽ anh đã để ý đến cô rồi. Sau ngày hôm đó thì anh cũng biết cô là tiểu thư của Thường thị, lại còn là sinh viên của trường đại học anh đang đầu tư học bổng.

Chỉ đến đây thôi, còn những lời Thường Linh đã nói trước đó, Thường Hi cũng quẳng ra sau đầu. Con người của Phương Thần Duật không đến lượt người khác phán xét. Vả lại, Thường Hi cũng không tin rằng anh là một người như thế

...****************...

Hai ngày sau Thường Hi xuất viện. Cô chỉ có một vết thương trên đầu nhưng chỉ là ngoài da, không đáng kể.

Ngày qua ngày, cuộc sống cũng trở lại như bình thường. Chuyện về vụ bắt cóc Thường Hi cũng không còn để tâm đến nữa, mọi chuyện xảy ra rất nhanh chóng, trừ Thường Hi, Phương Thần Duật và Trần Huy ra thì không còn ai biết nữa.

Chuyện xảy ra nhanh như chớp mắt, cũng may là trong điện thoại Thường Hi có bật chế độ định vị nên Phương Thần Duật mới có thể nhanh chóng tìm ra cô. Dù sao thì những chuyện này tốt nhất là đừng để lọt đến tai của Thường Trạch Minh, càng để lộ ra cho nhiều người biết, thì trước sau gì truyền thông cũng nhúng tay vào, lúc đó không chỉ là Thường Hi mà Phương Thần Duật cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

...****************...

Hai tháng sau.

Sáng nay thức dậy, Thường Hi vô thức nhìn vào tấm lịch để bàn mới nhớ ra một chuyện.

Đã hơn hai tháng nay kỳ kinh nguyệt vẫn chưa đến, ngơ ngẩn mất một lúc cô chợt nghĩ có khi nào là mình đã mang thai rồi hay không...

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Phương Thần Duật ở trong phòng tắm bước ra, hôm nay là chủ nhật nên anh không đi làm, cô cũng không đến lớp học làm gốm.

"Suy nghĩ gì mà ngẩn ra thế? " - Phương Thần Duật lau tóc mình, hỏi.

"Ừm, không có gì. " - Thường Hi lắc đầu, cô chậm chạp bước xuống giường đi vào toilet.

Đóng cửa lại, cô nhìn vào gương một lúc, sau đó kéo áo lên nhìn vào eo mình. Thôi bỏ đi, cứ nhìn bằng mắt thế này cũng không thể biết được gì.

Lúc ngồi ăn sáng, bỗng Phương Thần Duật hỏi:

"Hình như cả tháng trước và tháng này kinh nguyệt của em chưa đến. Đã là ngày 20 rồi, kỳ kinh nguyệt của em là ngày 11. "

Bị nhắc trúng, Thường Hi hơi giật mình, cô nhìn anh. Bình thường mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, bụng cô sẽ đau tận 3-4 ngày, để tiện chăm sóc cho cô nên Phương Thần Duật rất rõ về chuyện này.



"Ăn xong em thay quần áo, anh đưa đến bệnh viện khám. "

Thường Hi nhìn anh, cũng không nói gì mà chỉ gật đầu. Phương Thần Duật là người như vậy, chuyện gì có liên quan đến sức khỏe của cô anh luôn tự quyết định.

Kỳ thật, anh cũng đã nghi ngờ cô có khả năng là đang mang thai, có thể những tháng đầu những triệu chứng sẽ không hiện rõ.

...****************...

Đường đến bệnh viện sẽ đi ngang qua trụ sở Lý thị, lúc xe chạy đến đó Thường Hi nhìn thấy trước cửa công ty đang có rất nhiều phóng viên vây quanh, cũng không biết là có chuyện gì. Phương Thần Duật cũng chỉ liếc qua một cái rồi liền lái xe chạy đi.

...****************...

Phương Thần Duật đưa Thường Hi đến một bệnh viện tư nhân trong thành phố, vừa vào trong anh đã trực tiếp hỏi y tá đường đến khoa sản.

Trong lúc ngồi trên ghế chờ đến lượt của mình, Thường Hi xoắn hay bàn tay đầy mồ hôi vào nhau.

"Đừng căng thẳng. " - Phương Thần Duật nắm lấy hai bàn tay cô, nhỏ nhẹ nói.

Một cô y tá từ trong phòng khám bước ra nhìn xung quanh rồi kêu lên hai lần"

"Xin mời cô Thường Hi vào phòng khám. "

Nghe đến tên mình, Thường Hi càng căng thẳng thêm, cô chậm rãi đứng lên bước đến chỗ cô y tá. Cũng may là có Phương Thần Duật đi cùng.

Cô y tá nhìn thấy đôi vợ chồng, một người thì mặc váy trắng dài đến đầu gối đầy sự nữ tính, một người thì mặc vest trên người toát ra đầy vẻ nghiêm nghị đang trấn an vợ mình khỏi căng thẳng. Bất giác cô bật cười.

"Mời cô đi theo tôi. " - Cô y tá nhìn Thường Hi nói.

Lúc khám bác sĩ chỉ hỏi Thường Hi vài câu như là kỳ kinh nguyệt, hay là những triệu chứng gần đây sau đó mới đi siêu âm, lấy mẫu máu và mẫu nước tiểu đi xét nghiệm.

Trong lúc chờ kết quả, Thường Hi đi xung quanh hành lang để giảm bớt sự căng thẳng của mình.

Thường Hi vừa đi vừa nhìn xung quanh, có vài người phụ nữ mang thai chừng 7-8 tháng, còn có những cô gái trẻ cầm trên tay kết quả siêu âm, niềm vui tràn lên nơi đáy mắt. Giây phút này Thường Hi chợt nghĩ, cô cũng rất muốn một lần cảm nhận cảm giác được làm mẹ sẽ như thế nào.

"Anh. " - Thường Hi khẽ gọi.

"Anh đây, sao vậy? "



Thường Hi chầm chậm quay lại nhìn anh, môi cô mấp máy định nói gì đó nhưng ngay lúc này y tá lại gọi Thường Hi vào lấy kết quả xét nghiệm.

"Còn căng thẳng sao? " - Phương Thần Duật hỏi.

Thường Hi gật nhẹ, sau đó cô hít vào một hơi thật sâu, thở ra.

"Chúng ta vào thôi. "

...****************...

Vị bác sĩ nữ ngồi trên ghế xoay nhìn đôi trai gái ở trước mặt mình, sau đó lại nhìn vào tờ giấy trên tay mình, Thường Hi loáng thoáng còn nhìn thấy được cả hình ảnh siêu âm.

"Cậu đây là chồng của cô gái này hay là bạn trai. " - Vị bác sĩ hỏi.

"Cháu là chồng của cô ấy thư bác sĩ. "

Nghe vậy, bà gật gật đầu sau đó mỉm cười:

"Vậy thì chúc mừng, vợ cháu đã có thai rồi. " - Nói rồi, bà đưa tờ kết quả có kẹp hình siêu âm cho Thường Hi.

Thấy cô vẫn còn đang sững người, Phương Thần Duật thay cô cầm lấy. Đúng như những gì anh đã nghĩ.

"Sao thế? " - Vị bác sĩ nhìn Thường Hi, bà hơi nhíu mày. Bà nhìn cô rồi lại nhìn vào Phương Thần Duật. Bất giác bà lại nghĩ rằng có phải là cô gái này không muốn có thai hay không vì nhìn cô còn rất trẻ, dường như nhỏ tuổi hơn chồng mình khá nhiều. Những chuyện thế này cũng thường xảy ra trong phòng khám nên bà không còn xa lạ gì nữa.

"Cháu… bác sĩ nói là, cháu đã mang thai rồi ạ? " - Thường Hi lắp bắp hỏi.

"Đúng thế, mang thai được 2 tháng 9 ngày. "

Dù đã có nghĩ đến kết quả thế này có thể xảy ra, nhưng khi nghe chính miệng bác sĩ nói ra, Thường Hi cũng không giữ được sự bình tĩnh. Lúc này trong bụng của cô, đang nuôi dưỡng một sinh mạng bé nhỏ. Đó là con của cô, con của Phương Thần Duật.

"Không sao đâu ạ, chỉ là cô ấy bất ngờ quá nên mới như thế. " - Phương Thần Duật nói với vị bác sĩ.

Bà gật gật đầu, thì ra là như thế. Vậy mà bà cứ tưởng… Bà dặn hai vợ chồng ngày tái khám và những thứ nên kiêng cử trong mấy tháng đầu. Lúc ra về, bà chợt nhớ ra điều gì đó nên gọi hai người lại rồi dặn thêm một câu:

"Kiêng sinh hoạt vợ chồng trong 3 tháng đầu nhé. "

Thường Hi nghe vậy liền bất giác đỏ mặt, còn Phương Thần Duật chỉ cười nhẹ rồi dạ vâng đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK