Cửa thang máy đóng lại, Lý Hàn Ân đứng bên trong. Hắn nhíu mày, trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh của Thường Hi và người đàn ông lúc nãy. Rốt cuộc người đó là ai? Hắn định chạy ra ngoài nhưng đến khi nhận ra thì thang máy đã lên đến tầng 5.
...****************...
Ở tiệm cafe đối diện, một người đàn ông mặc Âu phục chỉnh tề, gương mặt chững chạc, góc cạnh, thần thái nho nhã. Ngồi đối diện là một cô gái, mái tóc ngắn đen nhánh xõa ngang vai còn có thêm phụ kiện là chiếc kẹp đính đá màu rose gold, trên người mặc một chiếc đầm trắng dài đến đầu gối, trông càng nhẹ nhàng nữ tính. Nếu nhìn vào thì ai cũng sẽ đoán được cô gái kia nhỏ tuổi hơn người đàn ông rất nhiều, nhưng tổng thể thì hai người cực kỳ hợp nhau, cực kỳ đẹp đôi.
Đang nhấm nháp ly nước cam thì Thường Hi cảm thấy có chút kỳ quái, cô nói với Phương Thần Duật một tiếng rồi đi vào nhà vệ sinh.
...****************...
Thường Hi đi vào toilet trong tiệm cafe, đóng cửa lại…
Một lát sau, Phương Thần Duật nhận được điện thoại, là Thường Hi gọi đến. Anh nhíu mày, ở cách nhau chỉ mấy bước chân mà cô phải gọi điện thoại thì chắc là có chuyện gì rồi. Nghĩ nghĩ một lát anh mới bắt máy nhưng chỉ nói đúng một câu:
"Đợi tôi 5 phút, tôi sẽ đến ngay. Em cứ ở yên trong đó. "
Nói rồi không đợi Thường Hi trả lời, anh liền tắt máy.
Phương Thần Duật đứng lên nói với nhân viên vài câu rồi đi ra ngoài.
Vài phút sau anh quay lại, trên tay còn cầm theo một túi giấy nhỏ. Vì Thường Hi ở trong toilet nữ nên Phương Thần Duật không tiện đi vào, anh đưa cho cô nhân viên ở gần đó rồi nói với cô ấy vài câu.
Người nhân viên kia cũng rất hiểu ý, cô mang túi giấy vào toilet sau đó gõ cửa.
"Ai thế? " - Nghe tiếng gõ cửa, Thường Hi hỏi vọng ra.
"Chị có phải chị Thường Hi không ạ? " - Cô nhân viên hỏi.
"Phải, tôi là Thường Hi, có chuyện gì sao? "
"À, bạn trai chị có nhờ em mang đồ vào giúp chị, chị nhận giúp em nhé! "
Thường Hi hơi giật mình, gì mà bạn trai chứ?
Vài giây sau, cửa bên trong mở ra, Thường Hi nhìn thấy một cô gái nhìn trông cũng không nhỏ hơn cô là bao, là nhân viên phục vụ tại tiệm cafe, trên tay cô ấy đang cầm một túi giấy nhỏ nhìn Thường Hi cười nhẹ. Cô ấy dơ tay lên đưa chiếc túi cho Thường Hi.
"Của chị đây ạ. "
"À...cảm ơn em. Phiền em quá. "
Nhận xong, đợi cô nhân viên kia rời khỏi rồi Thường Hi mới đóng cửa phòng toilet lại đi vào trong. Cô nhẹ nhàng mở túi giấy ra, bên trong là thứ đồ mà ai cũng biết đó là cái gì… là đồ của phụ nữ. Thường Hi lấy tay vỗ trán, xấu hổ quá! Cô nhanh chóng sửa soạn một chút rồi đi ra ngoài. Cũng may là vừa kịp lúc "nó" tới cô đã phát hiện ngay nên cũng không làm dây ra quần áo.
...****************...
Phương Thần Duật vẫn yên tĩnh ngồi ở chỗ cũ, Thường Hi đi ra, trông có vẻ dè dặt, cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, nhìn lại trên bàn mình không phải là ly nước cam mát lạnh khi nãy nữa, mà thay vào đó là một cốc sữa nóng, Thường Hi nhướng mày, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Phương Thần Duật đang ngồi ở đối diện đã lên tiếng trước:
"Em có tháng thì nên uống đồ nóng sẽ tốt hơn. "
Lúc này Thường Hi mới chợt hiểu, người đàn ông này cực kỳ chu đáo, lại còn tinh tế như thế. Cô thầm nghĩ, bạn gái cũ của anh hẳn cũng là được cưng chiều lắm. Cô gái nào có thể được anh yêu hẳn là rất may mắn. Bất giác Thường Hi lại đột nhiên nghĩ đến Lý Hàn Ân, bao nhiêu năm qua có lẽ cô đã trao trái tim mình cho sai người.
"Sao vậy, em mệt hả? " - Phương Thần Duật lên tiếng làm Thường Hi hơi giật mình, cô cười trừ vài tiếng.
"Đâu có. " - Nói xong cô cầm cốc sữa lên uống mấy ngụm. Sữa này cho ít đường nên không quá ngọt, uống rất ngon, độ ấm đi xuống dạ dày làm cô cảm thấy dễ chịu.
Uống xong hai người đi sang khách sạn, cũng nằm đối diện tiệm cafe thôi nên đi vài bước là tới.
Ra khỏi tiệm cafe, hai người đứng lại chờ đèn đỏ để đi sang đường, bỗng Thường Hi lên tiếng:
"À, chuyện lúc nãy, cảm ơn anh. Lúc đó tôi không biết phải gọi cho ai… "
"Không có gì đâu. Đó cũng là nghĩa vụ của tôi thôi mà. "
"Hả… nghĩa vụ… gì cơ? - Thường Hi có đôi lúc thật sự là không thể hiểu được Phương Thần Duật nói gì.
"Không có gì đâu. Đi thôi. " - Phương Thần Duật đưa tay vén nhẹ mấy sợi tóc bay trên trán cô sang một bên, sau đó nắm tay cô dắt qua đường. Anh thầm nghĩ, là cô ngốc thật hay là giả ngốc. Đương nhiên là nghĩa vụ của một người chồng rồi. À không, là chồng tương lai, thì bây giờ đang là bạn trai chứ nhỉ. Nghĩ thế, ôi anh bất giác cong lên.
Thường Hi hơi bất ngờ với hành động này của anh. Đây cũng là lần đầu hai người nắm tay nhau.
...****************...
Buổi họp báo được tổ chức tuy không gọi là long trọng hay lớn lao gì, nhưng cũng được rất nhiều nhà báo săn đón. Bởi vì đây là lần đầu tiên mà tổng giám đốc của Phương thị trực tiếp ra mặt.
Triệu Quân vừa kịp lúc đi vào, anh đưa thiệp mời cho lễ tân rồi tiến đến ngồi vào hàng ghế bên dưới. Phương Thần Duật dặn dò Thường Hi mấy câu rồi cùng với Trần Huy tiến về phía đại sảnh.
...****************...
Ở tiệm cafe đối diện, một người đàn ông mặc Âu phục chỉnh tề, gương mặt chững chạc, góc cạnh, thần thái nho nhã. Ngồi đối diện là một cô gái, mái tóc ngắn đen nhánh xõa ngang vai còn có thêm phụ kiện là chiếc kẹp đính đá màu rose gold, trên người mặc một chiếc đầm trắng dài đến đầu gối, trông càng nhẹ nhàng nữ tính. Nếu nhìn vào thì ai cũng sẽ đoán được cô gái kia nhỏ tuổi hơn người đàn ông rất nhiều, nhưng tổng thể thì hai người cực kỳ hợp nhau, cực kỳ đẹp đôi.
Đang nhấm nháp ly nước cam thì Thường Hi cảm thấy có chút kỳ quái, cô nói với Phương Thần Duật một tiếng rồi đi vào nhà vệ sinh.
...****************...
Thường Hi đi vào toilet trong tiệm cafe, đóng cửa lại…
Một lát sau, Phương Thần Duật nhận được điện thoại, là Thường Hi gọi đến. Anh nhíu mày, ở cách nhau chỉ mấy bước chân mà cô phải gọi điện thoại thì chắc là có chuyện gì rồi. Nghĩ nghĩ một lát anh mới bắt máy nhưng chỉ nói đúng một câu:
"Đợi tôi 5 phút, tôi sẽ đến ngay. Em cứ ở yên trong đó. "
Nói rồi không đợi Thường Hi trả lời, anh liền tắt máy.
Phương Thần Duật đứng lên nói với nhân viên vài câu rồi đi ra ngoài.
Vài phút sau anh quay lại, trên tay còn cầm theo một túi giấy nhỏ. Vì Thường Hi ở trong toilet nữ nên Phương Thần Duật không tiện đi vào, anh đưa cho cô nhân viên ở gần đó rồi nói với cô ấy vài câu.
Người nhân viên kia cũng rất hiểu ý, cô mang túi giấy vào toilet sau đó gõ cửa.
"Ai thế? " - Nghe tiếng gõ cửa, Thường Hi hỏi vọng ra.
"Chị có phải chị Thường Hi không ạ? " - Cô nhân viên hỏi.
"Phải, tôi là Thường Hi, có chuyện gì sao? "
"À, bạn trai chị có nhờ em mang đồ vào giúp chị, chị nhận giúp em nhé! "
Thường Hi hơi giật mình, gì mà bạn trai chứ?
Vài giây sau, cửa bên trong mở ra, Thường Hi nhìn thấy một cô gái nhìn trông cũng không nhỏ hơn cô là bao, là nhân viên phục vụ tại tiệm cafe, trên tay cô ấy đang cầm một túi giấy nhỏ nhìn Thường Hi cười nhẹ. Cô ấy dơ tay lên đưa chiếc túi cho Thường Hi.
"Của chị đây ạ. "
"À...cảm ơn em. Phiền em quá. "
Nhận xong, đợi cô nhân viên kia rời khỏi rồi Thường Hi mới đóng cửa phòng toilet lại đi vào trong. Cô nhẹ nhàng mở túi giấy ra, bên trong là thứ đồ mà ai cũng biết đó là cái gì… là đồ của phụ nữ. Thường Hi lấy tay vỗ trán, xấu hổ quá! Cô nhanh chóng sửa soạn một chút rồi đi ra ngoài. Cũng may là vừa kịp lúc "nó" tới cô đã phát hiện ngay nên cũng không làm dây ra quần áo.
...****************...
Phương Thần Duật vẫn yên tĩnh ngồi ở chỗ cũ, Thường Hi đi ra, trông có vẻ dè dặt, cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, nhìn lại trên bàn mình không phải là ly nước cam mát lạnh khi nãy nữa, mà thay vào đó là một cốc sữa nóng, Thường Hi nhướng mày, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Phương Thần Duật đang ngồi ở đối diện đã lên tiếng trước:
"Em có tháng thì nên uống đồ nóng sẽ tốt hơn. "
Lúc này Thường Hi mới chợt hiểu, người đàn ông này cực kỳ chu đáo, lại còn tinh tế như thế. Cô thầm nghĩ, bạn gái cũ của anh hẳn cũng là được cưng chiều lắm. Cô gái nào có thể được anh yêu hẳn là rất may mắn. Bất giác Thường Hi lại đột nhiên nghĩ đến Lý Hàn Ân, bao nhiêu năm qua có lẽ cô đã trao trái tim mình cho sai người.
"Sao vậy, em mệt hả? " - Phương Thần Duật lên tiếng làm Thường Hi hơi giật mình, cô cười trừ vài tiếng.
"Đâu có. " - Nói xong cô cầm cốc sữa lên uống mấy ngụm. Sữa này cho ít đường nên không quá ngọt, uống rất ngon, độ ấm đi xuống dạ dày làm cô cảm thấy dễ chịu.
Uống xong hai người đi sang khách sạn, cũng nằm đối diện tiệm cafe thôi nên đi vài bước là tới.
Ra khỏi tiệm cafe, hai người đứng lại chờ đèn đỏ để đi sang đường, bỗng Thường Hi lên tiếng:
"À, chuyện lúc nãy, cảm ơn anh. Lúc đó tôi không biết phải gọi cho ai… "
"Không có gì đâu. Đó cũng là nghĩa vụ của tôi thôi mà. "
"Hả… nghĩa vụ… gì cơ? - Thường Hi có đôi lúc thật sự là không thể hiểu được Phương Thần Duật nói gì.
"Không có gì đâu. Đi thôi. " - Phương Thần Duật đưa tay vén nhẹ mấy sợi tóc bay trên trán cô sang một bên, sau đó nắm tay cô dắt qua đường. Anh thầm nghĩ, là cô ngốc thật hay là giả ngốc. Đương nhiên là nghĩa vụ của một người chồng rồi. À không, là chồng tương lai, thì bây giờ đang là bạn trai chứ nhỉ. Nghĩ thế, ôi anh bất giác cong lên.
Thường Hi hơi bất ngờ với hành động này của anh. Đây cũng là lần đầu hai người nắm tay nhau.
...****************...
Buổi họp báo được tổ chức tuy không gọi là long trọng hay lớn lao gì, nhưng cũng được rất nhiều nhà báo săn đón. Bởi vì đây là lần đầu tiên mà tổng giám đốc của Phương thị trực tiếp ra mặt.
Triệu Quân vừa kịp lúc đi vào, anh đưa thiệp mời cho lễ tân rồi tiến đến ngồi vào hàng ghế bên dưới. Phương Thần Duật dặn dò Thường Hi mấy câu rồi cùng với Trần Huy tiến về phía đại sảnh.