Đám nam nhân đi săn còn các nữ nhân không đi cùng thì ở lại xem người dựng lều trại.
Vó ngựa từ xa đến gần đã nhìn thấy một dãy lều trại được dựng lên, Hàn Sơ ghìm dây cương điều khiển ngựa đi đến một góc bị cây cối che khuất.
Vốn dĩ cung nhân đi theo cũng không nhiều, đại đa số đều là cấm vệ quân dưới trướng hoàng đế, ai nấy đều có võ công cao, thế nên cũng không sợ làm hại đến nhiều người vô tội.
Mãng xà đuổi theo đến liền lựa chọn hướng lều trại mà rẽ đến, nơi đó đông người khiến mãng xà dễ chú ý tới.
- Á.. á..,người đâu, mau tới đây
Mấy nữ nhân trong hậu cung đều là thiên kim nhà quyền quý, mấy ai từng thấy cảnh tượng này.
Cả đám liền bị dọa sợ mà mỗi người một hướng bỏ chạy tán loạn, cấm vệ quân cầm kiếm xông đến bao vây lấy con vật to lớn.
- Có chuyện gì?!
Hoàng đế đang trong lều trại nghỉ ngơi bị tiếng ồn ào bên ngoài kinh động đến.
Mang theo gương mặt khó chịu dẫn theo vài cấm vệ quân ra ngoài xem thử nhưng vẻ mặt ông ta không bảo trì được lâu mà thay vào đó còn có ngạc nhiên cùng kinh sợ.
- Người đâu, mau... giết... giết nó cho trẫm
Hoàng đế như vậy mà lại sợ hãi bảo người giết con rắn lớn kia, gặp phải loài vật to lớn như vậy sợ cũng là điều đương nhiên.
Có điều hoàng đế lại nấp ở sau lưng một phi tần, lấy nàng ta làm bia đỡ, bộ dạng hèn nhát đến đáng khinh.
Nhìn Điềm vương cùng ông ta làm sao giống phụ tử chứ?!
- Này, người phụ hoàng đó của chàng có phần không thích hợp lắm nhỉ
- Quả thật từ lâu đã không thích hợp
Hàn Sơ chỉ đáp lại nàng một câu rồi im lặng quan sát hoàng đế, Khinh Ti cũng không nói nhiều mà dán mắt vào đống hỗn loạn phía trước.
Nàng như đột nhiên nhớ ra điểm gì đó không đúng trong lời nói của hắn nhưng lại không hỏi, nàng không nên biết quá nhiều sẽ tốt hơn.
- Tử Các Nam Khê?! Sao nàng ta cũng ở đây?
Nàng nhanh chóng bị tình huống trước mặt thu hút làm cho quên mất suy nghĩ ban nãy.
Tử Các Nam Khê không biết vì sao lại xông ra đối đầu với con mãng xà, nàng ta có can đảm như vậy từ khi nào?
Con mãng xà nhìn đến nàng ta trước mặt, tuy thị giác không tốt nhưng lại có thể cảm giác được con mồi ở rất gần.
Nó không chần chừ lao đến quấn lấy nàng ta, Tử Các Nam Khê mặt trắng bệt không ngừng giãy dụa nhưng càng bị quấn chặt hơn.
- Nàng ta chán sống sao? Khi không lao ra đó làm gì chứ?
- Không phải nàng ta lao ra, là do có ngừng đẩy nàng ta
- Có người cố ý?!
- Nàng không nhớ sao, vài ngày nữa là ngày tuyển phi cho Vân vương, thế lực Tử Các Tường nàng và ta đều rõ
- Như vậy là nói có người vì biết nàng ta chắc chắn được chọn nên nhân cơ hội này loại trừ sao?!
- Nương tử đúng là thông minh
Nàng được hắn khen mà đắc ý, hiện nay ai mà không biết hoàng đế rất yêu thích Vân vương, gả cho Vân vương làm chính phi nói không chừng sau này còn có thể làm hoàng hậu.
Có điều Vân vương sau này muốn ngồi vững trên ngôi hoàng đế còn cần phải diệt trừ Điềm vương, không thể không liên thủ với Tử Các Tường đối phó hắn.
Quả nhiên người xấu thường sống rất thọ, mãng xà chưa kịp làm gì nàng ta đã bị mấy chục mũi tên xuyên qua.
- Nam Khê, con không sao chứ?
Tử Các Tường vội vàng leo xuống ngựa lại hỏi han nữ nhi, ông ta cùng Vân Vương vừa quay lại liền thấy cảnh nàng ta gặp nguy hiểm liền ra tay, cộng với mấy trăm cấm vệ quân ở đó có người dẫn đầu liền nhanh chóng xử lý con vật kia.
- Phụ thân, con không sao?
- Khi không nơi này sao lại xuất hiện con vật này chứ, chắc chắn có ẩn tình
Vân vương xem xét con mãng xà, cả hắn ta cũng cảm thấy khó hiểu, hắn ta không hề sắp xếp chuyện này, vậy ai là người giở trò?
- Được rồi, mọi người không ai có chuyện gì thì mau giải tán, các ngươi lôi nó đi...
... trẫm mệt rồi, đợi đến chiều rồi hẵng nói tiếp
Hoàng đế ra lệnh cho đám cấm vệ quân, ông ta thì trở về lều, hai chân thật tế là muốn nhũng ra rồi, chỉ là cố đứng vững.
- Lôi đi
Vân vương cũng phất tay áo sắp xếp người của mình về lều trại, mấy chục cấm vệ quân xúm lại kéo con mãng xà đi.
- Phu quân, chúng ta cũng đi thôi
- Ừm
Hàn Sơ cho ngựa chậm rãi rẽ hướng, hắn đã cho người dựng lều tách biệt với đám người hoàng đế cùng Vân vương.
Chuyện hôm nay có điểm kì lạ, ngay cả hắn cũng không hiểu rõ ràng được tất cả mọi chuyện, hắn có cảm giác sự việc càng ngày càng tuột khỏi tầm tay hắn.
...----------------...
- Chuyện ban nãy là do ngươi làm?
- Không phải ta, ngươi tin hay không thì tùy
Mạc Cảnh Quân bộ dạng cay ngay không sợ chết đứng, Vân vương ngẫm nghĩ một lúc liền chấp nhận tin tưởng.
Bãi săn hoàng gia không phải nơi mà một vương tử ngoại quốc có thể đi vào, vả lại hắn ta luôn cho người theo dõi nhất cử nhất động của hắn, làm sao có thể để lọt mất cái gì đó chứ.
- Được rồi, là bổn vương quá đa nghi, vương tử xin lượng thứ
- Không sao, bổn vương tử dù gì vẫn là người ngoài, nghi ngờ ta cũng không có gì lạ
- Vương tử đừng nói như vậy, chẳng phải ngươi sắp trở thành người một nhà với ta rồi sao?
Mạc Cảnh Quân từ chối cho ý kiến, hắn chỉ trầm ngâm xoay miệng tách trà, ánh mắt nhìn tùy ý bất cần đời làm Vân vương thả lỏng một chút, con người nấu ban đầu còn tưởng thâm sâu nhưng sau một thời gian liền có thể nắm được.