• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Cảnh Quân rảnh hơi lên tiếng khiến mọi người chú ý đến hai người. Khinh Ti bắt gặp nhiều ánh mắt nhìn mình mà thấy hơi ngại.

- Chàng làm gì đó đi chứ, bọn họ nhìn chúng ta kìa

- Bọn họ thích thì cứ để cho họ nhìn đi

Hàn Sơ cứ giống như không thấy ngượng mà còn ôm eo nàng kéo lại sát người hắn, ở trước mặt bao nhiêu người còn có cả hoàng đế nữa, hành động của hắn có phần tùy ý.

- Khụ, được rồi, hôm nay là yến tiệc tiếp đãi vương tử, mọi người nên vui vẻ cùng nhau uống rượu mới phải

Hoàng đế khụ một tiếng dời sự chú ý của đám người trong điện, nàng bên dưới thở phào một hơi, hơn mấy trăm con mắt dán vào người nàng có phần áp lực.

Đám người kia quay sang kính rượu Mạc Cảnh Quân, còn về phần hắn làm gì có ai dám vác xác đến trước mặt hắn đâu.

Bình thường dịp yến tiệc như này cũng có nhiều quan viên muốn lấy lòng hoàng thân quốc thích, có điều hắn suốt ngày trưng ra vẻ mặt băng phong ngàn năm kia ai dám lại gần chọc hắn nổi điên chứ.

Yến tiệc như thế này làm sao có thể thiếu đi ca hát cùng nhảy múa, từng nữ tử trong vũ y uyển chuyển lướt qua trước mặt.

Khinh Ti không khỏi trong lòng đánh giá, ở cổ đại không những mĩ nam như nước mà mĩ nữ cũng nhiều vô số kể.

Bằng chứng tốt nhất chính là mấy vũ công đang nhảy múa, ai trong số họ không phải là thanh tú diễm lệ cũng là một mĩ nhân quốc sắc thiên hương.

Nàng đánh ánh mắt sang bên cạnh, Hàn Sơ vậy mà không hề nhìn mấy vũ công kia, nàng gật gật đầu, xem như hắn biết điều.

Có điều sao hắn lại nhìn nàng chằm chằm như vậy? Mặt nàng có dính gì sao?

- Chàng nhìn ta như thế làm gì?

- Ta không nhìn nương tử nhà ta thì nên nhìn ai đây?



- Hừm, chẳng chú ý hình tượng gì hết

Khinh Ti trề môi quay đi nơi khác, ánh mắt chạm đến Mạc Cảnh Quân đang nhìn mình.

- Không cho nhìn, nàng chỉ có thể ngắm một mình ta thôi

Hàn Sơ xoay mặt nàng lại không cho nàng nhìn Mạc Cảnh Quân,ánh mắt mang theo địch ý liếc hắn.

Khinh Ti biết lão công nhỏ mọn nhà nàng đang ghen nên ngoan ngoãn ngồi im không nhìn ngó lung tung nữa, nếu hắn thật sự ghen không biết sự làm những chuyện gì.

Màn ca múa của mấy vũ công không lâu đã kết thúc, hoàng đế cho bọn họ lui ra.

- Oáp, buồn ngủ quá đi

Nàng che miệng lén ngáp một cái, yến tiệc tổ chức vào ban đêm, nàng bình thường ngủ sớm nên mới đó đã cảm thấy buồn ngủ.

- Nàng đợi một lúc nữa ta đưa nàng hồi phủ, sẽ nhanh thôi, bây giờ không tiện

- Umh

Không thể ngủ nên nàng chỉ còn cách là ăn thôi, đồ ăn trong cung ngon như vậy, không ăn thì phí lắm.

- Hoàng thượng, uống rượu cũng uống xong rồi, bây giờ có phải là nên nói chuyện chính rồi không?

- Vương tử đừng vội, hôm nay không nói chuyện chính

Lão hoàng đế rõ ràng là đang kéo dài chuyện liên hôn, dã tâm của lão ta Mạc Cảnh Quân đã nhìn rõ ràng rồi.

- Hoàng thượng nói như vậy là đang có ý không muốn liên hôn hay là có ý gì khác

Đừng tưởng Mạn Quốc bọn họ nhiều lần thua trận thì sẽ sợ Gia Thừa bọn họ, quốc thổ hai nước xem như tương đương nhau, tuy chênh lệch quân số nhưng binh lính của hắn ai không phải là dũng sĩ.

Có vẻ như mọi người xem thường năng lực của hắn rồi, trước khi đến hắn đã cho người tra tường tận đến mọi góc kẽ những việc liên quan đến vị Điềm vương gia.

Theo hắn thấy hoàng đế không ưa gì Điềm Vương,chỉ cần hắn đưa ra điều kiện đủ sức hấp dẫn thì có thể kéo Điềm Vương về phía mình, đến lúc đó cả hai bắt tay lật đổ hoàng đế sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay.

- Vương tử đang nói gì vậy, ta chỉ là sợ vương tử đừng xa mệt nhọc, nếu đã nói như vậy thì trẫm sẽ sắp xếp cho ngươi và Thiên Chương gặp nhau

- Ai bảo ta muốn cưới Thiên Chương công chúa?!

Ban đầu đúng là hắn muốn liên hôn với Thiên Chương công chúa, nhưng mà bây giờ thì mục tiêu đã đổi rồi.

- Ngươi nói vậy lại là có ý như thế nào?



- Người ta muốn chính là nàng ấy

Mọi người nhìn về phía Mạc Cảnh Quân chỉ, cảnh đám trợn tròn mắt nhìn nữ nhân đang ngồi bên cạnh Điềm vương ăn uống ngon lành, Điềm vương lại còn thỉnh thoảng giúp nàng lau khóe miệng.

Nữ nhân vương tử Mạn Quốc nhắm đến vậy mà lại là Điềm vương phi!

- Sao lại có thể như vậy?!

- Đúng đó, chính là nói đến Điềm vương phi, vương tử này chán sống rồi hay sao

- Suỵt, bé bé cái miệng thôi, coi chừng bị nghe thấy là thảm đó!

Bên dưới to nhỏ bàn tán, Điềm vương xem như không có chuyện gì mà gắp thức ăn cho nàng, nữ nhân của hắn cũng dám để ý, xem ra là không đặt hắn vào mắt.

- Này, bọn họ làm gì nhìn ta dữ vậy, ta lại bị sao nữa à?

- Không có, nàng đừng để ý bọn họ

- Umh, nhưng mà ta muốn về phủ ngủ một giấc, ăn cũng đã ăn no rồi

- Được, vậy chúng ta về thôi

Không phải là nàng không nghe, không biết, từ đầu nàng nghe lời Mạc Cảnh Quân nói, cũng nghe lời bàn tán từ những đại thần kia.

Chỉ nàng nàng giả vờ ngủ ngốc không hiểu, chuyện này không phải chuyện đùa, danh dự của hắn cùng của nàng đều bị ảnh hưởng không nhỏ.

Một người là nữ tử đã có phu quân nhưng lại bị nam nhân khác để mắt, cho dù nàng không có ý nhưng ở cổ đại này miệng người đời sẽ cho rằng nàng mê hoặc nam nhân.

Hắn là một chiến thần vương gia, nếu chọn nàng, Mặn Quốc sẽ lấy đó làm cớ gây chiến.

Bên ngoài là vậy nhưng ai biết được thực lực bên trong của Mạn Quốc như thế nào, hay thực chất là Mạn Quốc che giấu thực lực để đợi cơ hội.

Chọn nàng, nàng liền biến thành hồng nhan họa thủy, còn nếu hắn chọn giang sơn thì cũng bị người đời nói rằng đến nũe nhân của mình cũng không bảo vệ được.

Mạc Cảnh Quân đi nước cờ này đúng là muốn dồn hắn vào đường cùng, cũng là dồn nàng vào thế khó xử.

Khinh Ti biết hắn nhất định chọn nàng, nếu vậy chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn.

Ắt hẳn hoàng đế biết rõ mục đích của Mạc Cảnh Quân nên từ đầu đã cố tình muốn trì hoãn việc liên hôn.

Bây giờ hắn đã nói ra như vậy, đối với một vị hoàng đế như ông ta đương nhiên sẽ lựa chọn hi sinh nữ nhân.

- Phụ hoàng, vương phi của nhi thần mệt mỏi, nhi thần xin đưa nàng ấy cáo lui trước



- Ừm đi đi

Hoàng đế phất tay cho bọn họ rời đi, ông ta còn chưa biết xử lý như thế nào, đại sự quốc gia cùng với mặt mũi hoàng thất làm ông ta đau đầu.

- Khoan đã, còn chưa nói chuyện xong mà

Mạc Cảnh Quân cầm ly rượu như có như không cong khóe môi, hắn đã bày sẵn cái bẫy làm sao còn để con mồi chạy thoát.

- Đúng đó, tỷ tỷ, không ngờ tỷ lại là người như vậy a! Gả cho vương gia rồi mà vẫn câu dẫn nam nhân khác

Tử Các Nam Khê chướng mắt nàng, chưa đợi Tử Các Tường chặn miệng đã nói ra.

Dựa vào đâu nam nhân tốt trên đời này đều chỉ để ý đến Khinh Ti. Một Điềm vương,một La Huân Phong còn chưa đủ, bây giờ lại thêm một vương tử Mạn Quốc.

Nàng ta thật không cam tâm!


- Muội muội, ăn có thể ăn bậy, nói thì không thể nói bậy đâu, cẩn thận rước họa vào thân


- Ta nói gì sai sao, rõ ràng trước mắt như vậy rồi còn gì


- Phụ hoàng, trước nay tình cảm của nhi thần cùng vương gia rất tốt, hôm nay lại bị muội muội nói như vậy...


...Nhi thần thì không sao, nhưng danh dự của hoàng thất thì không thể bị bôi nhọ


Nàng không tin đem danh dự hoàng thất ra nói thì hoàng đế sẽ ngồi im, ông ta trọng mặt mũi sao có thể để người khác vấy bẩn vào người.


- Tướng quân, xem ra ngươi không quản nhị nữ nhi của mình cho tốt nhỉ, nơi này là nơi nàng ta có thể lên tiếng sao?!


- Vi thần biết tội, khuyển nữ nhất thời hồ đồ nên mới ăn nói như vậy, xin hoàng thượng thứ tội

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK