Cửa hàng bánh ngọt này vẫn như trước, Vân Thy có chút hoài niệm, cùng Hạ Dương chọn đồ ngọt.
“Lúc trước anh mua cho em cái này, em nhớ là hơi khó ăn, nhưng không ngờ vẫn còn bán.”
“Bánh kem dứa đâu? Có phải hay không đã không bán nữa hay không? Thật đáng tiếc… “
“Đã nhiều năm không mua, bây giờ giá cả tăng cao thật.”
Vân Thy ở trong tiệm dạo một vòng, tán gẫu chuyện quá khứ. Nhưng phần lớn thời gian đều là Vân Thy nói chuyện, Hạ Dương yên lặng lắng nghe, dường như hơi phân tâm, thỉnh thoảng mới đáp lại một tiếng.
Cuối cùng Vân Thy cũng chọn được vài món tráng miệng rồi đến quầy thu ngân. Nhân viên cửa hàng nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ nói: “Gần đây có sự kiện sản phẩm mới, quý khách có muốn thử hương vị mới không?”
Hạ Dương cũng nghe thấy liền hỏi: “Sản phẩm mới nào?”
Nhân viên bán hàng nhanh chóng lấy thực đơn đồ ngọt ra: “Là vị nho đen, bánh kem, bánh mì bánh quy đều có hết!”
Hạ Dương nhìn thực đơn, mua một phần bánh kem loại mới, còn nói thêm: “Gói riêng đi.”
Vân Thy bên cạnh nghe vậy, hơi kinh ngạc, mỉm cười nói: “Anh không phải không thích ăn đồ ngọt sao? Cuối cùng cũng muốn nếm thử rồi hả?”
Hạ Dương nhìn quầy bánh kem theo thói quen nói: “Ly Tâm thích.”
Mới vừa nói xong, Hạ Dương đột nhiên giật mình nhớ tới lần trước Ly Tâm nói với hắn trước nay đều không thích ăn bánh kem.
“Không đúng.” Hạ Dương nhất thời có chút mơ hồ: “Em ấy hình như không thích ăn bánh kem.”
Hắn hiện tại cũng không xác định Ly Tâm rốt cuộc có thích ăn ngọt hay không. Thời gian đã lâu, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ.
''Cuối cùng là thích hay không thích.'' Hạ Dương vò vò đầu.
Hắn nhớ lần đầu tiên mang bánh kem về tặng Ly Tâm, cặp mắt đào hoa của cô tràn đầy vui sướng… giống như một ngôi sao sáng lấp lánh.
Hôm thứ sáu, Hạ Dương quay trở về nhà ở ngoại thành.
Quản gia ra nghênh đón, nhìn thấy nam nhân xuống xe liền đi qua cười nói: “Mừng thiếu gia trở về..”
Hạ Dương tùy ý đáp lại, nhàn nhạt hỏi: “Ba tôi ông ấy thế nào rồi?”
“Lão gia gần đây trạng thái đã tốt hơn một chút, thỉnh thoảng cũng sẽ tỉnh táo.” Quản gia thở dài một hơi.
Hạ Dương băng qua sân đi về phía nhà chính.
Quản gia đi theo bên cạnh, thấy Hạ Dương lần này đến một mình liền hỏi: “Cô Ly Tâm không đi cùng ngài sao ạ?”
Quản gia không biết chuyện Ly Tâm qua đời: “Gần đây có người tặng một chậu hoa, nghe nói là một giống quý, tôi nghĩ Cô Ly Tâm sẽ thích nên tôi đã giữ lại.”
Hạ Dương nghe thấy cái tên này lập tức nhíu mày, trả lời: “Cô ấy không tới.”
Quản gia vẫn luôn nhớ rõ Ly Tâm rất thích trồng hoa, cho rằng lần này là Ly Tâm có chuyện nên mới không tới liền hỏi tiếp: “Vậy Hạ thiếu có muốn đem chậu hoa mang về cho cho cô Ly Tâm không?”
Hạ Dương sắc mặt lạnh lùng, nhíu mày thật chặt.
Cô Ly Tâm, cô chủ, Ly Tâm…
Tất cả mọi người đều nhắc đến cái tên này trước mặt hắn.
Hạ Dương thoáng có chút không vui: “Không cần. Cô ấy chết rồi, về sau không được nhắc lại cái tên này nữa.”
Quản gia ngơ ngác, qua hồi lâu mới thấp giọng nói: “Tôi hiểu rồi.”
Hạ Dương đi vào trong phòng, chú chó to lớn đang nằm trên thảm phòng khách nghỉ ngơi.
Tiểu Bạch nhìn thấy Hạ Dương đến, tức khắc đứng dậy chạy tới ở bên cạnh Hạ Dương dạo qua một vòng, vừa kêu không ngừng. Chẳng qua Tiểu Bạch không thấy thân ảnh quen thuộc bên cạnh Hạ Dương nên liền xông ra ngoài, chạy về phía sân.
Hạ Dương nhìn qua liền thấy Tiểu Bạch đã chạy tới bên xe.
Tiểu Bạch hưng phấn vẫy đuôi chạy quanh xe, sau đó nhón chân chồm lên cửa kính xe nhìn vào trong. Quản gia vội vàng chạy lại kéo Tiểu Bạch vào nhà, nhưng sức lực của Tiểu Bạch rất lớn, nhanh chóng thoát ra rồi chạy ra xe một lần nữa.
Đại cẩu ngoan ngoãn ngồi xổm ở cửa xe, phía sau không ngừng vẫy đuôi, nhìn chằm chằm cửa xe. Hạ Dương nhìn nó đi tới, chậm rãi nói: “Đừng đợi!”
“Gâu!” Đại cẩu ngẩng đầu kêu to một tiếng.
Hạ Dương: “Trong xe không có ai.”
Tiểu Bạch rất cố chấp, ngồi xổm trên mặt đất, tiếp tục chờ.
Chờ đợi một vị chủ nhân khác xuất hiện.
Nhưng nó ngồi ở cửa xe đợi thật lâu thật lâu vẫn không thấy người kia xuất hiện. Tiểu Bạch đứng dậy đi vòng quanh xe, hết lần này đến lần khác kêu to nhưng vẫn không có ai đi ra cả.
Hạ Dương không quan tâm nữa, xoay người đi vào trong biệt thự. Hạ Dương đến phòng nghỉ, nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sopha, phủ trên đùi một tấm khăn ấm. Trên mặt ông có phần đau buồn man mác, ngồi một mình bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ông nghe được tiếng bước chân đi tới, ngoái lại nhìn, thấp giọng hỏi: “Vợ tôi đâu?”
“Hôm nay thời tiết tốt, cô ấy hẳn là đã đi ra ngoài chụp ảnh… ” Ông ấy vẫn còn đắm chìm trong hồi ức tươi đẹp của mình nói: “Cô ấy nói con mỗi lần chụp ảnh đều không chịu cười, con thật là… “
Hạ Dương cắt ngang lời nói của ông: “Mẹ đã chết.”
“Đã chết?” Ba Hạ sửng sờ, một lúc lâu mới sực tỉnh, lẩm bẩm: “Đúng rồi, cô mất đã mất được bảy năm rồi… “
“Sau khi cô ấy đi, con cũng không thích chụp ảnh nữa… “
Ký ức trong đầu ba Hạ còn có chút hỗn loạn, một lúc sau mới thanh tỉnh lại, hỏi: “Còn đứa trẻ mà con mang về lần trước kia đâu?”
“Nó không cùng con tới à?”
Hạ Dương đi tới đứng ở bên cạnh nhìn ngoài cửa sổ trả lời: “Đã chết vì tai nạn giao thông rồi.”
“Cũng đã chết?” Ba Hạ kinh ngạc: “Đều đã chết rồi, tại sao… “
Khi Hạ Dương đi ra khỏi phòng nghỉ liền gặp quản gia ở hành lang. Lão quản gia đi tới hỏi: “Thiếu gia, ngài có muốn tổ chức tang lễ cho cô Tâm không?”
Lão quản gia vừa mới gọi cho Bảo Ngọc, xác nhận Ly Tâm thật sự đã mất nhưng không có làm lễ tang. Mà cô Ly Tâm lại là người đầu tiên Hạ thiếu đưa về đây, tuy đã chết nhưng vẫn phải nên làm cái gì đó một chút.
“Cô Tâm không có cha mẹ, nếu Hạ thiếu đồng ý có thể đem cô ấy an táng ở nghĩa trang của Hạ gia.”
Nhưng Hạ Dương nghe xong chỉ lạnh lùng nói: “Người chết cũng chết rồi.”
“Tôi nói rồi mà, đừng nhắc tới cô ấy nữa.” Giọng nói của Hạ Dương rất hờ hững.
Quản gia do dự muốn nói nhưng lại thôi, cúi người đồng ý không nhắc đến Ly Tâm nữa.