Ngày hỏa táng, bên ngoài trời lại mưa.
Khi Bảo Ngọc đến nhà tang lễ thì tình cờ gặp được gia đình của tài xế xe chở dầu cũng đến để hỏa táng thi thể.
Người nhà của tài xế đến rất đông, trên mặt ai cũng trang nghiêm, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt. Nhưng Ly Tâm bên này, cũng chỉ có Bảo Ngọc là người duy nhất ở đây.
Bảo Ngọc cúi đầu, hai mắt đỏ hoe. Cuộc ly biệt đến quá đột ngột và cô vẫn chưa sẵn sàng.
Cô còn chờ chị dâu trở về cho cô tem, còn muốn ăn cơm chị dâu nấu, còn nghĩ đến việc cùng chị dâu đi sắm váy cưới cho đám cưới của chị dâu và anh cả của cô đám cưới nữa mà.
Nhưng bây giờ không còn gì cả.
Thậm chí ngay cả khi hoả táng anh của cô cũng không tới.
Không đáng giá.
Một chút cũng không.
Hạ Dương không đi nhà tang lễ, mà một mình đi đến phòng trọ Ly Tâm đã ở. Ông chủ phòng trọ còn giữ phòng cho Ly Tâm, chờ người nhà tới giải quyết hậu sự.
“Cái cô trẻ tuổi kia rất tốt, thật đáng tiếc… ” Ông chủ đối với Ly Tâm rất có ấn tượng.
“Cao cao gầy gầy, chắc vẫn còn là sinh viên đại học phải không?”
“Sáng hôm đó cô ấy đi, cô ấy còn chào tôi và nói rằng cô ấy sẽ quay lại vào buổi tối. Ai biết sẽ có chuyện xảy ra… “
Ông chủ vừa hoài niệm vừa dẫn Hạ Dương vào phòng Ly Tâm.
Khi Hạ Dương bước vào phòng, hắn còn có thể cảm nhận được hơi thở sinh hoạt của Ly Tâm trong phòng… Trên giá treo mũ, treo áo khoác, bộ đồ ngủ được gấp ngay ngắn bên giường và cáp sạc cho điện thoại di động vẫn còn trên bàn.
Trên bàn, cái ly vẫn còn một nửa nước chưa uống, có lẽ là chủ nhân căn phòng sáng thức dậy còn chưa kịp uống xong. Hạ Dương nhớ lại, Ly Tâm có thói quen mỗi buổi sáng đều uống một ly nước, nói là dưỡng sinh.
Rõ ràng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà sinh hoạt lại như một bà lão dưỡng sinh vậy. Còn thích lăn lộn trồng hoa và cây cảnh trên ban công, mua bồn hoa về càng ngày càng nhiều.
Hạ Dương đi qua mở vali trong góc phòng rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Đồ vật không nhiều, Hạ Dương bỏ quần áo xong thì đem tem cũng bỏ vào vali.
khi đang thu dọn cái bàn, Hạ Dương tìm thấy một chiếc bùa hộ mệnh ở trong góc. Hạ Dương cầm túi bùa hộ mệnh nhỏ lên, nhìn thấy trên mặt trên viết một hàng chữ…
[ Cầu chúc Hạ Dương mãi mãi bình an]
Hạ Dương nhận ra được đây là nét chữ của Ly Tâm. Nét chữ này nhẹ nhàng như chính chủ nhân của căn phòng vậy. Hạ Dương đem mộc bài bỏ vào vali, mang theo di vật trở về khách sạn. Hạ Dương tùy ý đặt vali dựa vào góc tường, cũng không quan tâm nữa, quay lại bàn giải quyết công việc.
Khi Bảo Ngọc từ nhà tang lễ trở về, nhìn thấy Hạ Dương vẫn như bình thường. Trên mặt vẫn là biểu tình lãnh đạm. Cứ như thể cái chết của Ly Tâm đối với hắn không có chút ảnh hưởng gì.
“Anh.” Bảo Ngọc đi qua nhịn không được hỏi: “chị dâu ngày đó gọi cho anh một cuộc, vì cái gì anh lại không bắt máy?”
Hạ Dương thuận miệng hỏi: “Cuộc gọi nào?”
Bảo Ngọc thấy thái bộ của Hạ Dương vẫn thờ ơ như vậy tức khắc tức giận lên.
“Ngày hôm đó chị ấy đã gọi cho anh! Anh không trả lời!” Bảo Ngọc lấy điện thoại di động của Ly Tâm ra.
Cô vốn dĩ muốn xem một chút điện thoại có bị hỏng hay không, kết quả vô tình chạm đến giao diện liên lạc, nhìn thoáng qua một cái liền thấy bản ghi cuộc gọi của ngày hôm qua có cuộc gọi cuối cùng là gọi cho anh trai cô.
Nhưng khi hắn bấm vào phần chi tiết mới phát hiện rằng cuộc gọi không hề được kết nối!
“Cuộc gọi này! Lúc ấy xảy ra tai nạn chị ấy đã gọi cho anh!” Ngữ khí Bảo Ngọc càng ngày càng kích động.
Hạ Dương cũng lúc này mới nhìn lại cầm lấy điện thoại, thấy được nhật ký cuộc gọi hôm qua. Hạ Dương khẽ nhíu mày, lấy điện thoại mình ra và xem lịch sử gọi đến, lúc này mới thấy được có một cuộc gọi nhỡ từ Ly Tâm.
Nhưng mà hắn không có ấn tượng với cuộc gọi này.
“Có lẽ là bận quá.” Hạ Dương để điện thoại sang một bên: “Nên quên mất.”
“Anh bận cái gì?! Hôm đó anh cùng với đám Lạc An chơi đùa ở bên ngoài!” Bảo Ngọc càng nói càng kích động: “Nếu như anh nhận cuộc gọi này, nói không chừng chị dâu sẽ có cơ hội sống sót!”
Nếu lúc đó có người phát hiện ra vụ tai nạn xe, hoặc cầu cứu cảnh sát, biết đâu có thể cứu người trước khi xe bồn phát nổ!
Chỉ còn kém một chút như vậy!
“Sao hôm đó anh không nghe điện thoại!” Bảo Ngọc gần như hét lên, mắt cô đỏ lên như muốn khóc,như muốn trút giận.
Hạ Dương lạnh mặt xuống: “Bảo Ngọc!”
“Người đã chết.” Giọng điệu Hạ Dương vẫn lạnh nhạt như vậy: “Bây giờ em nói mấy lời này cũng vô dụng, dù gì thì người chết cũng không thể sống lại.”
Bảo Ngọc giật mình, có phần không thể tin được nhũng lời tàn đọc này là từ trong miệng Hạ Dương trong miệng phát ra.
Rõ ràng chị dâu cùng anh của cô đã ở bên nhau tận 5 năm.
5 năm…
Bảo Ngọc đột nhiên liền có chút đau đớn.
chị dâu cô rõ ràng tốt như vậy… Nhưng người tốt như vậy mà anh của hắn lại có thái độ này.
Ngay cả một giọt nước mắt thương xót cũng không có.
“Đúng vậy… ” Bảo Ngọc có chút sững sờ, nhỏ giọng thì thào: “Nói cho anh biết cũng vô dụng… “
Anh hắn lúc nào cũng bộ dáng cao cao tại thượng như thế này, không hề quan tâm đến người bên cạnh.
“Anh không phải đã đánh cược cùng bọn ăn chơi của anh là khi nào chị dâu sẽ quay lại sao?” Bảo Ngọc ôm hủ tro cốt, chậm rãi nói: “Bây giờ chị dâu đã về rồi.”
Bảo Ngọc đem hủ tro cốt để lên bàn, lạnh lùng nói: “Anh ấy ở đây.”
Ngay trong cái hộp này.
Tất cả những gì còn lại chỉ là một nắm tro tàn, không bao giờ quay trở lại.
Sau khi trở về từ Quảng Ninh, Bảo Ngọc đã mua một nghĩa trang cho Ly Tâm và chuẩn bị cho việc an táng. Hầu hết mọi chuyện sau đó đều do Bảo Ngọc xử lý, mà Hạ Dương vào ngày đầu tiên trở về lại không biết đã đi đâu mất.
Phỏng chừng là cùng đám Lạc An ăn chơi với nhau.
Bảo Ngọc không thèm quan tâm nữa, cứ thế sắp xếp một nghĩa trang thật tốt cho Ly Tâm. Bảo Ngọc đứng trước bia mộ cầm bó hoa nhìn tấm ảnh đen trắng trên bia.
Cô gái trong ảnh đang cười, bộ dáng còn có chút ngây ngô. Mà bức ảnh là ảnh của Ly Tâm khi còn là sinh viên năm nhất.
Ly Tâm ra đi quá đột ngột, cũng không để lại bất kỳ bức ảnh nào, cũng chỉ có đại một tấm ảnh chụp khi đó còn có thể tìm được.
Bảo Ngọc chậm rãi cúi người đặt hoa tươi xuống trước bia mộ. Không có ai khác trong nghĩa trang, Bảo Ngọc đứng một mình trước bia mộ.
Mãi cho đến hiện tại, Bảo Ngọc cũng còn chưa nguôi ngoai.
chị dâu cứ như vậy đột nhiên ra đi, thậm chí còn không có một đám tang tử tế… Bởi vì căn bản là không ai sẽ đến.
Ly Tâm là cô nhi, không có người thân mà người thân duy nhất của cô chính là Hạ Dương. Nhưng hiện tại, Hạ Dương thậm chí còn không đến nhìn một lần.
Ngay cả địa chỉ nghĩa trang ở đâu cũng không thèm hỏi.