Chu Thành cũng cảm thấy như vậy nên vừa rồi khi tiên hạc bay từ mê cung kiếm trận ra tới đây, cằm ông hạ xuống như muốn rớt ra.
Đậu trưởng lão thậm chí còn đỏ mắt lao xuống từ thiên thượng thành để cãi lý với Khúc Duyệt.
Nhưng mà sao chứ?
Mê cung kiếm trận nhìn rất khó khăn huyền bí nhưng lại không có mái, là lỗi của Quân Chấp. Trên quy định không viết rõ rằng cấm bay lên trời, là lỗi của Vi Tam Tuyệt. Không chỉ ra chỗ sơ hở trong qui định là lỗi của Cư Bất Khuất và các trưởng lão.
Bì bì có gì sai? Nó vốn là chim có cánh, tại sao lại không được phép bay?
Cuối cùng Đậu trưởng lão bị hai đạo kiếm khí của Vi Tam Tuyệt túm lôi về thiên thượng thành, chúng trưởng lão tổ chức một cuộc bỏ phiếu.
Thấy Yến Hành Tri không phục, Khúc Duyệt tiến lên nói: "Yến công tử, theo phong tục của Phúc Sương thì đây là gian lận, nhưng căn cứ theo qui định của Thí Luyện Cửu Quốc lại không có gì xấu cả."
Khúc Duyệt đã nghiên cứu kỹ qui tắc thi đấu của trưởng lão nên mới dám nhờ Quân Chấp bảo Bì Bì làm vậy, nàng nói: "Giả như Thiên Phong quốc sư có đến đây phân định, cũng sẽ bảo rằng hợp lệ."
Nguyên Hóa Nhất chính là người luôn tranh thủ sơ hở, cho nên mới bị mắng là vừa đạo tặc vừa ti tiện.
"Quốc sư đại nhân!" Yến Hành Tri giận tái mặt nhưng không biết phản bác thế nào, đành dò hỏi Nguyên Hóa Nhất vẫn luôn giữ im lặng.
Hồi lâu, Nguyên Hóa Nhất nhàn nhạt mở miệng: "Bổn tọa thua."
Yến Hành Tri kinh ngạc: "Quốc sư đại nhân, ngài không bực sao?"
Nguyên Hóa Nhất cười nói: "Thắng thua là chuyện thường tình trong thi đấu, có gì phải bực. Bổn tọa vì khinh địch mà đã sơ suất. Tiểu cô nương này thật thú vị, ha, tương lai còn dài, đối thủ càng mạnh càng hứng thú."
Khí độ này đã thuyết phục được Yến Hành Tri, tâm thái hắn từ từ bình thản lại, sắc mặt cũng dịu đi. Quốc sư đại nhân nói không sai, tương lai còn dài.
Hắn chắp tay nói: "Là đệ tử thua."
Khúc Duyệt nhìn chằm chằm vào mặt hắn, quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất, nàng cảm thấy chắc chắn hắn có người trợ giúp kế bên, thậm chí còn là người rất phong độ. Cũng có thể nàng đã lo lắng hơi quá, người đó dường như không có mưu đồ gây rối, nếu không đã không bình thản tiếp nhận kết quả như vậy.
Lúc này, từ thiên thượng thành truyền đến giọng của Cư Bất Khuất: "Khúc tiên sinh, cô đến đây một chút."
Khúc Duyệt vội vàng triệu hoán tiên hạc bay lên, đi vào viện trưởng lão.
Lần này khác với mọi khi, Vi Tam Tuyệt cũng ở đây, không đeo kiếm Trầm Mặc, ngồi bên cạnh Quân Chấp.
"Khúc tiên sinh." Cư Bất Khuất nhăn mày nói, "Chúng ta thừa nhận đây là sơ suất của chúng ta, con hạc kia bay qua mê cung cũng không hề gì. Nhưng, có đệ tử báo lại rằng giữa trận đấu cô đã rời đi, tiếp theo đó tiên hạc liền bay ra..."
"Ngươi gian lận!" Đậu trưởng lão lập tức bắt lấy điểm này, "Không phải tiên hạc ăn gian mà chính là ngươi, cho dù áp dụng qui tắc thi đấu của Cửu Quốc, thông đồng với trọng tài đã là vi phạm qui định rồi!"
Quân Chấp nghiêm mặt nói: "Đậu trưởng lão đang nói cô thông đồng với Khúc tiên sinh?"
Đậu trưởng lão cười lạnh: "Lão phu chưa nói vậy, tuy nhiên truyền âm có thể xuyên qua tường kiếm khí, ngoại trừ Nhiếp Chính Vương, còn có lão Vi."
Vi Tam Tuyệt liếc mắt nhìn lão một cái, tiếp theo là ánh mắt âm trầm lạnh lùng quét về phía Khúc Duyệt. Vì sợ bị nhìn thấu tâm tư, hắn cố ý hợp tác cùng Quân Chấp ra đề tỷ thí, kết quả vẫn không ngăn ngừa được. Đây chính là hành vi hắn ghét nhất, song hắn lại không tức giận. Bởi vì đột nhiên hắn muốn xem ở cuộc đối đầu trong Thí Luyện Cửu Quốc, Khúc Duyệt và Nguyên Hóa Nhất, ai sẽ làm cho ai phát điên.
"Tóm lại, lão phu cho rằng trận tỷ thí này không tính." Thái độ của Đậu trưởng lão rất kiên quyết, "Đấu lại lần nữa!"
"Nhàm chán!" Vi Tam Tuyệt đứng lên, vòng qua mọi người bỏ đi, tỏ vẻ chính mình sẽ không tham dự chuyện đấu đá tiếp theo.
Bầu không khí chợt trở nên ngượng ngập, vì mọi người đều thấy thái độ tán thành kết quả trận đấu của Vi Tam Tuyệt. Chúng trưởng lão nhất thời không biết nói gì.
Cư Bất Khuất xoa dịu tình hình: "Ai, không cần vất vả nữa, cứ định như vậy đi, nhận con hạc kia... Tên là gì nhỉ?"
Khúc Duyệt vội nói: "Bì Bì."
Cư Bất Khuất gật đầu: "Nhận Bì bì vào danh sách đệ tử."
Vậy là đội năm thành viên tham dự Thí Luyện Cửu Quốc của Phúc Sương chính thức được thành lập.
— truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com & wattpad —
Ra khỏi trưởng lão viện Khúc Duyệt rất vui vẻ thoải mái.
Chợt có tiếng Quân Chấp ở phía sau cười nói: "Tiên sinh cảm tạ ta như thế nào đây?"
Khúc Duyệt liền xoay người chắp tay nói: "Đương nhiên nói lời cảm ơn sâu sắc, nhưng vãn bối cũng vì lo lắng cho Phúc Sương, và người được lợi cuối cùng vẫn là ngài, thành ra ngài giúp vãn bối cũng là giúp chính mình."
"Tiên sinh thật là..." Quân Chấp xoa xoa ngón tay trên lông mày, không nhịn được cười, sau đó đưa mắt về phía một đám mây lơ lửng trên cao, khối bông trắng ấy đột nhiên biến dạng, kéo thành một dải dài rồi hóa thành tuyết giao uốn lượn bay đến. Y đưa Khúc Duyệt đến đứng trên đầu nó, quay về phù không đảo.
Tuyết giao lướt qua những đám mây làm tiên hạc đang bay hoảng hốt né tránh, Khúc Duyệt dựa vào sừng của nó đứng vững, không nói lời nào.
Quân Chấp cách nàng một khoảng bằng vai, hỏi: "Ta rất tò mò vì sao tiên sinh chọn Bì Bì thay vì Yến Hành Tri."
Khúc Duyệt vẫn không thể nào giải thích, phản ứng của Yến Hành Tri sau trận đấu đã làm cho nàng càng thêm nghi ngờ. Dù trong tình thế không có lựa chọn khác, nàng vẫn không muốn chấp nhận rủi ro.
Nàng chuyển đề tài: "Đúng rồi, ngày mai vãn bối sẽ đi Băng Nguyệt Cốc, Bì Bì chưa thể nói chuyện nên vãn bối muốn tìm một loại trái cây trong cốc để giúp nó phát triển."
Quân Chấp hơi giật mình, nhăn nhăn mày: "Nơi đó ở ngoài biên giới Cửu Quốc, còn có vài ma bang chiếm cứ, đến và đi không dễ."
"Vãn bối định đưa cả nhóm cùng đi, nhân tiện huấn luyện bọn họ." Khúc Duyệt hạ quyết tâm.
"Được." Quân Chấp gật đầu.
"Nếu ngài không có việc gì, cũng có thể đồng hành cùng vãn bối." Khúc Duyệt dẫn đến việc chính, "Vừa đi vừa về phải mất hơn một tháng, việc chữa thương cho ngài lại không thể gián đoạn giữa chừng."
"Thật sự vì chữa thương cho ta, hay vì sợ ứng phó không nổi mà tìm thêm trợ lực?" Quân Chấp cười trêu chọc.
Khúc Duyệt thản nhiên đáp: "Cả hai luôn."
Quan trọng nhất là, trên đường sẽ dễ dàng trở nên thân quen, tiến thêm một bước tìm hiểu y rõ hơn. Có hai lý do, không thể gián đoạn việc điều trị và bảo đảm an toàn cho Quân Thư, nàng tin tưởng Quân Chấp sẽ không từ chối.
Như nàng dự đoán, Quân Chấp sau một lúc trầm ngâm thì gật đầu.
— —
Khúc Duyệt quay trở lại đảo, đầu tiên báo cho bọn người Quân Thư đi chuẩn bị. Sau đó quay về chủ viện, nhìn thấy Bì Bì bị Giang Thiện Duy cột ở bên cạnh vườn thuốc như trước, mắt nó láo liên.
Nàng đến gần, nhìn nó hỏi: "Ngươi muốn hấp hay kho?"
Bì Bì run lập cập, ánh mắt kiên quyết: Ba trận thắng hai, ta thắng!
Khúc Duyệt cười lạnh: "Nếu ta không chỉ điểm, trận thứ ba ngươi thắng được sao?"
Bì Bì cụp mắt né tránh. Quả thật lúc đó nó không nghĩ đến chuyện bay, cũng do chưa có kinh nghiệm mà, sau này nó biết rồi, quy tắc có chỗ hở thì cứ chui vào! Nàng ấy đúng là thông minh hơn nó, à, chỉ hơn chút xíu xiu thôi, không nhiều.
Khúc Duyệt chắp tay sau lưng, trưng ra cho Bì Bì vẻ mặt không tốt: "Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa thôi đấy!"
Bì Bì nhìn nàng. Khúc Duyệt nhìn lại, nói: "Nhưng ta chưa nghĩ ra, giờ ngươi cứ đi theo bên cạnh ta, nghe ta sai phái."
Ánh mắt Bì Bì đầy nghi hoặc, nó không đoán được nữ nhân này nghĩ gì, thật sự muốn nó tham dự cái gì thí luyện kia ư? Tại sao lại chọn một con hạc chứ?
Nhưng dù gì đã thua trong tay nàng một lần, lại được nàng chỉ điểm một lần, Bì Bì cảm thấy hơi sợ. Nó có ít kiến thức, lại chưa bao giờ ra khỏi Học Viện Phúc Sương, cứ tưởng rằng nhân loại toàn kẻ ngốc tính cách ngay thẳng.
— —
Thiên Phong quốc, phủ quốc sư.
Nghe tiếng đồ sứ vỡ nát trong phòng, đám người hầu trong sân quỳ rạp trên mặt đất, run như cầy sấy, nơm nớp lo sợ.
"Sao lại thế này?"
Từ ngoài viện ùa vào mấy chục mỹ nữ, mập ốm cao thấp, phong tình các kiểu, mồm năm miệng mười hỏi: "Phu quân làm sao vậy?"
"Bẩm các phu nhân, thuộc hạ không biết." Thủ vệ áo đen mặt mờ mịt trả lời, "Đại nhân vốn đang ngồi thiền trong vườn hoa, đột nhiên phẫn nộ đứng dậy, trở về phòng liền bắt đầu đập phá đồ vật."
Quốc sư nổi giận, vừa bắt đầu liền không kiềm chế được mình, nổi điên và đập phá. Nhưng mà đại nhân của bọn họ tuy hỉ nộ vô thường, lại rất hiếm khi tức giận đến mức không kiểm soát được bản thân. Rốt cuộc người nào có đại năng lực như vậy?
Nguyên Hóa Nhất đập nát hết những thứ có thể đập trong phòng.
Hắn thua. Hắn vậy mà lại thua một con hạc, à không, hắn bại bởi tiểu nữ nhạc kia mới đúng. Hừ, không tồi, rất tuyệt!
Sau khi phát tiết xong, hắn cong cong khóe môi, vuốt thẳng vạt áo, cẩn thận hất mái tóc rối ra sau lưng, chậm rãi lấy ra hộ giáp mang đeo lên ngón út. Tiếp theo làm một cái pháp quyết, căn phòng hỗn độn khôi phục lại trạng thái ban đầu. Hắn uống một cốc nước nhuận họng rồi úp ngược chiếc cốc rỗng, khi mở cửa bước ra ngoài thì đã là trời quang trăng sáng, phong thái cao quý ưu nhã không gì sánh được.
"Phu quân!" Các phu nhân đứng chật sân lo lắng nhìn hắn.
"Không có việc gì, luyện công không tốt thôi, làm các phu nhân lo lắng rồi!"
Nguyên Hóa Nhất cười nhẹ nhàng, ôn nhuận như ngọc dịu dàng trấn an các nàng, sau đó quay sang người hầu thân cận nói: "Đi thôi, bổn tọa muốn đến học viện một chuyến."
Thí Luyện Cửu Quốc lần này bắt buộc phải cẩn trọng, hắn quyết định tự mình dạy dỗ.
Vừa đi Nguyên Hóa Nhất vừa truyền âm cho hộ vệ: "Viết mật tin gửi đến các nước kia, báo cho bọn họ biết Phúc Sương đã mời được một vị lão sư huấn luyện khó lường!"
"Tuân mệnh!"
"Thêm nữa, phái người đi Phúc Sương giết một con hạc cho bổn tọa."
— —