"Ngài yên tâm, hắn khống chế khí độc phát tán ngày càng tốt, quần áo tuy rách nát nhưng không lộ... da thịt." Khúc Duyệt trả lời như vậy.
"Chất lượng quần áo ta làm quả nhiên tốt." Lão Hoang Sơn quân thở phào một hơi, trong lòng cuối cùng cũng buông xuống một tảng đá lớn, "Đúng rồi, nó bây giờ đã lên đến đỉnh cấp chín rồi đúng không?"
"Đỉnh cấp tám." Khúc Duyệt thầm thấy không ổn.
"Thằng ranh này!" Y lại bực bội, "Chắc chắn cho là ta đã chết nên bắt đầu lười biếng!"
"Ngài hiểu lầm rồi, năm mươi năm trước hắn đã đạt tới đỉnh cấp chín, nhưng hơn mười năm trước, hắn liên quan đến một vụ án, vãn bối đến Hoang Sơn điều tra hắn..."
Thật khó nói, nhưng Khúc Duyệt vẫn cố gắng báo cáo lại hết chuyện năm đó, bao gồm cả hành vi "vô sỉ" của chính mình.
"Nhưng mà, chúng ta đã nắm được một ít chứng cứ chứng minh hắn bị oan... Tiền bối, thật vô cùng xin lỗi." Nói xong, Khúc Duyệt chờ bị mắng.
Ai ngờ, sau một hồi im lặng, Lão Hoang Sơn quân thản nhiên nói: "Đây là chuyện của nó, không cần xin lỗi ta."
Khúc Duyệt không hiểu nổi lời này, mỗi ngày đều lo lắng đồ đệ không có quần áo mặc, nhưng lại hoàn toàn không thèm để ý chuyện đồ đệ gặp kiếp nạn.
Thật là quái nhân!
Lão Hoang Sơn quân nói: "Được rồi, cô nương đi đi, cứ đứng yên ở đây mãi, tiện nhân này sẽ khả nghi."
Khúc Duyệt muốn nói với y chuyện Cửu Hoang đã nhận tổ quy tông: "Vãn bối chưa nói với ngài, hắn bây giờ..."
Lão Hoang Sơn quân ngắt lời, giọng điệu không thể dễ chịu hơn: "Cô nương à, bây giờ nó là phạm nhân của các người, các người lo liệu đi, đừng đến làm phiền ta."
Khúc Duyệt:???
Dáng vẻ người cha già rầu rĩ ban nãy vì sao nháy mắt đã thành "A, rốt cuộc cũng vứt được cái nồi!"?
Khúc Duyệt: "Nhưng hắn..."
Lão Hoang Sơn quân ngắt lời: "Ta tự tay nuôi nó lớn lên, trong hai trăm năm, tất cả bản lĩnh và đạo lý cần học ta đều đã dạy. Sau này nó sống thành người thế nào chẳng liên quan đến ta. Ta không cần nó chăm sóc lúc già, chẳng lẽ nó còn trông chờ ta dẫn nó đi cả đời sao?"
Đây là sự thật, tuy Khúc Duyệt không thích cách làm việc của lão Hoang Sơn quân, nhưng y đã thực sự hết lòng nuôi dưỡng Cửu Hoang.
Y dặn dò: "Còn nữa, sau khi cô nương trở về gặp nó, đừng nói cho nó biết là đã gặp ta. Đã ba trăm năm rồi, có lẽ nó đã quen, quen rồi thì tốt."
Khúc Duyệt cau mày, nàng vừa rồi đúng là đang âm thầm nghĩ có nên nói với Cửu Hoang việc này hay không. Ngay cả Lão Hoang Sơn quân cũng không đánh lại nam tu áo xanh kia, Cửu Hoang chắc chắn cũng không đánh lại, đến đây cũng không khác gì chịu chết.
Chuyện này nàng không thể quản, bởi vì nàng không cách gì đánh giá được lập trường của nam tu áo xanh với Lão Hoang Sơn quân. Nếu như giữa hai người họ là cuộc chiến chính tà, nàng giúp Lão Hoang Sơn quân thoát ra, sẽ chẳng khác gì giúp đỡ kẻ ác.
Nhưng nếu Cửu Hoang muốn cứu sư phụ của hắn, nàng cũng không thể ngăn cản.
Ngược lại, nếu giấu diếm Cửu Hoang, Lão Hoang Sơn quân chết ở nơi này, sợ là Cửu Hoang sẽ oán trách nàng.
"Cô không cần rối rắm làm gì." Lão Hoang Sơn quân đoán được suy nghĩ của nàng, "Tiện nhân này chỉ muốn bắt ta, không giết ta đâu, tính mạng của ta không nguy hiểm. Ta trở về cùng y thì cũng giống như tên đồ đệ ngốc kia của ta vậy, nghỉ ngơi một thời gian trong phòng giam mà thôi, là những gì ta phải chịu."
Khúc Duyệt nhận ra dường như bây giờ y không muốn tiếp tục trốn tránh, để mặc người bắt đi. Trốn tránh mãi suốt ba trăm năm cũng bởi vì lo lắng cho đồ đệ, nhưng lại không dám quay về Cửu Hoang Sơn, sợ mang đến phiền phức cho đồ đệ.
Lần này ra đi, định là sẽ phải mất rất nhiều lần ba trăm năm.
Khúc Duyệt tôn trọng lựa chọn của y: "Vãn bối cáo từ."
"Đi đi, đi đi." Y thúc giục.
"Vâng." Khúc Duyệt cất bước, đi tiếp xuyên qua khe núi.
"À này, khoan đã." Y lại kêu một tiếng.
"Tiền bối có gì phân phó?"
Lão Hoang Sơn quân vô cùng bất đắc dĩ thở dài: "Cô nương, có thể dẫn hắn đến gần ngọn núi này, để ta lén nhìn hắn một chút được không?"
Khúc Duyệt trầm tư hỏi: "Có thể thì có thể, nhưng công pháp của hắn và ngài giống nhau, vị đuổi bắt ngài kia chẳng lẽ không nhận ra..."
Lão Hoang Sơn quân nói: "Hắn không nhận ra đâu, ta chưa bao giờ sử dụng tà công trước mặt hắn."
Tu luyện tà công hấp thu oan nghiệt khí kia là vì mục đích che giấu khí tức.
Y lại dặn dò: "Nhưng tốt nhất vẫn nên bảo hắn mặc cái áo choàng ẩn khí tức đi."
Khúc Duyệt nghe giọng điệu y rất chắc chắn, hẳn là sẽ không có vấn đề gì, vì vậy nàng đồng ý.
Sau khi rời khỏi ngọn núi, đi xa thêm một đoạn, nàng lấy ra con chim cắt cơ khí.
Châu Long Nha ở gần Châu Thanh Vân của Diệp gia hơn Thái Dương Bảo rất nhiều. Nếu bây giờ mang nước cực hàn về ngay cho Điêu Hoàng, sẽ dễ dàng khiến y hoài nghi. Khúc Duyệt quyết định về Diệp gia trước.
- -- ---
Sau khi nàng rời đi, trong sơn động yên tĩnh vang lên giọng của lão Hoang Sơn quân: "Vừa rồi ngươi hỏi ta, ngươi không hiểu Phàm Nhân Giới có gì đáng lưu luyến phải không?"
Nam tu áo xanh đang ngồi đả tọa trên vách núi từ từ mở mắt ra: "Ừm."
Lão Hoang Sơn quân lạnh lùng nói: "Ta nguyền rủa ngươi nhanh chóng hiểu được."
Hơn hai trăm năm qua, nam tu áo xanh bị hắn nguyền rủa đã quen, mày chưa từng nhíu: "Lời nguyền hôm nay của ngươi rất thú vị."
- -- ---
Tử Tinh Thành, Diệp gia.
Từ lúc Khúc Duyệt đi, Cửu Hoang rầu rĩ ở miết trong phòng nghiên cứu sách Thiên Công, vì sợ đụng phải Diệp Thừa Tích lúc nào cũng muốn kéo hắn đến hỏi chuyện.
Diệp Thừa Tích cực kỳ bận rộn lo xây dựng lại Kiếm Phong và tổ chức hội thưởng kiếm, nhưng dù bận đến đâu, tối đến ông vẫn lôi kéo Cửu Hoang đến gặp một lát để gia tăng tình cảm.
"Con trai, đây là pháp y của Khí Phong mới làm xong."
Trong phòng khách, Diệp Thừa Tích chỉ vào bộ quần áo tinh mỹ đang đặt trong chiếc khay trên bàn.
Cửu Hoang nhìn thoáng qua rồi nói: "Màu này khó coi, quá tối, ta muốn màu tươi sáng."
Diệp Thừa Tích kinh ngạc, ông nhìn thế nào cũng không thấy Cửu Hoang là loại ưa màu sắc tươi sáng.
Cửu Hoang đột nhiên nghĩ đến một việc: "Đúng rồi, khi nào đệ đệ duy nhất kia của ta sẽ về?"
Diệp Thừa Tích: "Sắp rồi, mẫu thân con vân du bên ngoài, nếu nghe được tin nhất định sẽ về ngay."
Ông rất mừng, con trai biết nhớ đến đệ đệ.
Nhưng ông nào biết tâm tư thật sự của Cửu Hoang, hắn muốn nhìn diện mạo của đệ đệ này trước, xem có làm hắn mất mặt hay không, vì anh em nhà họ Khúc đều là một đám tuấn tú.
Cửu Hoang chỉ vào chiếc khay để quần áo: "Cái này để mặc ngày thường, đến đại hội ta muốn mặc bộ có màu tươi tắn. Ông cũng làm một bộ màu tươi tắn cho đệ đệ đi, mấy đường huynh đường đệ cũng thế luôn."
Diệp Thừa Tích bối rối: "Muốn tươi tắn như thế nào?"
Cửu Hoang suy nghĩ: "Tươi tắn như bảy sắc cầu vồng ấy." Rồi giơ hai ngón tay, "Giúp ta làm hai bộ."
Diệp Thừa Tích vẫn còn bối rối: "Hai bộ bảy sắc cầu vồng?"
Lẽ nào đây là gu thẩm mỹ kỳ lạ của tà tu?
Đang nói chuyện thì Tiểu Diễm đi vào: "Gia chủ, Khúc cô nương đã về..."
Tiểu Diễm chưa nói xong, Cửu Hoang đã cuống quít chạy ra ngoài, một chân đã bước qua ngạch cửa, lại xoay người trở về lấy bộ y phục mới mang đi.
- -- ---
Khúc Duyệt đứng trong sân chờ hắn.
"Lục Nương!"
Lúc Khúc Duyệt xoay người lại, hai mắt sáng lên.
Sa y màu vàng nhạt lần trước không hợp với hắn nhưng bộ trường bào màu đen họa tiết hình mây này cho thấy gu thẩm mỹ không tầm thường của Diệp Thừa Tích. Oai hùng lại không mất quý khí, tuy nhiên, mái tóc màu khói của hắn lại bị mất điểm. Khúc Duyệt nghĩ đến chuyện bớt thời gian dẫn hắn quay lại Hoa Hạ để nhuộm tóc.
"Thế nào?" Cửu Hoang hơi xấu hổ.
"Không tồi." Khúc Duyệt gật gật đầu. Nhìn thấy hắn chẳng những không để mông trần mà còn sống rất tốt, Lão Hoang Sơn quân hẳn sẽ rất vui.
Không lãng phí thời gian, Khúc Duyệt thúc giục: "Đi nào, theo ta đến Châu Long Nha một chuyến."
Cửu Hoang không hề thắc mắc, lập tức đi theo nàng.
Sau khi chào hỏi Diệp Thừa Tích, Khúc Duyệt dẫn Cửu Hoang rời khỏi Tử Tinh Thành.
Ra khỏi thành, lúc Khúc Duyệt lấy con chim cắt cơ khí ra, hai mắt Cửu Hoang lập tức mở to hết cỡ: "Đây là..."
Khúc Duyệt đang định hỏi hắn: "Tập tranh ta đưa chàng có nó không?"
"Có, nằm ở giữa quyển." Cửu Hoang đã từng nhìn qua, "Đáng tiếc ta không làm được."
"Từ từ, không gấp."
"Có từ từ cũng không làm được, chỉ hậu duệ của Thiên Công mới có thể làm bảo vật này."
"Làm sao chàng biết?"
"Mỗi một trang trên tập tranh đều có đánh dấu. Bảo vật dưới ba phân, người không có huyết mạch Thiên Công cũng có thể làm được. Sau đó đến tầm trung ba phân, đòi hỏi trong cơ thể người làm phải có huyết mạch Thiên Công. Từ bốn phân trở lên thì bắt buộc người thuần huyết Thiên Công mới tạo ra được."
Vì thế khi Cửu Hoang nhìn thấy những trang có đánh dấu thuần huyết liền lập tức bỏ qua, không lãng phí thời gian xem xét.
Hắn nói tiếp: "Loại chim cắt cơ khí này không tính là bảo vật cao cấp. Gần cuối quyển sách có một loại cánh, có thể dung hợp với cơ thể người, giống hệt như cánh trên người vũ nhân vậy. Dù người đeo nó có tu vi cấp mấy, vỗ cánh một cái là có thể bay mười vạn dặm."
Khúc Duyệt nghe rất hào hứng, sau đó nâng quả cầu cơ khí đang cầm trong tay lên thổi một hơi linh khí, rồi ném lên không trung.
Ca! Quả cầu khôi phục thành một con chim cắt.
Hai người nhảy lên lưng nó. Khúc Duyệt chỉ phương hướng, chim cắt cơ khí lại lần nữa bay đến Châu Long Nha.
Trên đường đi, Khúc Duyệt chợt nhớ ra, hỏi: "Tuyệt Đại tiền bối cũng ở tại Diệp phủ ư?"
Cửu Hoang ngẩn ra: "Hắn tới à?"
Khúc chớp mắt: "Hắn không tới sao?"
Cửu Hoang: "Ta chưa thấy!"
Sao lại thế này?
Khúc Duyệt vội vàng kết nối Nhất Tuyết Khiên, hỏi Khúc Tống mới biết được, Tuyệt Đại Phong Hoa yêu cầu ngâm mình trong bồn tắm thuốc mười ngày mới có thể ra ngoài...
Khi hai người đến Châu Long Nha đã là đêm khuya.
Lúc đáp xuống, Cửu Hoang cuối cùng cũng nhớ ra, hỏi: "Lục Nương, chúng ta đến đây làm gì?"
Khúc Duyệt không trả lời, nàng rút từ vòng trữ vật ra tấm áo choàng ẩn tức, phủ lên cho hắn rồi dẫn hắn bay chậm rãi về hướng Băng Ngọc Trì. Nàng không biết thần thức của Lão Hoang Sơn quân có thể phóng ra bao xa nên chỉ có thể di chuyển từ từ.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng truyền âm: "Cô nương, có thể rồi."
Khúc Duyệt đáp xuống đỉnh núi bên dưới, Cửu Hoang cũng vội vàng xuống theo: "Lục Nương?"
Khúc Duyệt thầm nghĩ, nếu Lão Hoang Sơn quân có thể nhìn thấy bọn họ, nam tu áo xanh kia tất cũng có thể.
Nàng giả vờ xúc động thở dài: "Mấy ngày nay ta đi tìm nước ở Long Nha mới phát hiện phong cảnh ở đây thật đẹp quá..."
Đẹp ư? Cửu Hoang đứng sóng vai với nàng, nhìn về phương Bắc của Châu Nam Man: "Ừ, đẹp."
- -- ---
Trong sơn động, nam tu áo xanh mở mắt: "Đẹp?"
Trong ao, Lão Hoang Sơn quân cười tủm tỉm: "Đẹp."
Ai, tiểu tử ngốc này thông suốt rồi, biết nói dối để làm tiểu cô nương vui vẻ. Mình có thể yên tâm rồi.
Nam tu áo xanh hơi nhíu mày: "Ngươi chạy trốn hơn hai trăm năm, cuối cùng lựa chọn chui đầu vào trong ao đông lạnh, chính vì để thưởng thức cảnh đẹp của Long Nha à?"
Nhắc đến việc này, Lão Hoang Sơn quân không cười nổi. Lúc trước y chạy trốn mải miết nhưng vẫn không cách nào thoát được tiện nhân mạnh nhất tộc Thiên Võ này. Đột nhiên nhớ ra tổ tiên có nói, giữa năm thần khí có một cánh cửa di động, nó không ngừng di chuyển qua lại giữa năm thần khí.
Trong lòng nảy ra một ý nghĩ, mình lựa chọn trốn vào đáy ao Băng Ngọc đông lạnh, chờ đợi cánh cửa di động kia chạy đến. Mình sẽ có thể dùng cánh cửa này để đi đến các Thần Khí khác, bỏ lại tiện nhân này trong sơn động.
Kết quả?
Chờ mãi vẫn không thấy cánh cửa di động chạy tới, còn y thì bị đông lạnh thành "hòn vọng cửa"!
- -- ---
Gió đêm thổi rát mặt, Khúc Duyệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao: "Rau Hẹ, chàng nhớ sư phụ đúng không?"
Cửu Hoang cũng bắt chước nàng ngẩng đầu lên: "Không nhớ!"
Hiện giờ đầu óc hắn chỉ toàn là Lục Nương, nào có chỗ cho sư phụ chứ.
Khúc Duyệt vội vàng chữa cháy: "Lúc trước chẳng phải chàng nói bởi vì ta có chút giống sư phụ chàng, ái quản chàng, nên chàng mới giữ ta lại sao?"
Cửu Hoang gật gật đầu: "Ừ."
Khúc Duyệt thở ra nhẹ nhõm, cười tủm tỉm nói: "Vậy nếu sư phụ chàng quay về, chàng sẽ nói gì với ông ấy?"
Suy nghĩ trong lòng Cửu Hoang chính là: Giao hết tiền trên người ra đây!
Đương nhiên ngoài miệng không thể nói sự thật với Lục Nương, phải nghiền ngẫm lời nàng thích nghe, hắn nói: "Sẽ nói ta nhớ ông ấy."
Khúc Duyệt nghe thấy Lão Hoang Sơn quân truyền âm: "Cô hỏi hắn xem, lúc còn đi theo ta, hắn tiếc nuối điều gì nhất?"
Khúc Duyệt truyền lời cho Cửu Hoang. Nàng nhận ra tình cảm trong lời nói của Lão Hoang Sơn quân, có lẽ bị tiếng lòng của đồ đệ làm xúc động, muốn bù đắp cho Cửu Hoang trước khi rời đi.
Vì thế nàng nhắc nhở: "Rau Hẹ, chàng phải nói thật."
Cửu Hoang có rất nhiều tiếc nuối nhưng nhớ lại những gì Tuyệt Đại Phong Hoa đã dạy, hắn muốn nói dối Khúc Duyệt rằng mình không có tiếc nuối, song bị câu nhắc nhở này của nàng ngăn lại.
Hắn chỉ có thể nói thật: "Trước kia không thấy tiếc nuối nhưng gần đây thì có. Ông ấy dạy ta rất nhiều thứ, nhưng chẳng cái nào có thể giúp kiếm tiền..."
Chẳng thể nghĩ tới, cứ mỗi lần nghĩ tới Cửu Hoang liền rất bực.
Lúc còn nhỏ, sư phụ buộc hắn khắc gỗ, còn nói kỹ năng chạm khắc là vô giá.
Hồi còn ở Phúc Sương, hắn vì muốn kiếm thêm chút linh châu nên khắc mấy cái quan tài gỗ mang đi bán cho người có tiền, suýt chút là bị đánh.
Cửu Hoang cả giận bất bình: "Ẩm Triều Tịch nói kiếm tu nghèo cả đời, điêu khắc nghèo ba đời. Câu này thật vô lý, lấy sư phụ ta làm ví dụ, nghèo đến cả sư nương cũng không cưới được, lấy đâu ra ba đời?"
- -- ---
Lão Hoang Sơn quân:"Đáng lẽ trước khi rời đi, ta không nên nhìn ngươi một cái. Chỉ vì giữa dòng đờiđông đúc, ta nhìn ngươi nhiều thêm một chút mà bây giờ ta chẳng thể nhấc chân,không muốn đi nữa rồi."