Một hồi, tiếng gõ cửa vang lên, Hoắc Vi Vũ rời giường, mở cửa phòng ra, Yến Tử đã đến rồi.
Yến Tử nhìn thoáng qua dì Long, cười chạy đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, hạ giọng nói:
“Chị Hoắc, nhà chị mời bảo mẫu nha, chị có tiền chưa? Tìm được việc làm chưa? Hay là tìm được bạn trai rồi hả?”
“Đây là dì của chị.” Hoắc Vi Vũ tùy ý giải thích, đẩy cửa ra, cằm hướng vào phòng: “Vào trong rồi nói.”
“Được, cái này cho chị.” Yến Tử đưa cho cô một cái túi nhựa.
Hoắc Vi Vũ nhận lấy, nhìn vào trong:
“Cái gì đây?”
“Em sợ chị ở trong nhà hoài sinh ra buồn chán, mua cho chị chút đĩa CD, “Ước mơ một tình yêu tốt đẹp”.” Yến Tử rạng rỡ nói.
Hoắc Vi Vũ nhét túi nhựa lên đầu giường:
“Tình yêu thật đáng ngưỡng mộ, nhưng tự do vẫn tốt hơn, phim của Mã Lệ, thích hợp với những nữ sinh như em hơn.”
“Chị, người biết hiện tại ai là đàn ông khiến phụ nữ cả nước muốn gả nhất không?” Yến Tử mơ mộng hỏi.
Hoắc Vi Vũ lấy CMND của Yến Tử trong ví ra, đưa cho Yến Tử, không hứng thú nói:
“Ai? Hoắc Hoa? Ca sĩ Hoàn Thị?”
“Mấy người đó chỉ là ngôi sao thôi, em nói người kia là Cố Cảo Đình, chị nghe qua chưa? Tổng thống cho anh ta một hòn đảo, phong vương, mấu chốt là, anh ta rất đẹp trai, lần trước thấy trên tivi, chỉ là một bên mặt, liền khiến người ta muốn ngắm mấy vạn lần, tại sao lại có người đẹp trai như vậy, giống như thiên thần la mã, hiện tại anh ta có hơn 20 triệu Fan đó.” Yến Tử si mê nói.
“Bài viết về Cố Cảo Đình?” Hoắc Vi Vũ nghi ngờ hỏi.
Cô nhớ rõ Cố Cảo Đình rất khinh bỉ những thứ này.
“Là phan hâm mộ tự làm, nếu như anh ta xuất hiện trên blog, em đoán Fan hâm mộ sẽ tăng đến trăm triệu, chẳng qua, hình như anh ta không có blog, rất thần bí, nghe nói trước kia chị làm việc ở tập đoàn Khóa Quốc, Cố thị cũng là của anh ta, chị đã gặp mặt chưa?” Yến Tử hâm mộ nói.
“Ở công ty chưa từng gặp, sao vậy, sao hôm nay lại tán gẫu với chị những chuyện này?”
Hoắc Vi Vũ nhét CMND vào trong tay Yến Tử.
“Cũng không phải, ngày mai em tham gia một cái party, nghe nói người đến dự đều là người quyền quý, tới chọn lựa bạn gái, bên bờ biển của biệt thự, không có công khai, em muốn chị Vi Vũ theo giúp em.” Yến Tử ôm cánh tay Hoắc Vi Vũ.
“Chân bị thương, không tiện lắm.” Hoắc Vi Vũ trực tiếp cự tuyệt.
“Năn nỉ đó chị Hoắc, em cho chị mượn CMND mà.” Cái này, Yến Tử ném 5000 lên đầu giường.
“Một đồng em cũng không lấy.”
“Chị không hứng thú với những người quyền quý kia.” Hoắc Vi Vũ cầm tiền đưa cho Yến Tử. “Cái này em nhận đi.”
“Em cũng không hứng thú với mấy người đó, nên mới nhờ chị Hoắc đi theo, em đưa chị số phòng, đến lúc đó chị có thể ở trong phòng xem tivi, em không muốn bị xấu hổ, dễ như ăn cháo ý mà, giúp em một chút đi, chị Hoắc.” Yến Tử cầu xin nói.
“Được rồi.” Hoắc Vi Vũ nói.
“Vậy nha, mai em tới đón chị, nhớ ăn mặc sang trọng một chút, bái bai.” Yến Tử tung tăng đi.
Hoắc Vi Vũ nằm trên giường, nếu không phải vì Yến Tử cho cô mượn CMND, còn lâu cô mới đi.
Chuyển mắt nhìn vào túi nhựa, thấy “Nằm trên giường gây án”, Hoắc Vi Vũ tò mò, lấy ra đọc thử.
Amen, là một trang sách màu.
“Anh ta dùng tay… sờ từng tấc da thịt mềm mại của cô, gây ra từng chuỗi run rẩy như sóng triều..”
Hoắc Vi Vũ nhìn đỏ mặt, cửa liền bị đẩy ra.
Cố Cảo Đình đi tới, nhanh như chim, nhìn quyển sách trên tay cô.
========
Chương 36: Để cô nghe lờiHoắc Vi Vũ hoảng loạn, nhét sách dưới gối, nhíu mày hỏi:
“Sao anh vào phòng không gõ cửa vậy?”
“Cần sao?” Anh ta nóng nảy đi đến trước mặt cô, nhìn xuống, hơi hơi liếc mắt, nhìn về phía gối, ra lệnh nói:
“Lấy ra.”
“Lấy cái gì?” Hoắc Vi Vũ ngồi dậy.
Anh lạnh lùng nhìn cô, bàn tay duỗi ra.
Hoắc Vi Vũ chặn tay anh ta lại. Tay vừa đụng vào tay anh, liền bị anh tóm lấy.
Lòng bàn tay anh ta nóng đến dọa người.
Hoắc Vi Vũ muốn rút ra, nhưng không tài nào rút ra được.
“Ok, muốn thì tôi cho.” Cô sảng khoái nói.
Cố Cảo Đình buông tay. Hoắc Vi Vũ ném sách vào trong bàn tay anh.
Cố Cảo Đình nhìn thoáng qua tên sách “Nằm trên giường gây án.”
Anh ta lật trang thứ nhất ra.
Hoắc Vi Vũ hơi hơi đỏ mặt, lông mày nhíu lại.
Tên tác giả Vô Lương, chương một: Nam chính ăn nữ chính, viết rất ngay thẳng.
“Cô thích xem sách loại này?” Cố Cảo Đình hỏi.
Hoắc Vi Vũ giả bộ bình tĩnh, đôi mắt xinh đẹp ngạo nghễ nhìn anh:
“Tùy tiện xem thôi, đâu có phạm pháp.”
Cố Cảo Đình ném sách cho cô, nằm lên giường, cánh tay đưa ra sau ót, nhắm mắt lại nghĩ ngơi.
Thân thể cao lớn cường tráng lập tức chiếm hơn nữa cái giường.
Hoắc Vi Vũ vừa định cự tuyệt, liền nghe anh ta yếu ớt nói:
“Đọc cho tôi nghe.”
Hoắc Vi Vũ: “…”
Bên trong đều miêu tả cái kia kỹ càng, nhìn nhiệt huyết sôi trào, cô đọc từ từ, giống như người dẫn chương trình.
Mặt Hoắc Vi Vũ không thể đen hơn, ném sách lên người anh ta:
“Anh tự đọc đi.”
Mắt Cố Cảo Đình mở to, trong tròng mắt, giống như sóng cuộn mênh mông, nhìn bình tĩnh, lại khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.
“Cô muốn nghe?” Cố Cảo Đình hỏi cô, âm thanh khàn khàn từ tính, càng thêm quyến rũ.
Hoắc Vi Vũ khẩn trương.
“A.” Hoắc Vi Vũ cười một tiếng, mất tự nhiên, chống đỡ nói:
“Anh đọc thì tôi nghe.”
Cố Cảo Đình cầm sách lên, tay lật ra trang thứ nhất.
Mắt Hoắc Vi Vũ cụp xuống, lông mi thật dài che khuất ánh mắt lấp lóe, lén nhìn anh ta.
Anh ta trước sau như một, ánh mắt vẫn cứ nhìn một hàng rồi lại một hàng không ngừng nghỉ!
Anh đọc thật hả.
Hoắc Vi Vũ không thể tưởng tượng nổi, những từ đó từ trong miệng anh ta đọc ra, sẽ có bao nhiêu mê hoặc cùng nguy hiểm.
Cô ngẫm lại liền thấy xấu hổ, đoạt quyển sách trên tay anh ta, ném lên trên tủ ở đầu giường, tùy hứng nói:
“Tự nhiên tôi không muốn nghe nữa.”
Khóe miệng Cố Cảo Đình giật giật, tà tứ đứng lên, đưa tay ôm eo cô, kéo cô vào trong ngực mình:
“Không muốn nghe, vậy muốn làm sao?”
“Hay là nghe tiếp đi.” Hoắc Vi Vũ đi lấy sách.
Cố Cảo Đình xoay người, đè cô xuống giường, không cho Hoắc Vi Vũ thời gian, nhắm ngay môi cô hôn xuống, lưỡi đỏ tiến vào trong miệng cô, nuốt lấy hương vị ngọt ngào.
Hoắc Vi Vũ giãy giụa, uốn éo.
Cơ ngực cường tráng của anh ta dính vào cô, không chừa cho cô chút khoảng trống.
Hoắc Vi Vũ quay mặt qua chổ khác, kháng nghị nói:
“Tôi chọn đọc cho tôi nghe.”
Cố Cảo Đình nắm cằm của cô, để cho cô đối diện anh, khóe miệng hơi hơi giương lên:
“Tôi nói đọc cho cô nghe sao?”
“Cố Cảo Đình, anh chơi tôi?” Hoắc Vi Vũ buồn bực nói.
“Ừm, nếu cô nghĩ vậy, tôi liền chơi đùa cô.” Cố Cảo Đình nói xong, cúi đầu hôn lên môi của cô, khẽ cắn.
Mới không gặp một ngày, Hoắc Vi Vũ cảm thấy Cố Cảo Đình nguy hiểm hơn rất nhiều.