Trong câu lạc bộ sang trọng bậc nhất Ninh Xuyên, Hoắc Vi Vũ lại uống say. Cô gục xuống bàn, mi mắt xinh đẹp rủ xuống, nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ ở trong chiếc ly cao cổ, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.
Ngoài cửa bỗng xôn xao lạ thường.
Ông chủ câu lạc bộ thường không xuất hiện nay lại vội vội vàng vàng đi đến, sắc mặt khẩn trương.
Hắn tự mình mở cửa, cúi khom lưng, gập eo, đứng ở bên cạnh cửa cung kính nghênh đón.
Tám người đàn ông mặc áo đen mặt lạnh như tiền đi vào cửa.
Bọn họ đứng thành hai hàng chỉnh tề, tạo thành một lối đi ở giữa
Một người đàn ông trẻ tuổi, thân hình cao lớn từ ngoài bước vào.
Sau lưng anh như có phóng quang, giống như bước ra từ ánh sáng mà tới, nhịp bước ung dung, sắc mặt lạnh lùng, tuấn tú, tóc rất ngắn, phác họa lên đường nét gương mặt cương nghị hoàn mỹ.
Theo bước chân anh đi vào, nhiệt độ trong câu lạc bộ như lạnh đi mấy phần, tựa như vì sự xuất hiện của anh mà mưa gió nổi lên.
Anh đi qua đại sảnh, một vài cô gái hoảng sợ bị anh liếc nhìn như mất bảy hồn sáu phách.
“Cố Cảo Đình, Cố Cảo Đình.” Có cô gái kích động vỗ vỗ cô gái bên cạnh.
“Đó là người đứng hàng đệ nhất của phú hào bảng a, còn đẹp trai hơn nhiều so với trên ti vi và trong tạp chí, nghe nói, anh được Tổng thống phong vương, có một căn cứ quân đội độc lập, một chính quyền độc lập, là vương độc nhất vô nhị trong lịch sử a.” Cô gái thét to.
“Nếu ai được người đàn ông như vậy để ý, có đang nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh a. Có thể được ở bên cạnh anh ấy một ngày, tôi chết cũng không hối tiếc.”
Hoắc Vi Vũ nghe các mỹ nữ bên cạnh ríu ra ríu rít.
Cô nghe được cái tên Cố Cảo Đình, khóe miệng châm chọc khẽ cong lên, trong mắt lại ánh lên tia lạnh lẽo.
Nếu như bọn họ biết, ba vị hôn thê của Cố Cảo Đình đã chết, bọn họ sẽ còn mê cái bộ dáng tốt đẹp kia của anh ta hay sao?
Tình yêu đáng quý, thế nhưng sinh mạng lại càng cao quý hơn!
Nhớ tới cô lập tức sẽ phải trở thành người chết thứ tư, trong lòng Hoắc Vi Vũ thật khó chịu, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Uống nhiều rồi, muốn đi cầu.
Hoắc Vi Vũ chống mặt bàn, lảo đảo lắc lư đứng lên, đi về hướng phòng vệ sinh.
Tám người đàn ông mặt lạnh đang giữ cửa phòng rửa tay, hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng chặn lại ở hành lang.
Hoắc Vi Vũ nhìn lên tấm bảng phòng vệ sinh.
Vệ sinh nam, vệ sinh nữ.
Cô không chút do dự đẩy cửa phòng vệ sinh nam, thò đầu vào.
Tám người đàn ông ngoài cửa trố mắt nhìn nhau.
Vị hôn thê của Tư lệnh, bọn họ nên cản hay không nên ngăn cản đây?
Tại thời điểm bọn họ còn chưa quyết định xong.
Hoắc Vi Vũ đã nghênh ngang tiến vào.
Tám người: “…”
Trong phòng vệ sinh đang có hai người, một người đàn ông trong đó thấy có cô gái đi vào, sợ run dây ra cả quần.
Hoắc Vi Vũ nhìn bộ dạng kinh sợ của hắn thản nhiên cười.
Người đàn ông đỏ mặt, chạy nhanh ra khỏi phòng vệ sinh.
Hoắc Vi Vũ mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông trước mắt.
Cô không thấy rõ mặt của anh, nhưng có thể cảm giác được khí tức cường đại từ anh.
Hơi thở âm lãnh, ngay cả ánh mắt, cũng giống như tia X quang xuyên thấu mọi vật.
Cô không dám nhìn thẳng, dứt khoát đứng ở bên cạnh, không nhìn thẳng vào anh.
Ánh mắt cô dời xuống, bình tĩnh nhìn phía bụng dưới của anh, lưu manh nhíu mày.
“Nhìn đủ chưa?” Cố Cảo Đình lạnh giọng mở miệng, thanh âm rét lạnh cùng ngạo khí cao cao tại thượng.
Hoắc Vi Vũ cười khẽ một tiếng, giọng nói mang chút mỉa mai, “Có gì để nhìn, không phải chỉ là dáng dấp lớn một chút thôi sao, chí khí không nằm ở chỗ đó lớn nhỏ, tôi cũng có.”
Cô vén quần lên, đứng ở nơi đó móc a móc, móc a móc, không móc ra thứ gì cả.
Cố Cảo Đình vặn vặn chân mày, ánh mắt lạnh lùng sắc bén từ trong con ngươi bắn ra, “Rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu rượu rồi?”
“Rượu?” Hoắc Vi Vũ như bừng tỉnh hiểu ra vấn đề, “Tôi nói làm sao tôi móc không ra, tôi quên cởi quần.”
Cố Cảo Đình: “…”
=======
Chương 2: Tôi cần phải biết sao?Cô đứng thẳng ngay trước mặt anh, cầm quần nhỏ bên trong kéo xuống.
“Ca.” Tiếng mở cửa nhỏ xíu vang lên.
Cố Cảo Đình một đạo sắc bén nhìn về hướng cửa, sắc mặt cực kém.
Cửa bị đẩy ra trong nháy mắt, anh nhanh như chớp ôm lấy eo Hoắc Vi Vũ, xoay người.
Anh chặn lại tầm mắt của người đàn ông bước vào bằng thân thể mình.
Hai người bọn họ dính chặt vào nhau.
Tư thế kia lại vô cùng ám muội.
“Các người cũng quá…” Người đàn ông còn chưa nói hết lời, trong đầu đã tuôn ra rất nhiều nội dung mặt đỏ tim đập, xấu xa cười một tiếng.
Hắn kéo khóa quần, chuẩn bị xả lũ.
Cố Cảo Đình lạnh lùng quét mắt qua, không khí ba thước xung quanh như bị đóng băng. Anh hẳn có thể dùng ánh mắt giết người trong nháy mắt, rét lạnh nói: “Cút ra ngoài.”
Người đàn ông dời mắt lên phía trên, nhìn thấy khuôn mặt của Cố Cảo Đình.
Hắn nín nhịn, ánh mắt kinh hoàng, bị uy nghiêm của Cố Cảo Đình làm cho khiếp sợ, nhất thời hồn vía cũng bị sợ bay, sắc mặt tái nhợt.
Đều nói Cố Cảo Đình là Diêm vương mặt lạnh, giết người vô tình, là máu lạnh tàn nhẫn, nếu đắc tội anh, không phải chờ mong cái chết, chính là biến mất vô ảnh vô tung, nhẹ nhất thì thất nghiệp không người dám dùng.
Người đàn ông sợ hãi, thanh âm run rẩy nói: “Xin hỏi, ngài biết tôi sao?”
Cố Cảo Đình cười nhạo một tiếng, lãnh ngạo hỏi ngược lại: “Tôi cần phải biết sao?”
“Không cần, không cần.” Người đàn ông yên tâm nói, chân trước chân sau, chạy chối chết ra khỏi phòng vệ sinh.
Cố Cảo Đình vặn chân mày, lạnh giọng ra lệnh: “Không có phân phó của tôi, con ruồi cũng không được lọt.”
” Rõ.” Thanh âm vang dội của tám người từ ngoài cửa truyền tới.
Hoắc Vi Vũ vốn đang đắm chìm mơ mơ màng màng, bị thanh âm đinh tai nhức óc làm cho sợ hết hồn, đứng thẳng người.
Vô tình đụng phải anh.
Anh có phản ứng.Trong mắt Cố Cảo Đình lóe lên một đạo phiền não, ra lệnh: “Chớ lộn xộn.”
Hoắc Vi Vũ cảm giác được khác thường, “Cái đó, người anh em, tôi mới vừa rồi liếc mắt qua, ngài không phải băng phách ngân châm, tôi chẳng ngờ là hoa cúc tàn. Loại việc thấy kẽ hở cắm châm này, không thích hợp với người tiền muôn bạc biển như ngài.”
“Im miệng.” Cố Cảo Đình ra lệnh.
“Tôi cũng muốn im miệng a, nhưng là, tôi chẳng kìm đầu rồng lâu được, đi tiểu lên người anh cũng đừng trách tôi.” Hoắc Vi Vũ nhắc nhở nói.
Trong mắt Cố Cảo Đình lướt qua sắc bén, hừ lạnh nói: “Hoắc Vi Vũ, cô có đầu rồng sao?”
Hoắc Vi Vũ nghe đối phương kêu tên của cô, ý thức được đối phương biết cô, muốn quay đầu lại nhìn.
Cố Cảo Đình một tay bao đầu cô lại, sức lực rất lớn.
Hoắc Vi Vũ căn bản không quay lại được.
“Đi cầu của cô đi.” Cố Cảo Đình buông cô ra.
Hoắc Vi Vũ không nhịn nổi, đứng ở trước bồn cầu, chuẩn bị xả ra.
Cố Cảo Đình quai hàm sít chặt, lạnh lùng nói: “Ngồi lên.”
Thanh âm kia, khí thế khoáng đạt, có lực phá núi lấp sông, tính áp chế cực mạnh, khí phách khiến cho người ta không thể không nghe theo.
Hoắc Vi Vũ sợ hết hồn, vốn là mơ mơ màng màng, quỷ thần xui khiến cứ thế ngồi xổm xuống đất, giải quyết vấn đề sinh lý.
Khuôn mặt cương nghị của Cố Cảo Đình đen tái, các góc cạnh càng rõ nét, mặt bên bao phủ lên một tầng âm lãnh.
Anh đi ra ngoài, hướng về phía sĩ quan phụ tá bên cạnh lạnh giọng ra lệnh: “Để cho ông chủ nơi này đem cô ấy trở về, còn dám bán rượu cho cô ấy, tôi bảo đảm, ngày mai sẽ cho nơi này sập tiệm.”
“Nếu như cô ấy đi những quầy rượu khác thì sao?” Sĩ quan phụ tá thận trọng hỏi.
Sắc mặt Cố Cảo Đình tái xanh mấy phần, “Vậy thì phải xem ai có can đảm này.”
” Ầm.” Trong phòng vệ sinh bỗng phát ra âm thanh.
Trong mắt Cố Cảo Đình một mảng âm u như mực không biết phát sinh chuyện gì, xoay người, đẩy cửa lại đi vào.
Hoắc Vi Vũ nằm trên đất, làm bộ đáng thương, mắt say mờ mịt nhìn về phía anh, giống như là một con động vật nhỏ vậy…