Trúc Nghiệp nghe Tử Kính tụng kinh đã hơn bốn trăm năm, kỳ thật hắn cũng chẳng biết ác niệm trong lòng mình đã bị siêu độ hết chưa, hắn chỉ biết hôm nay Thượng thần Cẩm Minh trong lúc tụng kinh thế mà lại không chú tâm.
Ha ha, cái mặt lạnh như núi băng này thế mà trong chỉ trong một lần xuống trần lại động tâm rồi đấy. Cái gì mà thanh tâm quả dục không nhuốm bụi trần, tất cả cũng chỉ vì chưa gặp đúng người mà thôi.
Trúc Nghiệp ở trong hồ Duy Mộng bơi lượn một vòng, làm Ngọc Ức đang trốn trong lá sen khó hiểu nhìn lão già này lại đang phát điên cái gì.
Đúng vậy, Ngọc Ức chính là con cá tinh mà Tử Kính câu được ở hồ Khước Tịch, sau khi đem về Thanh Nghiêng đài nàng đã liền thả nó vào hồ Duy Mộng ngay cạnh rừng tre Ly Vân. Đáng ra lúc đầu khi thấy mỗi ngày sau này đều có thể nhìn tre đong đưa nó thấy rất vui mắt, nhưng sau đó, nó phát hiện ra trong hồ còn có một lão ma vật tên Trúc Nghiệp thì hết vui nỗi. Thượng thần à! Ngài xem, nó chỉ mới có sống năm mươi năm thôi, vậy mà bảo nó phải làm bạn với một tên hơn một ngàn tuổi thì cũng thật quá rồi.
Nhưng trái ngược với vẻ mặt sầu đời của Ngọc Ức, Trúc Nghiệp lại rất vui, cuối cùng sau nhiều năm cô đơn vậy, giờ hắn có thêm một tiểu bằng hữu, ngày ngày có thể cùng tiểu bằng hữu nghe Tử Kính tụng kinh rồi.
Tử Kính cũng khó hiểu nhìn Trúc Nghiệp, trong lòng thầm nghĩ hắn bị mình giam ở đây đến điên rồi à? Bây giờ nghe tụng kinh cũng có thể vui vẻ đến thế kia? Là hắn đã giác ngộ hay là do nàng đọc quá hay đây?
Rất nhanh, Trúc Nghiệp đã chứng minh cho nàng thấy, cả hai thứ đều không đúng, hắn bơi lại gần bờ, dùng giọng giống như con người nói: "Thượng thần, ngài tâm không tịnh, đến đọc kinh cũng chứa đầy cảm xúc. Ngài thích tên nào ở dưới trần gian rồi phải không?"
Tử Kính: "..." Hay lắm, bây giờ còn biết chế nhạo nàng nữa cơ đấy!
Tử Kính nhếch khóe môi cười: "Không có, ta chứa đầy cảm xúc là do lần này xuống trần củng cố phong ấn giam cầm lũ ma vật, thấy bọn chúng sống trong Thiên Dư Cảnh tốt quá, tên nào tên đó đều béo ú, nên ta đang nghĩ xem, có cần cho bọn chú vài chuyện để làm, luyện tập lại thân thể hay không!"
Trúc Nghiệp: "..." Cái này là đang uy hiếp, kêu hắn mau ngậm mỏ lại nếu không ngài sẽ tạo ra vài thứ biến thái nào đó để hành hạ đám thuộc hạ của hắn phải không!
Trúc Nghiệp khẽ "hừ" mũi một cái, dùng đuôi đập mạnh lên mặt nước tạo thành một cơn sóng mạnh, hắt về phía Tử Kính. Đừng tưởng hắn bị giam ở đây thì có thể tuỳ tiện bắt nạt đám thuộc hạ của hắn nhé.
Tử Kính cũng rất nhanh phất tay, dòng nước chuyển động nhẹ nhàng theo tay nàng, sau đó quay đầu chuyển hướng như mũi tên bắn về phía con cá đầu to đang đắc ý trong hồ.
Chỉ nghe một tiếng "ầm" cực lớn, Trúc Nghiệp tuy đã nhanh chóng trốn chạy nhưng cũng không thoát được xoáy nước, cái đuôi nhỏ của hắn bị đánh đến tróc ra một lớp da, lộ ra miếng thịt màu đen sẫm đang không ngừng chảy ra máu, lan ra hết cả hồ.
Trúc Nghiệp đau tới khẽ rên lên một tiếng, dùng ma lực cầm máu trên đuôi, quay đầu nhìn Tử Kính mắng nàng không phải là thần tiên tốt: "Ngài nhìn ngài xem có chỗ nào giống thần tiên chuyên đi phổ độ chúng sinh đâu chứ? Ta thấy độc ác và oan tuyệt mới chính là tính cách thật sự của ngài... "
Tử Kính nghe hắn mắng riết thành quen, nghe vào tai này lọt ra ngoài tai kia, nên nàng tiếp tục tụng kinh, mặc cho Trúc Nghiệp đang bừng bừng sát khí mắng chửi không ngừng vì bị nàng làm lơ.
Ngọc Ức ở dưới lá hoa sen nhìn Trúc Nghiệp lắc đầu, thật là chỉ được cái sống lâu với nhiều tuổi hơn các loài cá khác, chứ về trình độ trí tuệ thì chẳng bằng ai. Sư phụ vẫn là uy vũ nhất, chỉ cần một cái phất tay là đánh lão ta ngoan ngoãn trở lại.
Ngọc Ức chui ra khỏi lá sen, vẫy đuôi bơi lại gần bờ, ngửa đầu lên thổi ra vài bọc bong bóng tặng cho Tử Kính.
Tử Kính nhìn mấy bong bóng màu hồng nhỏ nhỏ bay lại phía mình thì khẽ cười, nàng ngồi xuống bên hồ, giơ tay điểm nhẹ lên đầu Ngọc Ức.
Ngọc Ức chỉ cảm thấy toàn thân trở nên tê dại, nó trợn to mắt ra nhìn nụ cười dịu dàng như gió xuân của Thượng thần Cẩm Minh, sau đó một cảm giác thoải mái rất nhanh đã thay thế cho cho cảm giác tê dại đó. Nó liền đoán ra Thượng thần Cẩm Minh đang khen thưởng nó, vì đã tặng ngài mấy bong bóng nước.
Nhưng, Trúc Nghiệp bên cạnh thì không nghĩ vậy, hắn nhìn những tia linh khí thần khiết đang vây xung quanh Ngọc Ức, thì biết Thượng thần Cẩm Minh đang truyền pháp lực của mình vào nó, để giúp nó tăng tu vi lên. Từ luồng sức mạnh mà hắn cảm nhận được, thì cái này cũng ít nhất là lên tới một trăm năm tu vi.
Mãi cho tới khi Tử Kính cảm thấy đã đủ liền thu tay lại, Ngọc Ức dù sao cũng chỉ là một tiểu yêu mới có năm mươi tuổi, nàng không thể truyền quá nhiều linh khí vào, nếu không ngược lại sẽ hại nó, thân thể yếu ớt đó không thể một lúc tiếp thụ được nhiều sức mạnh.
Ngọc Ức vui vẻ vẫy đuôi, từ trong miệng nhả ra càng nhiều bong bóng hơn, có khi là màu hồng có khi là màu xanh, trong rất đẹp mắt.
Tử Kính không khỏi cong khoé miệng cười nhẹ.
Đợi tới khi Ngọc Ức bơi đi nơi khác, Trúc Nghiệp mới hừ nhẹ: "Ngươi giúp cho nó tăng tới một trăm năm tu vi, không sợ sao này ngươi không cho nữa, nó sẽ trở mặt hại ngược lại ngươi sao?" Không phải hắn muốn nói xấu Ngọc Ức, hắn biết nó hiện tại dù sao cũng chỉ là một con cá nhỏ làm gì có nhiều tâm tư đi hại ngươi. Nhưng, chuyện trên đời này rất khó nói được, biết đâu sẽ có ngày như vậy xảy ra thì sao. Lúc hắn còn làm Ma thần, để đi tới ngày trở thành kẻ tàn nhẫn máu lạnh, cũng đã trải qua không ít ngày bị thuộc hạ đâm lén ở sau lưng.
Tử Kính vừa đứng dậy vừa thở dài, lắc đầu nhìn Trúc Nghiệp: "Ta tụng kinh cho ngươi nghe hơn bốn trăm năm, hôm nay mới phát hiện ra, nó không có ít gì đối với ngươi! Trúc Nghiệp, có phải trước đây ngươi đã trải qua rất nhiều chuyện tồi tệ mới khiến cho ngươi của ngày hôm nay cái gì cũng nghi ngờ như vậy không? Đã vậy, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ chọn bộ kinh khác để tụng, cho đến khi ngươi biết tin tưởng, ta sẽ quay lại tụng kinh siêu độ ác niệm trên người ngươi."
Trúc Nghiệp: "..." Vậy mà cũng được à? Hắn tốt bụng nhắc nhở ngài, ngài chỉ nghĩ đến chuyện tụng kinh cho hắn nghe.
Trúc Nghiệp tức giận quay mình bơi đi nơi khác, không nhìn Tử Kính nữa, đúng là vị Thượng thần ngu ngốc, thật làm tức chết con cá đầu to như hắn, sau này hắn sẽ không xen vào chuyện của ngài nữa. Nhưng, được nghe bộ kinh khác thì cũng không tồi.
Tử Kính đứng nhìn Trúc Nghiệp rẻ nước bơi đi thì khẽ cười, nàng sao có thể không hiểu câu nói "Một giọt thành ân, trăm giọt thành hận" của Trúc Nghiệp chứ? Nhưng, cho đi mà cứ nghĩ sẽ nhận lại được những gì thì không thấy phiền sao? Toan tính mệt như vậy, nàng không làm được.
Lúc Tiết Sư thần quân đến tìm Tử Kính đã là hai mươi ngày sau đó, khi ấy vừa vặn nàng cũng vừa tụng kinh xong.
Hắn nhìn gương mặt lãnh đạm kia thì thở dài: "Nếu ngài muốn, thì có thể đi gặp ngài ấy lần cuối."
Mặc dù hắn không nói "ngài ấy" là ai, nhưng Tử Kính tất nhiên biết người hắn đang ám chỉ là Đông Phong Hành, nàng rũ mắt xuống, nhìn Ngọc Ức đang nhả bong bóng dưới hồ cười nhẹ: "Cần thiết sao? Ta biết ngài ấy cả đời liêm chính, là vị vua tốt, con cái tài cao học rộng, thông minh hiểu chuyện, vậy là được rồi."
"... Không cần thiết lắm." Hắn còn tưởng đâu ngài sau khi về Thanh Nghiêng đài thì đã bỏ hết mấy chuyện kia ra khỏi đầu, tự cho là mình thông minh đi nói cho ngài biết Đông Phong Hành sắp băng hà, lại không biết rằng người ta đã sớm biết hết chuyện một đời này của ngài ấy như thế nào rồi. Cái này, thật khiến cho hắn phải xấu hổ mà!
Tiết Sư thần quân thở dài, cuối cùng vẫn ngần ngừ giây lát, rồi hỏi: "Đến cùng là vì sao ngài lại động tâm được vậy?" Đây chính là câu hỏi khiến lòng hắn lấn cấn mãi, một lần lịch kiếp, gặp nhau chưa đến hai mươi ngày, so với sinh mạng đã sống hơn ba ngàn năm của ngài, thì nó chẳng phải là quá nhỏ bé sao, sao ngài có thể động tâm được chứ?
Mà một câu hỏi như vậy cũng làm Tử Kính không biết trả lời thế nào, nàng trầm ngâm, một lúc sau cười khổ, chỉ có thể nói: "Chính ta cũng không biết!"
Nàng không biết thật, chỉ biết khi tâm đã động, thì tất cả thời gian và thân phận đều không còn là lý do...
Tác giả có lời muốn nói: Một ngày trên trời bằng một năm dưới trần gian.