Lúc Tiết Sư thần quân về biệt viện tìm Tử Kính thì tình trạng cũng chẳng khá hơn nàng là bao, quần áo trên người hắn từ trên xuống dưới nhàu nhĩ có chỗ còn bị xé rách hết một mảnh, cả người toàn là mùi rượu như vừa được vớt ra từ chum rượu vậy, khiến Tử Kính nhìn hoảng hốt tưởng hắn vừa bị tên quỷ rượu nào đánh lén.
Nhưng tới khi nhìn mấy vết cắn đỏ ửng trên cổ hắn, nàng lập tức chán ghét, hung hăng đạp cho hắn một trận, trong lòng có phần lo lắng cả hai không khéo sẽ thành hai con sâu rượu mất.
Tử Kính ngồi bên cạnh Tiết Sư thần quân day mi tâm: "Ngươi nói xem, sau khi chúng ta xong việc về Cửu Trùng Thiên, người ở dưới đây có phải sẽ nghĩ thần tiên chúng ta đều là mấy con sâu rượu không hả?"
Tiết Sư thần quân cũng thở dài chán nản: "Ta cũng không muốn, nhưng trần gian thật là sướng chết đi được, không cần lúc nào cũng phải giả vờ làm mặt lạnh không cảm xúc, cũng không cần phải tiết chế dục vọng của mình, muốn buông thả thì buông thả."
Tử Kính: "Im mồm! Lời này của ngươi, so với bọn nhập ma có khác gì nhau đâu chứ!"
Tiết Sư thần quân: "Cái miệng ta tuy xấu, nhưng tâm ta sạch."
Tử Kính: "..." Ta thấy tâm ngươi vừa đen vừa xấu như cục than vậy, không thấy sạch chỗ nào hết.
"Hai vị tiên nhân!"
Ngay lúc Tử Kính và Tiết Sư thần quân nói chuyện, phía ngoài biệt viện bỗng vang lên tiếng, người còn chưa tới mà thanh âm của Sử Đằng đã truyền vào trước: "Hôm nay trong cung có lễ săn bắn, hoàng thượng mời hai vị cùng đi chung."
Tử Kính đứng dậy theo lễ nghĩa chấp tay chào hắn định từ chối, nhưng lời còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, thì Tiết Sư thần quân đã giành nói trước: "Đã biết, hai người bọn ta sẽ tới ngay."
Sử Đằng nhận tin xong thì cáo từ, trước khi đi còn tặng cho Tiết Sư thần quân một ánh mắt khinh thường khi nhìn bộ dáng như tên ăn mày này của hắn.
Tử Kính: "..." Nàng quay lại nhìn Tiết Sư thần quân, giọng nói không tốt: "Ngài thích thì cứ đi, ta không đi!"
Tiết Sư thần quân: "Sao ngài có thể không đi được chứ? Ở đây ta chỉ có ngài là người thân, chúng ta không thể tách ra được."
Tử Kính vẫn kiên quyết nói: "Ta không đi!"
Tiết Sư thần quân nhìn gương mặt lạnh của Tử Khí thì lắc đầu: "Ngài không thể cứ thế này được, Thượng thần, ngài phải ra khỏi hoàng cung ngắm nhìn bên ngoài một chút đi chứ, gần gũi với chúng sinh thêm nhiều một chút!"
Tử Kính: "Ta không đi!"
Tiết Sư thần quân: "Ngài nhất định phải đi!"
Tử Kính: "Ta không đi!"
Tiết Sư thần quân: "Ngài nhất định phải đi!"
Tử Kính: "Ta không đi!"
Tiết Sư thần quân: "Ngài nhất định phải đi!"
Tử Kính: "..." Nếu đánh chết thần tiên khác sẽ bị kết vào tội chia rẻ tình đoàn kết của Tiên tộc, nàng thật sự rất muốn đánh hắn thành đầu heo.
Tiết Sư thần quân: "..." Lần đầu tiên hắn kiên trì như vậy, hôm nay quyết phải kéo Thượng thần từ trên mây xuống dưới đất.
[...]
Hàng năm thời điểm đi săn tốt nhất là vào đầu mùa xuân và mùa thu, thực ra chủ yếu là để đám con cháu thế gia thể hiện vũ lực, hoạt động gân cốt, hoặc trổ tài trước mặt hoàng thượng mong sẽ nhận được sự chú ý của hoàng thượng mà thôi.
Trong rừng, lá rụng trộn lẫn tuyết đọng, nghe nói để chuẩn bị cho lễ đi săn lần này, các loài mãnh thú được thả trong khu vực săn bắn đều bị bỏ đói hai ngày không cho ăn, nên bây giờ trong rừng đa số đều là các loài thú hung dữ đối khát.
Đông Phong Hành lúc này cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn đi vào rừng, trên người chàng lúc này mặc một bộ đồ đi săn đơn giản màu đen tuyền, bên ngoài khoác trường bào màu vàng thiêu chỉ đen càng làm cho chàng thêm vài phần uy phong.
Tử Kính nhìn bên hông vắt kiếm, sau lưng đeo cung của chàng, lại nhìn bộ bạch y trên người mình và quần áo loè loẹt trên người người Tiết Sư thần quân bên cạnh, không khỏi cảm thán, trông hai người giống như đang đi du ngoạn ngắm cảnh rừng núi, chứ làm gì có phong thái giống như người đang đi săn nào đâu chứ.
Sau khi đoàn người đi vào sâu trong rừng thì cũng bắt đầu tách ra, giữa trưa sẽ tập hợp lại ở doanh trại.
Tử Kính và Tiết Sư thần quân cùng nhau cưỡi ngựa đi được một đoạn thì thấy phía trước có một ngã tư, nàng ghìm lại cương ngựa nhìn Tiết Sư thần quân: "Ngươi đi bên trái hay bên phải?"
Tiết Sư thần quân: "Ta đi cùng ngài!!!"
Tử Kính: "Vậy đuổi kịp ta đi rồi tính tiếp." Vừa nói xong nàng vung roi, bạch mã lập tức sải rộng bốn vó chạy đi như bay, để lại một mình Tiết Sư thần quân đứng trợn mắt nhìn.
Đợi tới khi Tiết Sư thần quân hoàn hồn thì Tử Kính đã không thấy đâu, hắn nhìn mấy gã rẻ lên núi trước mắt, đành phải tùy tiện chọn bừa lấy một đường mà đi.
[...]
Còn Triệu Tích Chi không đi theo Đông Phong Hành vào rừng, lúc này nàng ấy ngồi trong doanh trại, nhìn ra ngoài khẽ nhếch mép cười.
Yên Hoa đem theo một ấm nước nóng khom người đi vào: "Hoàng hậu, nô tỳ đã nấu nước xong rồi ạ!"
Triệu Tích Chi nhìn phản ứng chậm chạp của nàng ta thì chán ghét nhìn qua: "Vậy còn không mau châm trà cho ta, chuyện nhỏ này cũng cần ta nhắc ngươi nữa à?"
Yên Hoa sợ run lên, bò lại châm trà.
Triệu Tích Chi càng nhìn bàn tay run rẩy của nàng ta càng thêm chán ghét, phất tay định đuổi nàng ta đi ra ngoài, như nghĩ đến chuyện gì đó, nàng ấy kêu nàng ta lại, từ trong tay áo lấy ra một gói nhỏ như gói thuốc đưa cho nàng ta, lạnh lẽo nói: "Ngươi, đi ra sau núi bỏ cái này dưới gốc nào đó cho ta." Lại nhìn gương mặt trì đồn của nàng ta nói thêm: "Nhớ làm kỹ một chút, không được để cho người khác thấy, nếu không mạng sống của cả nhà của ngươi ở Nhung Châu ta không dám đảm bảo đâu."
Yên Hoa nghe nàng ta nhắc tới cả nhà mình thì run lên càng thêm kịch liệt, quỳ xuống không ngừng dập đầu nói: "Nô tỳ sẽ ngoan, sẽ làm theo lời hoàng hậu, xin hoàng hậu đừng..."
Không để cho nàng ta nói hết, Triệu Tích Chi đã chán ghét phất tay đuổi đi: "Ngươi mau đi đi."
"Dạ hoàng hậu." Yên Hoa cầm theo gói nhỏ cúi đầu lặng lẽ đi ra ngoài.
[...]
Tử Kính cưỡi ngựa một mình đi sâu vào rừng một hồi, bỗng nhiên như phát hiện cái gì đó, nàng giật mình ghìm cương ngựa lại nhìn xung quanh, sau một hồi đánh giá, nàng khẽ động cổ tay, lập tức sắc mặt khó coi, khu rừng này có vấn đề, ở đây không thể thi pháp được.
Tử Kính đang suy nghĩ xem phá giải thế nào, thì bên tai thoáng qua nghe thấy tiếng gì đó, nàng giật mạnh cương ngựa quay đầu chạy nhanh về hướng khác.
Ngay lúc lưỡi kiếm sắp chém qua cổ, Đông Phong Hành nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau dồn dập. Chàng còn chưa kịp quay lại đã cảm thấy bên hông bị kèo mạnh, cả người bị ôm lên cao. Đông Phong Hành vô thức đưa tay tóm lấy mảnh y phục của người đó, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai mắt màu xanh nhạt của Tử Kính.
Thời tiết đầu xuân lạnh giá nhưng Tử Kính lúc này vẫn như ngày thường mặc một bộ y phục màu trắng, tà áo nàng trong gió rét bay lên, giống như tiên tử hạ phàm xuống trần gian, như là một tiên tử đang chạy trối chết.
Đông Phong Hành nhìn bọn thích khách cũng đang cưỡi ngựa truy đuổi phía sau, một tay ôm lấy miệng vết thương trên tay trái, thật ra sau lưng chàng còn có vài vết thương do bị kiếm chém qua lúc này máu chảy ra đã thấm ướt qua cả lớp trường bào.
Đông Phong Hành cười khổ: "Lần nào cũng để Thượng thần nhìn thấy vẻ chật vật của ta thế này, thật khiến cho ta phải xấu hổ mà."
Tử Kính cúi đầu khẽ cười: "Ta lại thấy không tệ lắm."