Tôi ra vẻ không tin nhìn Đức. Đức ái ngại nhìn đi chỗ khác thì tôi thở hắt ra, nói: “Nói dối! Nếu chỉ tay chân cậu bị thương thì tớ không nói, nhưng tại sao mắt cậu lại có một đường rạch dài?” Nhìn thẳng vào mắt Đức, tôi có thể lờ mờ thấy được cặp kính áp tròng màu đen che đi đôi mắt đỏ quái dị ấy thì quay mặt đi chỗ khác, cười khẩy nói tiếp:
“Sao cậu lại tự làm mình bị thương? Cậu ghét bỏ đôi mắt của mình đến thế à?”
Đức hơi giật người lên sau câu hỏi của tôi, nhưng Đức lại có ý tránh né. Thấy vậy, tôi nói tiếp: “Cậu đã làm gì?”
Đức nhìn tôi bằng đôi mắt dè chừng, rồi Đức nói: “Mình… khi nào bên trong rừng, mình thấy hình ảnh của bố lúc ông ta giết mọi người… rồi một cảm giác tội lỗi, mọi thứ khiến mình muốn chết… cho nên-”
“Ừ mình biết rồi.” Tôi cười mỉm nhìn Đức, tiếp tục: “Đau khổ và khốn nạn nhỉ?”
“Ừm…” Đức khẽ gật nhẹ đầu, xong tự dưng Đức chạm tay lên vai tôi, nhưng lại chạm ngay chỗ đau khiến tôi kêu lên một tiếng. Đức giật mình rụt tay lại, lắp bắp: “Xin… xin lỗi… cậu bị gì vậy?”
Tôi nhìn Đức, cười ra vẻ không sao trong khi tay vẫn xoa xoa vai rồi trả lời: “Không sao, chỉ là hơi đau một chút.”
Đức nhìn tôi, bán tín bán nghi nhưng sau đó như nhớ lại cái gì đó nên Đức hỏi: “Này, các cậu có tìm ra được cái gì trong căn phòng đó không?”
Nghe Đức hỏi đúng chuyện tôi muốn nói nên tôi đã vội gật đầu. Nhưng khi định nói thì tôi lại khựng lại khi nhớ đến cái xác của thím Lan. Rồi trong vòng một phút suy nghĩ, tôi quyết định sẽ nói luôn vì dù sao sớm muộn gì Đức cũng sẽ biết. Vì vậy nên tôi dõng dạc nói:
“Rồi! Một tầng hầm.”
Đức tỏ vẻ ngạc nhiên rồi hỏi tôi: “Thật chứ? Bên dưới có gì vậy?”
“Thật mà, đáng sợ lắm.” Tôi cười cười trả lời. Xong sau đó tôi lại ngẩn người khi nhìn thấy gương mặt vô cùng háo hức của Đức thì lời tiếp theo định thốt ra liền bị chặn lại.
Thấy tôi đơ ra, Đức thắc mắc: “Sao vậy? Mau nói cho mình nghe đi.”
Nhìn Đức, tôi lúng túng: “Trước tiên… cậu hứa với mình là không được tức giận nhé?”
Đức nghi ngại nhìn tôi, sau đó gật đầu chắc nịch: “Ừ! Mình hứa.”
Tôi mím môi rồi cúi người cầm lên một nắm tuyết, vo tròn rồi ném đi, tôi nói: “Tớ tìm thấy cái xác của thím Lan dưới cái hầm đó…”
Một cơn gió mạnh thổi ập tới làm cho áo tôi bị xộc xệch đi, lộ băng trắng đang quấn trên người tôi. Khẽ nhìn Đức, tôi thấy đôi mắt cậu mở to đầy ngạc nhiên thì nói tiếp:
“Mình thật sự không biết thím ấy đã trở thành cái gì nhưng… thím Lan đã tấn công mình…” Tôi chỉ vào vết thương ở vai, nghiêm túc nói tiếp: “Mình nói thật!”
Ái ngại nhìn Đức, tôi thấy gương mặt câu đang nhăn nhó vô cùng khó coi. Đôi mắt đen láy của Đức đột nhiên loé đỏ khiến tôi giật mình. Tôi biết Đức đang cảm thấy tức giận nên dùng tay chụp lấy hai bên má của Đức rồi quay mặt cậu đối diện phía tôi.
Đức ngạc nhiên, ánh đỏ vẫn còn nhưng ánh mắt đã có phần dịu lại.
“Bình tĩnh đi Đức! Mình đã nói là cậu không được tức giận mà?”
Đức nhìn tôi, mím môi rồi gục mặt xuống. Cậu yếu ớt nói: “Mình vô dụng chết mất… phải làm sao bây giờ hả An?” Khi này, Đức ngẩng mặt lên, hai tay nắm lấy hai tay tôi.
Tôi ngạc nhiên và cũng thấy khó hiểu trước lời nói của Đức. Cậu đang nói cái gì? Nghĩ vậy nên tôi hỏi: “Làm gì cơ?”
“Làm cách nào để gi-”
“AN!”
Giọng của Khánh hét lớn khiến tôi và Đức giật mình. Tôi giật tay lại rồi lúng túng nhìn về phía Khánh, và sau lưng cậu ấy chính là Tùng, cả hai đều đang thở hồng hộc, gương mặt thì thể hiện vẻ nhẹ nhõm.
“Tao… tao biết ngay… ngay là mày sẽ ở đây mà!” Khánh vừa nói vừa thở, xong cậu ấy bước lại chỗ tôi, nói: “Về nhà đi, bà lo cho mày lắm đấy.”
Nghe Khánh nói, tôi cụp mắt xuống rồi lại ngẩng lên nhìn Khánh và Tùng, nói giọng giận dỗi: “Không thích! Về nhà bà lại bắt tao dừng lại, không thích!”
Nghe thấy câu trả lời của tôi thì Khánh và Tùng đều thở dài. Và có lẽ đến lúc này hai người họ mới để ý Đức đang ngồi bên cạnh tôi. Khánh nhìn một lượt Đức, khó hiểu:
“Cậu bị gì vậy?”
Tôi quay sang nhìn Đức, khi này cậu đột nhiên nhìn chỗ khác rồi ấp úng: “Bị… bị thương thôi.”
Dường như không để ý đến Đức, Tùng tiến đến trùm một cái khăn choàng lớn lên người tôi rồi dịu dàng nói: “An à về nhà thôi, gió máy không tốt cho vết thương của mày.”
Nghe Tùng nói, tay tôi vô thức chạm lên vết thương thì lại có cảm giác không còn đau như khi nãy nữa. Tôi vội quay ra sau, trùm cái khăn phủ kín đầu vào một phần lưng lại rồi nói lớn: “Ba đứa tụi bây đi sang chỗ khác… đừng nhìn đấy nhé.”
“Ơ… ờ!”
Tôi khi đã xác nhận ba người kia cách xa mình thì vội kéo cổ áo xuống rồi mở lớp băng trắng trên vai. Khi này, tôi chỉ thấy vai của tôi chỉ còn nhưng vết bầm, nhìn bên còn lại cũng như vậy nên tôi quyết định tháo hẳn băng ra. Tôi chỉnh trang lại quần áo rồi kéo khăn xuống phủ qua hai vai mình, nói:
“Xong rồi.”
Ba người kia đồng loạt quay đầu lại nhìn, đều đến mức khiến tôi buồn cười. Song chưa kịp cười thì tự dưng Khánh đã nhăn mặt nói:
“Sao mày lại tháo băng ra? Vết thương trên vai mày không có nhẹ đâu! Không khéo nhiễm trùng thì chết toi đấy.”
“Nặng?” Tôi khó hiểu. “Nhưng khi nãy tao xem chỉ thấy còn vài vết bầm thôi mà?”
Cả Khánh và Tùng đều tỏ ra ngạc nhiên trước lời nói của tôi. Xong Khánh nói: “Làm sao mà có chuyện đó được?”
Tôi nhìn Khánh, cau mày: “Nói thật nha! Cơ thể tao chả lẽ tao không biết?”
Cậu ấy nhìn tôi, xong lại thở dài. Tự dưng khi này không khí chợt im lặng đến bất thường. Một lúc sau, Tùng lên tiếng phá tan sự im lặng nhạt nhẽo đó:
“Thôi về nhà đi An.” Tùng khẽ xoa xoa cái mũi đã đỏ ửng vì lạnh rồi tiếp tục: “Bà chỉ là muốn tốt cho mày mà thôi… Dù sao thì bà cũng còn có mỗi mình mày…”
Tôi nghe Tùng nói vậy thì ngẩn người và sống mũi bắt đầu có hơi cay cay. Đúng thật, bà chỉ còn mình tôi, lỡ mà tôi có bị gì thì bà sẽ… Tôi vội lắc đầu xua tan cái ý nghĩ đó rồi nhìn vào Khánh và Tùng, gật đầu:
“Ừm! Về thôi.”
Rồi bọn tôi cũng tạm biệt nhau rồi quay trở về nhà. Bà nội có vẻ giận tôi lắm. Bà đã đóng cửa ở trong phòng suốt từ khi thấy tôi về, dù tôi có gõ cửa và tỏ ý xin lỗi thì bà cũng chẳng đáp dù chỉ một lần.
Tôi giơ tay lên, chần chừ định gõ thì chú Hữu đặt tay lên vai tôi, nói giọng thông cảm: “Chắc là bà mệt, thôi… con để bà nghỉ ngơi đi An.”
Tôi nhìn chú Hữu rồi buồn hiu gật đầu.
Cả ngày hôm ấy bà không nói chuyện với tôi mà cứ im lặng. Tôi cũng ngại không bắt chuyện nên vì thế không khí trong nhà có chút ngột ngạt.
Buổi tối rất nhanh đã đến, đúng thật là do chúng tôi ngủ cùng nhau một thời gian khá dài nên bây giờ khi không ngủ cùng nhau nữa thì tôi lại thấy thiếu thiếu. Tôi nằm trằn trọc rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài lấp lánh ánh sao và ánh sáng của ánh trăng hắt vào song cửa sổ làm tôi chợt thấy buồn bã một cách kì lạ.
Tôi quay mặt vào trong rồi ôm gối ôm, định sẽ ngủ. Tôi nhắm mắt và rất nhanh đã dần chìm vào giấc ngủ. Khi tôi đang thiu thiu ngủ thì đột nhiên có một tiếng hét thất thanh vang lên khiến tôi giật mình. Tôi ngồi bật dậy như lò xo rồi chạy lại cửa sổ ngóng lên. Nhìn ra ngoài, tôi thấy ánh đèn từ nhà của mọi trong thôn đều đang bật, đã vậy tôi còn loáng thoáng thấy vài người rụt rè đứng ở ngưỡng cửa nhìn ra xem là có chuyện gì rồi lại vội vàng lùi vào trong rồi đóng sầm cửa lại.
Tôi muốn ra ngoài xem nên chạy lại cửa rồi vặn tay nắm cửa. Khi cửa mở, tôi giật mình khi thấy Tùng đang đứng lù lù ở đó, dường như cậu ta cũng vừa giật mình vì tôi. Tùng thấy gương mặt ngơ ngác của tôi thì hỏi:
“Chưa ngủ à?”
Tôi gật đầu, xong gấp gáp hỏi: “Mày cũng nghe thấy tiếng hét đúng chứ?”
Tùng gật đầu rồi dùng ngón trỏ chạm vào miệng tôi, nói: “Nhỏ tiếng chút, chúng ta ra ngoài xem thử đi.”
Tôi gật đầu. Và thế là hai đứa tôi rón rén đi ra ngoài. Bọn tôi mở cửa, bước ngoài rồi khe khẽ đóng cửa lại.
“Mấy đứa định đi đâu?”
Tôi và Tùng giật nảy mình, suýt thì hét lên nhưng cả hai may mắn là đã kịp nhận ra giọng nói đó là của chú Hữu. Tôi nhìn chú, tay vuốt vuốt ngực trấn tĩnh rồi đáp:
“Có… có đi đâu đâu ạ…”
Chú Hữu nhìn hai đứa tôi, cười mỉm rồi chú cho tay vào túi quần. Chú Hữu lấy ra một cái hộp quẹt và một bao thuốc lá. Lấy ra một điếu đưa lên miệng rồi ngậm lấy phần màu cam, sau đó chú bật hộp quẹt đốt đầu thuốc lá. Khi đã xong, chú hút vào một hơi rồi nhả ra một làn khói.
Tôi và Tùng bước lại gần chú, Tùng vừa phe phẩy tay cho khói bay bớt vừa nói: “Bố lại hút thuốc à? Trước mặt trẻ con thế mà được hả bố?”
“Hửm?” Chú Hữu khó hiểu rồi sau đó tự dưng chú nhìn sang tôi rồi gật đầu. Chú Hữu thả điếu thuốc tuyết rồi lại dẫm lên, chú cười cười: “Xin lỗi con gái nhá.”
Tôi nghệch mặt ra, sau đó khó hiểu: “Sao lại là con?”
Nghe tôi thắc mắc, Tùng véo má tôi rồi nói: “Chả thế à? An là trẻ con mà, mới có năm tuổi thôi.”
“Cái gì cơ?! Tao mười lăm, bằng mày đó nhé.”
Trong lúc tôi vẫn đang bĩu mỗi giận dỗi Tùng vì cậu ta nói tôi là trẻ con thì chú Hữu nghiêm giọng nói: “Mấy đứa có phải là vì nghe tiếng hét nên mới chạy ra đây không?”
Nghe hỏi, tôi không biết phải trả lời sao nên nhìn sang Tùng thì cậu ta gật đầu rồi nói với chú Hữu: “Vâng bố, bố cũng nghe thấy đúng chứ?”
Nghe con trai hỏi, chú Hữu khẽ gật đầu, đôi mắt đăm chiêu nhìn và bên trong rừng rồi nói: “Khi nãy lúc từ nhà ông Bách trở về bố có nghe thấy.”
“Liệu… liệu có phải là do ‘Nó’ không ạ?” Tôi ấp úng hỏi.
Nghe câu hỏi của tôi, chú Hữu không trả lời ngay. Rồi sau đó chú Hữu lắc đầu ra chiều không biết. Chú xoa xoa cằm, rồi khó hiểu nói: “Thật kì lạ… chú thật sự không thấy ai cả, thế mà tiếng hét-”
Đang nói giữa chừng thì chú dừng lại, đôi lông mày của chú khi này nhíu lại đầy khó hiểu và ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bên trong rừng. Tôi và Tùng đưa mắt mình theo thì giật thót khi thấy một đôi mắt đỏ đang loé lên ở trong đó.
“Cẩn thật cái mạng rẻ rách của lũ chúng mày! Khôn hồn thì dừng lại rồi đồng ý chịu chết hết đi lũ khốn nạn!”
Một giọng nói từ đâu vang lên và vang vọng trong không khí làm hai tôi trở nên ù đặc. Bọn tôi chết sững vì câu nói đó, tôi lắp bắp:
“Cái… cái quái gì thế kia!?”
Tôi đánh mắt nhìn chú Hữu và Tùng thì nhận ra họ cũng nghe thấy nên tôi mím môi rồi khẽ nuốt nước bọt. Không khí bắt đầu trở nên lạnh lẽo và cũng chính là khi này ánh sáng đỏ ấy biến mất. Chú Hữu khi này mới giật lên một cái, sau đó chú Hữu nhìn bọn tôi nói:
“Thôi chúng ta vào nhà. Sáng mai… sáng mai chúng ta sẽ biết là đứa nhỏ nào thôi.”
Đúng thật là vậy…
Nghe lời chú Hữu, bọn tôi cùng chú đi vào nhà. Chú Hữu cài then cửa cẩn thận rồi tôi cũng trở vào phòng rồi đóng cửa lại. Và tôi lại nằm lên giường, một nỗi bất an khó hiểu bắt đầu xâm chiếm lấy cả người tôi. Tôi nằm một lúc rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Sáng ngày hôm sau, khi tôi vẫn còn đang say giấc thì một tiếng hét thất thanh đầy đau khổ vang lên khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Vậy là… đã đến lúc bọn tôi biết tiếng hét đêm qua là của ai!
Hết chương 34.
“Sao cậu lại tự làm mình bị thương? Cậu ghét bỏ đôi mắt của mình đến thế à?”
Đức hơi giật người lên sau câu hỏi của tôi, nhưng Đức lại có ý tránh né. Thấy vậy, tôi nói tiếp: “Cậu đã làm gì?”
Đức nhìn tôi bằng đôi mắt dè chừng, rồi Đức nói: “Mình… khi nào bên trong rừng, mình thấy hình ảnh của bố lúc ông ta giết mọi người… rồi một cảm giác tội lỗi, mọi thứ khiến mình muốn chết… cho nên-”
“Ừ mình biết rồi.” Tôi cười mỉm nhìn Đức, tiếp tục: “Đau khổ và khốn nạn nhỉ?”
“Ừm…” Đức khẽ gật nhẹ đầu, xong tự dưng Đức chạm tay lên vai tôi, nhưng lại chạm ngay chỗ đau khiến tôi kêu lên một tiếng. Đức giật mình rụt tay lại, lắp bắp: “Xin… xin lỗi… cậu bị gì vậy?”
Tôi nhìn Đức, cười ra vẻ không sao trong khi tay vẫn xoa xoa vai rồi trả lời: “Không sao, chỉ là hơi đau một chút.”
Đức nhìn tôi, bán tín bán nghi nhưng sau đó như nhớ lại cái gì đó nên Đức hỏi: “Này, các cậu có tìm ra được cái gì trong căn phòng đó không?”
Nghe Đức hỏi đúng chuyện tôi muốn nói nên tôi đã vội gật đầu. Nhưng khi định nói thì tôi lại khựng lại khi nhớ đến cái xác của thím Lan. Rồi trong vòng một phút suy nghĩ, tôi quyết định sẽ nói luôn vì dù sao sớm muộn gì Đức cũng sẽ biết. Vì vậy nên tôi dõng dạc nói:
“Rồi! Một tầng hầm.”
Đức tỏ vẻ ngạc nhiên rồi hỏi tôi: “Thật chứ? Bên dưới có gì vậy?”
“Thật mà, đáng sợ lắm.” Tôi cười cười trả lời. Xong sau đó tôi lại ngẩn người khi nhìn thấy gương mặt vô cùng háo hức của Đức thì lời tiếp theo định thốt ra liền bị chặn lại.
Thấy tôi đơ ra, Đức thắc mắc: “Sao vậy? Mau nói cho mình nghe đi.”
Nhìn Đức, tôi lúng túng: “Trước tiên… cậu hứa với mình là không được tức giận nhé?”
Đức nghi ngại nhìn tôi, sau đó gật đầu chắc nịch: “Ừ! Mình hứa.”
Tôi mím môi rồi cúi người cầm lên một nắm tuyết, vo tròn rồi ném đi, tôi nói: “Tớ tìm thấy cái xác của thím Lan dưới cái hầm đó…”
Một cơn gió mạnh thổi ập tới làm cho áo tôi bị xộc xệch đi, lộ băng trắng đang quấn trên người tôi. Khẽ nhìn Đức, tôi thấy đôi mắt cậu mở to đầy ngạc nhiên thì nói tiếp:
“Mình thật sự không biết thím ấy đã trở thành cái gì nhưng… thím Lan đã tấn công mình…” Tôi chỉ vào vết thương ở vai, nghiêm túc nói tiếp: “Mình nói thật!”
Ái ngại nhìn Đức, tôi thấy gương mặt câu đang nhăn nhó vô cùng khó coi. Đôi mắt đen láy của Đức đột nhiên loé đỏ khiến tôi giật mình. Tôi biết Đức đang cảm thấy tức giận nên dùng tay chụp lấy hai bên má của Đức rồi quay mặt cậu đối diện phía tôi.
Đức ngạc nhiên, ánh đỏ vẫn còn nhưng ánh mắt đã có phần dịu lại.
“Bình tĩnh đi Đức! Mình đã nói là cậu không được tức giận mà?”
Đức nhìn tôi, mím môi rồi gục mặt xuống. Cậu yếu ớt nói: “Mình vô dụng chết mất… phải làm sao bây giờ hả An?” Khi này, Đức ngẩng mặt lên, hai tay nắm lấy hai tay tôi.
Tôi ngạc nhiên và cũng thấy khó hiểu trước lời nói của Đức. Cậu đang nói cái gì? Nghĩ vậy nên tôi hỏi: “Làm gì cơ?”
“Làm cách nào để gi-”
“AN!”
Giọng của Khánh hét lớn khiến tôi và Đức giật mình. Tôi giật tay lại rồi lúng túng nhìn về phía Khánh, và sau lưng cậu ấy chính là Tùng, cả hai đều đang thở hồng hộc, gương mặt thì thể hiện vẻ nhẹ nhõm.
“Tao… tao biết ngay… ngay là mày sẽ ở đây mà!” Khánh vừa nói vừa thở, xong cậu ấy bước lại chỗ tôi, nói: “Về nhà đi, bà lo cho mày lắm đấy.”
Nghe Khánh nói, tôi cụp mắt xuống rồi lại ngẩng lên nhìn Khánh và Tùng, nói giọng giận dỗi: “Không thích! Về nhà bà lại bắt tao dừng lại, không thích!”
Nghe thấy câu trả lời của tôi thì Khánh và Tùng đều thở dài. Và có lẽ đến lúc này hai người họ mới để ý Đức đang ngồi bên cạnh tôi. Khánh nhìn một lượt Đức, khó hiểu:
“Cậu bị gì vậy?”
Tôi quay sang nhìn Đức, khi này cậu đột nhiên nhìn chỗ khác rồi ấp úng: “Bị… bị thương thôi.”
Dường như không để ý đến Đức, Tùng tiến đến trùm một cái khăn choàng lớn lên người tôi rồi dịu dàng nói: “An à về nhà thôi, gió máy không tốt cho vết thương của mày.”
Nghe Tùng nói, tay tôi vô thức chạm lên vết thương thì lại có cảm giác không còn đau như khi nãy nữa. Tôi vội quay ra sau, trùm cái khăn phủ kín đầu vào một phần lưng lại rồi nói lớn: “Ba đứa tụi bây đi sang chỗ khác… đừng nhìn đấy nhé.”
“Ơ… ờ!”
Tôi khi đã xác nhận ba người kia cách xa mình thì vội kéo cổ áo xuống rồi mở lớp băng trắng trên vai. Khi này, tôi chỉ thấy vai của tôi chỉ còn nhưng vết bầm, nhìn bên còn lại cũng như vậy nên tôi quyết định tháo hẳn băng ra. Tôi chỉnh trang lại quần áo rồi kéo khăn xuống phủ qua hai vai mình, nói:
“Xong rồi.”
Ba người kia đồng loạt quay đầu lại nhìn, đều đến mức khiến tôi buồn cười. Song chưa kịp cười thì tự dưng Khánh đã nhăn mặt nói:
“Sao mày lại tháo băng ra? Vết thương trên vai mày không có nhẹ đâu! Không khéo nhiễm trùng thì chết toi đấy.”
“Nặng?” Tôi khó hiểu. “Nhưng khi nãy tao xem chỉ thấy còn vài vết bầm thôi mà?”
Cả Khánh và Tùng đều tỏ ra ngạc nhiên trước lời nói của tôi. Xong Khánh nói: “Làm sao mà có chuyện đó được?”
Tôi nhìn Khánh, cau mày: “Nói thật nha! Cơ thể tao chả lẽ tao không biết?”
Cậu ấy nhìn tôi, xong lại thở dài. Tự dưng khi này không khí chợt im lặng đến bất thường. Một lúc sau, Tùng lên tiếng phá tan sự im lặng nhạt nhẽo đó:
“Thôi về nhà đi An.” Tùng khẽ xoa xoa cái mũi đã đỏ ửng vì lạnh rồi tiếp tục: “Bà chỉ là muốn tốt cho mày mà thôi… Dù sao thì bà cũng còn có mỗi mình mày…”
Tôi nghe Tùng nói vậy thì ngẩn người và sống mũi bắt đầu có hơi cay cay. Đúng thật, bà chỉ còn mình tôi, lỡ mà tôi có bị gì thì bà sẽ… Tôi vội lắc đầu xua tan cái ý nghĩ đó rồi nhìn vào Khánh và Tùng, gật đầu:
“Ừm! Về thôi.”
Rồi bọn tôi cũng tạm biệt nhau rồi quay trở về nhà. Bà nội có vẻ giận tôi lắm. Bà đã đóng cửa ở trong phòng suốt từ khi thấy tôi về, dù tôi có gõ cửa và tỏ ý xin lỗi thì bà cũng chẳng đáp dù chỉ một lần.
Tôi giơ tay lên, chần chừ định gõ thì chú Hữu đặt tay lên vai tôi, nói giọng thông cảm: “Chắc là bà mệt, thôi… con để bà nghỉ ngơi đi An.”
Tôi nhìn chú Hữu rồi buồn hiu gật đầu.
Cả ngày hôm ấy bà không nói chuyện với tôi mà cứ im lặng. Tôi cũng ngại không bắt chuyện nên vì thế không khí trong nhà có chút ngột ngạt.
Buổi tối rất nhanh đã đến, đúng thật là do chúng tôi ngủ cùng nhau một thời gian khá dài nên bây giờ khi không ngủ cùng nhau nữa thì tôi lại thấy thiếu thiếu. Tôi nằm trằn trọc rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài lấp lánh ánh sao và ánh sáng của ánh trăng hắt vào song cửa sổ làm tôi chợt thấy buồn bã một cách kì lạ.
Tôi quay mặt vào trong rồi ôm gối ôm, định sẽ ngủ. Tôi nhắm mắt và rất nhanh đã dần chìm vào giấc ngủ. Khi tôi đang thiu thiu ngủ thì đột nhiên có một tiếng hét thất thanh vang lên khiến tôi giật mình. Tôi ngồi bật dậy như lò xo rồi chạy lại cửa sổ ngóng lên. Nhìn ra ngoài, tôi thấy ánh đèn từ nhà của mọi trong thôn đều đang bật, đã vậy tôi còn loáng thoáng thấy vài người rụt rè đứng ở ngưỡng cửa nhìn ra xem là có chuyện gì rồi lại vội vàng lùi vào trong rồi đóng sầm cửa lại.
Tôi muốn ra ngoài xem nên chạy lại cửa rồi vặn tay nắm cửa. Khi cửa mở, tôi giật mình khi thấy Tùng đang đứng lù lù ở đó, dường như cậu ta cũng vừa giật mình vì tôi. Tùng thấy gương mặt ngơ ngác của tôi thì hỏi:
“Chưa ngủ à?”
Tôi gật đầu, xong gấp gáp hỏi: “Mày cũng nghe thấy tiếng hét đúng chứ?”
Tùng gật đầu rồi dùng ngón trỏ chạm vào miệng tôi, nói: “Nhỏ tiếng chút, chúng ta ra ngoài xem thử đi.”
Tôi gật đầu. Và thế là hai đứa tôi rón rén đi ra ngoài. Bọn tôi mở cửa, bước ngoài rồi khe khẽ đóng cửa lại.
“Mấy đứa định đi đâu?”
Tôi và Tùng giật nảy mình, suýt thì hét lên nhưng cả hai may mắn là đã kịp nhận ra giọng nói đó là của chú Hữu. Tôi nhìn chú, tay vuốt vuốt ngực trấn tĩnh rồi đáp:
“Có… có đi đâu đâu ạ…”
Chú Hữu nhìn hai đứa tôi, cười mỉm rồi chú cho tay vào túi quần. Chú Hữu lấy ra một cái hộp quẹt và một bao thuốc lá. Lấy ra một điếu đưa lên miệng rồi ngậm lấy phần màu cam, sau đó chú bật hộp quẹt đốt đầu thuốc lá. Khi đã xong, chú hút vào một hơi rồi nhả ra một làn khói.
Tôi và Tùng bước lại gần chú, Tùng vừa phe phẩy tay cho khói bay bớt vừa nói: “Bố lại hút thuốc à? Trước mặt trẻ con thế mà được hả bố?”
“Hửm?” Chú Hữu khó hiểu rồi sau đó tự dưng chú nhìn sang tôi rồi gật đầu. Chú Hữu thả điếu thuốc tuyết rồi lại dẫm lên, chú cười cười: “Xin lỗi con gái nhá.”
Tôi nghệch mặt ra, sau đó khó hiểu: “Sao lại là con?”
Nghe tôi thắc mắc, Tùng véo má tôi rồi nói: “Chả thế à? An là trẻ con mà, mới có năm tuổi thôi.”
“Cái gì cơ?! Tao mười lăm, bằng mày đó nhé.”
Trong lúc tôi vẫn đang bĩu mỗi giận dỗi Tùng vì cậu ta nói tôi là trẻ con thì chú Hữu nghiêm giọng nói: “Mấy đứa có phải là vì nghe tiếng hét nên mới chạy ra đây không?”
Nghe hỏi, tôi không biết phải trả lời sao nên nhìn sang Tùng thì cậu ta gật đầu rồi nói với chú Hữu: “Vâng bố, bố cũng nghe thấy đúng chứ?”
Nghe con trai hỏi, chú Hữu khẽ gật đầu, đôi mắt đăm chiêu nhìn và bên trong rừng rồi nói: “Khi nãy lúc từ nhà ông Bách trở về bố có nghe thấy.”
“Liệu… liệu có phải là do ‘Nó’ không ạ?” Tôi ấp úng hỏi.
Nghe câu hỏi của tôi, chú Hữu không trả lời ngay. Rồi sau đó chú Hữu lắc đầu ra chiều không biết. Chú xoa xoa cằm, rồi khó hiểu nói: “Thật kì lạ… chú thật sự không thấy ai cả, thế mà tiếng hét-”
Đang nói giữa chừng thì chú dừng lại, đôi lông mày của chú khi này nhíu lại đầy khó hiểu và ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bên trong rừng. Tôi và Tùng đưa mắt mình theo thì giật thót khi thấy một đôi mắt đỏ đang loé lên ở trong đó.
“Cẩn thật cái mạng rẻ rách của lũ chúng mày! Khôn hồn thì dừng lại rồi đồng ý chịu chết hết đi lũ khốn nạn!”
Một giọng nói từ đâu vang lên và vang vọng trong không khí làm hai tôi trở nên ù đặc. Bọn tôi chết sững vì câu nói đó, tôi lắp bắp:
“Cái… cái quái gì thế kia!?”
Tôi đánh mắt nhìn chú Hữu và Tùng thì nhận ra họ cũng nghe thấy nên tôi mím môi rồi khẽ nuốt nước bọt. Không khí bắt đầu trở nên lạnh lẽo và cũng chính là khi này ánh sáng đỏ ấy biến mất. Chú Hữu khi này mới giật lên một cái, sau đó chú Hữu nhìn bọn tôi nói:
“Thôi chúng ta vào nhà. Sáng mai… sáng mai chúng ta sẽ biết là đứa nhỏ nào thôi.”
Đúng thật là vậy…
Nghe lời chú Hữu, bọn tôi cùng chú đi vào nhà. Chú Hữu cài then cửa cẩn thận rồi tôi cũng trở vào phòng rồi đóng cửa lại. Và tôi lại nằm lên giường, một nỗi bất an khó hiểu bắt đầu xâm chiếm lấy cả người tôi. Tôi nằm một lúc rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Sáng ngày hôm sau, khi tôi vẫn còn đang say giấc thì một tiếng hét thất thanh đầy đau khổ vang lên khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Vậy là… đã đến lúc bọn tôi biết tiếng hét đêm qua là của ai!
Hết chương 34.