• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi bữa tiệc tối sắp kết thúc, một người phục vụ bước tới chỗ Diệp Thanh, bất ngờ anh ta trượt chân ngã, ly rượu, đồ uống,...bay về phía cô.

Diệp Thanh không kịp phản ứng, chỉ nhắm mắt lại.

Sau một lúc, cô không thấy cảm giác đau đớn khi bị ly thủy tinh rơi vào người như cô tưởng tượng.

Diệp Thanh mở mắt ra, chỉ thấy Hạ Cảnh Đình đang chắn trước mặt cô.

Anh đen mặt lại, cả người tràn ngập "sát khí", như muốn chém nát người phục vụ vừa trượt chân.

Người phục vụ dường như cũng cảm nhận được sát khí của Hạ Cảnh Đình, cả người rùng mình sợ hãi: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý." Người phục vụ cứ cuống quýt cúi đầu xin lỗi.

Anh ta chỉ nhận lấy tiền của người khác để hại Diệp Thanh nhưng ai biết rằng Hạ Cảnh Đình sẽ đến chắn trước mặt cô. Nếu anh ta biết rằng mọi chuyện sẽ như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ không nhận tiền của người kia để làm việc này.

"Hai mươi triệu tệ." Hạ Cảnh Đình lạnh lùng phun ra một con số.

Bộ vest anh mặc là hàng cao cấp, lại còn là hàng đặt may riêng nên giá sẽ không hề rẻ.

Nghe đến đây, người phục vụ hoảng sợ đến mức chân mềm nhũn, trực tiếp ngã quỵ xuống sàn.


Hai mươi triệu tệ đối với một người phục vụ như anh ta có thể nói rằng cả đời cũng không kiếm nổi: "Tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy..." Người phục vụ ngồi sụp xuống đất tiếp tục van xin Hạ Cảnh Đình.

Mặc dù hai mươi triệu tệ chỉ là một giọt nước đối với Hạ Cảnh Đình, nhưng người phục vụ kia là cố ý hại Diệp Thanh, điều này không thể giải quyết bằng cách nói "Tôi xin lỗi", anh tất nhiên cũng không thể dễ dàng cho qua.

“Không có tiền thì cả đời làm việc để trả nợ."

Người phục vụ vô thức đưa mắt về một hướng khác. Thấy Khúc Tử Yên gương mặt lạnh lùng, có vẻ không muốn ra mặt giúp mình, hắn ta hung hăng: “ Hạ tổng, là có người đưa tiền cho tôi bảo tôi làm như vậy! “

Hạ Cảnh Đình nhướn mày: “ Ai? “

Cảm giác người phục vụ kia sắp chỉ tận mặt cô, Khúc Tử Yên trong lòng không ngừng run lên cảm giác bất an, cô thất trách rồi, hiện giờ tin tức kia vẫn chưa công bố ra, tức là cô vẫn chưa có địa vị, vậy mà đã không suy nghĩ thấy đáo, trực tiếp đối đầu với Hạ Cảnh Đình rồi.


“ Không cần đâu, đưa cậu ta ra ngoài đi! “ Diệp Thanh níu tay anh lại, dường như cũng biết thủ phạm là ai rồi.

Vừa dứt lời một vài người đàn ông vạm vỡ xuất hiện, trực tiếp kéo người phục vụ đi.

Diệp Thanh không còn cách nào khác ngoài thở dài. Nữ chính sao vậy, thiết lập không phải rất thận trọng sao?

"Em ổn chứ?" Hạ Cảnh Đình quay lại và nhìn Kiều Ninh một cách nghiêm túc. Tuy rằng rất nghiêm túc, nhưng là nghiêm túc có chút bận tâm.

"Tôi ổn. Tôi đã được anh chắn, tôi còn có thể bị làm sao ư? Ngược lại là anh, vừa rồi đồ uống và ly rơi vào người, anh không sao chứ? “ Diệp Thanh lo lắng nhìn anh hỏi.

Nghe vậy, anh lắc đầu.

"Vậy thì đi thay đồ đi!"

Quần áo của Hạ Cảnh Đình đã bị làm ướt và bẩn bởi những thứ đồ uống đó. Nếu hôm nay Hạ Cảnh Đình cứ mặc như vậy, thì 100% khả năng anh sẽ bị cảm lạnh vào ngày mai. Điều đó càng không tốt cho mấy vết thương trên người anh hiện giờ.

Khúc Tử Yên đã quan sát từ xa, mọi thứ đều trong tầm mắt. Đúng là đồ vô dụng, có chút chuyện cũng làm không xong, không thể làm bẽ mặt Diệp Thanh, lại còn tạo cơ hội cho hai người kia kéo gần khoảng cách hơn.

Mọi việc diễn ra không suôn sẻ, nó còn gây ra một cuộc náo loạn.

Hạ Cảnh Đình lên phòng thay quần áo, Diệp Thanh thấy bữa tiệc quá ngột ngạt nên muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Sân sau cũng có rất nhiều khách, nhưng mà so với đại sảnh vẫn ít người hơn. Có một cái hồ bơi nhỏ ở sân sau, xung quanh trồng rất nhiều hoa hồng. Diệp Thanh cảm thấy, hoa hồng chính là biểu tượng, là linh hồn của cuốn tiểu thuyết này, bởi vậy đi tới đâu cũng thấy rất nhiều hoa hồng.
Diệp Thanh nhìn thấy những bông hoa hồng xanh rực rỡ đang nở bên cạnh hồ, và bất giác bước tới gần.

Trong khi Diệp Thanh đang chiêm ngưỡng hoa hồng, Khúc Tử Yên bước tới chỗ cô.

“Cô thực sự rất giỏi đó!!! Lại có thể khiến Hạ Cảnh Đình bảo vệ tới như vậy! “ Cô ta nói với giọng điệu cực kỳ chua ngoa.

Lời nói này giống như cô là tiểu tam, cướp bạn trai của Khúc Tử Yên vậy, Diệp Thanh đổi chủ đề: “Người phục vụ hôm nay hẳn là do cô sắp xếp đúng không?"

Không phải đoán, là khẳng định.

Rốt cuộc những người trong bữa tiệc tối nay không biết ai, cô cũng không chọc tức ai, không thể có chuyện mua chuộc người phục vụ để làm cô khó xử. Ngoại trừ Khúc Tử Yên, cô không thể ngờ rằng nữ chính lại làm chuyện ngu ngốc như vậy.

“ Đúng vậy a~ là tôi đó. Nhưng thật đáng tiếc, chiếc váy màu trắng tinh này không được tổ điểm bằng màu đỏ thẫm của rượu! “ Khúc Tử Yên nói với vẻ mặt vô tội.
“ Hay để tôi giúp cô tô điểm thêm cho chiếc váy này nhé! “ Nói xong, cô ta định giơ tay đẩy Diệp Thanh xuống hồ. Tuy nhiên, trước khi cô ta chạm vào Diệp Thanh, cơ thể Diệp Thanh đã bắt đầu ngả về phía sau. Khúc Tử Yên cũng ngã xuống vì cô ta không đứng vững.

Cả hai lần lượt ngã xuống hồ.

Cái hồ này rất sâu, nhưng đối với người biết bơi như Diệp Thanh vẫn không gặp khó khăn gì.

Cô điều chỉnh tư thế, nhìn thấy Khúc Tử Yên cũng đã ngã xuống, vẻ mặt cô ta lộ rõ

vẻ hốt hoảng và hoảng sợ:"Giúp...!cứu...!tôi..."

Không hại được người còn hại chính mình.

Khúc Tử Yên vùng vẫy trong nước, Diệp Thanh tới gần kéo người cô ta lên, định bụng nếu không giúp thì cô ta sẽ chết đuối mất, nhưng kéo người Khúc Tử Yên vào thì cô ta lại càng vùng vẫy, huých vào người cô.
Diệp Thanh nhăn mày quát: " Có yên đi được không, tôi mới kéo cô lên bờ được chứ! "

Những vị khách vốn đang ở sân sau nghe thấy tiếng động, lần lượt chạy tới hồ. Nhìn hai người vùng vẫy trong hồ nhưng không ai muốn nhảy xuống vì họ không biết bơi.

Thấy không có ai nhảy xuống, Diệp Thanh tiếp tục tự mình kéo cô ta bơi đến bờ, nhưng Khúc Tử Yên lại cứ không yên phận, vung tay huých vào người cô mấy cái, đau đớn khiến Diệp Thanh muốn bỏ quách Khúc Tử Yên đi cho xong, nhưng như vậy thì khác nào cố ý không cứu.

Diệp Thanh căn răng chịu đựng, cố gắng kéo theo Khúc Tử Yên bơi men theo dòng nước.

Khúc Tử Yên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông, và một nụ cười thoáng qua trên môi cô. Khúc Tử Yên vùng vẫy thoát khỏi Diệp Thanh để cơ thể từ từ chìm xuống.

Trong giây tiếp theo, Khúc Tử Yên nằm trong lòng Chu Tử Vũ, còn Diệp Thanh thì bơi gần đến bờ, sau đó được Hạ Cảnh Đình kéo lên. Không khí trong phổi còn quá ít khiến Diệp Thanh phải thở gấp
" Thanh Thanh, Thanh Thanh! " Hạ Cảnh Đình nhìn người con gái hấp hối trong vòng tay mình thì không khỏi lo lắng.

Diệp Thanh không trả lời Hạ Cảnh Đình, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu.

Chu Tử Vũ sau khi kéo Khúc Tử Yên lên bờ, nhìn thấy Diệp Thanh yếu ớt nằm trong vòng tay Hạ Cảnh Đình liền sải bước đi tới, lo lắng nhìn cô: "Thanh Thanh, chị có sao không?"

" Thanh Thanh, đừng làm tôi sợ..."

Sân sau có vụ ngã xuống hồ.

Càng ngày càng có nhiều người chạy tới xem trò vui.

Mà cả tổng tài Hạ thị Hạ Cảnh Đình cùng nam đỉnh lưu Chu Tử Vũ đều cùng một chỗ lõ lắng cho Diệp Thanh, dường như hai người họ không để ý đến Khúc Tử Yên đang nằm cách đó không xa.

Khúc Tử Yên ho nhiều đến nỗi cuối cùng cô ta cũng phun ra hết lượng nước vừa uống.

Trước khi kịp lấy lại tình thần, cô ta nhìn thấy khung cảnh kia, mọi người chỉ quan tâm, lo lắng đến Diệp Thanh, không có ai để ý đến cô có bị làm sao không.
" Khụ, tôi không sao đâu! "

" Tất nhiên là cô không sao rồi! Cô là người đẩy tôi xuống mà! " Giọng của Khúc Tử Yên không quá lớn nhưng những người xung quanh cô đều có thể nghe rõ.

Hạ Cảnh Đình nghe Khúc Tử Yên nói Diệp Thanh mới là người đẩy cô ta xuống nước thì mặt đen lại, cả không khí xung quanh cũng trùng xuống.

Chu Tử Vũ rất tức giận khi nghe điều này, và bước đến bên cạnh Khúc Tử Yên.

" Nếu Diệp Thanh đẩy cô xuống, vì sao chị ấy cũng bị ngã? "

" Làm sao tôi biết được!"

" Vậy thì check camera giám sát" Hạ Cảnh Đình nói với một vẻ mặt u ám.

Anh thực sự nên tính toán tốt khoản này.

Nghe vậy, trên mặt của Khúc Tử Yên lập tức cứng ngắc. Cô không nghĩ tới điều này. Cảm thấy trong lòng dâng lên một loại cảm giác hoảng loạn.


" Tôi thấy khó thở quá! " Diệp Thanh nói một câu liền ngắt đi bầu không khí u ám này. Hạ Cảnh Đình vội vàng bế bổng cô lên.

" Tôi đưa em về! "


Vừa đi qua Khúc Tử Yên, Diệp Thanh để lại một câu: " Đây là lần cuối cùng tôi không tính toán với cô. Nhưng nếu có lần sau, cô chết chắc! "


Trong lòng Khúc Tử Yên thậm chí còn xuất hiện loại cảm giác hoang đường. Lúc trước cho dù cô có làm gì, Diệp Thanh biết nhưng đều không để tâm, nhưng hiện tại Diệp Thanh lại cảnh cáo cô, điều này thật lạ lẫm...



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK