Nếu Hắc Lan thật sự chưa quay trở lại thì đó là một điều tốt. Y Sương thở ra, trong lòng vô cùng nhẹ nhàng. Cô quay lại nhìn đoàn binh lính đã dần đi hết vào tòa lâu đài.
Phong Vân cũng nhìn theo: "Bọn họ xuất phát cùng Hắc Chủ, thì chỉ có thể là đi chiến đấu. Chỉ có điều sau khi trận chiến kết thúc, Hắc chủ đều quay trở về cùng họ. Lần này, không hiểu sao lại là ngoại lệ."
Nghe những điều đó Y Sương chỉ thầm mong là hắn chết trận, đỡ cho cô phải nhìn thấy khuôn mặt khiến cô uất hận. Còn Phong Vân thì lại cảm thấy ngài ấy càng về chậm, lại càng tốt biết bao, cô và các tì nữ chỉ mong gặp lại một Hắc chủ của trước đây, chứ không phải là của hiện tại.
Y Sương sau đó lén lút đi qua cung điện của Nguyệt Minh. Khi còn nửa đường là đến, cô lại chợt cảm giác có một ai đó sau lưng của mình. Cô dừng bước, rồi lập tức quay lại đằng sau.
Không có ai như cô đã nghĩ, nhưng rõ ràng là cô có cảm giác như có người sau lưng mình.
"Chẳng lẽ vì đang làm chuyện không ngay thẳng, nên mình mới có cảm giác thấp thỏm?"
Y Sương quay lại, cô hít vào một hơi rồi tiếp tục đi.
Một lát sau, cô cũng đã gặp được Nguyệt Minh. Chiếc lọ đựng mười giọt máu của mười vị trưởng lão, bay từ tay của Y Sương sang đến lòng bàn tay bà ta.
Môi Nguyệt Minh giãn đều hai bên, bà ta cầm chiếc lọ khen cô một câu: "Nhà ngươi làm tốt lắm!"
Bà ấy truyền vào chiếc lọ linh lực, nó bay lên trên và quay tròn, một sợi dây thần bỗng được tạo thành quấn vào đầu chiếc lọ ngọc này.
Nguyệt Minh thu lọ ngọc lại, rồi bảo: "Ngươi hãy quay về đợi khi nào ta hoàn thành kế hoạch sẽ cho gọi ngươi đến để ban thưởng. Lúc đó ngươi cần gì, đều có thể nói với ta."
"Ta chỉ có một điều duy nhất muốn xin người thôi!"
Y Sương định nói ra thì Nguyệt Minh dành lời: "Đừng vội, ngươi còn nhiều thời gian để suy nghĩ ra thứ mà ngươi muốn nhất là gì."
"Lui đi!" Bà ta phất tay.
Y Sương cúi đầu, xoay người đi ra ngoài và đóng cửa lại. Cô quay về cung điện của Hắc Lan. Vừa đi, cô vừa nghĩ khi nãy thật ra cô muốn nói với bà ấy thứ mà cô cần không phải vinh hoa, phú quý mà chỉ là cô muốn học kim thuật. Ánh mắt của Nguyệt Minh rất chăm chú vào lọ ngọc, kế hoạch nào đó của bà ấy chắc hẳn là rất được kỳ vọng, cô mong rằng bà ta sẽ thành công, mong rằng cô sẽ được một sự đồng ý dạy thuật.
"Hắc Lan nếu có ngày ta học được loại thuật tàn độc này, thì đó cũng sẽ là ngày tàn của nhà ngươi. Ngươi phải trả giá cho những đau đớn đã gây ra cho ta."
Ngay sau khi Y Sương vừa rời đi, Nguyệt Minh chậm rãi bước ra bên ngoài, bà ta ngước nhìn lên bầu trời đêm. Ánh trăng sáng lấp lánh trong đôi mắt của nữ chủ tộc Nguyệt, bà ta đưa cánh tay phải lên cao, xòe bàn tay ra.
Chiếc lọ ngọc bay lên trên cao, bỗng đâu đó có một con vật xuất hiện ngậm lấy dây của lọ ngọc.
Nó có đôi cánh dài, rộng, màu đen, đầu trông giống với một con chó, hai mắt đỏ hoe. Nó thuộc một loài dơi hút máu, được Nguyệt tộc săn bắt, huấn luyện để phục vụ cho những mục đích của họ.
Nguyệt Minh nói chuyện với dơi bằng linh lực truyền âm của bà ta. Thông thường chỉ có Âm tộc mới làm được điều này, nhưng với Nguyệt tộc tại sao họ có thể nói chuyện được với loài dơi thì đó vẫn là một sự bí ẩn, chưa ai biết được ngoài Nguyệt tộc.
Con dơi này nghe chủ nhân ra lệnh xong liền vỗ cánh bay đi. Nó mang theo ngọc Huyết bay tới vùng cấm địa của Hắc tộc. Khi nhìn thấy một bức tượng người cá ngay giữa một hồ nước đã cạn khô, nó liền thả cho sợi dây ngọc rơi vào cổ bức tượng ấy.
Ngọc Huyết tức khắc tỏa ra luồng ánh sáng đỏ, bao xung quanh tượng người cá. Rồi bỗng nhiên bức tượng động đậy, mắt của tượng lóe tia sáng màu xanh.
Cung điện của Hắc Lan đang yên tĩnh, bỗng nhiên lại có tiếng hát của một người nữ vang lên.
Các tì nữ đang chuẩn bị đi ngủ lại bị tiếng hát làm phiền.
"Chuyện gì vậy nhỉ, sao lại bỗng có một tiếng hát?"
"Đầu óc ai có vấn đề thế, lại đi hát hò vào đêm muộn? Nếu Hắc chủ ở đây, người đó chắc chắn sẽ bị xử chết."
Phong Vân lắng nghe âm thanh kỳ lạ này, cô nói: "Đây đơn thuần không phải chỉ là tiếng hát, mà là thanh âm của oán khí."
Y Sương ngạc nhiên: "Oán khí?"
Các tì nữ hoang mang nhìn nhau. Nhưng họ chưa kịp suy nghĩ nhiều thì cung điện đã có tiếng la hét.
"Á!" Một tì nữ la lên.
Căn phòng của tì nữ bị sụp đổ, mọi người sợ hãi chạy ra khỏi phòng.
"Không lẽ tộc Sói lại tấn công sao, chúng biết Hắc chủ đang không có ở đây nên muốn tấn công chiếm tòa lâu đài." Bình Bình vừa chạy vừa nói.
Phong Vân bảo: "Không phải chúng đâu, vì ta không nghe được âm thanh nào từ tộc Sói."
''Vậy tiếng hát kia là của ai?" Y Sương hỏi.
Phong Vân nhíu mày, nghiêm túc nói: "Là của một oán hồ, tức là linh hồn chứa thù hận. Tiếng hát của oán hồn có thể gọi đến một ác thú."
Mọi người cảm thấy rùng mình khi nghe Phong Vân nói.
Bên ngoài, hung thú đã xuất hiện và đang đập phá tòa lâu đài. Y Sương cùng các tì nữ đã nhìn thấy con thú hung dữ, nó thật vô cùng đáng sợ.
Nó có hai đầu với đầy gai nhọn, trông giống rồng mà không phải rồng, giống rắn mà lại không phải rắn, hình thù vô cùng là kỳ dị. Hai cánh của nó rất rộng lớn, có thể quạt đổ rất nhiều thứ, đuôi của nó cũng rất dài, chỉ cần quất một cái rất nhiều binh lính liền bị đánh chết.
"Trốn đi Đan Y, mau lên, trốn đi!" Bình Bình kéo tay Y Sương.
Cô chạy theo cô ấy, núp đằng sau vách nhìn ra.
Cung điện trở nên hoảng loạn. Các tì nữ sợ hãi chạy tìm nơi ẩn nấp, binh lính và các trưởng lão chiến đấu với hung thú.
Hỏa Thiên cũng có mặt để đánh với nó. Ngài ấy chém nó một nhát lên cổ, nhưng con hung thú này khi đau đớn lại càng chiến đấu mạnh mẽ hơn.
Nó thổi ra một luồng gió lớn, đã thổi bay Hỏa Thiên. Y Sương nhíu mày, cô nhìn thấy có một cậu bé bay lên đỡ lấy Hỏa Thiên, rồi ném đến con hung thú kia rất nhiều quả táo đỏ.
Các trưởng lão chuẩn bị họp lực cầm tên, tạo thần lực để bắn hung thú. Thế nhưng, cậu bé kia đã ngăn lại.
"Không được, mọi người không thể giết nó."
"Cậu Hắc Hồng, hãy mau tránh ra, hung thú này không thể không giết." Một trưởng lão nói.
"Không, hãy cho ta thời gian! Ta sẽ khắc chế được nó!"
Con hung thú kia bị những quả táo thu hút, nó đang lượm ăn. Nhưng tiếng hát kia lại mỗi lúc một kỳ lạ, hung thú nổi thêm hung hăng, nó phun ra gai nhọn đến Hắc Hồng.
Khi đó Phong Vân đã bay tới, cô dùng linh lực đánh vỡ gai nhọn cứu Hắc Hồng. Cô ấy truyền giọng nói cho hung thú, đang cố tìm cách ra lệnh cho nó. Tiếc rằng linh lực Âm tộc của Phong Vân không đủ mạnh, nên không thể khống chế được nó. Cô bị bàn tay của hung thú hai đầu tóm lấy, nó bóp chặt cô ấy.
"Phong Vân!" Y Sương muốn nhào ra.
Bình Bình vội kéo cánh tay cô lại: "Đan Y đừng ra đó nguy hiểm lắm!'
"Nhưng Phong Vân, cô ấy…."
Lúc cô nhìn lại thì Phong Vân đã bị hung thú ném xuống đất.
Y Sương sững đơ người, cả Bình Bình và cả những người khác cũng kinh hãi.
"Phong Vân!" Y Sương gọi lớn tiếng.
Cô giật tay chạy ra chỗ cô ấy.
Thân thể Phong Vân như gãy từng đoạn xương, máu chảy từ đầu rất nhiều.
"Phong Vân, cô không thể chết… nghe ta gọi không, Phong Vân!"
Y Sương muốn truyền linh lực cho Phong Vân nhưng bị hung thú kia quất đuôi. Cũng may là có Hắc Hồng kịp thời nắm lấy cánh tay cô, nhảy ra bên ngoài.
Các trưởng lão họp lực bắn tên, binh lính phóng xích thần quay bắt hung thú. Nhưng nó đều không sao cả, mà còn tấn công ngược lại họ.
Các binh lính lần lượt rơi xuống đất mà chết.
Hắc Hồng không còn cách nào khác, buộc phải dùng ná thần bắn vào mắt của hung thú để ngăn cản nó.
Hung thú bị bắn trúng đau đớn, quạt cánh vào Hắc Hồng. Cậu ấy bay ra sau, ma sát lưng lên mặt đất, rồi dừng cách Y Sương tầm một cánh tay.
Hắc Hồng nhăn nhó, rất đau đớn. Cậu cảm thấy bây giờ để ngăn hung thú kia là muôn vàn khó khăn, chỉ có thể trông chờ vào một người duy nhất.
"Hãy mau đi tìm anh trai của ta, phải mau chóng gọi anh ấy về!"
Y Sương nhìn cậu ấy, và cậu đưa cho cô một cái chuông.
"Gọi thần điểu của ta, nó sẽ đưa cô đi. Phải nhanh lên, nếu không toàn bộ chúng ta sẽ phải chết dưới tay hung thú."
Y Sương run run cầm cái chuông, cô nói: "Ta biết phải tìm ngài ấy ở đâu? Ta phải làm sao?"
Hắc Hồng nói: "Ngôi mộ của Ưng nữ chủ, ta đoán anh ta ở đó."
Cậu ấy chịu đựng không nổi liền thổ huyết.
"Mau đi đi!"
Y Sương nuốt nước bọt. Lúc này, cô biết mình không thể chần chừ thêm, liền cầm chắc chuông trong tay và đứng dậy. Cô sử dụng linh lực bay lên trên cao, cố hết sức bay qua tường thành của tòa lâu đài. Các tì nữ nhìn thấy, nên đã họp lực giúp cô tăng thêm linh lực.
Thần điểu được gọi đến bởi tiếng chuông, Y Sương cưỡi lên trên lưng của nó: "Hãy đưa ta đi gặp Hắc Lan chủ, hãy cố gắng nhanh nhất có thể!"
Trong đêm tối, thần điểu đã chạy rất nhanh. Nếu chậm một chút sẽ có thêm nhiều người phải chết, Y Sương không ngờ, lại có lúc, cô chỉ có một mong muốn duy nhất trong đầu, đó là gặp được Hắc Lan. Hắn phải ở đó, nếu Hắc Hồng đoán sai cô thật sự sẽ rất hỗn loạn, không biết phải làm sao.
Phong Vân cũng nhìn theo: "Bọn họ xuất phát cùng Hắc Chủ, thì chỉ có thể là đi chiến đấu. Chỉ có điều sau khi trận chiến kết thúc, Hắc chủ đều quay trở về cùng họ. Lần này, không hiểu sao lại là ngoại lệ."
Nghe những điều đó Y Sương chỉ thầm mong là hắn chết trận, đỡ cho cô phải nhìn thấy khuôn mặt khiến cô uất hận. Còn Phong Vân thì lại cảm thấy ngài ấy càng về chậm, lại càng tốt biết bao, cô và các tì nữ chỉ mong gặp lại một Hắc chủ của trước đây, chứ không phải là của hiện tại.
Y Sương sau đó lén lút đi qua cung điện của Nguyệt Minh. Khi còn nửa đường là đến, cô lại chợt cảm giác có một ai đó sau lưng của mình. Cô dừng bước, rồi lập tức quay lại đằng sau.
Không có ai như cô đã nghĩ, nhưng rõ ràng là cô có cảm giác như có người sau lưng mình.
"Chẳng lẽ vì đang làm chuyện không ngay thẳng, nên mình mới có cảm giác thấp thỏm?"
Y Sương quay lại, cô hít vào một hơi rồi tiếp tục đi.
Một lát sau, cô cũng đã gặp được Nguyệt Minh. Chiếc lọ đựng mười giọt máu của mười vị trưởng lão, bay từ tay của Y Sương sang đến lòng bàn tay bà ta.
Môi Nguyệt Minh giãn đều hai bên, bà ta cầm chiếc lọ khen cô một câu: "Nhà ngươi làm tốt lắm!"
Bà ấy truyền vào chiếc lọ linh lực, nó bay lên trên và quay tròn, một sợi dây thần bỗng được tạo thành quấn vào đầu chiếc lọ ngọc này.
Nguyệt Minh thu lọ ngọc lại, rồi bảo: "Ngươi hãy quay về đợi khi nào ta hoàn thành kế hoạch sẽ cho gọi ngươi đến để ban thưởng. Lúc đó ngươi cần gì, đều có thể nói với ta."
"Ta chỉ có một điều duy nhất muốn xin người thôi!"
Y Sương định nói ra thì Nguyệt Minh dành lời: "Đừng vội, ngươi còn nhiều thời gian để suy nghĩ ra thứ mà ngươi muốn nhất là gì."
"Lui đi!" Bà ta phất tay.
Y Sương cúi đầu, xoay người đi ra ngoài và đóng cửa lại. Cô quay về cung điện của Hắc Lan. Vừa đi, cô vừa nghĩ khi nãy thật ra cô muốn nói với bà ấy thứ mà cô cần không phải vinh hoa, phú quý mà chỉ là cô muốn học kim thuật. Ánh mắt của Nguyệt Minh rất chăm chú vào lọ ngọc, kế hoạch nào đó của bà ấy chắc hẳn là rất được kỳ vọng, cô mong rằng bà ta sẽ thành công, mong rằng cô sẽ được một sự đồng ý dạy thuật.
"Hắc Lan nếu có ngày ta học được loại thuật tàn độc này, thì đó cũng sẽ là ngày tàn của nhà ngươi. Ngươi phải trả giá cho những đau đớn đã gây ra cho ta."
Ngay sau khi Y Sương vừa rời đi, Nguyệt Minh chậm rãi bước ra bên ngoài, bà ta ngước nhìn lên bầu trời đêm. Ánh trăng sáng lấp lánh trong đôi mắt của nữ chủ tộc Nguyệt, bà ta đưa cánh tay phải lên cao, xòe bàn tay ra.
Chiếc lọ ngọc bay lên trên cao, bỗng đâu đó có một con vật xuất hiện ngậm lấy dây của lọ ngọc.
Nó có đôi cánh dài, rộng, màu đen, đầu trông giống với một con chó, hai mắt đỏ hoe. Nó thuộc một loài dơi hút máu, được Nguyệt tộc săn bắt, huấn luyện để phục vụ cho những mục đích của họ.
Nguyệt Minh nói chuyện với dơi bằng linh lực truyền âm của bà ta. Thông thường chỉ có Âm tộc mới làm được điều này, nhưng với Nguyệt tộc tại sao họ có thể nói chuyện được với loài dơi thì đó vẫn là một sự bí ẩn, chưa ai biết được ngoài Nguyệt tộc.
Con dơi này nghe chủ nhân ra lệnh xong liền vỗ cánh bay đi. Nó mang theo ngọc Huyết bay tới vùng cấm địa của Hắc tộc. Khi nhìn thấy một bức tượng người cá ngay giữa một hồ nước đã cạn khô, nó liền thả cho sợi dây ngọc rơi vào cổ bức tượng ấy.
Ngọc Huyết tức khắc tỏa ra luồng ánh sáng đỏ, bao xung quanh tượng người cá. Rồi bỗng nhiên bức tượng động đậy, mắt của tượng lóe tia sáng màu xanh.
Cung điện của Hắc Lan đang yên tĩnh, bỗng nhiên lại có tiếng hát của một người nữ vang lên.
Các tì nữ đang chuẩn bị đi ngủ lại bị tiếng hát làm phiền.
"Chuyện gì vậy nhỉ, sao lại bỗng có một tiếng hát?"
"Đầu óc ai có vấn đề thế, lại đi hát hò vào đêm muộn? Nếu Hắc chủ ở đây, người đó chắc chắn sẽ bị xử chết."
Phong Vân lắng nghe âm thanh kỳ lạ này, cô nói: "Đây đơn thuần không phải chỉ là tiếng hát, mà là thanh âm của oán khí."
Y Sương ngạc nhiên: "Oán khí?"
Các tì nữ hoang mang nhìn nhau. Nhưng họ chưa kịp suy nghĩ nhiều thì cung điện đã có tiếng la hét.
"Á!" Một tì nữ la lên.
Căn phòng của tì nữ bị sụp đổ, mọi người sợ hãi chạy ra khỏi phòng.
"Không lẽ tộc Sói lại tấn công sao, chúng biết Hắc chủ đang không có ở đây nên muốn tấn công chiếm tòa lâu đài." Bình Bình vừa chạy vừa nói.
Phong Vân bảo: "Không phải chúng đâu, vì ta không nghe được âm thanh nào từ tộc Sói."
''Vậy tiếng hát kia là của ai?" Y Sương hỏi.
Phong Vân nhíu mày, nghiêm túc nói: "Là của một oán hồ, tức là linh hồn chứa thù hận. Tiếng hát của oán hồn có thể gọi đến một ác thú."
Mọi người cảm thấy rùng mình khi nghe Phong Vân nói.
Bên ngoài, hung thú đã xuất hiện và đang đập phá tòa lâu đài. Y Sương cùng các tì nữ đã nhìn thấy con thú hung dữ, nó thật vô cùng đáng sợ.
Nó có hai đầu với đầy gai nhọn, trông giống rồng mà không phải rồng, giống rắn mà lại không phải rắn, hình thù vô cùng là kỳ dị. Hai cánh của nó rất rộng lớn, có thể quạt đổ rất nhiều thứ, đuôi của nó cũng rất dài, chỉ cần quất một cái rất nhiều binh lính liền bị đánh chết.
"Trốn đi Đan Y, mau lên, trốn đi!" Bình Bình kéo tay Y Sương.
Cô chạy theo cô ấy, núp đằng sau vách nhìn ra.
Cung điện trở nên hoảng loạn. Các tì nữ sợ hãi chạy tìm nơi ẩn nấp, binh lính và các trưởng lão chiến đấu với hung thú.
Hỏa Thiên cũng có mặt để đánh với nó. Ngài ấy chém nó một nhát lên cổ, nhưng con hung thú này khi đau đớn lại càng chiến đấu mạnh mẽ hơn.
Nó thổi ra một luồng gió lớn, đã thổi bay Hỏa Thiên. Y Sương nhíu mày, cô nhìn thấy có một cậu bé bay lên đỡ lấy Hỏa Thiên, rồi ném đến con hung thú kia rất nhiều quả táo đỏ.
Các trưởng lão chuẩn bị họp lực cầm tên, tạo thần lực để bắn hung thú. Thế nhưng, cậu bé kia đã ngăn lại.
"Không được, mọi người không thể giết nó."
"Cậu Hắc Hồng, hãy mau tránh ra, hung thú này không thể không giết." Một trưởng lão nói.
"Không, hãy cho ta thời gian! Ta sẽ khắc chế được nó!"
Con hung thú kia bị những quả táo thu hút, nó đang lượm ăn. Nhưng tiếng hát kia lại mỗi lúc một kỳ lạ, hung thú nổi thêm hung hăng, nó phun ra gai nhọn đến Hắc Hồng.
Khi đó Phong Vân đã bay tới, cô dùng linh lực đánh vỡ gai nhọn cứu Hắc Hồng. Cô ấy truyền giọng nói cho hung thú, đang cố tìm cách ra lệnh cho nó. Tiếc rằng linh lực Âm tộc của Phong Vân không đủ mạnh, nên không thể khống chế được nó. Cô bị bàn tay của hung thú hai đầu tóm lấy, nó bóp chặt cô ấy.
"Phong Vân!" Y Sương muốn nhào ra.
Bình Bình vội kéo cánh tay cô lại: "Đan Y đừng ra đó nguy hiểm lắm!'
"Nhưng Phong Vân, cô ấy…."
Lúc cô nhìn lại thì Phong Vân đã bị hung thú ném xuống đất.
Y Sương sững đơ người, cả Bình Bình và cả những người khác cũng kinh hãi.
"Phong Vân!" Y Sương gọi lớn tiếng.
Cô giật tay chạy ra chỗ cô ấy.
Thân thể Phong Vân như gãy từng đoạn xương, máu chảy từ đầu rất nhiều.
"Phong Vân, cô không thể chết… nghe ta gọi không, Phong Vân!"
Y Sương muốn truyền linh lực cho Phong Vân nhưng bị hung thú kia quất đuôi. Cũng may là có Hắc Hồng kịp thời nắm lấy cánh tay cô, nhảy ra bên ngoài.
Các trưởng lão họp lực bắn tên, binh lính phóng xích thần quay bắt hung thú. Nhưng nó đều không sao cả, mà còn tấn công ngược lại họ.
Các binh lính lần lượt rơi xuống đất mà chết.
Hắc Hồng không còn cách nào khác, buộc phải dùng ná thần bắn vào mắt của hung thú để ngăn cản nó.
Hung thú bị bắn trúng đau đớn, quạt cánh vào Hắc Hồng. Cậu ấy bay ra sau, ma sát lưng lên mặt đất, rồi dừng cách Y Sương tầm một cánh tay.
Hắc Hồng nhăn nhó, rất đau đớn. Cậu cảm thấy bây giờ để ngăn hung thú kia là muôn vàn khó khăn, chỉ có thể trông chờ vào một người duy nhất.
"Hãy mau đi tìm anh trai của ta, phải mau chóng gọi anh ấy về!"
Y Sương nhìn cậu ấy, và cậu đưa cho cô một cái chuông.
"Gọi thần điểu của ta, nó sẽ đưa cô đi. Phải nhanh lên, nếu không toàn bộ chúng ta sẽ phải chết dưới tay hung thú."
Y Sương run run cầm cái chuông, cô nói: "Ta biết phải tìm ngài ấy ở đâu? Ta phải làm sao?"
Hắc Hồng nói: "Ngôi mộ của Ưng nữ chủ, ta đoán anh ta ở đó."
Cậu ấy chịu đựng không nổi liền thổ huyết.
"Mau đi đi!"
Y Sương nuốt nước bọt. Lúc này, cô biết mình không thể chần chừ thêm, liền cầm chắc chuông trong tay và đứng dậy. Cô sử dụng linh lực bay lên trên cao, cố hết sức bay qua tường thành của tòa lâu đài. Các tì nữ nhìn thấy, nên đã họp lực giúp cô tăng thêm linh lực.
Thần điểu được gọi đến bởi tiếng chuông, Y Sương cưỡi lên trên lưng của nó: "Hãy đưa ta đi gặp Hắc Lan chủ, hãy cố gắng nhanh nhất có thể!"
Trong đêm tối, thần điểu đã chạy rất nhanh. Nếu chậm một chút sẽ có thêm nhiều người phải chết, Y Sương không ngờ, lại có lúc, cô chỉ có một mong muốn duy nhất trong đầu, đó là gặp được Hắc Lan. Hắn phải ở đó, nếu Hắc Hồng đoán sai cô thật sự sẽ rất hỗn loạn, không biết phải làm sao.