Trong Hắc tộc ngoài Hắc Lan là kẻ tàn độc nhất thì còn có Nguyệt Minh, Y Sương quay trở lại tòa lâu đài là để trả thù Hắc Lan, nào ngờ đâu cô còn phải dính líu đến những thủ đoạn và âm mưu của Nguyệt Minh, hiện tại lại còn bị bà ta ghim vào trái tim cô một kim thuật.
Đến lúc này cô mới chợt nhận ra đối với kẻ tiểu nhân, thì chỉ nên dùng cách của tiểu nhân mà thôi. Và muốn giết Hắc Lan thì cô phải độc ác không kém hắn, ít nhất cũng phải giống như Nguyệt Minh.
Y Sương ngồi trong phòng, hít thở sâu, tay sờ lên tim. Cô nghĩ mình bị ghim kim chưa hẳn đã xấu, vì ít ra cô còn biết trên thế gian có loại thuật này. Cô sẽ tìm cách để Nguyệt Minh đạt được điều bà ta muốn, sau đó xin bà dạy cho cách luyện thuật. Hy vọng bà ta sẽ đồng ý, vì điều cô muốn đó là ghim kim vào trong trái tim của Hắc Lan. Cô không chỉ muốn ghim một mà là mười cây, để cho hắn nếm qua cảm giác sống không bằng chết.
"Đan Y cô mệt sao?"
Phong Vân đi tới, nâng bàn tay sờ lên trán của Y Sương.
Y Sương mỉm cười nhẹ: "Ta không sao. Cô thì sao rồi, phải quỳ ba ngày sức khỏe không bị ảnh hưởng chứ?"
"Ta vẫn ổn, chỉ là trong lúc chịu phát ta đã vận dụng linh lực để làm ấm cơ thể, nên linh lực bị yếu đi một phần."
Y Sương rời mắt khỏi khuôn mặt của Phong Vân, cô nói: "Linh lực là thứ duy trì thể lực và cũng là sức mạnh của chúng ta, yếu đi sẽ không dễ dàng tu luyện lại được, và còn có thể bị giảm tuổi thọ."
Phong Vân ngồi xuống bên cạnh giường của Y Sương, cô đặt tay lên vai cô ấy, nét mặt tỏa ra sự tươi tắn: "Ta sẽ tu luyện lại được thôi, cô cũng vậy nên đừng buồn. Tối nay có lễ hội đom đóm đấy, cô có muốn đi xem không?"
"Lễ hội đom đóm?" Y Sương ngạc nhiên.
"Ừm, đây là ngày lễ hội của tộc ta. Tuy ta không ở gần tộc để thấy được sự huy hoàng nhất, nhưng ta cũng có cách gọi đom đóm tới, chúng sẽ hội tụ thành một dải ánh sáng rất đẹp. Tối nay, chúng ta hãy lén đến một chỗ nào đó vắng vẻ, ta sẽ cho cô thấy sự kỳ diệu của tộc âm thanh."
Phong Vân thuộc họ tộc âm thanh - Âm tộc nên cô có khả năng truyền âm thanh cho một số loài động vật và thực vật. Riêng những người có linh lực cao thâm trong tộc, thì sẽ đột phá năng lực này được mạnh hơn.
Y Sương không ngờ Phong Vân lại thuộc họ tộc này, thì ra vì thế mà cô ấy nói có thể nghe được nhịp đập của trái tim thiếu nữ. Âm thanh trong trái tim cô cô ấy có thể nghe thấy, vậy còn bây giờ liệu Phong Vân có thể nghe thấy sự oán hận sâu đậm đang tỏa ra trong tim cô không?
Lát sau, Phong Vân rời khỏi căn phòng thì cũng là lúc Y Sương cũng phải thực hiện mệnh lệnh từ Nguyệt Minh. Cô mang theo chiếc lọ bà ấy đưa và tìm đến người trưởng lão đầu tiên, trong số mười người mà cô phải tìm đến. Có vẻ như may mắn đang mỉm cười với cô, vì cô còn chưa thực hiện ý đồ, thì đã có cơ hội lấy được giọt máu từ ngón tay của người trưởng lão này.
Ông ấy vô tình bị thương ở ngón tay do nhặt chiếc ly ngọc bị vỡ, mảnh vỡ của nó đã khiến ngón cái của ông ta rỉ ra giọt máu đỏ. Y Sương nhân cơ hội này, liền muốn giúp ông ấy băng bó vết thương.
"Hình như trong ngọc có chất bẩn, ta xin phép nặng thêm máu của ngài ra để đẩy những dơ bẩn ra bên ngoài." Cô viện ra một lý do.
Đến lúc này cô mới chợt nhận ra đối với kẻ tiểu nhân, thì chỉ nên dùng cách của tiểu nhân mà thôi. Và muốn giết Hắc Lan thì cô phải độc ác không kém hắn, ít nhất cũng phải giống như Nguyệt Minh.
Y Sương ngồi trong phòng, hít thở sâu, tay sờ lên tim. Cô nghĩ mình bị ghim kim chưa hẳn đã xấu, vì ít ra cô còn biết trên thế gian có loại thuật này. Cô sẽ tìm cách để Nguyệt Minh đạt được điều bà ta muốn, sau đó xin bà dạy cho cách luyện thuật. Hy vọng bà ta sẽ đồng ý, vì điều cô muốn đó là ghim kim vào trong trái tim của Hắc Lan. Cô không chỉ muốn ghim một mà là mười cây, để cho hắn nếm qua cảm giác sống không bằng chết.
"Đan Y cô mệt sao?"
Phong Vân đi tới, nâng bàn tay sờ lên trán của Y Sương.
Y Sương mỉm cười nhẹ: "Ta không sao. Cô thì sao rồi, phải quỳ ba ngày sức khỏe không bị ảnh hưởng chứ?"
"Ta vẫn ổn, chỉ là trong lúc chịu phát ta đã vận dụng linh lực để làm ấm cơ thể, nên linh lực bị yếu đi một phần."
Y Sương rời mắt khỏi khuôn mặt của Phong Vân, cô nói: "Linh lực là thứ duy trì thể lực và cũng là sức mạnh của chúng ta, yếu đi sẽ không dễ dàng tu luyện lại được, và còn có thể bị giảm tuổi thọ."
Phong Vân ngồi xuống bên cạnh giường của Y Sương, cô đặt tay lên vai cô ấy, nét mặt tỏa ra sự tươi tắn: "Ta sẽ tu luyện lại được thôi, cô cũng vậy nên đừng buồn. Tối nay có lễ hội đom đóm đấy, cô có muốn đi xem không?"
"Lễ hội đom đóm?" Y Sương ngạc nhiên.
"Ừm, đây là ngày lễ hội của tộc ta. Tuy ta không ở gần tộc để thấy được sự huy hoàng nhất, nhưng ta cũng có cách gọi đom đóm tới, chúng sẽ hội tụ thành một dải ánh sáng rất đẹp. Tối nay, chúng ta hãy lén đến một chỗ nào đó vắng vẻ, ta sẽ cho cô thấy sự kỳ diệu của tộc âm thanh."
Phong Vân thuộc họ tộc âm thanh - Âm tộc nên cô có khả năng truyền âm thanh cho một số loài động vật và thực vật. Riêng những người có linh lực cao thâm trong tộc, thì sẽ đột phá năng lực này được mạnh hơn.
Y Sương không ngờ Phong Vân lại thuộc họ tộc này, thì ra vì thế mà cô ấy nói có thể nghe được nhịp đập của trái tim thiếu nữ. Âm thanh trong trái tim cô cô ấy có thể nghe thấy, vậy còn bây giờ liệu Phong Vân có thể nghe thấy sự oán hận sâu đậm đang tỏa ra trong tim cô không?
Lát sau, Phong Vân rời khỏi căn phòng thì cũng là lúc Y Sương cũng phải thực hiện mệnh lệnh từ Nguyệt Minh. Cô mang theo chiếc lọ bà ấy đưa và tìm đến người trưởng lão đầu tiên, trong số mười người mà cô phải tìm đến. Có vẻ như may mắn đang mỉm cười với cô, vì cô còn chưa thực hiện ý đồ, thì đã có cơ hội lấy được giọt máu từ ngón tay của người trưởng lão này.
Ông ấy vô tình bị thương ở ngón tay do nhặt chiếc ly ngọc bị vỡ, mảnh vỡ của nó đã khiến ngón cái của ông ta rỉ ra giọt máu đỏ. Y Sương nhân cơ hội này, liền muốn giúp ông ấy băng bó vết thương.
"Hình như trong ngọc có chất bẩn, ta xin phép nặng thêm máu của ngài ra để đẩy những dơ bẩn ra bên ngoài." Cô viện ra một lý do.