“Con ta đây sao?” – Hoàng thái hậu ngã ngữa.
Đằng Cảnh vội đỡ thái hậu lên ghế ngồi, uống được hớp nước người mới tỉnh lại.
“Con tự xem mặt mình trong gương đi!” – Hoàng thái hậu vẫn chưa thể chấp nhận.
Đằng Cảnh không hiểu chuyện gì cũng theo lời hoàng thái hậu nhìn vào gương.
Trong gương là ai chứ đâu phải Đằng Cảnh. Da thì sạm, hốc mắt thì sâu hút cộng thêm hai quần thâm đen hơn chữ đen. Râu thì mọc lún phún ở mép và cầm nhìn cứ như ông chú gần bốn mươi tuổi. Do thức khuya quá nhiều mà tóc rụng đi không ít, may chỉ có một tháng nếu lâu hơn chắc ngài ấy thành hòa thượng luôn rồi.
“Nếu vương gia đi cùng vương phi thì người ta sẽ bảo là trâu già gặm cỏ non!” – A Tú nhìn Đằng Cảnh trong gương và nói.
Nếu như bình thường thì Đằng Cảnh sẽ phạt A Tú thật nặng nhưng lần này thì không vì sự thật là vậy. Từ trước đến nay mọi người biết đến đại vương gia Du quốc là đại soái ca, thời gian còn lại rất ngắn làm sao mà khôi phục lại như ban đầu được.
“Ta chỉ đến nhắc nhỡ con chút về nghi lễ, còn về ngoại hình thì tự con điều chỉnh lại đi. Ta không muốn người đi cạnh con dâu ta lại thê lương như thế này!” – Hoàng thái hậu buông lời lạnh lùng rời đi.
“Xấu, già!” – Đằng Cảnh lẩm bẩm.
“Thuộc hạ sẽ đi gọi Bảo Thạch, cả Cận Nhị! Tốt hơn là nên gọi tất cả thái y trong vương phủ và hoàng cung đến ạ!” – A Tịnh hốt hoảng.
Đây là lần đầu tiên vương gia thấy A Tịnh hốt hoảng đến thế. Mười mấy năm chinh chiến sát cánh bên nhau A Tịnh cũng chỉ có một cử chỉ mặt nhưng hôm nay khác rồi, vẻ mặt hốt hoảng đến tột cùng như gặp phải ma.
“Thưa đại vương phi người không được vào ạ!” – A Hoang lúng túng.
“Sao không được? Ta nghe vương gia mắc bệnh nên đến đây xem như thế nào?” – Lam Ninh đứng trước cửa.
“Chỉ là chút bệnh vặt nên vương gia không muốn phiền đến người ạ!” – A Hoang biện hộ một lý do nào đó.
“Chỉ là bệnh vặt sao lại tập hợp nhiều thái y đến thế?” – Lam Ninh dòm ngó vào trong.
“Hồi vương phi, chỉ vì hoàng thượng quá thương yêu vương gia chỉ mong ngài ấy mau khỏi bệnh để kịp ngày hôn lễ nên mới gọi nhiều người như vậy ạ!” – Bảo Thạch xuất hiện hỗ trợ A Hoang.
“À ra là vậy! Vậy ta để chút canh tẩm bổ ở đây, nhớ đưa vương gia dùng lúc còn nóng nha!” – Lam Ninh dặn dò.
“Vâng ạ!” – A Hoang cùng Bảo Thạch đồng thanh.
Khi Lam Ninh cùng tiểu Phấn khuất bóng thì A Hoang và Bảo Thạch mới xả vai. A Hoang vẫn đứng ngoài canh cửa, bố trí thêm người canh gác trông chừng vương phi lại cho người đi rình trộm.
Quốc sư Bảo Thạch quay vào trong, cố gắng không bật cười khi chứng kiến vẻ mặt chán nản của vương gia.
Bây giờ trên mặt Đằng Cảnh là một chiếc mặt nạ, xung quanh thì rất nhiều nam hầu để chăm sóc lại vẻ ngoài của ngài ấy.
“Lần đầu bổn vương từ chối gặp Lam Ninh!” – Giọng Đằng Cảnh tiếc nuối.
“Vì công cuộc làm đẹp chỉ mong vương gia trong thời gian này cố gắng ạ!” – Cận Nhị kê đơn thuốc.
“Vậy ta phải đợi đến bao lâu nữa?” – Đằng Cảnh ngồi im như tượng đá.
“Nếu nhanh thì khoảng hai ngày, còn trường hợp xấu nhất là đến tận sáng ngày thành hôn mới thấy hiệu quả ạ!” – Cận Nhị đưa đơn thuốc cho trợ lý đi cùng.
“Không sớm hơn được sao?” – Đằng Cảnh nhìn qua Bảo Thạch.
“Chúng thần đã cố gắng nhanh nhất rồi ạ! Nếu bình thường là phải hơn nửa thấy mới thấy hiệu quả!” – Bảo Thạch nói nhưng gương mặt cố gắng nén cười.
Đằng Cảnh quay qua nhìn mình vào gương thở ra, rồi ngoan ngoãn để A Tịnh đút canh tẩm bổ của vương phi mang đến.
“Muốn cười thì cứ cười đi! Kiềm nén quá cũng không tốt!” – Đằng Cảnh nói nhỏ.
Lập tức cả một căn phòng bật cười, Bảo Thạch cười ngây ngất đến chảy nước mắt. A Tịnh đang cầm bát canh cũng không kiềm nỗi mà quay mặt vào tường cười run người.
“Thật là!” – Đằng Cảnh cũng cười theo.
Những lần tiếp theo Lam Ninh đến thăm đều bị từ chối vì lí do vương gia bị cảm sợ lây cho người. Nhưng nếu tránh mãi sẽ là cô ấy sinh nghi nên hai người ngồi nói chuyện qua lớp cửa, câu chuyện cũng chỉ xoay quanh hôn lễ.
“Thiếp đã nghĩ ra cách giải quyết với số quà mà mọi người tặng rồi! Lương thực thì chúng ta hãy để bên phòng bếp của hoàng cung chuẩn bị tất cả thức ăn đãi dân chúng. Vải vóc thì may y phục tặng cho người già và người nghèo khó, cùng với các tướng sĩ chứ bắt họ mặc giáp suốt cũng tội họ!” – Lam Ninh nói với giọng phấn khởi.
“Tất cả đều nghe nàng!” – Đằng Cảnh hài lòng.
“Đối với những món quà giá trị do quan thần tặng, có thể xung vào công quỷ để dành sau này cần cứu trợ thì dùng đến ạ!” – Lam Ninh nói tiếp.
“Ừm, ý kiến của vương phi rất hay! Các ngươi cứ theo thời vương phi mà đi sắp xếp, nhân lực bên vương phủ và hoàng cung rất đông nên sẽ hoàn thành rất nhanh!” – Đằng Cảnh nói với các cận vệ.
“Sức khỏe chàng sao rồi?” – Lam Ninh nhỏ giọng.
“Ta đang dần hồi phục, nàng đừng lo lắng!” – Đằng Cảnh trấn an.
“Thiếp đã thử hỉ phục, chúng rất đẹp! Thiếp rất mong đợi ngày chàng nhìn thấy thiếp trong bộ hỉ phục ấy!” – Lam Ninh nói bằng giọng triều mến.
“Ta cũng rất mong đợi!” – Đằng Cảnh dán chặt người vào cửa để nghe Lam Ninh nói.