Tiểu Trúc giao nhiệm vụ lại cho A Tú là đi báo tình hình với vương gia, trong triều chỉ riêng thị vệ của vương gia được tự do ra vào không cần đến lệnh bài và xuất cung cũng thế không cần đến giấy thông hành nhưng có giấy hay không mấy người này cũng chả bận tâm suốt ngày họ bay trên trời như chim ấy. Mọi người trong triều thấy mà có bất kỳ ai báo tin cũng nơm nớp lo sợ, mọi người chú ý từng nét mặt của Đằng Cảnh nhưng hôm nay Đằng Cảnh vẫn không có gì biến đổi, không biến đổi còn khó dự đoán hơn ai biết vương gia đang suy nghĩ chuyện gì. Bảo Thạch nhẹ nhàng đảo mắt qua những quan thần và nhanh chóng đã có người lọt vào tầm ngấm của quốc sư, hiểu ra rồi hôm nay vương gia không thèm nhìn xung quanh vì đã có một đôi mắt khác xem giùm rồi. Cuối cùng A Tú cũng rời đi, hoàng thượng ngồi trên cao đang vô cùng tẩn hưởng nhâm nhi tách trà vì người biết không có gì liên quan đến mình, việc gì mà phải hốt.
- Lam Ninh: Vết thương chỉ trầy nhẹ nhưng cũng để lại sẹo, theo ta biết nữ tử để lại sẹo trên người thì không hay cho lắm! Cô tên là gì thế?
- Hòa Xuân: Dạ là Hòa Xuân ạ, đa tạ vương phi đã ra tay giúp đỡ ạ!
- Lam Ninh: Hửm, ngươi biết ta sao?
- Hòa Xuân: Những vị tiểu thư thì không biết vương phi nhưng dân nữ biết rất rõ ạ, người được phụ thân nhắc đến nhiều người ra tay chăm sóc,chữa trị cho rất nhiều binh lính cũng như người còn cho trồng một khu dược lớn để cung cấp thuốc cho cả hoàng cung và vương phủ nữa! Phụ thân cũng chỉ biết tin về người cũng chưa bao giờ được diện kiến người, hôm nay con gái mình có được may mắn gặp được vương phi chắc phụ thân sẽ rất vui!
- Lam Ninh: Ta chỉ giúp một phần công sức nhỏ chẳng đáng là bao nhưng tướng quân đã đi ra chiến trường chinh chiến nhiều năm, đến nay đã tuổi cao nhưng vẫn tham gia huấn luyện đấy mới người đáng được khen!
- Hòa Xuân: Đa tạ vương phi đã ngợi khen phụ thân, dân nữ sẽ chuyển lời đến người!
- Lam Ninh: Đừng xưng hô là dân nữ nữa nhìn muội nhỏ tuổi hơn ta cứ gọi là Lam Ninh tỷ tỷ nhé!
- Hòa Xuân: (vô cùng ngạc nhiên) Như vậy không được đâu ạ!
- Lam Ninh: Ta nói được là được!
Ngay cả hoàng hậu nương nương mà Lam Ninh cũng xưng hô là tỷ muội thì mấy chuyện này đáng là bao.
- Lam Ninh: Những vị tiểu thư kia luôn chèn ép muội thế sao?
- Hòa Xuân: Chuyện này đã lâu rồi ạ, khi Hòa Xuân lên bảy có đi chơi cùng Nam Úy là con trai của Phủ quốc công, ngày hôm đó là ngày phong hậu cho nương nương hôm đó là ngày vô cùng đặc biệt không khí vô cùng nô nức, giấy đỏ khắp nơi. Lúc đó hoàng thượng cùng hoàng hậu đi dạo thì thấy muội cùng Nam Úy đang ngồi chơi với gốc cây thì hoàng thượng đến nói chuyện, lúc đó muội không hiểu hoàng thượng nói với Nam Úy ca ca chuyện gì nhưng lúc đó Nam Úy đứng lên nói với hoàng thượng “sau này Nam Úy sẽ lấy Hòa Xuân, mong đến khi Hòa Xuân trưởng thành sẽ ban hôn cho Nam Úy”!
- Lam Ninh: Oa vậy là đã giữ vợ khi còn nhỏ sao! (thích thú)
- Hòa Xuân: (hơi đỏ mặt) Lúc đó Nam Úy đã 12 tuổi và từ lúc đó đến bây giờ huynh ấy luôn quan tâm muội nhưng muội còn nhỏ không hiểu được đến vài năm trước muội mới hiểu được!
- Tiểu Phấn: Nô tỳ xin mạn phép chen ngang, theo như nô tỳ nhớ là ngày hôm nay là ngày hoàng thượng sẽ thực hiện lời hứa đó vì nay Nam Úy công tử đã 22 tuổi và Hòa Xuân tiểu thư đây cũng vừa tròn 18 tuổi!
- Lam Ninh: Oa ngạc nhiên thật, quả là hôm nay chúng ta đến đây không uổng công một chút nào!
- Hòa Xuân: Vì Nam Úy ca ca luôn quan tâm muội nên những vị tiểu thư kia mới sinh lòng nên mới gây khó dễ cho muội nhưng không sao muội đã quen rồi ạ!
- Lam Ninh: (ôm chầm) Quả là một cô gái mạnh mẽ nhưng chỉ hôm nay nữa thôi muội sẽ hạnh phúc!
- Hòa Xuân: Đa tạ tỷ tỷ, chuyện của muội chẳng là gì cả muội nhớ hôm hoàng thượng ban hôn cho vương gia ngày hôm đó mới vô cùng đặc biệt!
- Lam Ninh: Hả ban hôn cho vương gia nhưng sao ta không nhớ gì hết nhỉ!
- Tiểu Phấn: Hôm đó vương phi bị ngất trước khi nghe chiếu chỉ của hoàng thượng nếu tính ra hôm đó là ngày đặc biệt của vương gia!
- Lam Ninh: Ừm! (đỏ mặt hơn cả Hòa Xuân)
Thượng triều cả ngày trời cuối cùng cũng hoàn thành, hoàng thượng chạy lẹ về đoàn tụ với hoàng hậu nương nương cùng thái tử, vương gia cũng về thay quần áo.
- Bảo Thạch: Vương phi hôm nay mặc một bộ trang phục vô cùng xinh đẹp, khí thế hơn người thần cũng chuẩn bị cho vương gia một bộ đồ phù hợp!
- Đằng Cảnh: Được chúng ta cần phải thay thật nhanh đến chỗ vương phi!
- A Tịnh: A Tú báo lại vương phi đang nói chuyện với tiểu thư của tướng quân vô cùng vui vẻ!
- Đằng Cảnh: Ừm!
Mọi người dần đang tụ họp đến bữa tiệc, mọi người đều mặc trên người những bộ cánh lộng lẫy để thu hút sự chú ý của những người khác. Lam Ninh cùng Hòa Xuân thì không gấp gáp gì, vì bộ đồ Hòa Xuân bị rách nên Lam Ninh đã chuẩn bị một đồ khác đẹp hơn bộ giản dị của Hòa Xuân lúc nãy và mọi người cũng biết đấy Lam Ninh rất thích lựa đồ cho người khác, qua bàn tay khéo léo của tiểu Phấn thì Hòa Xuân vô cùng xinh đẹp.
Cũng gần đến lúc hoàng thượng và hoàng hậu đến Lam Ninh dìu Hòa Xuân đến bữa tiệc theo sự sắp xếp của tiểu Phấn thì Lam Ninh có một chỗ ngồi sát cạnh hoàng hậu khiến có những ghen ăn tức ở nhìn theo Lam Ninh bằng nửa con mắt.
- Tiểu Trúc: Nhị tiểu thư của quan nhị phẩm liếc vương phi, đích nữ quan nhất phẩm nói xấu vương phi,....
- A Tú: Có cần ta lấy thêm tở giấy khác không?
- Tiểu Trúc: Không cần ta đã chuẩn bị sẵn rồi! (rút trong túi ra)
- A Tú: Ừm dù gì người ta cũng là tiểu thư của quan thần trong triều ngươi chừa cho người ta mạng sống!
- Tiểu Trúc: Ta không phải người quyết định vương gia mới là người quyết định, ha ha!
- A Tú: (vuốt trán)
Thôi xong ai chẳng biết à không chỉ mới trong phủ biết là vương gia chăm bẩm vương phi hơn cả em bé, mọi người trong vương phủ đều hô to khẩu hiệu “tất cả đều dành cho vương phi”
- Đằng Cảnh: Ta nên đem theo cái này, cả cái này nữa, cái kia nữa!
Vương gia đang chỉ những món đồ đem theo toàn là đồ của Lam Ninh, vương gia lo lắng có ai lỡ làm đổ nước lên người vương phi, sợ có người giẫm lên váy của vương phi hay là có một vết bẩn do vương phi hay làm rớt đồ ăn nên Đằng Cảnh yêu cầu phải đem đồ theo. Mà trong phủ toàn đực rựa nên vương gia phải đích thân chọn đồ cho Lam Ninh ngay cả trâm cài tóc, giày dép đến cả khăn tay cũng chuẩn bị đầy đủ.
- Tiểu Trúc: Vương gia luôn lo xa, người lo lắng đủ thứ nhưng mà ngươi nhìn kỹ đi xung quanh người bao nhiêu là cảnh vệ!
- A Tú: Nhưng ai dám đến gần vương phi, người nhìn mặc tiểu Phấn tỷ tỷ kìa mặt tỷ ấy đằng đằng sát khí!
- Tiểu Trúc: Trong tay áo tỷ ấy là đầy đủ ám khí đấy muốn thử chút không!
- A Tú: Không, đa tạ!
Vậy mà có những người không biết điều đi đến chỗ Lam Ninh cùng Hòa Xuân đang ngồi buông ra bao lời sỉ nhục.
- Ý Nhã: Có những kẻ vô danh tiểu tốt mà lại được ngồi tận đây!
- Thanh Hòa: Không biết có sự nhầm lẫn nào không đấy, trông khi chúng ta là tiểu thư nhà quan lớn lại được xếp ngồi dưới cùng!
- Tiểu Phấn: Thưa các vị tiểu thư đây là chỗ ngồi đã được định sẵn mong các vị chú ý lời nói của mình!
- Ý Nhã: Một nô tỳ mà cũng giám ở đây lên giọng đúng là chủ tớ không ra gì!
Trên nóc nhà có con bé muốn phóng xuống nắm đầu mấy con nhỏ đó quay mồng mồng như quay dế nhưng nhờ có A Tú cản lại.
- Lam Ninh: Nơi đây là nơi quan trọng mong các vị tiểu thư chú ý hình tượng!
- Ý Nhã: Ngươi là một kẻ không ra gì thì cần gì hình tượng!
- Công công: Hoàng thượng hoàng hậu giá đáo!
“Hoàng thượng, hoàng hậu vạn tuế vạn vạn tuế”
- Hoàng thượng: Trẫm miễn lễ, các khanh hãy bình thân!
Thông báo với mọi người do trưởng công công chăm sóc cây đại thụ nên sức khỏe suy giảm nên hôm nay thay một vị công công khác. Sau khi mọi người đến chúc tụng và lời cảm ơn của hoàng hậu nương nương thì đến lúc dâng lên hoàng hậu những phần quà vô cùng đặc biệt là những thứ vô cùng hiếm thấy.
Đến lượt Lam Ninh thì những gương mặt khinh khi cùng những nụ cười khinh bỉ nhướng mắt lên nhìn vương phi. Lam Ninh chuẩn bị đứng dậy thì một luồng không khí lạnh từ bên ngoài tràn vào.
- Đằng Cảnh: Thần đệ đã đến trễ mong hoàng hậu nương nương không trách tội!
- Hoàng hậu: Đệ đến được là vui rồi sao lại trách chứ! (cử chỉ tay nhẹ nhàng kêu Đằng Cảnh ngồi xuống)
Đằng Cảnh đi lại bàn của Lam Ninh đang ngồi vì bàn của hai người được xếp gần nhau, mọi người cứ nghĩ là sẽ ngồi bàn bên nhưng không Đằng Cảnh lại đi ngồi sát bên Lam Ninh. Tiểu Phấn ra dấu nhẹ dìu Hòa Xuân đi lui ra bàn sau ngồi, Hòa Xuân nhìn vương gia và vương phi vô cùng ngưỡng mộ.