Đứng thẩn thờ bên khung cửa sổ ngắm cảnh đêm mưa, trái tim của cô lúc này cũng băng giá, tê tái trong lòng. Chẳng hiểu tại sao lần này cô lại ngoan ngoãn đến thế, an phận chấp nhận sự trói buộc của Nam Cung Nhật Đăng, chôn vùi cuộc đời của mình vào trong góc tối của số phận.
Nhưng, dù cô có ở đây cả đời thì cô cũng sẽ nghĩ cách giúp Cẩn Y, thoát khỏi sự giam cầm của Kim Thịnh Hàm. Cô đã nghĩ ra, chỉ chờ thời gian mà thôi.
• Cốc cốc...
“ Vào đi. ”
Bà Du Vân mở cửa đi vào, Liêu Bách Hà tạm gác những suy nghĩ sang một bên, bước tới để thu lại khoảng cách của cả hai, lên tiếng hỏi:
“ Có chuyện gì sao dì? ”
Bà Du Vân lặng im không nói, nhưng bàn tay chuyển động đưa chiếc điện thoại của mình về phía Liêu Bách Hà. Cô cau mày nhận lấy, trên màn hình xuất hiện một đoạn tin nhắn từ số điện thoại của cô.
Nội dung của đoạn tin nhắn ấy khiến cho cô nóng giận đến đôi tay run run, chỉ muốn lau ra ngoài ban công nhảy xuống để kết liễu cuộc đời cho mẹ cô vừa lòng.
“ Tôi gọi về được chứ? ”
“ Được! ”
Rất nhanh, Liêu Bách Hà bấm gọi, đầu dây bên kia lập tức nghe máy, cô tức tối quát lên:
“ Con đã căn dặn bao nhiêu lần rồi mẹ? Con không còn tiền nữa, con chỉ còn cái mạng nhỏ này thôi! ”
[ “ Không phải Bách Kiều nói con đang ở với Nam Cung Nhật Đăng hay sao, ít tiền đó chẳng lẽ cậu ta tiếc với con. Bách Hà, lần này thôi con, mẹ hứa sẽ nghỉ mà, nếu không có bọn họ sẽ giết mẹ. ” ]
Liêu Bách Hà tủi thân mà khóc, vẻ bề ngoài xinh đẹp lộng lẫy, nhưng cô chưa bao giờ được một ngày vui vẻ, thoải mái.
Ấm ức mà hỏi:
“ Mẹ có quan tâm con sống thế nào không? ”
[ “ Bách Hà, không lẽ con để cho bọn họ giết mẹ. Mẹ là mẹ ruột của con, mẹ mang nặng đẻ đau sinh con ra, nuôi con khôn lớn, vậy mà có một ít tiền con cũng không giúp mẹ. ”]
Mẹ của cô chỉ có một bài văn được lập đi lập lại từ năm này sang năm khác, cô đã thuộc hết rồi. Nếu không phải lúc trước Nam Cung Nhật Đăng sợ cô thiếu thốn, không đủ chi tiêu nên chuyển khoản đều đều thì cô cũng không đủ tiền để trả nợ cho bà ấy.
Nửa tháng trước, bao nhiêu tiền còn lại trong tài khoản, cô đều rút ra để thanh toán nợ nần, vậy mà cuối cùng bà cũng không biết dừng lại.
“ Bao nhiêu lần rồi mẹ? Con thực sự không còn tiền! ”
Nhiều chuyện xảy ra, mọi thứ đều dồn lên vai của cô, gánh nặng này liệu cô còn chịu đựng được bao nhiêu lâu?
[ “ Bách Hà, con giúp mẹ lần cuối này thôi. Mẹ xin thề, nếu mẹ còn tái phạm, ra đường sẽ bị xe tông chết. ” ]
“ Mẹ...! Được, chỉ một lần cuối này thôi! ”
Liêu Bách Hà nói xong lập tức tắt máy, cố gắng hít thở để hạ xuống cơn giận trong lòng. Xong rồi, nhìn bà Du Vân tiếp tục xin xỏ:
“ Dì cho tôi mượn gọi cho Nhật Đăng được không? ”
Đúng, lúc này ngoài Nam Cung Nhật Đăng ra cô biết chẳng tìm ai. Cao Gia Mẫn trước đó cô đã mượn rồi, cô ấy cũng chẳng dư dả, với lại số tiền khá lớn, thời gian gấp rút thế này chỉ có mình anh mà thôi.
Bà Du Vân gật đầu, nhìn cô với ánh mắt tội nghiệp rồi bước ra bên ngoài.
Thấy vậy, Liêu Bách Hà nhanh chóng bấm số gọi cho Nam Cung Nhật Đăng, sắc mặt vô cùng căng thẳng, và hồi chuông đầu tiên anh đã nghe máy:
[ “ Có chuyện gì? ” ]
Bách Hà mím môi, ngập ngùng lên tiếng:
“ Là em đây. ”
Đầu dây bên kia im lặng, không gian yên tĩnh chẳng có chút âm thanh.
Thấy thế, cô lại nói:
“ Em có chuyện muốn nói, anh có thể đến đây không? ”
Tút... Tút... Tút...
Tiếng tút dài bên tai báo hiệu Nam Cung Nhật Đăng đã nhẫn tâm cúp máy, Liêu Bách Hà thả lỏng cánh tay, chợt cười chế giễu chính mình.
Đáng thương cho cô, yêu đúng người nhưng sai thời điểm!
Trả lại điện thoại cho bà Du Vân, Liêu Bách Hà tắt đèn để căn phòng chìm trong bóng tối. Cô bước đến sofa ngồi xuống, co hai chân lên ôm lấy, tựa chiếc cằm vào đầu gối, nhìn ra bên ngoài bầu trời với từng tia sấm sét chớp nhoáng.
10 phút trôi qua, 20 phút trôi qua, 30 phút trôi qua, cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bật mở. Cô nghe thấy, ánh mắt dừng lại trong bóng đêm kín mít, rồi sau đó vội vã quay đầu nhìn sang.
Ầm...
Tiếng sấm rền vang rúng động, tia sét chớp sáng giúp Liêu Bách Hà nhìn rõ người đàn ông vừa bước vào, nhưng rồi bóng tối lại một lần nữa bao phủ lấy căn phòng.
Ánh sáng rực rỡ bừng lên, hiện rõ người con gái đang ngồi cúm rúm. Trái tim của Nam Cung Nhật Đăng nhói lên, nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng nghiêm khắc, khiến lòng đối phương trở nên run rẩy.
“ Muốn nói gì thì nói nhanh đi. ”
Ném chiếc áo vest dáng dài xuống giường, Nam Cung Nhật Đăng vừa nói vừa nới lỏng caravat cho thoải mái, dáng vẻ của anh rất mệt mỏi, không còn năng lượng như thường ngày.
Bách Hà để hai chân chạm dưới nền, chậm chạp bước tới gần anh. Bàn tay e dè, ngập ngừng muốn đưa lên định giúp anh cởi áo, nhưng lúc cả hai gần kề thì cô lại e ngại.
“ Anh...anh ăn gì chưa? ”
“...”
Sự im lặng của anh làm lòng của cô nặng trĩu, hít lấy một hơi lấy can đảm, vào thẳng vấn đề:
“ Anh có thể cho em mượn 500 ngàn USD không? ”
Nam Cung Nhật Đăng nhếch môi đểu cán, thả lỏng cơ thể ngồi xuống mép giường, ánh mắt cười cợt nhìn cô lên tiếng:
“ Em làm gì để trả? ”
Đến lượt Bách Hà im lặng, cúi mặt kiềm ném nước mắt.
Đột nhiên, Nam Cung Nhật Đăng túm lấy cánh tay của cô kéo đến, để cô ngồi gọn trên đùi, giọng điệu vô cùng lưu manh:
“ Được, tôi cũng không thích miễn phí. ”
Hốc mắt của Bách Hà đỏ au. Cô là gì của anh chứ? Hai chữ “ miễn phí ” như một nhát dao xiêng vào tim, làm cô muốn ngưng thở.
Bàn tay của Nam Cung Nhật Đăng bắt đầu hư hỏng, một tay kéo lệch dây áo ngủ, một tay nắn bóp bờ mông to tròn nóng bỏng, xuýt xoa vui vẻ.
“ Nhật Đăng, tổn thương em, anh vui lắm sao? ”
“ Đúng, tôi phải cho em nếm lấy mùi vị tôi từng trải qua. Nếu ngay từ đầu em thành thật, có lẽ tôi sẽ bỏ qua. Em cũng biết hai điều tôi ghét nhất chính là phản bội và lừa dối, nhưng tại sao em vẫn chọn làm cả hai điều? ”
“... ”
Nam Cung Nhật Đăng tức giận, bế ngang Liêu Bách Hà đứng lên ném thẳng xuống giường, sau đó là thân thể cường tráng của anh đè lên, khóa trụ cô dưới thân, ngông nghênh cất lời:
“ Em làm thì em chịu, đừng trách tôi tuyệt tình! ”
...----------------...