Một mình lang thang trong đêm tối khuya khoắt ở thành phố phồn hoa, Liêu Bách Hà gói gọn những nỗi buồn vào trong lòng để từ từ gặm nhắm. Ngồi xuống chiếc ghế ven đường, nhìn những cảnh vật xung quanh cô không thể ngưng nhớ về người cô yêu.
“ Bách Hà... ”
Một giọng nói nam tính vang lên, Bách Hà cau mày nhìn về hướng phát ra âm thanh ấy, cô sững người mấy giây nhưng rồi cũng rất nhẹ nhàng lên tiếng:
“ Là vô tình hay cố ý? ”
“ Em vẫn còn giận anh sao? ”
Người nam nhân này chẳng ai xa lạ chính là Từ Thiên Lâm. Vừa hay tin cô trở về nhà, anh ta lập tức mua vé máy bay, chỉ mong được gặp cô.
Nhìn cô an toàn thế này, lòng cũng nhẹ nhõm đi mấy phần.
“ Không! ”
Liêu Bách Hà lắc đầu, giọng nói nhẹ tênh phát ra, trên môi người con gái còn xuất hiện nụ cười nhạt nhẽo.
Từ Thiên Lâm bước lại, ngồi xuống bên cạnh, nhìn Bách Hà lần nữa đặt câu hỏi:
“ Chúng ta bắt đầu lại được không Bách Hà? ”
Hối hận lớn nhất trong cuộc đời của Từ Thiên Lâm anh chính là tự mình dâng Bách Hà cho Nam Cung Nhật Đăng.
Tại sao không nhận ra cô rất quan trọng với mình, nhưng lúc đó tập đoàn Nam Cung Thị lấn chiếm hết lý trí. Vừa muốn có tất cả những thứ của Nam Cung Nhật Đăng đang có, và vừa muốn có cô, một cái kết viên mãn.
Anh cứ nghĩ, sau khi hoàn thành xong tất cả, tình cảm của cô vẫn sẽ dành toàn bộ cho anh, nhưng nào ngờ...
Tham lam những thứ vốn dĩ chưa bao giờ là của mình, hậu quả đánh mất người con gái anh yêu, hiện tại còn chẳng dám về thành phố B xem tình hình thế nào, chỉ biết tin tức thông qua điện thoại.
“ Chúng ta chưa từng bắt đầu và kết thúc, thì làm sao có ba chữ ‘ bắt đầu lại ’. ”
Liêu Bách Hà lặng thầm cười nhạt, nhìn sang Từ Thiên Lâm hỏi vấn đề khác:
“ Tình hình của phu nhân thế nào rồi? ”
“ Đỗ Thị sụp đổ chỉ trong một ngày dượng của anh bị cảnh sát bắt giữ, dì thì đã về quê với ông bà ngoại nhưng sức khỏe kém lắm. Cẩn Y thì đang trong tay của Kim Thịnh Hàm, chẳng biết sống chết thế nào. ”
Sắc mặt của Liêu Bách Hà lập tức thay đổi, khó hiểu hỏi lại:
“ Cẩn Y đang ở trong tay của Kim thiếu gia? ”
Nhận được câu hỏi ấy, Từ Thiên Lâm tường thuật kể lại những gì mình biết. Nghe xong, cảm giác đầu tiên trong lòng của Bách Hà chính là rối bời, tâm trí đảo lộn. Cô muốn quay trở về nơi đó, cứu Cẩn Y để trả nợ ân tình.
Lúc này, Liêu Bách Hà đột nhiên đứng dậy, lên tiếng:
“ Không còn sớm nữa, tôi về nhà đây, tạm biệt! ”
...----------------...
• Ba ngày sau...
• Tập đoàn Nam Cung Thị...
Nam Cung Nhật Đăng đắm mình vào trong công việc để phần nào xua tan nỗi nhớ về người con gái ấy.
Lúc này, chiếc điện thoại trên bàn làm việc reo vang, anh nhấc lên áp vào bên tai:
“ Nói. ”
[ “ Tổng giám đốc, Lam tiểu thư đang ở dưới sảnh, cô ấy muốn gặp ngài. ” ]
Nam Cung Nhật Đăng cau mày sau khi nghe thư ký Thẩm thông báo, im lặng gần cả phút, sau đó mới lên tiếng:
“ Cậu xuống dưới đưa cô ấy lên đây. ”
Dập tắt điện thoại, ánh mắt của anh có phần thay đổi.
Năm phút sau, tiếng gõ cửa đều đều vang lên, Nam Cung Nhật Đăng đứng dậy chỉnh sửa trang phục chỉnh tề, đích thân đi ra mở cửa đón tiếp.
Cánh cửa mở ra, Lam tiểu thư lập tức mỉm cười ngọt ngào, gọi tên thân mật:
“ Nhật Đăng... ”
“ Tuệ Quân, em vào đi. ”
Nam Cung Nhật Đăng lịch sự nép sang một bên cho cô ấy bước vào, sau đó nhìn trợ lý Thẩm đang đứng bên ngoài, lên tiếng:
“ Pha một tách trà hoa cúc mang lên. ”
Cả hai đi lại ngồi xuống sofa giữa phòng làm việc. Anh ngồi một mình ở ghế đơn, ánh mắt không mấy tự nhiên, nhìn cô ấy lên tiếng hỏi thăm:
“ Em về khi nào? ”
“ Anh vẫn còn nhớ em thích uống thứ gì, làm em cảm động quá. ”
Đôi mắt của Lam Tuệ Quân dần đỏ hoe, đôi môi nhỏ nhắn vẻ lên nụ cười hạnh phúc, mãn nguyện.
Nam Cung Nhật Đăng khó xử hắng giọng một cái, chuyển đôi tư thế đang ngồi.
Đúng, Lam Tuệ Quân từng là người con gái rất quan trọng với anh. Người cho anh biết cảm giác nhớ nhung, người từng làm cho trái tim của anh xao xuyến, loạn nhịp, bồi hồi.
Năm đó cô ấy chỉ mới 18 tuổi, còn anh 24 tuổi, quen nhau được ba tháng ngắn ngủi thì cả hai quyết định chia tay. Ba của Lam Tuệ Quân là giáo sư, mẹ là giảng viên đại học nên họ đặc biệt không thích xuất thân và công việc của anh nên đã kịch liệt ngăn cấm. Anh cũng có đến nhà mong được họ chấp nhận, nhưng ông bà vẫn một mực không thay đổi, sau đó họ đưa cô ấy đi du học và thế là cả hai chấm dứt.
Không phải anh thiếu bản lĩnh đấu tranh cho tình yêu, nhưng anh sợ cô ấy sẽ khó xử khi đứng giữa anh và ba mẹ. Sợ việc học, tương lai của cô ấy vì anh mà dang dở. Thế nên, anh chấp nhận buông bỏ mối tình đầu ngắn ngủi không có quá nhiều kỷ niệm đẹp đẽ. Vậy đó, nhưng anh lại mất thời gian khá lâu để quên, để tiếp nhận một cô gái khác tồn tại trong tim.
“ Sắp tới em dự định như thế nào? ”
“ Ba mẹ em đã hứa, sau khi tốt nghiệp, em muốn yêu ai hay kết hôn với ai, ba mẹ đều đồng ý. Thế nên, khi em về đây, em lập tức đến tìm anh, mấy năm qua tình cảm của em dành cho anh luôn là như vậy! ”
Đúng vậy, năm đó ông bà Lam đã nói, ngăn cấm vì sợ ảnh hưởng đến việc học. Nhưng, trong thâm tâm họ nói vậy chỉ để dùng thời gian cho cô ấy quên anh, yêu một người khác. Cô ấy quá non nớt, hiền lành, trong khi anh là một ông trùm. Làm ba làm mẹ, đặc biệt cả hai chỉ có một cô con gái sao có thể đành lòng gả cho Nam Cung Nhật Đăng.
“ Tuệ Quân...”
“ Anh không còn yêu em sao? ”
Đáp lại câu hỏi đó là cái gật đầu vô tình của Nam Cung Nhật Đăng. Lam Tuệ Quân nhẹ nhàng rơi lệ vì sự hụt hẫng, cố gắng kiềm nén không òa khóc như trẻ con, ngược lại mỉm cười lên tiếng:
“ Không sao, chúng ta yêu lại cũng được mà. ”
Nam Cung Nhật Đăng thở nhẹ, dứt khoát đứng dậy, đút hai tay vào túi quần xoay mặt nhìn ra bên ngoài ngắm cảnh, giọng điệu từ tốn thốt lên:
“ Em vừa chia tay bạn gái, anh xin lỗi! ”
Bất ngờ xen lẫn thất vọng, Lam Tuệ Quân khẩn trương hỏi lại:
“ Bạn gái? ”
“ Phải, sau khi quên được em, anh đã yêu người con gái khác. Tuệ Quân, anh chưa sẵn sàng để bước vào mối quan hệ yêu đương, anh cần thời gian để quên người đó. ”
Lam Tuệ Quân đứng dậy, bước đến gần với Nam Cung Nhật Đăng, kéo lấy cánh tay của anh như muốn anh chú ý đến mình, nhìn thẳng vào mắt hỏi tiếp:
“ Anh mất bao lâu để quên em? ”
Nam Cung Nhật Đăng chững người, nhưng rồi thành thật trả lời:
“ Hơn một năm. ”
“ Được! Mấy năm qua cũng chờ rồi, chờ thêm cũng không sao. ”
Lam Tuệ Quân nhếch mày, mỉm cười đắc ý quyết tâm không từ bỏ. Mấy năm qua vì anh mà cố gắng, đâu thể dễ dàng buông bỏ, huống chi anh bảo chia tay chứ đâu phải bảo là đang có bạn gái.
Nói chuyện thêm ba mươi phút nữa, thư ký Thẩm thông báo là Nam Cung Nhật Đăng có cuộc họp nên Lam Tuệ Quân lịch sự xin phép ra về.
Thang máy dành riêng cho tổng tài mở ra, cả hai cùng nhau bước đi, Lam Tuệ Quân sợ anh sẽ quên nên chủ động ôm lấy cánh tay của anh, thân mật nhắc nhở:
“ Anh hứa tối nay đến đón em đi ăn tối rồi đó, không được thất hứa đâu nhé. ”
“ Ừm. ”
Lam Tuệ Quân mỉm cười thêm lần nữa, nhưng rồi, bỗng dưng đôi chân săn chắc của Nam Cung Nhật Đăng dừng lại, sắc mặt tối sầm đi.
Nhìn theo hướng tầm nhìn của anh, Lam Tuệ Quân đột nhiên chau mày. Phía trước của cả hai xuất hiện một cô gái, cô ấy còn đang mếu máo, rưng rưng nước mắt nhìn anh say đắm, âm thanh vô cùng xót xa vang lên:
“ Nhật Đăng! ”
...----------------...