Á Tư có vẻ như xấu hổ mà đứng dậy, đưa tay kéo người nào đó nằm trên giường lên.
Hắc Viêm Triệt đi đến bên cạnh bọn họ, con ngươi màu tím nhạt bắt đầu chuyển đậm “Gọi người gọi đến trên giường sao?”
Á Tư cúi đầu, không nói gì.
Viên Cổn Cổn quay đầu, không nhìn anh, cô còn đang tức giận anh đấy. . . . . .
“Em liền khó nhịn cô đơn như vậy sao? Không gặp được tên người nhà kia, liền muốn tới quyến rũ đàn ông bên cạnh?” Hắc Viêm Triệt dùng sức kẹp chặt cằm của cô, ép cô nhìn anh.
“Quyến. . . . . . Quyến rũ?” Viên Cổn Cổn trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, trong đầu là một mảnh hỗn độn.
“Chẳng thế thì thế nào? Các người ở trên giường chơi cờ bay sao?” Hắc Viêm Triệt nhìn cờ bay bày ở trên giường một chút.
“Chúng tôi đúng là chơi cờ bay a. . . . . .” Viên Cổn Cổn nghiêm túc nói.
“Chơi đến bị người ta đè dưới người?” Ngón tay Hắc Viêm Triệt ra sức, lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị đau của cô.
“Đau quá, buông. . . . . .” Viên Cổn Cổn mở to đôi mắt ngập nước, bộ dáng như muốn khóc.
“Vú Bạch!” Hắc Viêm Triệt buông cô ra, hét lớn tiếng.
Chỉ chốc lát sau, Bạch quản gia xuất hiện ở trước mặt anh, cung kính hành lễ “Thiếu gia.”
“Nhốt cô ta vào phòng tối.” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nói.
“Thiếu gia. . . . . .”
“Chủ nhân. . . . . .”
“Ngậm miệng, khi nào thì đến phiên các người nghi ngờ quyết định của tôi?” Đôi mắt tím của Hắc Viêm Triệt đảo qua, Á Tư và vú Bạch lập tức im lặng, cũng không nói thêm gì.
“Anh nói cô ấy là tôi sao?” Viên Cổn Cổn xoa xoa cái cằm đỏ ửng của mình, khó hiểu hỏi.
“Em nói đi?” Hắc Viêm Triệt trào phúng giật giật khóe miệng.
“Hình như là vậy.” Viên Cổn Cổn nhìn nhìn bốn phía, gật gật đầu.
“Dẫn đi.” Hắc Viêm Triệt nhìn Bạch quản gia, lạnh giọng nói.
“Chờ một chút. . . . . . Vì sao phải nhốt tôi?” Viên Cổn Cổn kéo lấy góc áo của anh, cố ý hỏi.
“Em muốn gây rối là chuyện của em nhưng quyến rũ thuộc hạ của tôi thì không được.” Hắc Viêm Triệt bỏ tay cô ra, nét mặt chán ghét.
“Anh. . . . . . thật khó hiểu. . . . . .” Viên Cổn Cổn nhìn vẻ mặt của anh, cảm giác mình bị sỉ nhục.
“Dẫn đi.”
Ra lệnh một tiếng, Bạch quản gia đưa tay kéo quần áo của Viên Cổn Cổn.
“Tự tôi đi.” Viên Cổn Cổn tức giận né tránh, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cửa.
Một lúc sau. . . . . . Lại đi trở về, giữ chặt tay Bạch quản gia, ủy khuất rớt nước mắt “Con không biết đường. . . . . .”
“Cút!” Hắc Viêm Triệt rống dữ dội.
Bạch quản gia lập tức kéo Viên Cổn Cổn ủy khuất đi ra ngoài. . . . . . Cổn Cổn a Cổn Cổn. . . . . Thật sự hết chỗ nói với con rồi.
Đợi bóng dáng bọn họ biến mất, Hắc Viêm Triệt nhìn về phía Á Tư im lặng không hé răng, hừ lạnh một tiếng đạp cửa mà đi.
“Như vậy tốt sao?” Nhã Tư nhàn nhạt nhìn Á Tư một chút, khóe miệng thoáng hiện tươi cười.
“Không tốt sao?” Á Tư dùng vẻ mặt thảnh thơi nhìn lại anh ta.
“Nhưng đó là phòng tối, em ấy chịu được sao?” Nhã Tư nhíu mày, có chút lo lắng.
“Anh còn có thể quan tâm sống chết của người khác?” Vẻ mặt Á Tư kinh ngạc như bị sét đánh, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Nhã Tư nhàn nhạt nhìn lại, không nói gì.
“Chậc chậc, tiểu Cổn Cổn đúng là có bản lĩnh, chẳng những có thể bắt chặt trái tim của chủ nhân biến thái, còn có thể làm cho Nhã Tư chán ghét phụ nữ cũng lo lắng cho em ấy, yêu nghiệt a yêu nghiệt.” Á Tư cảm thán lắc đầu.
Nhã Tư nhìn nhìn anh ta, sau cùng lựa chọn coi thường anh ta.
“Yên tâm đi, tôi đánh cuộc 10 vạn với anh, trước ngày mai thiếu gia nhất định tự mình đón em ấy ra.” Á Tư vỗ vỗ bờ vai của anh ta, cười gian nói.
“100 vạn, trước 11 giờ tối nay.” Nhã Tư không thay đổi nét mặt nhìn anh ta.
Á Tư ngẩn người, lập tức cười lên tiếng “Được a, bạn thân, anh còn chưa ngốc a.”
Nhã Tư khinh bỉ nhìn anh ta một chút, lập tức đi ra ngoài, không hề để ý tới tên ‘bại hoại’ lịch sự nào đó!
Á Tư cười hì thu dọn cờ bay trên giường, tiểu Cổn Cổn, ngàn vạn lần em đừng trách anh Á, em xem, vì bồi thường cho em, anh còn giúp em thu dọn cờ bay đấy. . . . . . Đây là tình cảm sâu đậm vĩ đại biết bao nhiêu a. . . . . .
Quyển 2 – Chương 22: Tiêm!
Trong phòng tối
Viên Cổn Cổn ôm thân thể của mình, cuộn mình ở góc tường, nơi này rất lạnh rất tối, cũng có chút giống với lòng người, là lạnh , là tối, nhất định là ngày sinh tháng đẻ của cô và anh không hợp nhau, anh vừa nhìn thấy cô liền muốn bốc lửa, hơn nửa mỗi lần đều rất khó hiểu, giống như nàng giẫm trúng cái đuôi của anh vậy, đụng nhẹ liền giận. . . . . . Không đúng. . . . . . Không đụng chạm cũng giận. . . . . . Sau này. . . . . . Tuyệt đối tuyệt đối phải cách anh thật xa, có thể không nói chuyện tuyệt đối không nói lời nào, đánh chết cũng không mở miệng. . . . . . Cái này gọi là cái gì? Càng nói càng sai, không nói không sai! Hu hu. . . . . . Rất lạnh. . . . . . Rất lạnh. . . . . . Ôm chặt túi ấm mà Bạch quản gia lén đưa cho cô, lẳng lặng dựa vào góc tường, âm thầm rớt nước mắt, anh Duệ. . . . . . Cứu em. . . . . .
10 giờ 20 phút tối, Hắc Viêm Triệt lẳng lặng ngồi ở trên giường lớn, không có mở đèn, trong bóng đêm nhìn không ra vẻ mặt của anh. . . . . .
Tiếng đập cửa vang lên, một giọng nữ dễ nghe từ ngoài cửa truyền vào “Thiếu gia?”
“Vào đi.”
Bạch Nhã Tĩnh đẩy cửa đi vào, bóng tối làm cho cô bước đi khó khăn. . . . . . Chỉ có thể đứng ở tại chỗ.
“Chuyện gì?” Câu nói lạnh băng từ miệng Hắc Viêm Triệt thốt ra.
“Thiếu gia, có thể thả Cổn Cổn ra hay không, đã vào lâu như vậy rồi, thân thể Cổn Cổn chịu không nổi , dù sao em ấy vẫn là đứa bé a.” Bạch Nhã Tĩnh nhẹ nhàng nói, giọng nói mềm mại làm cho người ta cực kỳ thoải mái.
“Cô đã thấy qua đứa bé nào ‘khổng lồ’ như vậy sao?” Hắc Viêm Triệt kéo căng khóe miệng châm chọc.
Bạch Nhã Tĩnh ngẩn người, tiếp tục nói “Thiếu gia, Cổn Cổn cũng chưa từng được huấn luyện nữ giúp việc , trước khi đến đây em ấy là thiên kim tiểu thư chân chính, người trong nhà yêu thương cưng chiều là tất nhiên không phải nói, cho dù tư tưởng của em ấy không trưởng thành cũng là chuyện thường, không phải sao?”
“Đó là chuyện của cô ta, không liên quan đến tôi.”
“Thiếu gia, lần này Cổn Cổn làm sai cái gì chứ? Nếu là ngài cho phép em ấy nghỉ ngơi, như thế thời gian tiêng tư em ấy làm cái gì đều là tự do của em ấy, không phải sao?”
“Ra ngoài, nể tình cô là con gái vú Bạch, tôi không dùng chữ cút.” Hắc Viêm Triệt gằn từng tiếng nói, giọng điệu lạnh lùng làm cho người ta không rét mà run.
Bạch Nhã Tĩnh thở dài, nhỏ giọng nói “Cổn Cổn phát sốt rồi.” Nói xong nhẹ nhàng đóng cửa, đi ra ngoài.
Hắc Viêm Triệt lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng lên người anh một tầng ánh sáng huyền ảo, làm cho anh nhìn như mông lung mà duy nhất. . . . . . Phát sốt rồi sao? Thật đúng là yếu ớt a. . . . . .
10 giờ 45 phút tối, phòng ngủ chủ nhân nhà họ Hắc truyền đến một tiếng động to lớn, đêm đó, cánh cửa màu tím lộng lẫy cao hơn hai thước trong truyền thuyết này xuất hiện hai dấu vết khe hở rất sâu. . . . . . Đương nhiên, đây đều là sau này hãy nói.
Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của quả cầu thịt tựa vào góc tường, đi qua vỗ vỗ mặt cô “Viên Cổn Cổn.”
Không phản ứng. . . . . .
“Viên Cổn Cổn.” Lại vỗ vỗ. . . . . .
Vẫn không phản ứng. . . . . .
Hắc Viêm Triệt nhíu mày, bế cô lên đi ra phòng tối.
Viên Cổn Cổn nằm ở trên giường lớn, nặng nề ngủ.
“Cô ấy làm sao vậy?” Hắc Viêm Triệt ngồi ở một bên nhìn bác sĩ, phát ra khí lạnh.
“Phát, phát sốt rồi. . . . . . Tôi, tôi đã tiêm thuốc hạ sốt cho cố ấy, nên, nên không có việc gì rồi. . . . . .” Bác sĩ nhìn của khuôn mặt tuấn tú của anh, lắp bắp nói.
“Ra ngoài.” Hắc Viêm Triệt cũng không nhìn ông ta cái nào, lạnh lùng ra lệnh .
“Vâng” Bác sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Hắc Viêm Triệt lẳng lặng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, trong lòng hiện lên một cảm giác không biết tên, hình như là. . . . . . Hối hận? Lắc lắc đầu, muốn đứng dậy trở về phòng, nhưng thân thể cũng không nghe lời, cố ý muốn ngồi ở cạnh cô, ngay cả ánh mắt cũng không nghe lời, cố ý muốn nhìn cô. . . . . . Thật sự là đủ rời. . . . . . Từ khi cô đến đây, anh liền không bình thường. . . . . . Khó chịu vén vén tóc, cuối cùng vẫn lẳng lặng nhìn cô. . . . . . Mãi đến lúc buồn ngủ, dần dần tựa vào bên cạnh cô, ngủ thiếp đi.
Buổi sáng, Viên Cổn Cổn mơ mơ màng màng tỉnh lại, duỗi thắt lưng, thoải mái hừ hừ hai tiếng, sau đó rời giường, đi vào phòng tắm, mở cửa, nhìn nhìn cảnh tượng trước mắt, trừng mắt nhìn, tiếp tục nhìn, dụi dụi mắt, nhỏ giọng hỏi”Anh là thiếu gia sao?”
“Em nói đi?” Hắc Viêm Triệt nằm ở trong bồn tắm trào phúng giật giật khóe miệng.
“A…. . . . . .” Viên Cổn Cổn gật gật đầu, một lúc sau. “A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”
Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, từ trong bồn tắm lớn đứng lên, tao nhã cầm lấy khăn tắm màu đen bên cạnh bồn tùy ý lau chùi thân thể, phủ thêm áo ngủ, từ ‘không có quần áo’ đến ‘có quần áo’, trong quá trình này không có chút xấu hổ nào, ‘thẳng thắn vô tư’ bày ra dáng người khêu gợi của anh. . . . . .
Viên Cổn Cổn trừng to mắt nhìn anh, bộ dáng vẫn là vẻ mặt không dám tin.
Hắc Viêm Triệt đi qua, đưa tay sờ sờ cái trán của cô. . . . . . Vẫn còn nóng . . . . . .
Khuôn mặt Viên Cổn Cổn ửng hồng, ưỡn ẹo né tránh, vẻ mặt anh là biến thái nhìn Hắc Viêm Triệt.
“Rửa mặt một chút, sau đó ra đây.” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt dặn dò, sau đó lập tức đi ra phòng tắm, để lại quả cầu thịt đứng đó như bị sét đánh.
Một lúc sau, Viên Cổn Cổn vẫn trốn ở phòng tắm, không chịu ra ngoài, kết quả bị Hắc Viêm Triệt dùng móng vuốt tóm ra ngoài, nhét vào trên giường.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn trong phòng xuất hiện thêm hai người đàn ông mặc áo khoác trắng dài, đề phòng núp ở đầu giường. . . . . .
“Qua đây.” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nhìn cô, lạnh lùng ra lệnh .
Viên Cổn Cổn nhìn kim tiêm trên tay người đàn ông áo trắng, liều mạng lắc đầu.
Hắc Viêm Triệt không nói nhiều với cô, trực tiếp tiến lên bắt cô đè lên trên giường.
Viên Cổn Cổn vùng vẫy tay chân loạn xạ “Tôi không muốn, tôi không muốn tiêm.”
“Còn lộn xộn nửa tôi sẽ bảo anh ta cắm đầy ống kim trên người em, tin hay không?” Hắc Viêm Triệt đè tay chân của cô lại, lạnh giọng nói.
Viên Cổn Cổn cứng đờ, không dám lộn xộn, nhưng khóc đến rất lớn tiếng.
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn người đàn ông áo trắng, ý bảo anh ta ra tay.
Người đàn ông dùng dây cao su bó chặt tay cô “Em gái nhỏ, nắm tay.”
Viên Cổn Cổn khóc lắc lắc đầu, rất giống bị người ta cưỡng dâm. . . . . .
“Làm theo.” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nói.
Viên Cổn Cổn hất mặt không nhìn anh, nhưng vẫn nghe lời nắm quả đấm lại.
Người đàn ông vỗ vỗ mu bàn tay cô, lấy bông gòn tẩm cồn lau lau mu bàn tay cô.
Đang lúc cồn lạnh chạm vào mu bàn tay trắng nõn của Viên Cổn Cỏn, tay trái của cô gắt gao túm chặt quần áo của Hắc Viêm Triệt, cả người đều cứng ngắc rồi. Nước mắt lại càng dính ướt gối đầu.
Dù sao cũng là bác sĩ có kinh nghiệm, ra tay vừa nhanh vừa chính xác, ngay lúc kim nhỏ cắm vào mạch máu của cô, chỉ nghe thấy cô phát ra tiếng nức nở giống như động vật nhỏ, làm cho người ta không đành lòng, cởi bỏ dây cao su trên tay cô, dùng băng dán cố định kim tiêm “Được rồi, không có việc gì rồi.”
Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp nhìn anh ta một chút, không nói gì.
Đúng là cô bé đáng yêu a, bác sĩ cười khẽ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt , theo bản năng muốn đưa tay ra lau. . . . . . Lại bị đôi mắt tím làm cho sợ tới mức thu tay về “Như thế, tôi đi trước.”
Hắc Viêm Triệt ừ một tiếng đại biểu cho trả lời.
Bác sĩ thu dọn dụng cụ của mình xong, đi ra ngoài. . . . . .