Đúng 9 giờ sáng, trước cổng tập đoàn Viên thị.
Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn chiếc xe ở trước mặt anh, lại nhìn nhìn Na Tịch Thịnh Duệ bên cạnh trao đổi tin tức qua ánh mắt, là một chiếc Rolls-Royce màu bạc, người mua được chiếc xe này tuyệt đối không phải bọn cướp, vậy bây giờ có thể hoàn toàn gạt bỏ mục đích của đối phương là tiền.
“Viên tiên sinh, hình như tiên sinh nhà chúng tôi chỉ mời một mình ngài.” Một người đàn ông tuấn tú lễ phép nói.
“Tiên sinh nhà cậu cũng không viết rõ chỉ cho một mình tôi đi gặp.” Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt nhìn anh ta, giọng điệu vẫn không hề nhấp nhô.
Người đàn ông nghĩ nghĩ, mở cửa xe, làm một cái động tác tay lễ phép : “Viên tiên sinh, mời.”
Viên Tịnh Lưu và Na Tịch Thịnh Duệ một trước một sau ngồi lên.
Người đàn ông tuấn tú đóng cửa xe giúp bọn họ, ngồi vào chỗ tay lái, rất nhanh, xe liền cách xa tòa nhà lớn Viên thị.
Sau đó không lâu thì xe dừng lại ở một mảnh đất trống trải, xung quanh đất bằng đậu đầy các máy bay đủ kiểu, người đàn ông tuấn tú mở cửa xe ra vô cùng cung kình mời họ xuống xe, đưa họ ngồi lên một chiếc máy bay nhỏ, chỉ chốc lát sau máy bay liền chạm đất.
Viên Tịnh Lưu và Na Tịch Thịnh Duệ xuống máy bay, nhìn hoàn cảnh xung quanh. . . . . . Một dòng suối nước nóng tự nhiên, bốn phía đều là cây cối và hoa cỏ, thậm chí còn có nhiều động vật nhỏ vây quanh, trên cây lại còn có con trăn lớn quấn quanh. . . . . . Chỗ này là. . . . . . Bên trong rừng rậm sao? Lại có người xây biệt thự ở đây?
Người đàn ông tuấn tú dẫn bọn họ đến cửa biệt thự, ấn chuông cửa, rất nhanh cửa liền mở ra, xuất hiện trước mắt bọn họ là một người phụ nữ có mái tóc trắng bạc.
Khấu Lê Lạc nhìn nhìn bọn họ, kéo ra nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: “Mời vào trong.”
Viên Tịnh Lưu và Na Tịch Thịnh Duệ liếc nhìn nhau một cái, đi vào.
“Cám ơn cậu, Nhã Tư, cậu có thể trở về.” Khấu Lê Lạc khẽ cười, nói với người đàn ông tuấn tú.
“Dạ, phu nhân.” Người đàn ông tuấn tú hơi khom lưng xoay người rời đi.
Khấu Lê Lạc đóng cửa lại, đi ở phía trước.
Viên Tịnh Lưu và Na Tịch Thịnh Duệ đi theo bước chân cô, đánh giá bày trí xung quanh một chút. . . . . . Thiết kế bày trí ở đây đều rất giống thiết kế cung đình Anh quốc, cổ xưa nhưng vẫn lộ ra nét thần bí.
Khi bọn họ đi đến phòng khách lớn, thấy bóng dáng quen thuộc. . . . . . là Cổn Cổn. . . . . .
Viên Cổn Cổn cũng thấy bọn họ, nhảy xuống sô pha, mở bước chân nh nhỏ mập mạp của mình chạy tới ôm đùi của Viên Tịnh Lưu, vui vẻ thét lên: “Cha.”
Viên Tịnh Lưu ngẩn người, ngồi xổm xuống nhìn cô bé, sau khi xác định cô bé không có việc gì mới bế cô bé ôm vào trong lòng, Cổn Cổn, con gái của anh. . . . . . Hoàn hảo không xảy ra chuyện gì. . . . . . Hoàn hảo không xảy ra chuyện gì. . . . . .
“Sao bây giờ cha mới đến, con rất nhớ cha và mẹ a….” Viên Cổn Cổn ôm cổ anh meo meo kêu.
“Còn anh? Cổn Cổn không nhớ anh sao?” Na Tịch Thịnh Duệ cũng ngồi xổm xuống, cười nhẹ nhìn quả cầu thịt nhỏ trước mắt.
“Anh Duệ, ôm ôm.” Viên Cổn Cổn vui vẻ vươn cánh tay mập mạp về phía cậu, cười đến ngọt ngào.
Viên Tịnh Lưu buông cô bé ra, Na Tịch Thịnh Duệ thuận tay ôm cô bé vào trong ngực, bế lên.
Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn bọn họ, đứng lên, ánh mắt chống lại người đàn ông trên sô pha. . . . . . Anh. . . . . . Tuyệt đối không đơn giản.
Hắc Viêm Tước cũng đánh giá Viên Tịnh Lưu trước mắt, anh có một đôi con ngươi sắc bén không giận mà uy, toàn thân đều tản ra hơi lạnh nhàn nhạt, xem ra, cha của quả cầu thịt nhỏ kia là một núi băng a. . . . .
“Viên tiên sinh, có một số việc muốn bàn bạc với anh một chút, bên này, mời.” Hắc Viêm Tước cười khẽ nói, đứng dậy đi vào phòng khách.
“Thịnh Duệ, con và Cổn Cổn ở đây chờ cha.” Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt ném một câu nói, đi theo phía sau Hắc Viêm Tước.
Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nhìn bóng lưng bọn họ, không nói chuyện.
“Anh Duệ, ngồi ở đó.” Viên Cổn Cổn chỉ chỉ ghế sô pha cách đó không xa, cười đến vô cùng ngọt ngào.
Na Tịch Thịnh Duệ hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, ôm cô bé ngồi xuống trên sô pha.
“Anh Duệ, kẹo, kẹo.” Viên Cổn Cổn vươn thân thể nhỏ ra muốn lấy kẹo trên bàn, thân thể nhỏ cố chấp muốn chạm vào cái khay trên bàn.
Na Tịch Thịnh Duệ cười nhẹ lấy kẹo, lột một viên bỏ vào trong miệng cô bé, nhìn bộ dáng cô bé ngậm kẹo, đôi má phình ra, giống như một con chuột đồng nhỏ, rất đáng yêu.
Viên Cổn Cổn cầm lấy kẹo trong tay cậu, mở giấy gói kẹo ra, đưa kẹo trong suốt đến bên miệng cậu, cười đến vui vẻ nói: “Anh Duệ, ăn.”
Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nhìn kẹo trước mắt, đấu tranh trong lòng nửa ngày, cuối cùng vẫn há mồm ăn vào, vừa vào miệng vị ngọt liền tan ra làm cậu hơi cau mày, nhìn về khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Viên Cổn Cổn, dịu dàng sờ sờ tóc đen mềm mại trơn bóng: “Cổn Cổn, mấy ngày nay có vui không?”
“Vui a, dì Lê cho em ăn rất nhiều đồ ăn ngon, còn giúp em cột tóc rất đẹp, anh xem, có xinh đẹp hay không.” Viên Cổn Cổn vừa nói vừa dùng ngón tay nhỏ mập mạp non mềm chỉ chỉ con bướm trên đầu.
“Xinh đẹp, giống như một công chúa nhỏ.” Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ. khích lệ nói.
“Còn có quần áo, đều là dì Lê mặc giúp em….” Viên Cổn Cổn đắc ý kéo kéo làn váy của mình, giống như con công kiêu ngạo khoe ra lông chim của mình có bao nhiêu xinh đẹp.
“Thật sự rất xinh đẹp, vậy Cổn Cổn có nhớ nhà hay không?” Na Tịch Thịnh Duệ nhẹ giọng hỏi.
“Có a, em nhớ anh, nhớ mẹ, còn nhớ cha nửa.” Viên Cổn Cổn thành thực gật gật đầu.
“Thật ngoan, cho anh Duệ hôn một cái.” Na Tịch Thịnh Duệ cười áp sát vào mặt cô bé, hung hăng hôn một cái.
Viên Cổn Cổn chu miệng lên phát ra tiếng ‘ba ba ba’ , bộ dáng giống như hôn môi làm cho Na Tịch Thịnh Duệ cười đùa vui vẻ, hoàn toàn đã quên mục đích tới lần này. . . . . . Cũng đã quên lo lắng vị trí hoàn cảnh bây giờ, mỗi lần ở cùng với cô bé thì cậu đều có thể quên tất cả phiền não, tất cả chuyện không vui vẻ, cô bé kia thật sự là làm cho người ta vui vẻ.
Quyển 1 – Chương 12: Hai người khác nhau!
Phòng khách.
Hắc Viêm Tước nhìn nhìn Viên Tịnh Lưu bình tĩnh ngồi ở ghế tựa, thoáng hiện nụ cười nhạt: “Viên tiên sinh, tôi nghĩ chắc chắn anh rất tò mò vì sao con gái anh lại xuất hiện ở đây, nhất định anh cũng đã biết dãy biệt thự này là ở bên trong rừng sâu.”
Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn anh, nhàn nhạt nói”Đúng vậy.”
“Tôi không biết anh đã đắc tội với ai mà làm cho Cổn Cổn bị vứt bỏ trong rừng, cô bé xuất hiện ở đây là vì vợ của tôi cứu cô bé.” Hắc Viêm Tước uống một ngụm cà phê, nhìn nhìn Khấu Lê Lạc có chút lo lắng.
“Thì ra là như vậy, tôi rất cảm ơn hai người đã cứu mạng con gái tôi, các người có điều kiện gì cũng có thể nói ra, chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, tôi đều đồng ý.” Viên Tịnh Lưu vẫn nhàn nhạt như cũ, giọng nói không cao không thấp.
“Như thế, chúng ta đều là người thông minh không nói vòng vo, chúng tôi chỉ có một điều kiện, đó chính là để cho Cổn Cổn làm con dâu của chúng tôi, làm vợ của con trai lớn chúng tôi.” Hắc Viêm Tước cười nhẹ nhìn về phía Viên Tịnh Lưu lạnh băng, gằn từng tiếng nói.
“Cái gì?” Viên Tịnh Lưu nhếch mày rậm, có chút khó hiểu nhìn về phía Hắc Viêm Tước.
“Viên tiên sinh, chúng tôi rất thích Cổn Cổn, là rất rất thích, cho nên mới đưa ra yêu cầu quá đáng này, nhưng chúng tôi bảo đảm Cổn Cổn gả cho con trai chúng tôi sẽ không bị thiệt thòi, hai nhà chúng ta cũng có thể tính là môn đăng hộ đối, xem như là vì chúng tôi đã cứu cô bé, anh có thể đồng ý với chúng tôi không?” Khấu Lê Lạc có chút sốt ruột mở miệng nói.
Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn Hắc Viêm Tước, nhàn nhạt nói: “Việc hôn nhân của Cổn Cổn tôi không thay con bé quyết định được, hơn nửa chưa chắc là con trai hai người sẽ thích Cổn Cổn, nếu chỉ riêng hai người thích con bé thì không đủ, tôi không hi vọng lấy hạnh phúc nửa đời sau của con bé làm điều kiện báo ơn.”
Khấu Lê Lạc mất mác nhìn Hắc Viêm Tước, trong đôi mắt tím tràn đầy thất vọng.
Hắc Viêm Tước nhìn nhìn anh, lộ ra nụ cười nhạt: “Vậy anh tính báo đáp ơn cứu mạng của chúng tôi như thế nào?”
Viên Tịnh Lưu cầm lấy cà phê trên bàn uống một ngụm, nhàn nhạt nói:
“Lúc Cổn Cổn 18 tuổi tôi có thể để con bé tới nhà hai người với thân phận nữ giúp việc, để cho con bé cùng con trai hai người ở chung, thời hạn quyết định là 3 năm, nếu khi đó con trai hai người yêu con bé, thương con bé, mà con bé cũng vậy, thì tôi rất hân hạnh có thể kết thông gia với hai người, nhưng nếu con trai hai người không thích Cổn Cổn, vậy thì thật đáng tiếc, tôi không thể để cho Cổn Cổn gả cho cậu ấy, đây là tính toán của tôi hai người nghĩ lại đi.”
Khấu Lê Lạc nhếch lông mày, khó hiểu hỏi “Vì cái gì lại là thân phận nữ giúp việc?”
Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn cô, giật giật khóe miệng: “Thuận lợi cho tôi tìm cớ.”
Khấu Lê Lạc ngẩn người, nhìn về phía Hắc Viêm Tước, khẽ gật đầu.
“Vậy liền quyết định như thế, 13 năm sau tôi sẽ phái người đi đón Cổn Cổn.” Hắc Viêm Tước khẽ cười nói.
“Được, nếu sau này có khả năng thành thông gia, vậy tôi phải có quyền được biết con rể mình tên là gì chứ?” Viên Tịnh Lưu nhìn Hắc Viêm Tước, khóe miệng hiện ra ý cười hiếm thấy.
“Hắc Viêm Triệt.” Hắc Viêm Tước cười khẽ phun ra ba chữ.
Viên Tịnh Lưu sửng sốt, thiếu niên thiên tài mười hai tuổi, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Hắc Viêm? Chẳng trách lại phô trương lớn như vậy. . . . . . Một lúc sau: “Ha ha, có phải hai người và con trai không hòa hợp không?”
Khấu Lê Lạc nhìn nhìn hai người đàn ông cười khẽ, có phần không thể giải thích được ý này: “Vì sao nói như vậy a?”
“Nếu không thì sao các người có thể nhìn trúng Cổn Cổn làm vợ của cậu ấy, hai người bọn họ, chỉ riêng chỉ số thông minh thì liền kém khá xa, huống chi sau này con trai hai người nhất định sẽ là người đứng trên cao nhìn xuống thế giới, mà Cổn Cổn. . . . . . Thành tựu lớn nhất chính nuôi dưỡng động vật nhỏ ở trong nhà, hoặc là ăn tủ lạnh trong nhà đến trống rỗng.” Viên Tịnh Lưu không chút khách khí cũng rất thật lòng phân tích sự ‘khác nhau’ cuả hai người.
Khấu Lê Lạc ngẩn người, liền khẽ cười ra tiếng: “Tôi thích chính là Cổn Cổn đơn thuần, đáng yêu làm người ta yêu thương.”
Viên Tịnh Lưu uống một ngụm cà phê, không thể phủ định, tuy con gái của anh ngốc nghếch không có tiền đồ lớn gì, nhưng cô bé vẫn là thịt trong tim anh, giống như mẹ của cô bé.
“Viên tiên sinh, Cổn Cổn chắc chắn sẽ là con dâu của tôi.” Khấu Lê Lạc tràn đầy tin tưởng nói.
Viên Tịnh Lưu cười cười không nói gì, có lẽ là vậy, tuy đàn ông thông minh đều không thích phụ nữ ngốc nghếch nhưng cũng sẽ có ngoại lệ, chính mình là một ví dụ, một đời sáng suốt cuối cùng bị hủy trong tay Bàng Đô Đô, nhưng mà. . . . . . Anh vui vẻ chấp nhận.