Bàn tay của anh bấu chặt vào đùi, cảm giác từng túi sự thật đang được mở ra trước những sự việc thời gian vừa qua. Tuấn Triết vẫn chưa thể buông tha được cho Tiêu Chiến, cậu ta phải làm cho đối phương hoàn toàn chết tâm, dập tắt đi hi vọng của đối phương. Cậu ta tự rót cho mình chén rượu, cười nhếch môi nói :" Bọn họ gọi tôi là phú nhị đại nhưng nhà tôi sống trong khu biệt thự đó vẫn bị coi thường vậy. Gia đình của Di Giai nằm trong khu biệt thự đắt đỏ nhất Thượng Hải, rộng tới gần hai nghìn mét vuông, sân vườn đủ chỗ cho hai trăm chiếc xe ô tô và có cả bãi đậu trực thăng riêng. Một đại tiểu thư từ nhỏ đều ở trong lâu đài nào sẽ nguyện ý ở cùng anh trong căn chung cư đi thuê nhỏ hẹp chứ?"
" Choang..." tiếng chén rơi xuống đất vỡ tan tành giống như Tuấn Triết dùng hiện thực tát thẳng vào mặt Tiêu Chiến. Đôi bàn tay run run, cảm giác uất nghẹn dâng lên trong cổ họng khiến cho anh không thể nói được gì. Tuấn Triết đã rời đi từ lúc nào nhưng anh vẫn ngồi ở đó điên cuồng tìm kiếm thông tin trên mạng. Nhìn người phụ nữ đang đứng trên bục cao phát biểu, đôi mắt quyền lực kia Di Giai có khác chỗ nào đâu. Thật sự, cô chính là đại tiểu thư nhà họ Tống là người được nuông chiều từ nhỏ. Tuấn Triết nói không sai, có rất nhiều chàng trai xuất thân tốt hơn anh. Đối với giới thượng lưu cũ, danh tiếng và sự giàu có của anh chẳng là gì so với bọn họ.
Tuấn Triết đứng ngoài khách sạn, đạt được mục đích của mình cậu ta cười lớn, ngồi vào trong xe cười đến mức đau bụng, cậu ta nhếch miệng nói :" Tiêu Chiến, công chúa sẽ đi với hoàng tử còn con của kẻ đánh giày mãi mãi vẫn là kẻ đánh giày!"
Tiêu Chiến không biết bản thân tới bệnh viện bằng cách nào. Màn hình điện thoại vẫn hiện ra tin nhắn của Di Giai đã nhắn cho anh [ Em đi ngủ đây! Mai xuất viện rồi sẽ được thoải mái!]
Anh đỗ xe bên ngoài bệnh viện nơi có thể nhìn thấy phòng bệnh vip của cô. Theo dõi từ lúc đèn sáng tới lúc chỉ còn ánh đèn ngủ màu vàng cam rất dễ chịu. Có lẽ cô đã chìm vào giấc ngủ, vô tư không phải lo nghĩ. Nhưng Tiêu Chiến thì không vậy, anh ngồi ngoài bệnh viện tới hửng sáng. Trong đầu liên tục hiện lên những câu nói giống như lưỡi dao sắc bén của Tuấn Triết cứa thẳng vào tim anh.
" Tiêu Chiến, nếu để bố mẹ Di Giai biết được anh và cô ấy yêu nhau thì sao? Anh sẽ bị tư bản sờ tới mất hết tài nguyên hay chuyển Di Giai sang nước khác cắt đứt đoạn tình duyên này của hai người?"
" Cứ cho rằng anh thật sự không biết thân phận thật sự của Di Giai, vậy bây giờ biết rồi anh có tư cách gì ở cạnh cô ấy?"
" Tiêu Chiến, anh quá ngây thơ rồi! Giới thượng lưu đáng sợ hơn anh nghĩ rất nhiều! Không chỉ đơn giản là hai người yêu nhau mà còn xét tới vấn đề môn đăng hộ đối! Anh giúp gì được cho tập đoàn nhà Di Giai?"
" À phải rồi! Anh là đỉnh lưu mà, nếu fan biết được người mà bọn họ không tiếc tiền ra mua đồ anh đại ngôn lại bí mật có bạn gái sau lưng thì sẽ ra sao nhỉ? Có phải rất thú vị không?
Từng câu từng câu cứ như một đoạn băng ghi âm phát đi phát lại trong đầu anh. Lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm nhận được sự khinh bỉ tột cùng đến từ một phú nhị đại, lại là kẻ kém mình tám tuổi. Tiêu Chiến bật cười nhưng theo đó hai mắt cũng đỏ hoe, anh nắm chặt vô lăng dường như muốn làm bản thân tổn thương để có thể tỉnh táo lại một chút.
* * *
" Sao ạ? Chưa được xuất viện? Chẳng phải nói ngày hôm nay sao?" Di Giai ngạc nhiên hỏi lại mẹ mình. Bà nhìn sang chồng mình gật đầu chắc nịch không cho Di Giai cơ hội phản kháng :" Phải, bố con nói về trường không an toàn. Vẫn nên ở lại theo dõi thêm một hai ngày nữa!"
Dưới sự chăm sóc của bác sĩ gương mặt của Di Giai cũng không còn sưng tím nữa, chỉ còn một chút tím xanh xung quanh vùng vết thương. Di Giai muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của bố mình lại thôi. Tiếng gõ cửa phòng vang lên khiến cả nhà cô ba người đều quay lại. Tuấn Triết trên tay xách nhiều đồ, đứng ngoài cửa lễ phép chào hỏi :" Chào bác trai, bác gái!"
Mẹ cô thấy Tuấn Triết tới gật đầu thân mật nói :" Tuấn Triết tới thăm Di Giai sao?"
" Dạ, hôm Di Giai nhập viện cháu cũng tới thăm nhưng lúc đó cậu ấy đang ngủ nên cháu không muốn làm phiền ạ!" Tuấn Triết ra vẻ áy náy nói, bộ dạng thật sự biết bản thân có lỗi. Di Giai ngồi trên giường, có bố mẹ ở đây cô cũng không thể tránh mặt được đành giả ngu một chút.
Tuấn Triết được bố mẹ cô mời vào trong phòng, cậu ta nhìn thấy Di Giai ngồi trên giường, xem ra Tiêu Chiến vẫn chưa nói chuyện gì với cô. Cậu ta quan tâm hỏi :" Cậu thấy sao rồi? Còn đau không? Tớ cũng thấy rất có lỗi, không ngờ vì muốn cậu đi chơi thoải mái lại khiến cậu xảy ra chuyện!"
Trạch Dương luôn miệng nói Tuấn Triết là tên đạo đức giả, là một tên nam trà xanh chính hiệu. Hôm nay ngồi đây Di Giai đúng là cảm nhận được cái sự trà này của cậu ta. Khoé miệng cô khẽ cười trông vô cùng giả tạo khách sáo nói :" Không sao, cũng không phải lỗi của cậu!"
" Tớ không ngờ cô ấy làm ra chuyện như vậy! Nếu tớ biết cô ta có tâm địa độc ác sớm đã không rủ cô ta đi cùng rồi!"
Tuấn Triết tiếp tục nói lại khiến Di Giai cảm thấy ớn lạnh sau lưng. Cô thầm nghĩ có thể thôi cái giọng nói biểu cảm giả tạo này đi được không. Di Giai đang suy nghĩ nói gì tiếp theo thì điện thoại cô trực tiếp đổ chuông, là một số máy lạ gọi tới. Tiếng chuông giống như không kiên nhẫn liên tục thúc giục cô. Di Giai cầm điện thoại lên nghe, chủ nhân giọng nói đầu dây bên kia có lẽ là một người đàn ông, hơn nữa thái độ còn rất khó chịu.
" Xin chào, là Tống Di Giai phải không? Tôi là bố của Vĩnh Hi, con gái tôi đúng là làm cô bị thương nên tôi thay mặt con gái tôi xin lỗi cô. Cô nói một cái giá đi, tôi sẽ cho người mang tiền tới chịu trách nhiệm với cô!"
Di Giai cau mày, lần đầu tiên cô gặp một người thô lỗ lại không có giáo dục tới vậy, khó chịu nói lại :" Ông nói gì vậy?"
Mẹ cô liền muốn hỏi đó là ai, Di Giai không nói gì trực tiếp mở loa ngoài lên cho bố mẹ cùng nghe. Người đàn ông kia cực kỳ thiếu kiên nhẫn, ông ta nói chuyện rất gay gắt :" Tôi đã nói vậy rồi cô còn không hiểu nữa! Hay cô muốn nhiều tiền hơn?"
Mẫn Hoa lần đầu tiên bị người khác sỉ nhục về tiền bạc như vậy, bà vô cùng tức giận đáp trả lại :" Mau nói chuyện cho đàng hoàng. Con gái anh làm chuyện bẩn thỉu như vậy đã thấy mặt con gái anh tới thăm con gái tôi chưa? Nhà tôi đã quyết định rồi, không rút đơn kiện!"
Người đàn ông bên kia cười lớn như chưa từng nghe thấy chuyện cười nào nực cười đến vậy, ông ta nói :" Tôi đã cho mấy người điều kiện rồi, nếu chấp nhận giải hoà thì con gái mấy người sẽ nhận được một khoản tiền bồi thường khổng lồ cũng ra trường sẽ có việc làm. Nếu mấy người còn cứng đầu cứng cổ muốn kiện thì tôi cũng chơi với mấy người! Mấy người biết tôi là ai không? Chút tiền nhỏ này đối với tôi cũng chỉ là bố thí thôi!"
" Nếu anh đã nói như vậy thì xem như không còn cơ hội nào cho con gái mấy người quay đầu đâu! Để xem trường học còn chấp nhận một người đạo đức không tốt như cô ta hay không?" Mẫn Hoa dường như sắp tức giận tới mức cao huyết áp, cả một đời của bà lại bị một kẻ khác coi thường. Tống Kiến Quốc vuốt lưng như muốn xoa dịu cơn tức của vợ mình.
Người đàn ông bên kia vẫn vô cùng đáng ghét, ông ta cười lớn nói :" Vậy được, nếu đã muốn giải quyết thì giải quyết tới cùng. Hẹn mấy người bảy giờ sáng mai tại trường đại học Thanh Đại. Lúc đó đừng trách tại sao rượu mời lại không uống...!"
Nói rồi người đàn ông trực tiếp cúp máy khiến có cả nhà cô đơ người. Mẫn Hoa muốn trực tiếp đi tới đánh cho cô gái tên Vĩnh Hi một trận. Đã ra tay với con gái bà khiến suýt chút nữa là bị ảnh hưởng thị giác, vậy mà cô ta không sợ hãi lại còn lấy tiền ra đe doạ người khác, trần đời nào có người như vậy chứ.
" Em phải đi! Không thể Di Giai chịu thiệt được!" Bà tức giận đỏ mặt nói, bố cô im lặng nãy giờ lúc này mới lên tiếng nói :" Để anh đi! Em vẫn còn nhiều việc phải làm!"
" Nhưng..." bà vẫn muốn đi để trực tiếp xử lý nhà kia, Di Giai cũng ngắt lời mẹ cô nói :" Con nghĩ vẫn nên để ba đi! Bọn họ sẽ không dám ho he gì đâu!"
Giữa bố và mẹ cô ai đi đều như nhau, một người thuộc quân đội một người thuộc chính trị. Nhưng để bố đi thì sẽ có cảm giác to lớn hơn, bởi khí chất nghiêm nghị này của ông. Mẹ cô dưới sự thuyết phục hai cha con cũng đành thoả hiệp. Tuấn Triết không có ý định nói chuyện gia thế này cho Vĩnh Hi mà còn đổ thêm một chút dầu vào đám cháy này khiến cho nó bùng to hơn. Vĩnh Hi quá vô dụng lại kiêu ngạo khiến cậu ta không thể sử dụng được nữa, nhân cơ hội này làm cô ta biến mất khỏi tầm mắt cậu ta càng tốt. Kế hoạch của Tuấn Triết đang rất thuận lợi, hôm qua cậu ta đã thành công gieo một hạt giống vào trong đầu của Tiêu Chiến nên lúc này cần phải chăm sóc cho hạt giống nảy mầm lớn nhanh hơn nữa.
* * *
" Ba, chính là cô ta tát con hai cái, còn thách thức con gửi đơn kiện!" Vĩnh Hi yếu ớt đứng sau lưng bố cô ta, lúc này có bố cô ta chống lưng nên cô chẳng sợ gì cả. Hâm Đình bật cười, tại sao lại có kẻ vừa ăn cướp vừa la làng như vậy. Thẳng tay đẩy người khác xuống hồ suýt chút nửa ảnh hưởng thị giác, cô ta không hối lỗi thì thôi lại còn dám kiện ngược lại cậu.
Hâm Đình chẳng sợ chút nào, cậu rất tự tin khoanh tay nói :" Sao nào? Cô định kiện tôi chuyện gì?"
" Cô là người dám tát con gái tôi? Cô có biết tôi là ai không? Cô có tin là chỉ cần một câu nói cũng khiến cô bị đuổi học không?" Bố cô ta lớn tiếng nói, liên tục bênh Vĩnh Hi, điều này cũng tiếp thêm sự ngạo mạn của cô ta. Vĩnh Hi ghét cay ghét đắng những người xung quanh Di Giai. Cái gì mà phòng "302" tụ họp toàn mỹ nhân chứ, cũng là mấy kẻ nghèo hèn mà thôi.
" Ông là ai vậy?" Hâm Đình hỏi ngược lại.
" Cô...cô...hiệu trường, ông mau nhìn đi! Làm sao có thể để loại người này trong trường học được chứ! Mau đuổi học cô ta đi!" Bố Vĩnh Hi hét lớn khiến mọi người trong phòng đều cảm thấy đau đầu. Hiệu trưởng cũng không muốn giải quyết chuyện này, đều là sinh viên rồi còn làm lớn chuyện như vậy.
Hiệu trưởng gật đầu cố gắng giải hoà rồi đuổi mấy người này đi, ông nói :" Được rồi, Hâm Đình em xin lỗi Vĩnh Hi một tiếng là được, làm lớn chuyện thế này cũng không hay!"
Lúc này bên ngoài cả trường đang xôn xao nhìn vào chiếc xe đang từ từ di chuyển vào cổng trường. Bảo vệ chặn chiếc xe lại nhưng nhìn kỹ lại vội vàng mở cổng rồi cúi gập người mang động tác chào. Giảng viên và sinh viên đều nhìn đến chiếc xe kia mà kinh ngạc, tại sao lại có nhân vật lớn như vậy xuất hiện ở đây.
Bên trong phòng hiệu trưởng vẫn đang rất ầm ĩ như cái chợ. Trợ lý của hiệu trưởng chạy vào nói nhỏ với ông chuyện gì đó, trong tích tắc sắc mặt ông ngay lập tức thay đổi, không thể tin được hỏi lại trợ lý :" Thật sao?"
Người trợ lý kia gật đầu vô cùng chắc nịch, hiệu trưởng vội vội vàng đứng dậy bỏ quên mấy người đang đứng trong phòng. Ông chạy ra ngoài liền giật mình run rẩy, đúng như lời trợ lý nói hôm nay trường ông có nhân vật lớn. Nhìn chiếc xe cùng biển số đặc biệt mà cả nước mới có một chiếc kia ông không thể sai được. Di Giai đã lâu rồi không ngồi trong xe của bố mình, không ngờ ánh hào quang vẫn còn như ngày xưa. Cô ngồi trong xe thấy hiệu trưởng vội vàng chạy ra, định mở cửa bước xuống thì bố cô ngăn lại.
Tống Kiến Quốc bước xuống xe càng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong trường. Hiệu trường đã lâu không đón nhân vật lớn nên lúc này cũng hơi bối rối, ông vội vàng nói :" Đột nhiên bộ trưởng tới đây không biết là có chuyện gì?"
Vốn dĩ hiệu trưởng cũng không phải thấy sợ hãi như vậy, ông chỉ cảm thấy lạ lùng vì một bộ trưởng bộ quốc phòng lại tự nhiên tới đây. Không biết đã có chuyện gì nghiêm trọng gì xảy ra ở đây mà ông không biết. Tống Kiến Quốc gật đầu bắt tay chào hỏi hiệu trưởng như lẽ thường, ông bình tĩnh nói :" Hôm nay tôi tới đây để giải quyết chuyện của con gái!"
Hiệu trưởng thật sự muốn đánh vào đầu mình một cái, làm sao ông lại quên con gái của bộ trưởng bộ quốc phòng đang theo tại trường Thanh Đại, lại còn vướng vào một số chuyện. Tống Kiến Quốc không để ý tới hiệu trường, ông quay người mở cửa xe đỡ lấy tay Di Giai nói :" Cẩn thận!"
Mọi người xung quanh như muốn tát vào mặt mình để xem liệu có phải là hiện thực. Bọn họ xôn xao bàn tán với nhau, gia thế của Di Giai thật sự là gì tại sao lại đi cùng với bộ trưởng bộ quốc phòng. Hiệu trưởng nhìn Di Giai, một sinh viên năm tốt liên tiếp được nhận học bổng bằng thực lực của mình. Lúc này đây nửa khuôn mặt trái vẫn còn tím, gần mắt được băng bó cẩn thận. Ông kinh ngạc, không nghĩ vết thương lại ở vị trí nguy hiểm tới vậy, hiệu trưởng nói :" Vậy mau vào trong!"
Tống Kiến Quốc cùng con gái đi vào trong, nét mặt nghiêm nghị, gương mặt góc cạnh. Còn trẻ ông cũng từng là một mỹ nam bao nhiêu người muốn theo đuổi. Mặc dù đã gần năm mươi tuổi nhưng sự phong độ đó không bị che lấp đi chút nào, còn có thêm sự dày dạn do trải qua sương gió. Bố Vĩnh Hi và cô ta thấy bộ trưởng bộ quốc phòng đi vào cũng kinh ngạc, thì ra đây là lý do khiến hiệu trưởng chạy vội ra ngoài. Bố Vĩnh Hi thấy bộ trưởng tới, nhớ tới mình chuẩn bị có hợp đồng làm ăn với vợ của ông liền tay bắt mặt mừng chào hỏi. Nhưng khi thấy Di Giai đi phía sau bộ trưởng, Vĩnh Hi ngay lập tức mỉa mai :" Di Giai, không phải ai cũng có thể đi sau bộ trưởng đâu!"
Lời nói này ngay lập tức được Tống Kiến Quốc nghe thấy, ông rất bình tĩnh sắp xếp chỗ ngồi cho Di Giai và Hâm Đình sau đó hỏi :" Kia là người đã đẩy con xuống hồ?"
" Vâng ạ! Ba, người phải đòi lại công bằng cho con!" Di Giai mỉm cười với bố mình trong lòng cảm thấy an toàn vô cùng. Vĩnh Hi, cô động tới tôi thì cô sai lầm rồi. Hâm Đình cũng là lần đầu được cảm nhận loại tình huống này khiến cậu cảm thấy có chút sợ hãi.
Vĩnh Hi nghe cuộc trò chuyện của hai người sắc mặt liền trở nên tái mét. Tống Kiến Quốc quay người không ngại nhìn thẳng vào mắt Vĩnh Hi, trầm giọng hỏi :" Cô gái này là người đẩy con gái tôi xuống hồ không xin lỗi còn muốn kiện ngược?"
Lúc này Vĩnh Hi mới biết bản thân động nhầm phải tổ kiến lửa, cả người cô ta run rẩy dường như đứng không vững. Cô ta không có gan thừa nhận, cô ta biết trước mặt mình là nhân vật gì. Là Tống Kiến Quốc, dòng họ ba đời có công với đất nước, cả họ đều có chức cao trong quân đội. Thấy Vĩnh Hi không trả lời, ông nhìn sang bố cô ta lúc này sắc mặt cũng không khá hơn cô ta là mấy.
Hâm Đình trực tiếp đổ dầu vào lửa :" Hành động của cô được coi là cố ý thương tích, tuỳ vào mức độ có thể bị phạt tù và sẽ có tiền án tiền sử trong hồ sơ!"
Vĩnh Hi dường như sắp khóc :" Chị Di Giai, em thật sự không biết ở đó có đá ngầm, nếu em biết em tuyệt đối không làm ra loại chuyện đó!"
" Vậy có nghĩa là cô thừa nhận hành động đẩy tôi xuống dưới hồ?" Di Giai lạnh lùng nói, nếu ngày hôm nay bố cô không phải là một người có chức có quyền cao hơn bố cô ta, liệu cô ta có chịu nhận sai.
Tống Kiến Quốc cũng lạnh nhạt nói :" Tôi không tham gia vào việc làm ăn của vợ tôi, nhưng tôi nhớ không lầm anh sắp ký hợp đồng với tập đoàn của Mẫn Hoa!"
" Phải, phải! Bộ trưởng, con gái tôi cũng biết sai rồi! Mong anh rộng lượng mà bỏ qua được không?" Bố cô ta năn nỉ.
" Hừ, hôm nay tôi tới đây không phải là bộ trưởng bộ quốc phòng mà chỉ là một người bố bình thường của con gái tôi! Từ bé tới lớn chưa từng phải chịu ấm ức thế này, anh tính sao đây?"
Bố Di Giai nói, ông thật sự không mang chức vụ của mình để ép buộc ai, hôm nay ông đơn thuần chỉ muốn đòi lại công bằng cho con gái mình mà thôi. Bố Vĩnh Hi lập tức túm tay con gái lôi tới trước mặt Di Giai nói :" Còn không mau xin lỗi người ta đi!"
Vĩnh Hi thật sự đã khóc, cô ta cúi đầu nói :" Em...thật sự xin lỗi chị! Em xin chịu mọi trách nhiệm với hành động của mình, cũng xin chịu mọi khoản chi phí bồi thường!"
Nói xong cũng vô cùng mong chờ nhìn Di Giai nhưng cái lắc đầu của cô khiến bọn họ thất vọng, cô thở dài nói :" Muộn rồi! Chính chú đã nói nhà tôi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
" Thầy hiệu trưởng, thầy muốn giải quyết chuyện này thế nào ạ? Nếu giải quyết không ổn thoả mà bị đồn ra ngoài, thanh danh của trường chúng ta bao nhiêu năm nay chẳng phải mất sạch sao?" Hâm Đình nhìn hiệu trưởng hỏi, đẩy luôn trách nhiệm lên đầu ông.
Hiệu trưởng không ngờ bản thân đứng im cũng bị dính dáng tới, thật tình ông cũng là tiến thoái lưỡng nan. Hai bên một bên là bộ trưởng một bên cũng là một kẻ có chức có quyền lại hay tài trợ cho trường. Hâm Đình nhìn ông vẫn còn chưa muốn giải quyết, cậu lại nói tiếp :" Nếu để mọi người biết được con gái của bộ trưởng bị người ta chèn ép, vậy thì cái uy của bộ trưởng bộ quốc phòng ai sẽ nể đây!"
Hâm Đình như muốn nhắc nhở với hiệu trưởng, nên nghiêng về bên nào. Cho dù có là chủ tịch của tập đoàn nào lớn cũng không thể nào sánh được với một bộ trưởng chức cao có tiếng nói trong nhà nước. Hiệu trưởng thở dài nói :" Chuyện này nằm ngoài phạm vi của nhà trường nhưng lại mang tới đây để làm ầm ĩ muốn tôi giải quyết. Vĩnh Hi, trường học không chứa chấp nổi sinh viên đạo đức kém như em!"
" Cái gì? Không được, thầy không thể đuổi học em!" Vĩnh Hi như nghe được tin động trời ngay lập tức ngã xuống, cô ta cầm lấy tay bố mà lắc qua lắc lại hi vọng bố có thể giúp mình.
" Bộ trưởng, anh xem con gái tôi cũng biết tội rồi, gia đình tôi cũng chịu toàn bộ chi phí chữa trị. Con bé còn nhỏ anh có thể bỏ qua cho nó được không?" Bố cô ta ra sức nịnh nọt hi vọng Tống Kiến Quốc có thể bỏ qua cho gia đình ông ta. Nhưng có lẽ đã khiến ông ta thất vọng, bố cô rất không nể mặt thẳng thừng nói :" Anh thương con gái anh, tôi cũng rất thương con gái tôi. Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi tới đây để đòi lại công bằng cho con bé! Hơn nữa, vợ tôi cũng sẽ xem xét lại vấn đề làm ăn của hai bên!"
Vĩnh Hi không ngờ lần này mình lại trực tiếp huỷ hoại đi thanh danh và sự nghiệp của chính mình như vậy, cô ta quỳ dưới đất cầm lấy tay bố mình mà lắc qua lắc lại. Bố cô ta nghe được câu cuối cùng của ông cũng sững sờ ngay tại chỗ, làm gì còn thái độ kiêu ngạo như lúc này vừa nữa. Hiệu trưởng thấy vậy, đưa ra thông báo với trợ lý của mình :" Ngay lập tức lưu ban kết quả học tập của Vĩnh Hi, ra thông báo Vĩnh Hi đạo đức không tốt không thể tiếp tục học trong trường!"
" Vâng" lời nói vừa nói ra, Vĩnh Hi như mất hết sức sống suy sụp ngồi dưới đất. Bố cô ta cầu xin không được, cho dù thế nào cũng bị Tống Kiến Quốc từ chối, ông ta tức giận tát thẳng vào mặt con gái rồi hét lớn :" Tạo nghiệp, mày đúng là loại tạo nghiệp, tại sao tao lại sinh ra đứa con gái như mày chứ!"
Di Giai và Hâm Đình được đích thân Tống Kiến Quốc đưa tới cửa ký túc xá, trên đường thu hút rất nhiều ánh mắt của những người xung quanh, Hâm Đình được sủng mà sợ hãi. Cho tới khi về đến phòng con tim nhảy nhót của cậu mới hạ xuống được một chút. Mỹ Lâm thấy hai người họ về đến phòng lúc này mới thôi lo lắng vội hỏi :" Sao rồi? Sự việc giải quyết tới đâu?"
" Xong rồi, cậu không biết đâu, lúc đó bố Di Giai cực ngầu luôn! Vĩnh Hi cùng bố cô ta hèn hạ vô cùng!" Hâm Đình hào hứng kể lại những chuyện xảy ra trong phòng hiệu trưởng lúc nãy. Di Giai không tham gia vào câu chuyện cầm điện thoại lên nhưng không nhận được thông báo tin nhắn nào từ anh. Tin nhắn gần nhất vẫn là tin nhắn cô chúc anh ngủ ngon hôm trước, không lẽ Tiêu Chiến thật sự rất bận hay sao, thái độ này không giống anh thường ngày chút nào.
Trời dần chuyển sang mùa hạ nên sẽ có những cơn mưa bất ngờ, ba người họ đang nói chuyện một tiếng sấm vang ầm lên khiến cả ba đều giật mình. Mỹ Lâm chạy ra đóng cửa sổ không biết đã nhìn thấy chuyện gì kinh ngạc hét lớn :" Di Giai, Hâm Đình mau lại đây xem này!"
" Có chuyện gì vậy?" Di Giai đi ra đó hướng tầm mắt dưới sân có một cô gái đang bị một người đàn ông lôi tới. Cô khẽ nheo mắt, hai người này thật sự nhìn rất quen, Hâm Đình vội vàng hét lên :" Đây chẳng phải là Vĩnh Hi cùng bố cô ta sao? Định làm chuyện gì vậy?"
Di Giai cũng không hiểu trời mưa lớn như vậy hai bố con họ tới đây làm gì? Người bố đẩy Vĩnh Hi quỳ xuống, không biết nói gì với Vĩnh Hi, cô ta sống chết không chịu. Thấy con gái cứng đầu cứng cổ, ông ta lại tát con gái một cái bạt tai nữa, có lẽ lúc này sự nhục nhã đã len lỏi vào trong từ tế bào của cô ta, Vĩnh Hi bật khóc, gào lớn :" Chị Di Giai, em sai rồi! Hôm nay em tới đây nhận lỗi với chị, mong chị hãy tha cho gia đình em!"
Cô ta vừa nói vừa dập đầu như cầu nguyện trước vị thần, khoé miệng Di Giai giật giật chủ ý này là sao đây? Đây là đang muốn làm gì? Mọi chuyện đã định rồi, còn tới đây làm lớn chuyện như vậy, còn nói những câu khiến người ta hiểu lầm. Hơn nữa, mấy cái vái lạy của cô ta, cô thật sự nhận không nổi. Di Giai đứng từ trên phòng nói vọng xuống :" Vĩnh Hi, bản thân đã làm ra những chuyện gì thì bản thân cũng phải gánh chịu hậu quả của nó! Cho dù tôi đồng ý chấp nhận lời xin lỗi của cô hay không chấp nhận thì kết quả nó cũng như vậy! Đừng làm trò hề nữa!"
Nói rồi cô đưa tay đóng cửa sổ, không một chút cảm xúc đi về phía giường của mình ngồi xuống. Không biết Vĩnh Hi quỳ ngoài kia sẽ được bao lâu, nhưng trời mưa lớn suốt cả buổi chiều đến gần tối trời mới tạnh. Từng làn gió theo khe cửa lùa vào phòng mang theo cả hương thơm của mùa hạ. Người đi qua đi lại cũng không còn thấy Vĩnh Hi quỳ ở đó nữa, không biết cô ta đã rời đi từ khi nào. Nhưng từ giây phút đó trở đi cô ta không còn là sinh viên của trường Thanh Đại nữa.
Tuấn Triết xem đoạn video của Vĩnh Hi cười nhếch mép, đúng là vô dụng thì nên bỏ đi được rồi. Tiếp tới cậu ta mở ra những bức ảnh khác, nhân vật chính trong đó là Tiêu Chiến và Di Giai. Trong đêm tối nụ cười của cậu ta khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh. Tuấn Triết mở điện thoại ra ấn vào một dãy số, chủ nhân dãy số đó là một blogger nổi tiếng chuyên khui chuyện hẹn hò của các ngôi sao đỉnh lưu, giọng của cậu ta không nóng cũng không lạnh, bình tĩnh đàm phán :" Tôi đang giữ trong tay bằng chứng hẹn hò của Tiêu Chiến, nếu anh muốn những tin tức này hãy đưa ra một con số đi!"
Blogger kia không tin, Tuấn Triệt gửi cho anh ta xem trước một bức ảnh Tiêu Chiến đứng dưới ký túc xá đợi Di Giai. Tuấn Triết cười nói, dập điếu thuốc lá trong tay đi :" Tôi đảm bảo tin tức này của tôi vô cùng chính xác, nếu như tin tức này không đúng tôi hoàn lại gấp đôi số tiền cho anh!"
Hai bên đàm phán một lúc, cảm thấy đã đạt được thoả thuận cả hai bên, Tuấn Triết mới gửi toàn bộ bằng chứng hai người hẹn hò cho blogger đó. Blogger kia nhận được video, ảnh liền xem đi xem lại, xác nhận không sai, anh ta vội vàng liên hệ với công ty chủ quản của mình lên bài. Tuấn Triết nhìn bài mới đăng của blogger [ 12h trưa mai sẽ khui một nam đỉnh lưu hai chữ đang yêu đương với bạn gái ngoài ngành.]
Mặc dù bài đăng đêm khuya nhưng rất thu hút sự tò mò của cư dân mạng. Mọi người nhảy vào bàn tán xôn xao, bất cứ cái tên nào cũng được mang ra để nói. Tuấn Triết nhìn hiệu quả của bài đăng, cậu ta cười lớn vô cùng sảng khoái :" Tiêu Chiến, anh thích món quà đầu tiên này tôi tặng anh không?"
Tiêu Chiến đang ngồi bàn bạc chuyện làm ăn với Thuỵ Bằng, sau khi bị Tuấn Triết đả kích lần trước anh dường như điên cuồng làm việc. Anh rất muốn phát triển công ty lớn mạnh hơn nữa, cho dù thế nào thì bọn họ có thể thấy anh có thể hoàn toàn mang lại hạnh phúc cho Di Giai.
Nhưng cho đến khi nhìn thấy tên mình liên quan tới hot search No.1 trên đỉnh bảng giải trí, anh sững sờ.
" Choang..." tiếng chén rơi xuống đất vỡ tan tành giống như Tuấn Triết dùng hiện thực tát thẳng vào mặt Tiêu Chiến. Đôi bàn tay run run, cảm giác uất nghẹn dâng lên trong cổ họng khiến cho anh không thể nói được gì. Tuấn Triết đã rời đi từ lúc nào nhưng anh vẫn ngồi ở đó điên cuồng tìm kiếm thông tin trên mạng. Nhìn người phụ nữ đang đứng trên bục cao phát biểu, đôi mắt quyền lực kia Di Giai có khác chỗ nào đâu. Thật sự, cô chính là đại tiểu thư nhà họ Tống là người được nuông chiều từ nhỏ. Tuấn Triết nói không sai, có rất nhiều chàng trai xuất thân tốt hơn anh. Đối với giới thượng lưu cũ, danh tiếng và sự giàu có của anh chẳng là gì so với bọn họ.
Tuấn Triết đứng ngoài khách sạn, đạt được mục đích của mình cậu ta cười lớn, ngồi vào trong xe cười đến mức đau bụng, cậu ta nhếch miệng nói :" Tiêu Chiến, công chúa sẽ đi với hoàng tử còn con của kẻ đánh giày mãi mãi vẫn là kẻ đánh giày!"
Tiêu Chiến không biết bản thân tới bệnh viện bằng cách nào. Màn hình điện thoại vẫn hiện ra tin nhắn của Di Giai đã nhắn cho anh [ Em đi ngủ đây! Mai xuất viện rồi sẽ được thoải mái!]
Anh đỗ xe bên ngoài bệnh viện nơi có thể nhìn thấy phòng bệnh vip của cô. Theo dõi từ lúc đèn sáng tới lúc chỉ còn ánh đèn ngủ màu vàng cam rất dễ chịu. Có lẽ cô đã chìm vào giấc ngủ, vô tư không phải lo nghĩ. Nhưng Tiêu Chiến thì không vậy, anh ngồi ngoài bệnh viện tới hửng sáng. Trong đầu liên tục hiện lên những câu nói giống như lưỡi dao sắc bén của Tuấn Triết cứa thẳng vào tim anh.
" Tiêu Chiến, nếu để bố mẹ Di Giai biết được anh và cô ấy yêu nhau thì sao? Anh sẽ bị tư bản sờ tới mất hết tài nguyên hay chuyển Di Giai sang nước khác cắt đứt đoạn tình duyên này của hai người?"
" Cứ cho rằng anh thật sự không biết thân phận thật sự của Di Giai, vậy bây giờ biết rồi anh có tư cách gì ở cạnh cô ấy?"
" Tiêu Chiến, anh quá ngây thơ rồi! Giới thượng lưu đáng sợ hơn anh nghĩ rất nhiều! Không chỉ đơn giản là hai người yêu nhau mà còn xét tới vấn đề môn đăng hộ đối! Anh giúp gì được cho tập đoàn nhà Di Giai?"
" À phải rồi! Anh là đỉnh lưu mà, nếu fan biết được người mà bọn họ không tiếc tiền ra mua đồ anh đại ngôn lại bí mật có bạn gái sau lưng thì sẽ ra sao nhỉ? Có phải rất thú vị không?
Từng câu từng câu cứ như một đoạn băng ghi âm phát đi phát lại trong đầu anh. Lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm nhận được sự khinh bỉ tột cùng đến từ một phú nhị đại, lại là kẻ kém mình tám tuổi. Tiêu Chiến bật cười nhưng theo đó hai mắt cũng đỏ hoe, anh nắm chặt vô lăng dường như muốn làm bản thân tổn thương để có thể tỉnh táo lại một chút.
* * *
" Sao ạ? Chưa được xuất viện? Chẳng phải nói ngày hôm nay sao?" Di Giai ngạc nhiên hỏi lại mẹ mình. Bà nhìn sang chồng mình gật đầu chắc nịch không cho Di Giai cơ hội phản kháng :" Phải, bố con nói về trường không an toàn. Vẫn nên ở lại theo dõi thêm một hai ngày nữa!"
Dưới sự chăm sóc của bác sĩ gương mặt của Di Giai cũng không còn sưng tím nữa, chỉ còn một chút tím xanh xung quanh vùng vết thương. Di Giai muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của bố mình lại thôi. Tiếng gõ cửa phòng vang lên khiến cả nhà cô ba người đều quay lại. Tuấn Triết trên tay xách nhiều đồ, đứng ngoài cửa lễ phép chào hỏi :" Chào bác trai, bác gái!"
Mẹ cô thấy Tuấn Triết tới gật đầu thân mật nói :" Tuấn Triết tới thăm Di Giai sao?"
" Dạ, hôm Di Giai nhập viện cháu cũng tới thăm nhưng lúc đó cậu ấy đang ngủ nên cháu không muốn làm phiền ạ!" Tuấn Triết ra vẻ áy náy nói, bộ dạng thật sự biết bản thân có lỗi. Di Giai ngồi trên giường, có bố mẹ ở đây cô cũng không thể tránh mặt được đành giả ngu một chút.
Tuấn Triết được bố mẹ cô mời vào trong phòng, cậu ta nhìn thấy Di Giai ngồi trên giường, xem ra Tiêu Chiến vẫn chưa nói chuyện gì với cô. Cậu ta quan tâm hỏi :" Cậu thấy sao rồi? Còn đau không? Tớ cũng thấy rất có lỗi, không ngờ vì muốn cậu đi chơi thoải mái lại khiến cậu xảy ra chuyện!"
Trạch Dương luôn miệng nói Tuấn Triết là tên đạo đức giả, là một tên nam trà xanh chính hiệu. Hôm nay ngồi đây Di Giai đúng là cảm nhận được cái sự trà này của cậu ta. Khoé miệng cô khẽ cười trông vô cùng giả tạo khách sáo nói :" Không sao, cũng không phải lỗi của cậu!"
" Tớ không ngờ cô ấy làm ra chuyện như vậy! Nếu tớ biết cô ta có tâm địa độc ác sớm đã không rủ cô ta đi cùng rồi!"
Tuấn Triết tiếp tục nói lại khiến Di Giai cảm thấy ớn lạnh sau lưng. Cô thầm nghĩ có thể thôi cái giọng nói biểu cảm giả tạo này đi được không. Di Giai đang suy nghĩ nói gì tiếp theo thì điện thoại cô trực tiếp đổ chuông, là một số máy lạ gọi tới. Tiếng chuông giống như không kiên nhẫn liên tục thúc giục cô. Di Giai cầm điện thoại lên nghe, chủ nhân giọng nói đầu dây bên kia có lẽ là một người đàn ông, hơn nữa thái độ còn rất khó chịu.
" Xin chào, là Tống Di Giai phải không? Tôi là bố của Vĩnh Hi, con gái tôi đúng là làm cô bị thương nên tôi thay mặt con gái tôi xin lỗi cô. Cô nói một cái giá đi, tôi sẽ cho người mang tiền tới chịu trách nhiệm với cô!"
Di Giai cau mày, lần đầu tiên cô gặp một người thô lỗ lại không có giáo dục tới vậy, khó chịu nói lại :" Ông nói gì vậy?"
Mẹ cô liền muốn hỏi đó là ai, Di Giai không nói gì trực tiếp mở loa ngoài lên cho bố mẹ cùng nghe. Người đàn ông kia cực kỳ thiếu kiên nhẫn, ông ta nói chuyện rất gay gắt :" Tôi đã nói vậy rồi cô còn không hiểu nữa! Hay cô muốn nhiều tiền hơn?"
Mẫn Hoa lần đầu tiên bị người khác sỉ nhục về tiền bạc như vậy, bà vô cùng tức giận đáp trả lại :" Mau nói chuyện cho đàng hoàng. Con gái anh làm chuyện bẩn thỉu như vậy đã thấy mặt con gái anh tới thăm con gái tôi chưa? Nhà tôi đã quyết định rồi, không rút đơn kiện!"
Người đàn ông bên kia cười lớn như chưa từng nghe thấy chuyện cười nào nực cười đến vậy, ông ta nói :" Tôi đã cho mấy người điều kiện rồi, nếu chấp nhận giải hoà thì con gái mấy người sẽ nhận được một khoản tiền bồi thường khổng lồ cũng ra trường sẽ có việc làm. Nếu mấy người còn cứng đầu cứng cổ muốn kiện thì tôi cũng chơi với mấy người! Mấy người biết tôi là ai không? Chút tiền nhỏ này đối với tôi cũng chỉ là bố thí thôi!"
" Nếu anh đã nói như vậy thì xem như không còn cơ hội nào cho con gái mấy người quay đầu đâu! Để xem trường học còn chấp nhận một người đạo đức không tốt như cô ta hay không?" Mẫn Hoa dường như sắp tức giận tới mức cao huyết áp, cả một đời của bà lại bị một kẻ khác coi thường. Tống Kiến Quốc vuốt lưng như muốn xoa dịu cơn tức của vợ mình.
Người đàn ông bên kia vẫn vô cùng đáng ghét, ông ta cười lớn nói :" Vậy được, nếu đã muốn giải quyết thì giải quyết tới cùng. Hẹn mấy người bảy giờ sáng mai tại trường đại học Thanh Đại. Lúc đó đừng trách tại sao rượu mời lại không uống...!"
Nói rồi người đàn ông trực tiếp cúp máy khiến có cả nhà cô đơ người. Mẫn Hoa muốn trực tiếp đi tới đánh cho cô gái tên Vĩnh Hi một trận. Đã ra tay với con gái bà khiến suýt chút nữa là bị ảnh hưởng thị giác, vậy mà cô ta không sợ hãi lại còn lấy tiền ra đe doạ người khác, trần đời nào có người như vậy chứ.
" Em phải đi! Không thể Di Giai chịu thiệt được!" Bà tức giận đỏ mặt nói, bố cô im lặng nãy giờ lúc này mới lên tiếng nói :" Để anh đi! Em vẫn còn nhiều việc phải làm!"
" Nhưng..." bà vẫn muốn đi để trực tiếp xử lý nhà kia, Di Giai cũng ngắt lời mẹ cô nói :" Con nghĩ vẫn nên để ba đi! Bọn họ sẽ không dám ho he gì đâu!"
Giữa bố và mẹ cô ai đi đều như nhau, một người thuộc quân đội một người thuộc chính trị. Nhưng để bố đi thì sẽ có cảm giác to lớn hơn, bởi khí chất nghiêm nghị này của ông. Mẹ cô dưới sự thuyết phục hai cha con cũng đành thoả hiệp. Tuấn Triết không có ý định nói chuyện gia thế này cho Vĩnh Hi mà còn đổ thêm một chút dầu vào đám cháy này khiến cho nó bùng to hơn. Vĩnh Hi quá vô dụng lại kiêu ngạo khiến cậu ta không thể sử dụng được nữa, nhân cơ hội này làm cô ta biến mất khỏi tầm mắt cậu ta càng tốt. Kế hoạch của Tuấn Triết đang rất thuận lợi, hôm qua cậu ta đã thành công gieo một hạt giống vào trong đầu của Tiêu Chiến nên lúc này cần phải chăm sóc cho hạt giống nảy mầm lớn nhanh hơn nữa.
* * *
" Ba, chính là cô ta tát con hai cái, còn thách thức con gửi đơn kiện!" Vĩnh Hi yếu ớt đứng sau lưng bố cô ta, lúc này có bố cô ta chống lưng nên cô chẳng sợ gì cả. Hâm Đình bật cười, tại sao lại có kẻ vừa ăn cướp vừa la làng như vậy. Thẳng tay đẩy người khác xuống hồ suýt chút nửa ảnh hưởng thị giác, cô ta không hối lỗi thì thôi lại còn dám kiện ngược lại cậu.
Hâm Đình chẳng sợ chút nào, cậu rất tự tin khoanh tay nói :" Sao nào? Cô định kiện tôi chuyện gì?"
" Cô là người dám tát con gái tôi? Cô có biết tôi là ai không? Cô có tin là chỉ cần một câu nói cũng khiến cô bị đuổi học không?" Bố cô ta lớn tiếng nói, liên tục bênh Vĩnh Hi, điều này cũng tiếp thêm sự ngạo mạn của cô ta. Vĩnh Hi ghét cay ghét đắng những người xung quanh Di Giai. Cái gì mà phòng "302" tụ họp toàn mỹ nhân chứ, cũng là mấy kẻ nghèo hèn mà thôi.
" Ông là ai vậy?" Hâm Đình hỏi ngược lại.
" Cô...cô...hiệu trường, ông mau nhìn đi! Làm sao có thể để loại người này trong trường học được chứ! Mau đuổi học cô ta đi!" Bố Vĩnh Hi hét lớn khiến mọi người trong phòng đều cảm thấy đau đầu. Hiệu trưởng cũng không muốn giải quyết chuyện này, đều là sinh viên rồi còn làm lớn chuyện như vậy.
Hiệu trưởng gật đầu cố gắng giải hoà rồi đuổi mấy người này đi, ông nói :" Được rồi, Hâm Đình em xin lỗi Vĩnh Hi một tiếng là được, làm lớn chuyện thế này cũng không hay!"
Lúc này bên ngoài cả trường đang xôn xao nhìn vào chiếc xe đang từ từ di chuyển vào cổng trường. Bảo vệ chặn chiếc xe lại nhưng nhìn kỹ lại vội vàng mở cổng rồi cúi gập người mang động tác chào. Giảng viên và sinh viên đều nhìn đến chiếc xe kia mà kinh ngạc, tại sao lại có nhân vật lớn như vậy xuất hiện ở đây.
Bên trong phòng hiệu trưởng vẫn đang rất ầm ĩ như cái chợ. Trợ lý của hiệu trưởng chạy vào nói nhỏ với ông chuyện gì đó, trong tích tắc sắc mặt ông ngay lập tức thay đổi, không thể tin được hỏi lại trợ lý :" Thật sao?"
Người trợ lý kia gật đầu vô cùng chắc nịch, hiệu trưởng vội vội vàng đứng dậy bỏ quên mấy người đang đứng trong phòng. Ông chạy ra ngoài liền giật mình run rẩy, đúng như lời trợ lý nói hôm nay trường ông có nhân vật lớn. Nhìn chiếc xe cùng biển số đặc biệt mà cả nước mới có một chiếc kia ông không thể sai được. Di Giai đã lâu rồi không ngồi trong xe của bố mình, không ngờ ánh hào quang vẫn còn như ngày xưa. Cô ngồi trong xe thấy hiệu trưởng vội vàng chạy ra, định mở cửa bước xuống thì bố cô ngăn lại.
Tống Kiến Quốc bước xuống xe càng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong trường. Hiệu trường đã lâu không đón nhân vật lớn nên lúc này cũng hơi bối rối, ông vội vàng nói :" Đột nhiên bộ trưởng tới đây không biết là có chuyện gì?"
Vốn dĩ hiệu trưởng cũng không phải thấy sợ hãi như vậy, ông chỉ cảm thấy lạ lùng vì một bộ trưởng bộ quốc phòng lại tự nhiên tới đây. Không biết đã có chuyện gì nghiêm trọng gì xảy ra ở đây mà ông không biết. Tống Kiến Quốc gật đầu bắt tay chào hỏi hiệu trưởng như lẽ thường, ông bình tĩnh nói :" Hôm nay tôi tới đây để giải quyết chuyện của con gái!"
Hiệu trưởng thật sự muốn đánh vào đầu mình một cái, làm sao ông lại quên con gái của bộ trưởng bộ quốc phòng đang theo tại trường Thanh Đại, lại còn vướng vào một số chuyện. Tống Kiến Quốc không để ý tới hiệu trường, ông quay người mở cửa xe đỡ lấy tay Di Giai nói :" Cẩn thận!"
Mọi người xung quanh như muốn tát vào mặt mình để xem liệu có phải là hiện thực. Bọn họ xôn xao bàn tán với nhau, gia thế của Di Giai thật sự là gì tại sao lại đi cùng với bộ trưởng bộ quốc phòng. Hiệu trưởng nhìn Di Giai, một sinh viên năm tốt liên tiếp được nhận học bổng bằng thực lực của mình. Lúc này đây nửa khuôn mặt trái vẫn còn tím, gần mắt được băng bó cẩn thận. Ông kinh ngạc, không nghĩ vết thương lại ở vị trí nguy hiểm tới vậy, hiệu trưởng nói :" Vậy mau vào trong!"
Tống Kiến Quốc cùng con gái đi vào trong, nét mặt nghiêm nghị, gương mặt góc cạnh. Còn trẻ ông cũng từng là một mỹ nam bao nhiêu người muốn theo đuổi. Mặc dù đã gần năm mươi tuổi nhưng sự phong độ đó không bị che lấp đi chút nào, còn có thêm sự dày dạn do trải qua sương gió. Bố Vĩnh Hi và cô ta thấy bộ trưởng bộ quốc phòng đi vào cũng kinh ngạc, thì ra đây là lý do khiến hiệu trưởng chạy vội ra ngoài. Bố Vĩnh Hi thấy bộ trưởng tới, nhớ tới mình chuẩn bị có hợp đồng làm ăn với vợ của ông liền tay bắt mặt mừng chào hỏi. Nhưng khi thấy Di Giai đi phía sau bộ trưởng, Vĩnh Hi ngay lập tức mỉa mai :" Di Giai, không phải ai cũng có thể đi sau bộ trưởng đâu!"
Lời nói này ngay lập tức được Tống Kiến Quốc nghe thấy, ông rất bình tĩnh sắp xếp chỗ ngồi cho Di Giai và Hâm Đình sau đó hỏi :" Kia là người đã đẩy con xuống hồ?"
" Vâng ạ! Ba, người phải đòi lại công bằng cho con!" Di Giai mỉm cười với bố mình trong lòng cảm thấy an toàn vô cùng. Vĩnh Hi, cô động tới tôi thì cô sai lầm rồi. Hâm Đình cũng là lần đầu được cảm nhận loại tình huống này khiến cậu cảm thấy có chút sợ hãi.
Vĩnh Hi nghe cuộc trò chuyện của hai người sắc mặt liền trở nên tái mét. Tống Kiến Quốc quay người không ngại nhìn thẳng vào mắt Vĩnh Hi, trầm giọng hỏi :" Cô gái này là người đẩy con gái tôi xuống hồ không xin lỗi còn muốn kiện ngược?"
Lúc này Vĩnh Hi mới biết bản thân động nhầm phải tổ kiến lửa, cả người cô ta run rẩy dường như đứng không vững. Cô ta không có gan thừa nhận, cô ta biết trước mặt mình là nhân vật gì. Là Tống Kiến Quốc, dòng họ ba đời có công với đất nước, cả họ đều có chức cao trong quân đội. Thấy Vĩnh Hi không trả lời, ông nhìn sang bố cô ta lúc này sắc mặt cũng không khá hơn cô ta là mấy.
Hâm Đình trực tiếp đổ dầu vào lửa :" Hành động của cô được coi là cố ý thương tích, tuỳ vào mức độ có thể bị phạt tù và sẽ có tiền án tiền sử trong hồ sơ!"
Vĩnh Hi dường như sắp khóc :" Chị Di Giai, em thật sự không biết ở đó có đá ngầm, nếu em biết em tuyệt đối không làm ra loại chuyện đó!"
" Vậy có nghĩa là cô thừa nhận hành động đẩy tôi xuống dưới hồ?" Di Giai lạnh lùng nói, nếu ngày hôm nay bố cô không phải là một người có chức có quyền cao hơn bố cô ta, liệu cô ta có chịu nhận sai.
Tống Kiến Quốc cũng lạnh nhạt nói :" Tôi không tham gia vào việc làm ăn của vợ tôi, nhưng tôi nhớ không lầm anh sắp ký hợp đồng với tập đoàn của Mẫn Hoa!"
" Phải, phải! Bộ trưởng, con gái tôi cũng biết sai rồi! Mong anh rộng lượng mà bỏ qua được không?" Bố cô ta năn nỉ.
" Hừ, hôm nay tôi tới đây không phải là bộ trưởng bộ quốc phòng mà chỉ là một người bố bình thường của con gái tôi! Từ bé tới lớn chưa từng phải chịu ấm ức thế này, anh tính sao đây?"
Bố Di Giai nói, ông thật sự không mang chức vụ của mình để ép buộc ai, hôm nay ông đơn thuần chỉ muốn đòi lại công bằng cho con gái mình mà thôi. Bố Vĩnh Hi lập tức túm tay con gái lôi tới trước mặt Di Giai nói :" Còn không mau xin lỗi người ta đi!"
Vĩnh Hi thật sự đã khóc, cô ta cúi đầu nói :" Em...thật sự xin lỗi chị! Em xin chịu mọi trách nhiệm với hành động của mình, cũng xin chịu mọi khoản chi phí bồi thường!"
Nói xong cũng vô cùng mong chờ nhìn Di Giai nhưng cái lắc đầu của cô khiến bọn họ thất vọng, cô thở dài nói :" Muộn rồi! Chính chú đã nói nhà tôi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
" Thầy hiệu trưởng, thầy muốn giải quyết chuyện này thế nào ạ? Nếu giải quyết không ổn thoả mà bị đồn ra ngoài, thanh danh của trường chúng ta bao nhiêu năm nay chẳng phải mất sạch sao?" Hâm Đình nhìn hiệu trưởng hỏi, đẩy luôn trách nhiệm lên đầu ông.
Hiệu trưởng không ngờ bản thân đứng im cũng bị dính dáng tới, thật tình ông cũng là tiến thoái lưỡng nan. Hai bên một bên là bộ trưởng một bên cũng là một kẻ có chức có quyền lại hay tài trợ cho trường. Hâm Đình nhìn ông vẫn còn chưa muốn giải quyết, cậu lại nói tiếp :" Nếu để mọi người biết được con gái của bộ trưởng bị người ta chèn ép, vậy thì cái uy của bộ trưởng bộ quốc phòng ai sẽ nể đây!"
Hâm Đình như muốn nhắc nhở với hiệu trưởng, nên nghiêng về bên nào. Cho dù có là chủ tịch của tập đoàn nào lớn cũng không thể nào sánh được với một bộ trưởng chức cao có tiếng nói trong nhà nước. Hiệu trưởng thở dài nói :" Chuyện này nằm ngoài phạm vi của nhà trường nhưng lại mang tới đây để làm ầm ĩ muốn tôi giải quyết. Vĩnh Hi, trường học không chứa chấp nổi sinh viên đạo đức kém như em!"
" Cái gì? Không được, thầy không thể đuổi học em!" Vĩnh Hi như nghe được tin động trời ngay lập tức ngã xuống, cô ta cầm lấy tay bố mà lắc qua lắc lại hi vọng bố có thể giúp mình.
" Bộ trưởng, anh xem con gái tôi cũng biết tội rồi, gia đình tôi cũng chịu toàn bộ chi phí chữa trị. Con bé còn nhỏ anh có thể bỏ qua cho nó được không?" Bố cô ta ra sức nịnh nọt hi vọng Tống Kiến Quốc có thể bỏ qua cho gia đình ông ta. Nhưng có lẽ đã khiến ông ta thất vọng, bố cô rất không nể mặt thẳng thừng nói :" Anh thương con gái anh, tôi cũng rất thương con gái tôi. Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi tới đây để đòi lại công bằng cho con bé! Hơn nữa, vợ tôi cũng sẽ xem xét lại vấn đề làm ăn của hai bên!"
Vĩnh Hi không ngờ lần này mình lại trực tiếp huỷ hoại đi thanh danh và sự nghiệp của chính mình như vậy, cô ta quỳ dưới đất cầm lấy tay bố mình mà lắc qua lắc lại. Bố cô ta nghe được câu cuối cùng của ông cũng sững sờ ngay tại chỗ, làm gì còn thái độ kiêu ngạo như lúc này vừa nữa. Hiệu trưởng thấy vậy, đưa ra thông báo với trợ lý của mình :" Ngay lập tức lưu ban kết quả học tập của Vĩnh Hi, ra thông báo Vĩnh Hi đạo đức không tốt không thể tiếp tục học trong trường!"
" Vâng" lời nói vừa nói ra, Vĩnh Hi như mất hết sức sống suy sụp ngồi dưới đất. Bố cô ta cầu xin không được, cho dù thế nào cũng bị Tống Kiến Quốc từ chối, ông ta tức giận tát thẳng vào mặt con gái rồi hét lớn :" Tạo nghiệp, mày đúng là loại tạo nghiệp, tại sao tao lại sinh ra đứa con gái như mày chứ!"
Di Giai và Hâm Đình được đích thân Tống Kiến Quốc đưa tới cửa ký túc xá, trên đường thu hút rất nhiều ánh mắt của những người xung quanh, Hâm Đình được sủng mà sợ hãi. Cho tới khi về đến phòng con tim nhảy nhót của cậu mới hạ xuống được một chút. Mỹ Lâm thấy hai người họ về đến phòng lúc này mới thôi lo lắng vội hỏi :" Sao rồi? Sự việc giải quyết tới đâu?"
" Xong rồi, cậu không biết đâu, lúc đó bố Di Giai cực ngầu luôn! Vĩnh Hi cùng bố cô ta hèn hạ vô cùng!" Hâm Đình hào hứng kể lại những chuyện xảy ra trong phòng hiệu trưởng lúc nãy. Di Giai không tham gia vào câu chuyện cầm điện thoại lên nhưng không nhận được thông báo tin nhắn nào từ anh. Tin nhắn gần nhất vẫn là tin nhắn cô chúc anh ngủ ngon hôm trước, không lẽ Tiêu Chiến thật sự rất bận hay sao, thái độ này không giống anh thường ngày chút nào.
Trời dần chuyển sang mùa hạ nên sẽ có những cơn mưa bất ngờ, ba người họ đang nói chuyện một tiếng sấm vang ầm lên khiến cả ba đều giật mình. Mỹ Lâm chạy ra đóng cửa sổ không biết đã nhìn thấy chuyện gì kinh ngạc hét lớn :" Di Giai, Hâm Đình mau lại đây xem này!"
" Có chuyện gì vậy?" Di Giai đi ra đó hướng tầm mắt dưới sân có một cô gái đang bị một người đàn ông lôi tới. Cô khẽ nheo mắt, hai người này thật sự nhìn rất quen, Hâm Đình vội vàng hét lên :" Đây chẳng phải là Vĩnh Hi cùng bố cô ta sao? Định làm chuyện gì vậy?"
Di Giai cũng không hiểu trời mưa lớn như vậy hai bố con họ tới đây làm gì? Người bố đẩy Vĩnh Hi quỳ xuống, không biết nói gì với Vĩnh Hi, cô ta sống chết không chịu. Thấy con gái cứng đầu cứng cổ, ông ta lại tát con gái một cái bạt tai nữa, có lẽ lúc này sự nhục nhã đã len lỏi vào trong từ tế bào của cô ta, Vĩnh Hi bật khóc, gào lớn :" Chị Di Giai, em sai rồi! Hôm nay em tới đây nhận lỗi với chị, mong chị hãy tha cho gia đình em!"
Cô ta vừa nói vừa dập đầu như cầu nguyện trước vị thần, khoé miệng Di Giai giật giật chủ ý này là sao đây? Đây là đang muốn làm gì? Mọi chuyện đã định rồi, còn tới đây làm lớn chuyện như vậy, còn nói những câu khiến người ta hiểu lầm. Hơn nữa, mấy cái vái lạy của cô ta, cô thật sự nhận không nổi. Di Giai đứng từ trên phòng nói vọng xuống :" Vĩnh Hi, bản thân đã làm ra những chuyện gì thì bản thân cũng phải gánh chịu hậu quả của nó! Cho dù tôi đồng ý chấp nhận lời xin lỗi của cô hay không chấp nhận thì kết quả nó cũng như vậy! Đừng làm trò hề nữa!"
Nói rồi cô đưa tay đóng cửa sổ, không một chút cảm xúc đi về phía giường của mình ngồi xuống. Không biết Vĩnh Hi quỳ ngoài kia sẽ được bao lâu, nhưng trời mưa lớn suốt cả buổi chiều đến gần tối trời mới tạnh. Từng làn gió theo khe cửa lùa vào phòng mang theo cả hương thơm của mùa hạ. Người đi qua đi lại cũng không còn thấy Vĩnh Hi quỳ ở đó nữa, không biết cô ta đã rời đi từ khi nào. Nhưng từ giây phút đó trở đi cô ta không còn là sinh viên của trường Thanh Đại nữa.
Tuấn Triết xem đoạn video của Vĩnh Hi cười nhếch mép, đúng là vô dụng thì nên bỏ đi được rồi. Tiếp tới cậu ta mở ra những bức ảnh khác, nhân vật chính trong đó là Tiêu Chiến và Di Giai. Trong đêm tối nụ cười của cậu ta khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh. Tuấn Triết mở điện thoại ra ấn vào một dãy số, chủ nhân dãy số đó là một blogger nổi tiếng chuyên khui chuyện hẹn hò của các ngôi sao đỉnh lưu, giọng của cậu ta không nóng cũng không lạnh, bình tĩnh đàm phán :" Tôi đang giữ trong tay bằng chứng hẹn hò của Tiêu Chiến, nếu anh muốn những tin tức này hãy đưa ra một con số đi!"
Blogger kia không tin, Tuấn Triệt gửi cho anh ta xem trước một bức ảnh Tiêu Chiến đứng dưới ký túc xá đợi Di Giai. Tuấn Triết cười nói, dập điếu thuốc lá trong tay đi :" Tôi đảm bảo tin tức này của tôi vô cùng chính xác, nếu như tin tức này không đúng tôi hoàn lại gấp đôi số tiền cho anh!"
Hai bên đàm phán một lúc, cảm thấy đã đạt được thoả thuận cả hai bên, Tuấn Triết mới gửi toàn bộ bằng chứng hai người hẹn hò cho blogger đó. Blogger kia nhận được video, ảnh liền xem đi xem lại, xác nhận không sai, anh ta vội vàng liên hệ với công ty chủ quản của mình lên bài. Tuấn Triết nhìn bài mới đăng của blogger [ 12h trưa mai sẽ khui một nam đỉnh lưu hai chữ đang yêu đương với bạn gái ngoài ngành.]
Mặc dù bài đăng đêm khuya nhưng rất thu hút sự tò mò của cư dân mạng. Mọi người nhảy vào bàn tán xôn xao, bất cứ cái tên nào cũng được mang ra để nói. Tuấn Triết nhìn hiệu quả của bài đăng, cậu ta cười lớn vô cùng sảng khoái :" Tiêu Chiến, anh thích món quà đầu tiên này tôi tặng anh không?"
Tiêu Chiến đang ngồi bàn bạc chuyện làm ăn với Thuỵ Bằng, sau khi bị Tuấn Triết đả kích lần trước anh dường như điên cuồng làm việc. Anh rất muốn phát triển công ty lớn mạnh hơn nữa, cho dù thế nào thì bọn họ có thể thấy anh có thể hoàn toàn mang lại hạnh phúc cho Di Giai.
Nhưng cho đến khi nhìn thấy tên mình liên quan tới hot search No.1 trên đỉnh bảng giải trí, anh sững sờ.