" Oa, đông người thật đấy!" Ngọc Trân cảm thán, xung quanh khu vực sân vận động đều là những cô gái giống bọn họ, mong muốn được gặp idol.
" Aaaaa, sắp được gặp Tiêu Chiến rồi! Sắp nghe anh ấy hát rồi!" Hâm Đình càng kích động hơn.
Tiêu Chiến sau khán đài đang thảo luận với người phụ trách lại một số kế hoạch thời gian. Chợt nhận ra có điểm gì đó, anh chạy lại hỏi trợ lý của mình :" Đã làm theo lời anh dặn chưa?"
Trợ lý :" Anh yên tâm, em đã dặn bảo vệ rồi! Bọn họ nhất định sẽ lưu ý! Nhưng mà....đấy là ai vậy?"
Anh lờ đi câu hỏi nói :" Chuẩn bị mọi thứ đến đâu rồi?"
Bên ngoài sân vận động, mọi người đang xếp hàng check in. Đến lượt của Di Giai, đột nhiên bảo vệ giữ cô lại. Mọi người hoang mang, không phải vé của Di Giai là vé giả đấy chứ?
" Xin lỗi các quý cô xinh đẹp! Các bạn là một nhóm đi cùng nhau sao?"
Di Giai nhìn lại mấy người bạn, gật đầu :" đúng vậy!"
" À, bởi vì vé của bạn là vé vip, bởi nên các bạn của bạn cũng sẽ vào khu vực vip cùng bạn!" Bảo vệ giải thích.
Hâm Đình kinh ngạc :" Còn có quyền lợi này sao?"
" Mời đi theo lối này!" Bảo vệ nhiệt tình dẫn đường, làm dấy lên sự khó hiểu của những người xếp sau.
" Còn được dẫn đường sao? Cái này có phải là nhiệt tình quá rồi không?" Mỹ Lâm ghé tai Di Giai hỏi nhỏ.
Di Giai cũng ngờ vực nói nhỏ :" Mình cũng không biết có vụ này!"
Ngọc Trân :" Thật kỳ lạ!"
Bọn họ được dẫn vào chỗ đứng tốt nhất có thể quan sát rõ trên khán đài, còn có thể tương tác với thần tượng, rất tốt.
Hâm Đình hưởng thụ :" Haiz, đúng là khu vực của người giàu!"
" Cái này có được tính là chúng ta hưởng ké không?" Mỹ Lâm đột nhiên nói.
Ngọc Trân cũng gì tới gì đó nói :" Phải ha, có khi nào Di Giai bắt được một phú nhị đại rồi không? Quen đạo diễn này, lại còn được tặng vé vip."
" Gì vậy trời! Anh ấy chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi!" Di Giai ngay lập tức bác bỏ ngay cái suy nghĩ vớ vẩn này của nhóm bạn.
" Sắp tới giờ rồi! Sắp được gặp Tiêu Chiến rồi!"
Lần lượt sân vận động chật kín toàn người, các cô gái háo hức được gặp thần tượng, còn mấy anh con trai bất lực đi theo người yêu để làm móc treo đồ.
" Xin chào các bạn đã đến buổi concert tối nay, các bạn đã chuẩn bị tinh thần bắt đầu chưa nhỉ?" Giọng của Tiêu Chiến vang lên, các cô gái reo hò.
" Rất sẵn sàng!" Di Giai và nhóm bạn cũng bị kéo theo tinh thần đu idol này của mọi người.
Tiêu Chiến đi ra, anh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, khá thoải mái khi anh tháo hai chiếc cúc bên trên ra lộ ra cần cổ trắng phát sáng của anh. Di Giai bất giác nhìn say mê anh, chẳng biết nữa nhưng cô có cảm giác rất lạ. Cảm giác đây không phải là fan theo đuổi idol mà là một cảm giác yêu thích của nam nữ.
Thật muốn ôm anh.
Di Giai vội giấu suy nghĩ này sâu vào trong tâm trí, hoà cùng không khí hào hứng của mọi người. Anh đi một vòng quanh khán đài để tương tác với fan. Ánh mắt anh va vào cô gái nổi bật giữa đám đông ở dưới. Anh lặng lẽ dành thời gian ngắm nhìn cô nhiều hơn một chút.
Thật xinh đẹp, quả thực xinh đẹp hơn trên ảnh rất nhiều.
Ánh mắt của anh và cô bất ngờ chạm vào nhau, Tiêu Chiên lúng túng nhìn sang chỗ khác. Còn Di Giai đứng hình một lúc lâu, anh ấy đẹp quá.
Mái tóc đó, sống mũi đó, nụ cười đó thật đẹp biết bao. Anh giống như ánh mặt trời rực rỡ, toả năng lượng tích cực. Còn cô chỉ có thể đứng bên dưới ngắm nhìn anh cùng với hàng nghìn cô gái khác với sự yêu thích.
Suốt buổi concert, anh đều vô thức nhìn về phía cô, anh không nhịn được mà tham lam ngắm nhiều hơn một chút.
Thời tiết dần chuyển sang mùa hè, nhưng màn đêm dần buông xuống vẫn còn cái lạnh lẽo của mùa đông. Di Giai khẽ rùng mình một cái, quay sang mấy người bạn vẫn đang quẩy nhiệt tình hỏi :" Các cậu có thấy lạnh không?"
Hâm Đình lắc đầu :" Có chút lạnh nhưng mải quẩy quá nên thấy nóng!"
Hai người kia cũng xác nhận không thấy lạnh, Di Giai lẩm bẩm, chắc có mình cô thấy lạnh.
Tiêu Chiến một lần nữa trở lại sân khấu, nhưng anh đã mặc thêm một chiếc áo khoác. Tuy rằng mọi người có thắc mắc tại sao nhưng cũng không chú ý đến nhiều, khi mà anh lại bắt đầu khuấy động bầu không khí trở nên náo nhiệt.
" Nghe nói chút nữa có bắn pháo đấy! Chúng ta ở gần như vậy liệu có sao không?" Ngọc Trân có chút lo lắng.
Hâm Đình :" Không sao đâu! Có bắn sẽ bắn trên sân khấu, không bắn được đến chỗ chúng ta đâu!"
Di Giai cũng gật đầu theo, cô vẫn xoa xoa hai cánh tay vì lạnh. Biết vậy lúc đi cô không mặc phong phanh như vậy rồi. Tuy rằng sức khoẻ cô tốt nhưng lại chịu lạnh kém.
" Cậu lạnh lắm sao?" Ngọc Trân quay sang hỏi cô khi thấy cô đang bắt đầu run rẩy.
" Nhưng bọn mình đều không mang theo áo khoác." Mỹ Lâm ngó nghiêng, để xem có thể mượn được ai chiếc áo khoác nào không. Tất nhiên xung quanh ai cũng đang mải mê cuốn theo luồng nhiệt mà Tiêu Chiến tạo ra nên cơ bản chẳng thể mượn ai được.
" Aaaa, Chiến ca, Chiến ca!" Các cô gái hô hào đến khàn cổ khi anh đang đi dần về khu vực cô đứng. Di Giai cũng hào hứng theo không khí của mọi người xung quanh.
" Chiến ca, em yêu anh!"
Hâm Đình kích động đến bật khóc :" Anh ấy....anh ấy đi về phía chúng ta kìa! Anh ấy đẹp quá! Mẹ ơi, tôi muốn xỉu!"
Tiêu Chiến đi tới sát phía cô, bảo an đã vội chạy tới đề phòng trước những vấn đề nguy hiểm xảy ra. Anh khuỵu gối xuống, cởi áo khoác ngoài ra đưa cho Di Giai. Tất cả mọi người đứng hình, im lặng trước hành động của anh.
" Cô gái đó! Cô gái đó là ai?" Một số người lên tiếng thắc mắc.
Di Giai cũng kinh ngạc không kém bọn họ, hết nhìn cái áo trên tay anh rồi lại nhìn anh. Tiêu Chiến vẫn giữ nguyên tư thế như vậy đưa áo cho cô, còn hất hàm ý muốn cầm lấy. Tai cô như ù đi, thời gian lúc này như ngưng đọng lại chỉ còn thế giới riêng của hai người.
Anh cũng rất ngại khi làm thế này, lại còn trước mặt rất nhiều người. Âu cũng là sơ xuất của anh khi không chuẩn bị kỹ cho fan. Nhưng nếu bây giờ chuẩn bị không kịp, hơn nữa gấp gáp sẽ làm mọi người mệt hơn.
" Cầm lấy đi!" Di Giai nhìn môi anh mấp máy, ánh mắt dịu dàng làm cô cuốn lấy. Cô như bị thôi miên mà tự giác cầm lấy áo anh. Khoảnh khắc hai tay chạm vào nhau như có một luồng điện chạy dọc theo sống lưng cô.
" Cảm...cảm ơn ạ!" Mặt Di Giai đỏ bừng, hồng hào mà ngại ngùng khiến cô càng thêm phần đáng yêu.
Tiêu Chiến thấy cô cầm lấy áo mới chịu đứng dậy giao lưu với fan. Nhưng dưới ánh đèn lờ mờ, không ai có thể thấy được hai mang tai của anh cũng đã ửng hồng, má nóng ran như nhiệt độ của tình yêu.
" Thơm quá!" Di Giai lẩm bẩm khi cầm lấy áo khoác của anh, cảm giác vừa thoải mái lại thêm mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng trên áo khiến cô càng thêm ngại ngùng.
Các cô gái xung quanh Di Giai nhìn chằm chằm cô với ánh mắt ghen tỵ. Cũng phải thôi, hàng nghìn người ở đây, anh lại đưa áo cho một mình cô.
" Tại sao Chiến ca lại đưa áo cho Di Giai? Tại sao chứ?" Hâm Đình nước mắt ngắn nước mắt dài than thở, rõ ràng đứng cùng nhau mà Di Giai lại có vận may tốt đến vậy.
Ngọc Trân cũng ghen tỵ không ngớt :" Chắc có lẽ anh ấy thấy Di Giai bị lạnh nên cho cậu ấy mượn áo. Di Giai, cậu tốt số quá!"
" Cho mình sờ một chút có được không? Chiến ca tâm lý quá!" Mỹ Lâm bẽn lẽn hỏi.
Di Giai không giấu nổi nụ cười vui mừng, chiếc áo theo size của anh nên đối với cô nó rất to, như thể cô bơi luôn được trong áo. Nhưng cô không biết làm sao để có thể trả lại chiếc áo này cho anh đây.
Tiêu Chiến thấy cô chịu khoác áo của mình mà mừng thầm trong lòng, có thể hài lòng mà kết thúc buổi concert tối nay.
Anh cúi gập người, lau mồ hôi trên trán :" Cảm ơn tất cả các bạn vì buổi concert vô cùng thành công tối nay! Hẹn gặp các bạn vào buổi tối mai. Còn bây giờ chúng ta có thể về nhà đi ngủ. Chúc tất cả các bạn ngủ ngon."
" Chiến ca ngủ ngon."
Tất cả mọi người đồng loạt cùng nhau chúc anh ngủ ngon. Di Giai nhìn theo bóng lưng anh đi dần về phía cánh gà lại càng trở nên gấp gáp. Áo của anh vẫn còn ở chỗ cô, chẳng lẽ anh không lấy hay sao?
Mọi người dần rời đi, thoáng chốc xung quanh cô chẳng còn mấy người. Chỉ còn một số đám đứng lại bàn bạc gì đó. Hâm Đình vỗ vai Di Giai vẫn đang đứng hình nói :" Di Giai, đi thôi. Chúng ta đi ăn đêm!"
" Nhưng mà còn áo..." Di Giai vẫn cố nhìn lên sân khấu, xem rằng liệu anh có quay trở lại lấy áo hay không?
" Buổi concert hôm nay tương đối thành công, em và fan tương tác rất tốt đấy!" Quản lý uống một ngụm nước lạnh, bày ra vẻ mặt rất sảng khoái nói với Tiêu Chiến.
Anh nhận lấy khăn từ phía trợ lý, lau đi mồ hôi trên trán, chỉnh lại mái tóc nói :" Em vẫn cần cố gắng hơn!"
Quản lý gật đầu, chợt nhận ra gì đó mà giật mình nói với anh :" Nhưng hôm nay em đưa áo cho cô gái phía dưới là chuyện như thế nào? Như vậy mai cánh nhà báo sẽ có rất nhiều lời để nói cho xem!"
Tiêu Chiến nhún vai nói :" Em thấy bạn ấy lạnh! Tặng bạn ấy một chiếc áo có sao?"
" Quan trọng là em đang có sức hút rất lớn, nên tránh để những vấn đề không hay xảy ra ảnh hưởng đến hình ảnh của em." Quản lý vẫn tiếp tục lải nhải bên tai anh.
Tiêu Chiến cảm thấy nếu mình tiếp tục nghe anh quản lý lải nhải nữa, sớm muộn gì anh cũng có vấn đề về hai cái màng nhĩ của mình, nên anh đành nhượng bộ :" Được rồi, em biết rồi! Lần sau em sẽ chút ý hơn!"
Quản lý lúc này mới hài lòng khoanh tay bỏ đi. Tiêu Chiến cầm lên điện thoại gửi đi một tin nhắn :" Thế nào? Hôm nay concert vui chứ!"
\* \* \*
Chín giờ tối, quán thịt nướng ven đường vẫn rất tấp nập người vào người ra. Mỹ Lâm nhìn xung quanh nói :" Mình nghe bọn họ review mấy khu vực quanh đây đồ ăn tương đối ngon. Bình thường chúng ta cũng ít ra đây. Nay nhân cơ hội thử xem sao!"
Hâm Đình cũng gật đầu tán thưởng :" Phải đó, mình nghe mấy tỉ tỉ xinh đẹp review khu vực này đồ ăn ngon còn rẻ nữa. Phục vụ, cho xin cái menu."
Di Giai ngồi xuống ghế, mặt cô vẫn ửng hồng vẫn chưa có chút nhạt đi. Ngọc Trân mở một lon nước hút một hơi thật dài sảng khoái nói :" Thật đáng tiền, concert này thật sự rất đáng tiền!"
" Đáng chứ! Cậu nhìn Di Giai kìa! Đã thoát khỏi được tình huống đó đâu! Vẫn đang đơ đơ kia kìa!"
Di Giai :" Hả?"
" Cậu tính sao với cái áo này đây!" Mỹ Lâm nghiêm túc hỏi.
" Hừm" Cô suy nghĩ một lúc liền nói :" Vẫn còn buổi tối mai cơ mà! Mình sẽ tìm cách trả lại áo cho anh ấy! Còn nếu không, mình cũng đành chịu!"
Hâm Đình :" Hay cậu bán cho mình đi!"
" Biến ngay! Làm vậy khác gì biến thái hả?" Ngọc Trân đập tan suy nghĩ vớ vẩn đó của cô bạn, nhét xiên thịt nướng vào tay Hâm Đình.
Trợ lý của Tiêu Chiến đang đứng đợi thịt nướng, nghe thấy tiếng cười của mấy cô gái liền quay lại nhìn. Phát hiện cô gái vừa được sếp của mình tặng áo cũng có mặt ở kia. Cậu nhỏ ngay lập tức rút máy gọi liền cho Tiêu Chiến.
" Sếp, sếp!" Anh vừa nhấc máy liền nghe được một tràng chữ sếp không rõ ràng. Tiêu Chiến vẫn chưa hiểu chuyện gì hỏi lại :" Có chuyện gì mà gấp thế! Đừng nói là hết thịt xiên nướng đấy nhé!"
" Thịt xiên nướng không quan trọng! Quan trọng là cô gái anh vừa đưa áo cũng có mặt ở quán này! Hay em tiến tới lấy lại áo nhé!"
Nụ cười trên môi anh chợt ngưng lại, hỏi lại lần nữa :" Là cô ấy thật sao?"
" Tất nhiên rồi! Xinh đẹp như vậy sao em có thể nhầm cơ chứ!" Trợ lý khẳng định rõ ràng.
Tiêu Chiến nói :" Cậu có thấy ai tặng rồi lại đòi lại không? Cậu làm thế khác gì bảo tôi là đồ nhỏ nhen. Tiện nữa, cậu âm thầm thanh toán bàn của cô ấy giúp tôi nhé!"
" Nhưng mà sếp...."
" Thanh toán đi, cuối tháng tăng lương cho cậu!" Tiêu Chiến dùng đến hạ sách này nói. Nghe tới tăng lương, ánh mắt cậu ta sáng lên, vui mừng như một chú cún con được tặng quà.
" Được sếp, sếp cứ tin tưởng ở em."
Tiêu Chiến cúp máy, vào phần tin nhắn vẫn chưa thấy cô rep lại. Anh để máy xuống bàn, đi vào nhà tắm xả nước. Di Giai lúc này mới để ý điện thoại có tin nhắn đến của Lục Thành.
[ Concert rất vui. Cảm ơn anh, bọn em đang đi ăn thịt nướng.]
Rất nhanh sau Lục Thành phản hồi lại.
[ Chú ý về sớm nghỉ ngơi sớm. Sương đêm xuống rất lạnh!]
[ Bọn em đang đi ăn thịt nướng, uống chút rượu chắc sẽ không sao.]
[ Chú ý an toàn, khi nào về thì nhắn anh. Anh gọi xe cho mấy em!]
Di Giai mỉm cười ngọt ngào nhắn lại :" Tuân lệnh!"
Ngọc Trân đúng lúc đó nhìn thấy nói :" Di Giai, cậu nhắn tin với ai mà cười ngọt ngào thế kia! Mau khai đi!"
" Của Lục Thành! Anh ấy sợ chúng ta uống rượu về khuya nguy hiểm!"
" Cậu nói xem, cậu thích anh ấy phải không?" Hâm Đình có chút ngà ngà say tra khảo cô.
Di Giai chối ngay lập tức, liền lảng sang vấn đề khác :" Nào có, cậu say rồi! Phục vụ, thanh toán!"
Phục vụ rất nhanh mang hoá đơn chạy ra, cúi người nói :" Bàn này của các cô đã có người thanh toán rồi ạ!"
" Thanh toán rồi!" Cả bốn người họ đều đồng loạt lên tiếng.
" Là ai vậy?" Di Giai hỏi lại nhưng cô có chút lờ mờ đoán ra được.
" Là một câu trai trẻ. Cậu ấy còn dặn nhờ tôi gọi xe cho các cô. Đúng là một chàng trai tâm lý mà!" Phục vụ cảm thán.
Di Giai cảm thấy cũng không nhiều lời nữa, liền kéo Hâm Đình đứng dậy nói :" Cảm ơn anh."
Tiêu Chiến đang ngồi ăn với anh em trong đoàn đội, nhận được tin nhắn của cô gửi tới.
[ Anh trả tiền cho bọn em à?]
Anh bỏ xiên thịt trên tay xuống, nhanh chóng gõ gửi đi một hàng tin nhắn.
[ Phải, chuộc lỗi với các em vì không thể đi cùng. Bữa này anh mời, bữa sau các em nhất định phải mời đấy nhé!]
Di Giai nhận được tin nhắn không biết nói sao, đỡ Hâm Đình và Mỹ Lâm lên xe yên ổn. Cô ngắm nhìn đường phố với hàng loạt suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.
Đến nửa đêm Tiêu Chiến mới nhận được tin nhắn tới.
[ Em đã về đến ký túc xá an toàn!]
______________________________________________
Tôi sẽ để các cô chìm trong sự ngọt ngào của nam nữ chính.
" Aaaaa, sắp được gặp Tiêu Chiến rồi! Sắp nghe anh ấy hát rồi!" Hâm Đình càng kích động hơn.
Tiêu Chiến sau khán đài đang thảo luận với người phụ trách lại một số kế hoạch thời gian. Chợt nhận ra có điểm gì đó, anh chạy lại hỏi trợ lý của mình :" Đã làm theo lời anh dặn chưa?"
Trợ lý :" Anh yên tâm, em đã dặn bảo vệ rồi! Bọn họ nhất định sẽ lưu ý! Nhưng mà....đấy là ai vậy?"
Anh lờ đi câu hỏi nói :" Chuẩn bị mọi thứ đến đâu rồi?"
Bên ngoài sân vận động, mọi người đang xếp hàng check in. Đến lượt của Di Giai, đột nhiên bảo vệ giữ cô lại. Mọi người hoang mang, không phải vé của Di Giai là vé giả đấy chứ?
" Xin lỗi các quý cô xinh đẹp! Các bạn là một nhóm đi cùng nhau sao?"
Di Giai nhìn lại mấy người bạn, gật đầu :" đúng vậy!"
" À, bởi vì vé của bạn là vé vip, bởi nên các bạn của bạn cũng sẽ vào khu vực vip cùng bạn!" Bảo vệ giải thích.
Hâm Đình kinh ngạc :" Còn có quyền lợi này sao?"
" Mời đi theo lối này!" Bảo vệ nhiệt tình dẫn đường, làm dấy lên sự khó hiểu của những người xếp sau.
" Còn được dẫn đường sao? Cái này có phải là nhiệt tình quá rồi không?" Mỹ Lâm ghé tai Di Giai hỏi nhỏ.
Di Giai cũng ngờ vực nói nhỏ :" Mình cũng không biết có vụ này!"
Ngọc Trân :" Thật kỳ lạ!"
Bọn họ được dẫn vào chỗ đứng tốt nhất có thể quan sát rõ trên khán đài, còn có thể tương tác với thần tượng, rất tốt.
Hâm Đình hưởng thụ :" Haiz, đúng là khu vực của người giàu!"
" Cái này có được tính là chúng ta hưởng ké không?" Mỹ Lâm đột nhiên nói.
Ngọc Trân cũng gì tới gì đó nói :" Phải ha, có khi nào Di Giai bắt được một phú nhị đại rồi không? Quen đạo diễn này, lại còn được tặng vé vip."
" Gì vậy trời! Anh ấy chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi!" Di Giai ngay lập tức bác bỏ ngay cái suy nghĩ vớ vẩn này của nhóm bạn.
" Sắp tới giờ rồi! Sắp được gặp Tiêu Chiến rồi!"
Lần lượt sân vận động chật kín toàn người, các cô gái háo hức được gặp thần tượng, còn mấy anh con trai bất lực đi theo người yêu để làm móc treo đồ.
" Xin chào các bạn đã đến buổi concert tối nay, các bạn đã chuẩn bị tinh thần bắt đầu chưa nhỉ?" Giọng của Tiêu Chiến vang lên, các cô gái reo hò.
" Rất sẵn sàng!" Di Giai và nhóm bạn cũng bị kéo theo tinh thần đu idol này của mọi người.
Tiêu Chiến đi ra, anh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, khá thoải mái khi anh tháo hai chiếc cúc bên trên ra lộ ra cần cổ trắng phát sáng của anh. Di Giai bất giác nhìn say mê anh, chẳng biết nữa nhưng cô có cảm giác rất lạ. Cảm giác đây không phải là fan theo đuổi idol mà là một cảm giác yêu thích của nam nữ.
Thật muốn ôm anh.
Di Giai vội giấu suy nghĩ này sâu vào trong tâm trí, hoà cùng không khí hào hứng của mọi người. Anh đi một vòng quanh khán đài để tương tác với fan. Ánh mắt anh va vào cô gái nổi bật giữa đám đông ở dưới. Anh lặng lẽ dành thời gian ngắm nhìn cô nhiều hơn một chút.
Thật xinh đẹp, quả thực xinh đẹp hơn trên ảnh rất nhiều.
Ánh mắt của anh và cô bất ngờ chạm vào nhau, Tiêu Chiên lúng túng nhìn sang chỗ khác. Còn Di Giai đứng hình một lúc lâu, anh ấy đẹp quá.
Mái tóc đó, sống mũi đó, nụ cười đó thật đẹp biết bao. Anh giống như ánh mặt trời rực rỡ, toả năng lượng tích cực. Còn cô chỉ có thể đứng bên dưới ngắm nhìn anh cùng với hàng nghìn cô gái khác với sự yêu thích.
Suốt buổi concert, anh đều vô thức nhìn về phía cô, anh không nhịn được mà tham lam ngắm nhiều hơn một chút.
Thời tiết dần chuyển sang mùa hè, nhưng màn đêm dần buông xuống vẫn còn cái lạnh lẽo của mùa đông. Di Giai khẽ rùng mình một cái, quay sang mấy người bạn vẫn đang quẩy nhiệt tình hỏi :" Các cậu có thấy lạnh không?"
Hâm Đình lắc đầu :" Có chút lạnh nhưng mải quẩy quá nên thấy nóng!"
Hai người kia cũng xác nhận không thấy lạnh, Di Giai lẩm bẩm, chắc có mình cô thấy lạnh.
Tiêu Chiến một lần nữa trở lại sân khấu, nhưng anh đã mặc thêm một chiếc áo khoác. Tuy rằng mọi người có thắc mắc tại sao nhưng cũng không chú ý đến nhiều, khi mà anh lại bắt đầu khuấy động bầu không khí trở nên náo nhiệt.
" Nghe nói chút nữa có bắn pháo đấy! Chúng ta ở gần như vậy liệu có sao không?" Ngọc Trân có chút lo lắng.
Hâm Đình :" Không sao đâu! Có bắn sẽ bắn trên sân khấu, không bắn được đến chỗ chúng ta đâu!"
Di Giai cũng gật đầu theo, cô vẫn xoa xoa hai cánh tay vì lạnh. Biết vậy lúc đi cô không mặc phong phanh như vậy rồi. Tuy rằng sức khoẻ cô tốt nhưng lại chịu lạnh kém.
" Cậu lạnh lắm sao?" Ngọc Trân quay sang hỏi cô khi thấy cô đang bắt đầu run rẩy.
" Nhưng bọn mình đều không mang theo áo khoác." Mỹ Lâm ngó nghiêng, để xem có thể mượn được ai chiếc áo khoác nào không. Tất nhiên xung quanh ai cũng đang mải mê cuốn theo luồng nhiệt mà Tiêu Chiến tạo ra nên cơ bản chẳng thể mượn ai được.
" Aaaa, Chiến ca, Chiến ca!" Các cô gái hô hào đến khàn cổ khi anh đang đi dần về khu vực cô đứng. Di Giai cũng hào hứng theo không khí của mọi người xung quanh.
" Chiến ca, em yêu anh!"
Hâm Đình kích động đến bật khóc :" Anh ấy....anh ấy đi về phía chúng ta kìa! Anh ấy đẹp quá! Mẹ ơi, tôi muốn xỉu!"
Tiêu Chiến đi tới sát phía cô, bảo an đã vội chạy tới đề phòng trước những vấn đề nguy hiểm xảy ra. Anh khuỵu gối xuống, cởi áo khoác ngoài ra đưa cho Di Giai. Tất cả mọi người đứng hình, im lặng trước hành động của anh.
" Cô gái đó! Cô gái đó là ai?" Một số người lên tiếng thắc mắc.
Di Giai cũng kinh ngạc không kém bọn họ, hết nhìn cái áo trên tay anh rồi lại nhìn anh. Tiêu Chiến vẫn giữ nguyên tư thế như vậy đưa áo cho cô, còn hất hàm ý muốn cầm lấy. Tai cô như ù đi, thời gian lúc này như ngưng đọng lại chỉ còn thế giới riêng của hai người.
Anh cũng rất ngại khi làm thế này, lại còn trước mặt rất nhiều người. Âu cũng là sơ xuất của anh khi không chuẩn bị kỹ cho fan. Nhưng nếu bây giờ chuẩn bị không kịp, hơn nữa gấp gáp sẽ làm mọi người mệt hơn.
" Cầm lấy đi!" Di Giai nhìn môi anh mấp máy, ánh mắt dịu dàng làm cô cuốn lấy. Cô như bị thôi miên mà tự giác cầm lấy áo anh. Khoảnh khắc hai tay chạm vào nhau như có một luồng điện chạy dọc theo sống lưng cô.
" Cảm...cảm ơn ạ!" Mặt Di Giai đỏ bừng, hồng hào mà ngại ngùng khiến cô càng thêm phần đáng yêu.
Tiêu Chiến thấy cô cầm lấy áo mới chịu đứng dậy giao lưu với fan. Nhưng dưới ánh đèn lờ mờ, không ai có thể thấy được hai mang tai của anh cũng đã ửng hồng, má nóng ran như nhiệt độ của tình yêu.
" Thơm quá!" Di Giai lẩm bẩm khi cầm lấy áo khoác của anh, cảm giác vừa thoải mái lại thêm mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng trên áo khiến cô càng thêm ngại ngùng.
Các cô gái xung quanh Di Giai nhìn chằm chằm cô với ánh mắt ghen tỵ. Cũng phải thôi, hàng nghìn người ở đây, anh lại đưa áo cho một mình cô.
" Tại sao Chiến ca lại đưa áo cho Di Giai? Tại sao chứ?" Hâm Đình nước mắt ngắn nước mắt dài than thở, rõ ràng đứng cùng nhau mà Di Giai lại có vận may tốt đến vậy.
Ngọc Trân cũng ghen tỵ không ngớt :" Chắc có lẽ anh ấy thấy Di Giai bị lạnh nên cho cậu ấy mượn áo. Di Giai, cậu tốt số quá!"
" Cho mình sờ một chút có được không? Chiến ca tâm lý quá!" Mỹ Lâm bẽn lẽn hỏi.
Di Giai không giấu nổi nụ cười vui mừng, chiếc áo theo size của anh nên đối với cô nó rất to, như thể cô bơi luôn được trong áo. Nhưng cô không biết làm sao để có thể trả lại chiếc áo này cho anh đây.
Tiêu Chiến thấy cô chịu khoác áo của mình mà mừng thầm trong lòng, có thể hài lòng mà kết thúc buổi concert tối nay.
Anh cúi gập người, lau mồ hôi trên trán :" Cảm ơn tất cả các bạn vì buổi concert vô cùng thành công tối nay! Hẹn gặp các bạn vào buổi tối mai. Còn bây giờ chúng ta có thể về nhà đi ngủ. Chúc tất cả các bạn ngủ ngon."
" Chiến ca ngủ ngon."
Tất cả mọi người đồng loạt cùng nhau chúc anh ngủ ngon. Di Giai nhìn theo bóng lưng anh đi dần về phía cánh gà lại càng trở nên gấp gáp. Áo của anh vẫn còn ở chỗ cô, chẳng lẽ anh không lấy hay sao?
Mọi người dần rời đi, thoáng chốc xung quanh cô chẳng còn mấy người. Chỉ còn một số đám đứng lại bàn bạc gì đó. Hâm Đình vỗ vai Di Giai vẫn đang đứng hình nói :" Di Giai, đi thôi. Chúng ta đi ăn đêm!"
" Nhưng mà còn áo..." Di Giai vẫn cố nhìn lên sân khấu, xem rằng liệu anh có quay trở lại lấy áo hay không?
" Buổi concert hôm nay tương đối thành công, em và fan tương tác rất tốt đấy!" Quản lý uống một ngụm nước lạnh, bày ra vẻ mặt rất sảng khoái nói với Tiêu Chiến.
Anh nhận lấy khăn từ phía trợ lý, lau đi mồ hôi trên trán, chỉnh lại mái tóc nói :" Em vẫn cần cố gắng hơn!"
Quản lý gật đầu, chợt nhận ra gì đó mà giật mình nói với anh :" Nhưng hôm nay em đưa áo cho cô gái phía dưới là chuyện như thế nào? Như vậy mai cánh nhà báo sẽ có rất nhiều lời để nói cho xem!"
Tiêu Chiến nhún vai nói :" Em thấy bạn ấy lạnh! Tặng bạn ấy một chiếc áo có sao?"
" Quan trọng là em đang có sức hút rất lớn, nên tránh để những vấn đề không hay xảy ra ảnh hưởng đến hình ảnh của em." Quản lý vẫn tiếp tục lải nhải bên tai anh.
Tiêu Chiến cảm thấy nếu mình tiếp tục nghe anh quản lý lải nhải nữa, sớm muộn gì anh cũng có vấn đề về hai cái màng nhĩ của mình, nên anh đành nhượng bộ :" Được rồi, em biết rồi! Lần sau em sẽ chút ý hơn!"
Quản lý lúc này mới hài lòng khoanh tay bỏ đi. Tiêu Chiến cầm lên điện thoại gửi đi một tin nhắn :" Thế nào? Hôm nay concert vui chứ!"
\* \* \*
Chín giờ tối, quán thịt nướng ven đường vẫn rất tấp nập người vào người ra. Mỹ Lâm nhìn xung quanh nói :" Mình nghe bọn họ review mấy khu vực quanh đây đồ ăn tương đối ngon. Bình thường chúng ta cũng ít ra đây. Nay nhân cơ hội thử xem sao!"
Hâm Đình cũng gật đầu tán thưởng :" Phải đó, mình nghe mấy tỉ tỉ xinh đẹp review khu vực này đồ ăn ngon còn rẻ nữa. Phục vụ, cho xin cái menu."
Di Giai ngồi xuống ghế, mặt cô vẫn ửng hồng vẫn chưa có chút nhạt đi. Ngọc Trân mở một lon nước hút một hơi thật dài sảng khoái nói :" Thật đáng tiền, concert này thật sự rất đáng tiền!"
" Đáng chứ! Cậu nhìn Di Giai kìa! Đã thoát khỏi được tình huống đó đâu! Vẫn đang đơ đơ kia kìa!"
Di Giai :" Hả?"
" Cậu tính sao với cái áo này đây!" Mỹ Lâm nghiêm túc hỏi.
" Hừm" Cô suy nghĩ một lúc liền nói :" Vẫn còn buổi tối mai cơ mà! Mình sẽ tìm cách trả lại áo cho anh ấy! Còn nếu không, mình cũng đành chịu!"
Hâm Đình :" Hay cậu bán cho mình đi!"
" Biến ngay! Làm vậy khác gì biến thái hả?" Ngọc Trân đập tan suy nghĩ vớ vẩn đó của cô bạn, nhét xiên thịt nướng vào tay Hâm Đình.
Trợ lý của Tiêu Chiến đang đứng đợi thịt nướng, nghe thấy tiếng cười của mấy cô gái liền quay lại nhìn. Phát hiện cô gái vừa được sếp của mình tặng áo cũng có mặt ở kia. Cậu nhỏ ngay lập tức rút máy gọi liền cho Tiêu Chiến.
" Sếp, sếp!" Anh vừa nhấc máy liền nghe được một tràng chữ sếp không rõ ràng. Tiêu Chiến vẫn chưa hiểu chuyện gì hỏi lại :" Có chuyện gì mà gấp thế! Đừng nói là hết thịt xiên nướng đấy nhé!"
" Thịt xiên nướng không quan trọng! Quan trọng là cô gái anh vừa đưa áo cũng có mặt ở quán này! Hay em tiến tới lấy lại áo nhé!"
Nụ cười trên môi anh chợt ngưng lại, hỏi lại lần nữa :" Là cô ấy thật sao?"
" Tất nhiên rồi! Xinh đẹp như vậy sao em có thể nhầm cơ chứ!" Trợ lý khẳng định rõ ràng.
Tiêu Chiến nói :" Cậu có thấy ai tặng rồi lại đòi lại không? Cậu làm thế khác gì bảo tôi là đồ nhỏ nhen. Tiện nữa, cậu âm thầm thanh toán bàn của cô ấy giúp tôi nhé!"
" Nhưng mà sếp...."
" Thanh toán đi, cuối tháng tăng lương cho cậu!" Tiêu Chiến dùng đến hạ sách này nói. Nghe tới tăng lương, ánh mắt cậu ta sáng lên, vui mừng như một chú cún con được tặng quà.
" Được sếp, sếp cứ tin tưởng ở em."
Tiêu Chiến cúp máy, vào phần tin nhắn vẫn chưa thấy cô rep lại. Anh để máy xuống bàn, đi vào nhà tắm xả nước. Di Giai lúc này mới để ý điện thoại có tin nhắn đến của Lục Thành.
[ Concert rất vui. Cảm ơn anh, bọn em đang đi ăn thịt nướng.]
Rất nhanh sau Lục Thành phản hồi lại.
[ Chú ý về sớm nghỉ ngơi sớm. Sương đêm xuống rất lạnh!]
[ Bọn em đang đi ăn thịt nướng, uống chút rượu chắc sẽ không sao.]
[ Chú ý an toàn, khi nào về thì nhắn anh. Anh gọi xe cho mấy em!]
Di Giai mỉm cười ngọt ngào nhắn lại :" Tuân lệnh!"
Ngọc Trân đúng lúc đó nhìn thấy nói :" Di Giai, cậu nhắn tin với ai mà cười ngọt ngào thế kia! Mau khai đi!"
" Của Lục Thành! Anh ấy sợ chúng ta uống rượu về khuya nguy hiểm!"
" Cậu nói xem, cậu thích anh ấy phải không?" Hâm Đình có chút ngà ngà say tra khảo cô.
Di Giai chối ngay lập tức, liền lảng sang vấn đề khác :" Nào có, cậu say rồi! Phục vụ, thanh toán!"
Phục vụ rất nhanh mang hoá đơn chạy ra, cúi người nói :" Bàn này của các cô đã có người thanh toán rồi ạ!"
" Thanh toán rồi!" Cả bốn người họ đều đồng loạt lên tiếng.
" Là ai vậy?" Di Giai hỏi lại nhưng cô có chút lờ mờ đoán ra được.
" Là một câu trai trẻ. Cậu ấy còn dặn nhờ tôi gọi xe cho các cô. Đúng là một chàng trai tâm lý mà!" Phục vụ cảm thán.
Di Giai cảm thấy cũng không nhiều lời nữa, liền kéo Hâm Đình đứng dậy nói :" Cảm ơn anh."
Tiêu Chiến đang ngồi ăn với anh em trong đoàn đội, nhận được tin nhắn của cô gửi tới.
[ Anh trả tiền cho bọn em à?]
Anh bỏ xiên thịt trên tay xuống, nhanh chóng gõ gửi đi một hàng tin nhắn.
[ Phải, chuộc lỗi với các em vì không thể đi cùng. Bữa này anh mời, bữa sau các em nhất định phải mời đấy nhé!]
Di Giai nhận được tin nhắn không biết nói sao, đỡ Hâm Đình và Mỹ Lâm lên xe yên ổn. Cô ngắm nhìn đường phố với hàng loạt suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.
Đến nửa đêm Tiêu Chiến mới nhận được tin nhắn tới.
[ Em đã về đến ký túc xá an toàn!]
______________________________________________
Tôi sẽ để các cô chìm trong sự ngọt ngào của nam nữ chính.