Do sắp tới cuối tháng, cũng như vì phải kí hợp đồng với bên nước ngoài, công việc của phòng tài chính tăng mạnh, cô là giám đốc lên đương nhiên phải chịu áp lực nhiều hơn cấp dưới, bởi vậy tiện giờ nghỉ ăn cơm xem bản báo cáo.
Thấy bản báo cáo có dữ liệu không khớp, cô kiểm tra đối chiếu lại một lần để chắc chắn đối phương đã mắc lỗi mới đưa ra nhận xét phê bình và sửa chữa.
Vì ngón trỏ tay trái bị thương nên đánh chữ chậm hơn bình thường một chút. Châu Dĩ Sâm không ngờ cô chăm chỉ tới vậy, cau mày trong vô thức.
Kiểm tra phần báo cáo này xong, Nam Anh cũng ăn cơm xong, dọn hộp cơm vào túi nhựa, sau đó nằm gục lên mặt bàn ngủ một giấc.
Hai năm nay chỉ ở nhà nhàn nhã lo việc gia đình, đột nhiên lại đi làm, một phần không quen với cường độ công việc lớn như thế, một phần khác có thể không chịu nổi mệt mỏi như vậy.
Cô vào giấc rất nhanh, hô hấp đều đều, ngủ say sưa. Châu Dĩ Sâm bên ngoài đẩy cửa thủy tinh đi vào, cố gắng nhẹ chân tới gần cô.
Có lẽ vẫn nghe thấy tiếng bước chân, lên Nam Anh hơi cau mày, nhưng dãn ra trong giây lát.
Châu Dĩ Sâm trực tiếp tới sát bên cô rồi mới dừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn một bên mặt của Nam Anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà, hàng mi cong dài khẽ run lên, dường như chủ nhân của nó không ngủ ngon cho lắm...
Đồng tử anh co rút vì chăm chú nhìn đổi phương, không tự chủ cầm lấy chiếc chăn mỏng trên lan can, nhẹ nhàng choàng lên lưng cô.
Lúc định rời đi, khóe mắt anh đảo qua một hình vẽ xấu xí trên bàn, vì tò mò lên mới lại gần xem, ai ngờ sắc mặt anh lại đen như đáy nồi.
“Châu Dĩ Sâm là ma quỷ vô sỉ bỉ ổi!”.
“Con mẹ anh, cho anh lùn, cho anh xấu, dám bắt nạt bà đây, bà đây đâm chết anh, đâm chết anh!”
“Nguyền rủa mặt anh đầy tàn nhan.”
Trên giấy A4, là một chân dung có ghi tên bên dưới, cực kì trừu tượng, nếu không phải nhìn thấy ba chữ Châu Dĩ Sâm to đùng, anh nhất định không nhận ra, đáng sợ nhất ở chỗ cô chấm rất nhiều nốt đen, còn khoanh tròn ghi hai chữ tàn nhang.
Châu Dĩ Sâm: “.”
Lửa giận như được đổ thêm dầu bốc lên phừng phừng, khiến gân xanh trên trán cũng nổi lên,
Anh nhìn người phụ nữ đang nằm ngủ, xiết chặt nắm đấm, nhịn lắm mới không
LV
hất cái chăn anh vừa đắp lên cho cô xuống, ném ra ngoài cửa sổ.
Đang nghĩ nên dạy bảo người này như thế nào, chiếc điện thoại bên cạnh bức vẽ phát sáng.
Châu Dĩ Sâm nghiêng đầu qua xem, một chữ anh đập vào mắt anh. Là Tô Nhân gọi tới.
Anh đảo mắt một vòng, nhìn thấy Nam Anh đang ngủ say, cầm di động lên trả lời.
Không đợi anh lên tiếng, giọng nói dịu dàng của Tô Nhân đã vang lên: “Anh Anh”
Anh Anh?
Đôi mắt Châu Dĩ Sâm trở lên sắc lạnh, hai chữ này dường như đã vượt quá giới hạn chiều chuộng anh em rồi?
Anh cau mày, lạnh nhạt trả lời: “Tô Nhân”
Anh và Tô Nhân cũng coi như biết nhau đã lâu, Tô Nhân có tính cách như nào anh cực kì hiểu rõ, một người lạnh lùng, đối xử với em gái ruột của mình Tô Yến. Trang và Tô Gia Nghi cũng vậy.
Đột nhiên, trong đầu anh vang lên tiếng Nam Anh gọi điện thoại cầu cứu đêm đó, hai tiếng Tô Nhân khiến ánh mắt anh lạnh thêm mấy phần, không hiểu vì sao lại thấy không thoải mái trong lòng.
Không ngờ người nghe điện thoại là Châu Dĩ Sâm, Tô Nhân bên kia run tay suýt nữa rơi điện thoại, hỏi trong vô thức: “Dĩ Sâm? Sao cậu lại nghe điện thoại của Nam Anh, Nam Anh đâu?”
Châu Dĩ Sâm càng nhíu chặt lông mày: “Tôi không biết cậu quan tâm Nam Anh như thế đấy, thậm chí sự quan tâm này còn vượt trên mức anh em rồi!”