Hôm ấy trời nắng đẹp, Nam Cung Cảnh mang khẩu trang che đi vết bầm vẫn còn chưa tan hết trên mặt rồi tiến vào giảng đường. Khoảnh khắc trông thấy hắn, mọi người đều chấn kinh. Bình thường hắn không đi học, nhưng ngoại hình nổi bật tầm này, thành tích đội sổ, còn có nhiều lần thầy điểm tên vắng bóng hắn, sinh viên cùng lớp đều biết hắn là ai!
“Ngọn gió nào thổi được cái tên công tử đó đến trường vậy?”
“Tôi cảm thấy rất có thể là gió độc!”
“Tớ không mang ô vì trời trong xanh, nhưng hối hận rồi, tên này đi học thì chắc chắn là bão táp mưa sa!” Một sinh viên nghiêng đầu cảm thán.
Đối với những lời bàn tán sôi nổi của họ, Nam Cung Cảnh giả vờ như không nghe thấy. Hắn bình tĩnh tìm một chỗ ngồi xuống, rút từ trong ba lô màu đen ra quyển sách dày. Lúc này nếu có người ngồi bên cạnh hắn chắc sẽ ngửi được cả mùi sách mới, đoán chắc hắn mới mua chưa bao lâu.
Có người cho rằng hắn đang làm màu, còn nhếch mép cười cợt, nhưng chẳng ai ngờ được hôm nay Nam Cung Cảnh thật sự có hứng đi học. Trong đầu hắn vẫn văng vẳng lời khuyên của Yến Thư, cùng là chị em phụ nữ với nhau thì sẽ hiểu nhau, hắn lựa chọn tin tưởng cô em út lanh lợi của mình.
Một buổi học nhàm chán đi qua, Nam Cung Cảnh cảm giác như hắn sắp thăng thiên. Không phải lúc nào hắn cũng trốn tiết, hắn chỉ trốn những môn nào giáo sư dễ tính mà thôi, còn đa phần là đến lớp ngủ gật. Hôm nay đặc biệt chống mí mắt lên, lắng tai nghe giảng, hắn phát hiện mình… chẳng hiểu cái quái gì.
Nam Cung Cảnh bình tĩnh thu dọn sách, sau đó hiểu được việc thay đổi thói quen hay bắt đầu làm lại cuộc đời không hề dễ như người ta nói.
Trong lúc Nam Cung Cảnh ở bên này đau đầu nhức óc vì chuyện học hành, Đường Tiểu Nhu được Châu gia gửi thư mời đến ăn một bữa cơm.
Cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay, nghiêng đầu tự hỏi thành ý của họ ở đâu? Bảo cô một mình đến đó chẳng khác nào xông vào hang sói, cô chỉ sợ mình chưa kịp động đũa đã bị xé thành từng mảnh.
Đường Tiểu Nhu vứt bức thư kia đi, Châu Kha gọi nhiều đến nỗi cô phải bật chế độ máy bay. Người đàn ông này cho dù bị chặn bao nhiêu lần vẫn sẽ dùng một số điện thoại khác liên lạc cho cô, kiên trì không đổi.
Chuyện lần này ảnh hưởng rất nhiều đến danh tiếng của Châu gia, không đơn giản chỉ là việc giữa Đường Tiểu Nhu và Châu Kha nữa mà đã mở rộng ra khắp nơi. Hầu hết các tay đua đều bất mãn vì những lời mà đám người kia nói, họ cảm thấy bị khinh thường, sau đó bởi vì không có mục tiêu trực tiếp nên đổ hết lên đầu Châu Kha.
Giờ khắc này, Châu Kha không dám rời khỏi nhà dù chỉ là ra ngoài sân trước đi dạo. Anh ta sợ bản thân sẽ bị nước bọt của những tay đua kia nhấn chìm.
Đường Tiểu Nhu lái xe qua chỗ Tào Thực và bắt đầu thực hiện kế hoạch mở công ty riêng của họ. Một đội ngũ hoàn chỉnh gồm mười mấy người tụ tập lại với nhau, cười cười nói nói:
“Đây xem như là khởi nghiệp sao?”
“Tất nhiên rồi, và người đầu tư của chúng ta chính là Tiểu Nhu!”
“Cuối cùng cũng không phải nhìn mặt cái tên quản lý khốn kiếp kia nữa!” Một anh trai xúc động muốn rơi nước mắt.
Đường Tiểu Nhu mỉm cười nói với họ:
“Mọi người nghỉ một lát rồi bàn tiếp nhé. Mọi người muốn uống gì đó không? Em mời.”
Gia đình Đường Tiểu Nhu không khó khăn cũng không hẳn quá giàu có, nhưng thu nhập của mình cô và thêm hai căn trọ ở bên ngoài, tiền thu mỗi tháng cũng đã đủ để họ sống thoải mái.
Mấy người bạn đều không khách sáo mà chuẩn bị gọi món mình thích, bởi mối quan hệ của họ mật thiết, đi đâu cũng có nhau, hôm nay cô mua nước cho họ hôm sau họ sẽ mang bánh cho cô. Tình bạn bền vững này dựa trên sự sòng phẳng và biết điều.
Đường Tiểu Nhu đến lúc này mới thử mở điện thoại lên xem sao, vẫn là những cuộc gọi nhỡ gây khó chịu, còn có… tin nhắn của Nam Cung Cảnh.
“Gần đây em phải đi học, sẽ không thường xuyên ở cạnh chị. Điều này không có nghĩa là em đã bỏ cuộc đâu.”
Dặn dò cái gì đây chứ? Đường Tiểu Nhu cong khóe môi, khó kìm được mà nở nụ cười. Lúc ấy, mọi người đều ồ lên rồi hỏi dò:
“Ai đây?”
“Là thằng nhóc tóc đỏ đúng không?” Tào Thực nhanh nhạy phát hiện ra ngay.
Đường Tiểu Nhu hắng giọng liếc bọn họ:
“Mọi người không uống cà phê nữa hửm?”
“Chị cứ ngỡ em chỉ thích những người đàn ông trưởng thành cơ bắp?”
“Chị! Em thích đàn ông trưởng thành nhưng không cần cơ bắp quá đâu!” Đường Tiểu Nhu bật cười.
Trong lòng cô thật ra cũng có để ý đến Nam Cung Cảnh một chút. Ít nhất thì sau vài lần hắn xả thân vì cô, bị liên lụy mà vẫn cười hì hì không trách móc là đủ gây ấn tượng với cô rồi. Hơn nữa, có những lúc hắn nghếch ngốc khiến cô thấy khá đáng yêu.
“Ngọn gió nào thổi được cái tên công tử đó đến trường vậy?”
“Tôi cảm thấy rất có thể là gió độc!”
“Tớ không mang ô vì trời trong xanh, nhưng hối hận rồi, tên này đi học thì chắc chắn là bão táp mưa sa!” Một sinh viên nghiêng đầu cảm thán.
Đối với những lời bàn tán sôi nổi của họ, Nam Cung Cảnh giả vờ như không nghe thấy. Hắn bình tĩnh tìm một chỗ ngồi xuống, rút từ trong ba lô màu đen ra quyển sách dày. Lúc này nếu có người ngồi bên cạnh hắn chắc sẽ ngửi được cả mùi sách mới, đoán chắc hắn mới mua chưa bao lâu.
Có người cho rằng hắn đang làm màu, còn nhếch mép cười cợt, nhưng chẳng ai ngờ được hôm nay Nam Cung Cảnh thật sự có hứng đi học. Trong đầu hắn vẫn văng vẳng lời khuyên của Yến Thư, cùng là chị em phụ nữ với nhau thì sẽ hiểu nhau, hắn lựa chọn tin tưởng cô em út lanh lợi của mình.
Một buổi học nhàm chán đi qua, Nam Cung Cảnh cảm giác như hắn sắp thăng thiên. Không phải lúc nào hắn cũng trốn tiết, hắn chỉ trốn những môn nào giáo sư dễ tính mà thôi, còn đa phần là đến lớp ngủ gật. Hôm nay đặc biệt chống mí mắt lên, lắng tai nghe giảng, hắn phát hiện mình… chẳng hiểu cái quái gì.
Nam Cung Cảnh bình tĩnh thu dọn sách, sau đó hiểu được việc thay đổi thói quen hay bắt đầu làm lại cuộc đời không hề dễ như người ta nói.
Trong lúc Nam Cung Cảnh ở bên này đau đầu nhức óc vì chuyện học hành, Đường Tiểu Nhu được Châu gia gửi thư mời đến ăn một bữa cơm.
Cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay, nghiêng đầu tự hỏi thành ý của họ ở đâu? Bảo cô một mình đến đó chẳng khác nào xông vào hang sói, cô chỉ sợ mình chưa kịp động đũa đã bị xé thành từng mảnh.
Đường Tiểu Nhu vứt bức thư kia đi, Châu Kha gọi nhiều đến nỗi cô phải bật chế độ máy bay. Người đàn ông này cho dù bị chặn bao nhiêu lần vẫn sẽ dùng một số điện thoại khác liên lạc cho cô, kiên trì không đổi.
Chuyện lần này ảnh hưởng rất nhiều đến danh tiếng của Châu gia, không đơn giản chỉ là việc giữa Đường Tiểu Nhu và Châu Kha nữa mà đã mở rộng ra khắp nơi. Hầu hết các tay đua đều bất mãn vì những lời mà đám người kia nói, họ cảm thấy bị khinh thường, sau đó bởi vì không có mục tiêu trực tiếp nên đổ hết lên đầu Châu Kha.
Giờ khắc này, Châu Kha không dám rời khỏi nhà dù chỉ là ra ngoài sân trước đi dạo. Anh ta sợ bản thân sẽ bị nước bọt của những tay đua kia nhấn chìm.
Đường Tiểu Nhu lái xe qua chỗ Tào Thực và bắt đầu thực hiện kế hoạch mở công ty riêng của họ. Một đội ngũ hoàn chỉnh gồm mười mấy người tụ tập lại với nhau, cười cười nói nói:
“Đây xem như là khởi nghiệp sao?”
“Tất nhiên rồi, và người đầu tư của chúng ta chính là Tiểu Nhu!”
“Cuối cùng cũng không phải nhìn mặt cái tên quản lý khốn kiếp kia nữa!” Một anh trai xúc động muốn rơi nước mắt.
Đường Tiểu Nhu mỉm cười nói với họ:
“Mọi người nghỉ một lát rồi bàn tiếp nhé. Mọi người muốn uống gì đó không? Em mời.”
Gia đình Đường Tiểu Nhu không khó khăn cũng không hẳn quá giàu có, nhưng thu nhập của mình cô và thêm hai căn trọ ở bên ngoài, tiền thu mỗi tháng cũng đã đủ để họ sống thoải mái.
Mấy người bạn đều không khách sáo mà chuẩn bị gọi món mình thích, bởi mối quan hệ của họ mật thiết, đi đâu cũng có nhau, hôm nay cô mua nước cho họ hôm sau họ sẽ mang bánh cho cô. Tình bạn bền vững này dựa trên sự sòng phẳng và biết điều.
Đường Tiểu Nhu đến lúc này mới thử mở điện thoại lên xem sao, vẫn là những cuộc gọi nhỡ gây khó chịu, còn có… tin nhắn của Nam Cung Cảnh.
“Gần đây em phải đi học, sẽ không thường xuyên ở cạnh chị. Điều này không có nghĩa là em đã bỏ cuộc đâu.”
Dặn dò cái gì đây chứ? Đường Tiểu Nhu cong khóe môi, khó kìm được mà nở nụ cười. Lúc ấy, mọi người đều ồ lên rồi hỏi dò:
“Ai đây?”
“Là thằng nhóc tóc đỏ đúng không?” Tào Thực nhanh nhạy phát hiện ra ngay.
Đường Tiểu Nhu hắng giọng liếc bọn họ:
“Mọi người không uống cà phê nữa hửm?”
“Chị cứ ngỡ em chỉ thích những người đàn ông trưởng thành cơ bắp?”
“Chị! Em thích đàn ông trưởng thành nhưng không cần cơ bắp quá đâu!” Đường Tiểu Nhu bật cười.
Trong lòng cô thật ra cũng có để ý đến Nam Cung Cảnh một chút. Ít nhất thì sau vài lần hắn xả thân vì cô, bị liên lụy mà vẫn cười hì hì không trách móc là đủ gây ấn tượng với cô rồi. Hơn nữa, có những lúc hắn nghếch ngốc khiến cô thấy khá đáng yêu.