• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ vì chuyện chảy máu ngoài ý muốn nên Nam Cung Cảnh đến trễ, vừa rồi hắn còn phải tìm cách trốn cô nàng tên Châu Ly mới mò được đến nơi này, phiền chết. Hắn đã nói rõ bản thân chưa từng tham gia bữa tiệc này bao giờ, vậy mà cô ta cứ nằng nặc đòi được đi cùng. Nếu Đường Tiểu Nhu nhìn thấy và hiểu lầm thì hắn phải làm sao? Hắn dứt khoát nói phải vào nhà vệ sinh rồi bỏ chạy.

Đường Tiểu Nhu ngoắc hắn đến gần, sau đó nói:

“Đến đây, tôi giới thiệu cậu với vài người.”

Bởi vì hai tháng qua Nam Cung Cảnh thường xuyên hoạt động trong nhóm fan của cô và vô cùng nhiệt tình, chân thành nên cô muốn giúp đỡ hắn một chút. Nhưng ý nghĩ này khiến Châu Kha cực kỳ không vui, anh ta lập tức lên tiếng:

“Em uống nhiều rồi, tìm một chỗ ngồi đi, để anh đưa cậu ta đi làm quen xung quanh.”

“À?” Đường Tiểu Nhu suy nghĩ một lát, nói: “Vậy cũng được. Cảnh, cậu đi cùng anh Châu đi. Tôi ngồi ở bên này chờ hai người.”

Châu Kha có ý định tách Nam Cung Cảnh ra khỏi Đường Tiểu Nhu, nhưng người khôn khéo chắc chắn đều nhìn ra âm mưu này. Nam Cung Cảnh nở nụ cười nửa miệng, lắc đầu:

“Không cần đâu, chị gái, em không có hứng thú với mấy người khác.”

Hắn đến đây là để chơi cùng Đường Tiểu Nhu mà, đi gặp mấy tên nói nhiều kia làm gì. Bình thường anh trai muốn đưa hắn đến một bữa tiệc còn khó như lên trời ấy chứ, bởi vì đám người trong giới thượng lưu giả tạo phát sợ, nói câu nào cũng đầy ẩn ý, hắn mệt.

Đường Tiểu Nhu đã ngà ngà say, thấy Nam Cung Cảnh không có ý định làm quen với người xung quanh thì chậc một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hắn ta vẫn còn quá non trẻ, không biết được đây là cơ hội tốt thế nào, uổng công cô mời hắn ta tới!

Ngay lúc cô nghĩ như vậy, Nam Cung Cảnh bước tới gần rồi ân cần hỏi han:

“Chị uống rượu à? Uống nhiều không? Trông mặt đỏ quá, em đỡ chị sang một bên ngồi nhé?”



“À, có uống một chút thôi.”

Nam Cung Cảnh miệng mồm cũng rất dẻo, hắn giả vờ kinh ngạc nhìn Châu Kha rồi nói:

“Không phải anh định đi xã giao à? Đi đi. Cứ yên tâm về Tiểu Nhu, có tôi ở đây thì sẽ không để chị ấy bị ép uống thêm nữa đâu.”

Hắn nhanh nhẹn đuổi khéo Châu Kha rồi chủ động đứng bên cạnh, xòe tay ra trước mặt Đường Tiểu Nhu:

“Chị nắm tay này, cẩn thận ngã.”

Đường Tiểu Nhu buồn cười nhìn hắn:

“Tôi còn chưa say đâu.”

Cô không nắm tay Nam Cung Cảnh mà ra hiệu cho Châu Kha tiếp tục, còn chính mình thì đi vài bước về phía bàn trống.

Châu Kha im lặng nhìn họ, trong lòng tức tối, cơn giận bùng lên dữ dội nhưng bị anh ta đè ép trở về. Tên khốn Nam Cung Cảnh này dám thọc gậy bánh xe à? Người đến sau là hắn, hà cớ gì anh phải nhịn chứ?

Ở nơi này trai xinh gái đẹp rất nhiều, Châu Kha nghiễm nhiên là một trong số đó, gia đình của anh ta cũng thuộc diện giàu có cho nên mới được vé mời vào đây. Anh ta tự tin cho rằng bản thân mới là phù hợp với Đường Tiểu Nhu nhất!

Châu Kha cất bước, định tới ngồi với Đường Tiểu Nhu nhưng đúng lúc ấy lại có một vị giám đốc chặn ngang, bắt đầu chào hỏi. Châu Kha vì giữ mặt mũi và các mối quan hệ mà dừng chân trò chuyện với họ, vô tình tạo điều kiện cho Nam Cung Cảnh hành động.

Nam Cung Cảnh chạy đi tìm nước chanh đến cho Đường Tiểu Nhu, còn mang một ít đồ ăn đặt trước mặt cô rồi nói:

“Chắc chị chưa ăn tối, ăn trước rồi uống cái này sẽ đỡ hơn. Con gái đừng uống rượu nhiều quá.”



“Cậu xem tôi là con nít chưa bao giờ đi dự tiệc à?” Đường Tiểu Nhu khó giấu được nụ cười.

Cô không ngờ tên nhóc này trông thì bất cần đời và có chút khờ khạo mà lại ân cần thế. Trên bàn bày món mì ý sốt kem, còn có một ít bánh ngọt và thịt heo nướng xiên được rưới sốt đặc biệt, mùi thơm len lỏi vào mũi khiến bụng cô kêu lên rất khẽ. Đúng thật vì chuẩn bị cho buổi tiệc này mà cô chưa kịp ăn gì nhiều, cô đưa tay ra cầm lấy nĩa, muỗng rồi nói:

“Cảm ơn. Nhưng cậu thật sự không muốn làm quen với những vị khách quý ở đây sao?”

Trong lúc cô dùng nĩa kéo sợi mì ý và xoay tròn để sợi mì xoắn lại trên muỗng, Nam Cung Cảnh chống cằm nhìn cô, tủm tỉm cười:

“Không cần đâu, em đến đây chỉ vì chị thôi.”

Bàn tay đang giơ lên của Đường Tiểu Nhu hơi khựng lại, khóe môi của cô giật giật:

“Cậu làm tôi ăn không vào đấy, sến quá.”

“Nhưng đó là sự thật.” Nam Cung Cảnh thành thật nói, còn đưa tay chỉ về phía sau, nơi Châu Kha đang bận rộn tiếp chuyện với người khác. “Chị xem cái tên kia đi cùng chị, cuối cùng vẫn là vì các mối quan hệ trong giới mà tạm thời để chị một mình. Em không giống vậy, bởi vì trong lòng em, chị quan trọng hơn.”

Mấy câu này làm Đường Tiểu Nhu ăn không tiêu, cô vừa mới nuốt được một miếng mì đã muốn phun ra vì sốc. Cô che miệng bật cười:

“Cậu học mấy thứ này ở đâu vậy?”

“Không giấu gì chị, trước khi qua đây có mở tài liệu xem qua.” Nam Cung Cảnh cũng cười.

Không khí giữa họ bỗng chốc trở nên hài hòa, thoải mái hơn hẳn, trước kia Đường Tiểu Nhu chưa cho Nam Cung Cảnh cơ hội tiếp xúc gần với cô thế này nên đến giờ cô mới biết, con người hắn cũng thú vị lắm. Hài hước, biết ăn nói, còn quan tâm cô nữa. Nhưng tiếc thật, gu của cô là mấy anh trai trưởng thành!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK