Dù sao thì xưởng mộc sẽ mang guồng quay tơ đến, đến lúc đó cho dù là phụ nữ cả làng tới cũng không đủ.
Đường Đông Đông không lựa chọn mà dựa theo quy tắc trước sau, giữ lại hai mươi người tới đăng ký sớm nhất.
Mặc dù những người phụ nữ tới sau không cam lòng, nhưng không ai nói thêm gì.
Ai bảo bọn họ tới muộn chứ?
Đường Đông Đông gọi hai mươi người được chọn tới trong tiểu viện, bắt đầu xếp lớp.
Mười người ban ngày, mười người ban đêm, mười ngày đổi ca một lần.
Đây là cách mà Kim Phi dạy cô ấy.
Sau khi phân lớp xong, mười người phụ nữ lớp ban ngày liền lập tức bắt tay vào làm việc.
Những người phụ nữ không được chọn và phân lớp ban đêm đều không rời đi, tò mò đứng vây quanh xem.
Một cô bé tên là Tiểu Bắc ngồi ở phía trước chiếc guồng tơ trong góc, năm nay mười tuổi, có lẽ trước đây chưa từng quay sợi tơ bao giờ, động tác tương đối chậm và luôn mắc lỗi.
Vốn dĩ đã rất lo lắng rồi, những người phụ nữ đứng xem xung quanh còn không ngừng trêu chọc và chế giễu, khiến cô gái nhỏ đổ đầy mồ hôi hột.
“Phi ca, Tiểu Bắc không biết quay sợi, hay là đổi thành ta đi, đảm bảo là nhanh hơn Tiểu Bắc”.
Một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi nhìn thấy Kim Phi đi vào liền cười nói.
Tiểu Bắc vừa nghe đã bật khóc: “Phi ca ca, huynh đừng đuổi Tiểu Bắc, Tiểu Bắc phải kiếm tiền để mua thuốc cho mẹ. Huynh tin Tiểu Bắc, muội nhất định sẽ học được… Muội… muội có thể không ăn cơm ở nhà huynh…”
“Được rồi Tiểu Bắc, tam tẩu trêu muội thôi”.
Kim Phi nói: “Lúc đói thì cứ ăn đi, chỉ cần làm tốt, ta sẽ không đuổi muội đi đâu”.
Hoàn cảnh nhà Tiểu Bắc, y biết rõ, mấy năm trước cha chết trên chiến trường, mặc dù tuổi tác của mẹ không lớn lắm nhưng luôn đổ bệnh.
Con nhà nghèo từ sớm đã phải vất vả, ở thế hệ sau, đứa trẻ mười tuổi còn đang học tiểu học, thi thoảng làm việc nhà đã là chăm chỉ lắm rồi.
Nhưng Tiểu Bắc từ lúc bảy tám tuổi đã bắt đầu lên núi nhặt củi, làm đồng kiếm sống.
Kim Phi không chỉ một lần nhìn thấy cô bé vác theo bó củi còn to hơn cả người, bước từng bước nặng nhọc xuống núi.
Quay sợi là một công việc cần sự thành thạo chứ không có kỹ thuật gì quá khó cả, Kim Phi chấp nhận cho Tiểu Bắc cơ hội nuôi bản thân và mẹ.
“Cảm ơn Phi ca ca! Huynh yên tâm, muội nhất định sẽ không lười biếng đâu”.
Tiểu Bắc lau nước mắt, lập tức bắt đầu công việc.
“Tam tẩu, đừng quanh quẩn ở đây nữa, mau quay về đi, mấy ngày nữa guồng tơ làm xong, mọi người đều có thể tới”.
Kim Phi phát hiện những người phụ nữ xung quanh còn muốn lên tiếng liền trực tiếp chặn họng họ luôn.
Dù sao sau này họ vẫn phải làm việc dưới trướng Kim Phi, vì vậy khi nhìn thấy Kim Phi có chút tức giận, ai nấy cũng ngoan ngoãn rời đi.
Quan Hạ Nhi phụ trách ca ngày, Đường Đông Đông phụ trách ca đêm, Nhuận Nương và Tiểu Nga phụ trách làm cơm.
Phân công công việc rõ ràng.
Nhuận Nương rất hài lòng với cách sắp xếp này, từ sáng sớm đã tất bật làm việc, hầm một con gà núi thơm phức, không cần dùng thêm gia vị nào khác, chỉ cần rắc chút muối đã thơm nức mũi rồi.
Mùi thơm béo ngậy của gà núi hòa quyện với mùi thơm của gạo kê.
Những người phụ nữ trong lều vốn dĩ luôn luôn trân trọng cơ hội làm việc này, khi ngửi thấy mùi thơm bay ra từ phòng bếp, ai nấy càng làm việc hăng say hơn.
Bọn họ nghĩ rằng buổi trưa được ăn cháo rau rừng là đã tốt lắm rồi, không ngờ rằng lại có cả thịt.
Một con gà núi đương nhiên không đủ cho hơn chục người, để đùi gà cho Tiểu Bắc và Tiểu Nga bé nhất, những người còn khác được chan một thìa nước dùng và một hai miếng thịt, khiến cho những người phụ nữ này cảm động vô cùng.
Kim Phi nhìn thấy Tiểu Bắc lén gói đùi gà vào trong gói lá rồi cho vào trong túi, y không vạch trần, chỉ gắp thêm cho cô bé một cái cánh gà khi cô bé ăn bát thứ hai.
Mấy con gà núi mà Trương Lương mang tới đương nhiên không thể bữa nào cũng ăn được, buổi tối đổi thành cháo yến mạch và rau rừng.
Khiến cho những người phụ nữ không được chọn vô cùng ghen tị, không ngừng thúc giục Kim Phi mau chóng làm xong guồng tơ mới.
Trời tối dần, Kim Phi bắc thang lên, thắp những ngọn đèn dầu trên các cây cột.
Căn lều này được làm bằng cỏ tranh, bên trong toàn những vật liệu dễ cháy, nếu như xảy ra hỏa hoạn thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Vì vậy Kim Phi đã đóng đinh chiếc đèn dầu vào đầu cột để tránh người khác vô tình làm đổ nó.
Mặc dù mỗi lần đổ dầu, thắp đèn hay tắt đèn đều phải bắc thang leo lên, nhưng Kim Phi thà rắc rối thêm một chút còn hơn là khiến mọi người gặp nguy hiểm.
Trước khi đi y không quên dặn dò với Đường Đông Đông: “Nếu như không cẩn thận xảy ra hỏa hoạn thì phải đưa mọi người ra ngoài càng sớm càng tốt, không cần quan tâm bên trong có gì, biết chưa?”
“Yên tâm đi, muội biết rồi”.
Đường Đông Đông đẩy Kim Phong ra khỏi lều: “Quay về đi ngủ đi, Hạ Nhi tỷ vẫn đang đợi huynh đấy”.
Những người phụ nữ đang làm việc đều cười một cách ám muội.
Mình quay về ngủ với vợ thì có gì mà nói được chứ?
Cười cũng thế thôi.
Theo dự định của Đường Đông Đông, chuẩn bị sử dụng mười guồng quay tơ này làm cơ sở, sau khi kiếm được tiền rồi thì từ từ mua thêm.
Nhưng trong tay Kim Phi vẫn còn mười mấy lượng bạc, gỗ trên núi rất rẻ, tiền công đóng gỗ cũng rất rẻ, nhưng Kim Phi không muốn lãng phí thời gian, vì vậy liền giao phó cho xưởng mộc làm.
Mấy ngày sau, xưởng mộc lần lượt mang hơn chục guồng quay tơ tới, những người phụ nữ không được chọn lần đầu bây giờ cũng bắt tay vào làm việc.
Tiểu viện của Kim Phi đã trở thành nơi náo nhiệt nhất trong làng, âm thanh ríu rít không ngừng từ sáng đến tối.
Mấy ngày đầu khi Trương Lương vừa mới có được nỏ, mỗi ngày đều thu hoạch được rất nhiều, nhiều nhất một ngày được chín con thỏ rừng và bảy con gà núi, khiến cho dân làng vô cùng ngưỡng mộ.
Nhưng hai ba ngày trở lại đây, số lượng con mồi đánh bắt được ngày càng ít dần.
Hôm nay khi quay về chỉ bắt được đúng một con gà núi.
Thợ săn Trần lão lục còn thảm hơn, liên tiếp ba ngày tay trắng quay về rồi.
Kim Phi biết rằng Trương Lương đi săn quá thường xuyên, vì vậy những con gà núi và thỏ rừng ở sau núi đã cảm nhận được mối nguy hiểm nên chạy hết rồi.
Còn muốn săn tiếp thì chỉ có thể đi vào sâu hơn thôi.
Trương Lương cũng định như vậy, nhưng lại bị Kim Phi ngăn lại.
“Lương ca, đi tới khu rừng ở phía sau núi một chuyến không thành vấn đề, đi xa hơn nữa sẽ tới khu rừng nguyên sinh, không chỉ có dã thú, còn có chướng khí, thứ này còn mạnh hơn hổ dữ gấp trăm lần, một khi bị chướng khí vây chặt thì nhất định sẽ chết”.
Kim Phi khuyên: “Đừng đi nữa, nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, mọi người biết phải làm sao?”
Y không phải thánh nhân, giúp đỡ người nhà họ Lương ngoài việc có quan hệ với Quan Hạ Nhi ra, trong lòng y còn muốn lôi kéo một người làm việc cho mình.
Kim Phi đã lên mấy kế hoạch cho tương lai, cho dù là kế hoạch nào thì cũng có Trương Lương ở trong đó.
Làm nỏ cho Trương Lương là vì muốn hắn cải thiện cuộc sống gia đình mình, tránh việc sau này làm gì cũng vướng chân vướng tay.
Nhưng Kim Phi không hi vọng rằng hắn cứ mãi là một thợ săn, càng không muốn hắn mạo hiểm đi vào trong rừng nguyên sinh.
Trong ngôi rừng sâu đó, lá rụng tích tụ qua năm tháng dày hơn người, sau khi bị mưa ăn mòn sẽ hình thành chướng khí sau thời gian dài.
Diện tích của chướng khí này nói chung là rất lớn, một khi rơi vào thì không ai có thể cứu được.
“Ta đương nhiên biết chuyện này. Vào rừng một chuyến, mười ngày nửa tháng chưa chắc đã ra được. Có thể không vào, ta cũng không muốn vào”.
Trương Lương thở dài nói: “Nhưng ngoài săn bắn, ta có thể làm gì được nữa?”