• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vào buổi tối, Tiểu Nga lại được ăn một bát cơm to như cô bé mong muốn.  

 

Người thì bé tí mà ăn hết một bát lớn, còn chưa tính canh thịt, nếu không phải có Kim Phi gàn lại, có khi cô bé còn ăn thêm nửa bát nữa.  

 

"Tướng công, thiệt thòi cho chàng rồi…”  

 

Quan Hạ Nhi tiễn Kim Phi đến trước cửa xưởng, vẻ mặt đầy áy náy: "Kết hôn rồi mà ta còn mang theo phiền phức của gia đình mẹ đẻ đến đây…”  

 

Ở nhà chỉ có một chiếc giường, chắc chắn không thể ngủ được ba người.  

 

Căn phòng phía đông mặc dù đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng không có giường, chắc chắn là không thích hợp để Tiểu Nga ngủ trên ô cửa, cho nên mấy ngày nay Kim Phi chỉ có thể ngủ trong xưởng.  

 

"Cô nương ngốc, nàng đang nói cái gì vậy, chúng ta là một gia đình, gì mà phiền phức với không phiền phức chứ”.  

 

Kim Phi xoa đầu Quan Hạ Nhi: "Hơn nữa, Tiểu Nga rất hiểu chuyện”.  

 

Trên đời này có quá nhiều người đáng thương, Kim Phi không thể quan tâm hết được tất cả mọi người, nhưng Quan Hạ Nhi là vợ y, y không thể trơ mắt nhìn em vợ chết đói mà không cứu được.  

 

Ngủ mãi trong xưởng cũng không phải cách hay, làng Tây Hà không có thợ mộc, vì vậy Kim Phi chỉ có thể gọi Trương Lương và Mãn Thương, đến thị trấn mua một nửa xe ván gỗ và một bộ đồ mộc, tự mình ra tay.  

 

Với khả năng của Kim Phi, chỉ mất một ngày để làm xong một chiếc giường nhỏ.  

 

Sau đó y bắt đầu làm guồng quay tơ cho Quan Hạ Nhi.  

 

Đời sống thô sơ, các công cụ lại lỗi thời, vì vậy tiến độ rất chậm.  

 

"Kim Phi đã không đi săn mấy ngày nay rồi nhỉ?"  

 

"Ừ, ta thấy hắn cứ ở nhà loay hoay với đống gỗ kia mãi”.  

 

"Mấy ngày trước còn tưởng rằng hắn đã đổi bản tính. Ai ngờ giờ có chút tiền, lại bắt đầu lười biếng”.  

 

"Tiền của y không phải đã bị Tạ Quang cướp đi rồi sao?"  

 

"Trộm được hơn phân nửa, hắn còn mang theo vài xâu tiền theo mà”.  

 

"Vậy cũng là nhiều rồi”.  

 

"Mấy xâu tiền đó xem có thể dùng bao lâu, vài ngày nữa ta xem hắn lấy gì ăn?"  

 

...  

 

Mấy người phụ nữ còn tưởng rằng Kim Phi sẽ lên núi sau để củng cố dũng khí cho họ, kết quả là chờ mấy ngày cũng không thấy Kim Phi đâu, họ liền chạy đến xem thì thấy y đang trốn ở nhà làm mộc, lại bắt đầu nói xấu.  

 

Ngay cả Lâm Vân Phương cũng không thể chịu đựng được nữa, mấy ngày sau, cô ấy nhận ra Kim Phi vẫn chưa đi ra ngoài, vì vậy cô ấy không nhịn được chạy tới thuyết phục Quan Hạ Nhi.  

 

"Hạ Nhi, trong làng đã bắt đầu đồn đại rồi, nói với tướng công của muội một tiếng, đừng để hắn ở nhà chơi mãi thế…”  

 

"Chị họ, tướng công không ở nhà chơi. Chàng ấy đang làm cho ta một cái guồng quay tơ, rất dễ sử dụng. Tơ lụa quay được một ngày nhiều hơn ta quay năm ngày trước đây”.  

 

Quan Hạ Nhi hào hứng nói.  

 

Vào thời điểm này, chưa có nhà máy, nguồn thu nhập duy nhất đến từ việc phụ nữ quay tơ trong lúc rảnh rỗi.  



Nghe Quan Hạ Nhi nói rằng guồng quay tơ do Kim Phi chế tạo có thể tạo ra lượng tơ năm ngày trong vòng một ngày, Lâm Vân Phương lập tức đi theo Quan Hạ Nhi vào căn phòng phía đông. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK