Tề Chu hùng hổ tiến về phía Sở Anh, cô chưa kịp nói lời giải thích, thì chỉ với một tay cậu đã nhếch bổng Mộ Thời lên ném sang cho quản lý Liễu Hạn, rồi lạnh lùng liếc nhìn người đang ngây ngô không hiểu chuyện gì đang xảy ra ( người đó là Mộ Tần), lạnh nhạt nói.
“Trông chừng thằng nhóc đó cận thận, đừng để nó lại dụ dỗ Sở Anh nhà tôi.”
Tử Ân thừa hiểu tính Tề Chu quá mà nên vừa nghe thấy câu nói ấy, cậu liền ngầm hiểu Tề đang muốn ám chỉ điều gì, hẳn là hắn nói:":Đừng để thằng nhóc xuất hiện trước mặt tôi, nếu không đừng để tôi băm nó thành từng mảnh."
??
" Tử Ân, lấy xe."
" …Vâng. ", cậu liền nhanh nhẹn chuồn đi.
Sở Anh nghiêng đầu khó hiểu:" Anh …"
Tề Chu quay sang không nói không rằng nằm tay cô rồi kéo cô đi. Thật sự cậu muốn nói rằng, cậu rất ghen, ghen với cả một đứa nhóc đấy, cậu không thích cô tiếp xúc với bất kì người con trai nào khác ngoài cậu. Nhưng nếu nói vậy không trừng cô sẽ nghĩ cậu là thằng bệnh hoạn mất.
Thật sự chỉ muốn một mình chiếm hữu em ấy…
Mộ Tần và Liễu Hạn cũng đừng đờ người không hiểu chuyện gì. Rõ ràng hợp đồng cũng xong xuôi trong êm đẹp vậy mà đột nhiên Tề Chu lại tức giận rời đi…là sao?
" Không lẽ, thằng nhóc Mộ Thời làm phật lòng điều gì với cậu ta sao?", Mộ Tần liếc nhìn Mộ Thời hoài nghi nghĩ: mà cũng phải thằng nhóc này có chút ngang ngược khó bảo. Hừm…mà cũng không phải, cũng chỉ là mới lần đầu gặp thôi sao…
Những bước đi nhanh và dài của Tề Chu khiến Sở Anh không thể theo kịp chỉ biết lủi thủi cố chạy theo cậu. Dường như Tề Chu phát giác ra điều đó lên vừa đi ra ngoài sảnh, cậu liền đứng sựng lại khiến Sở Anh không để ý mà ‘ụp’ mặt ngay vào phần lưng cứng cáp của cậu.
" Ui da…"
" Tại sao đi mà không nói với anh? Em biết anh lo lắm không?"
Cảm thấy trong lời nói đầy sự tức giận của Tề Chu nên cô đành ngoan ngoãn khai nhận:" Em xin lỗi…Em và Mộ Thời chỉ đến công viên UnY chứ không có đi đâu hết á!"
" Tại sao anh gọi điện mà em không nghe máy!"
Sở Anh lúng túng trả lời:" Tại vì điện thoại em hết pin…"
" Hừ…"
Ngay lúc đó, Tử Ân cũng vừa từ bãi đỗ xe lái chiếc oto đi ra.
Tề Chu không hỏi cô gì thêm liền kéo tay cô đi vào trong xe. Vì cậu không kìm chế được mà nỡ nắm chặt cổ tay của Sở Anh khiến cô đau nhói mà không dám kêu lên.
Bầu không khí trong xe yên lặng, cả ba người không ai hó hé nửa lời.
_________
Đi được một đoạn đường, Tề Chu mới để ý thấy cổ tay của Sở Anh đang sưng đỏ, cậu thở dài nguôi ngoai cơn giận của bản thân, trầm giọng nói:" Tử Ân, dừng tại một hiệu thuốc gần nhất."
Tử Ân khó hiểu nhìn qua gương chiếu hậu thẳng mặt Tề Chu, cậu khó hiểu tiếp lời:" Sếp bị thương ở đâu!"
Tề Chu chỉ trừng mắt thôi khiến Tử Ân đã tự giác khóa miệng lại không dám tò mò nữa.
Sở Anh lòng đầy bất an, cô tủi thân nghĩ: Anh ấy giận mình thật rồi sao? Phải làm sao bây giờ dỗ anh ấy đây…huhu…
Một lúc sau, Tử Ân dừng xe trước một tiệm thuốc, Tề Chu liền có chút gấp gáp xuống xe rồi trở ngay vào xe. Cậu cầm túi thuốc đưa ra trước mặt Sở Anh, ho khan nhẹ, gương mặt có chút ửng đỏ quay sang hướng cửa xe, nói:" Thuốc của em đó."
" Hả? Em…Em bị làm sao?", cô nghiêng đầu hỏi.
" Cái vết thương ở tay… Anh xin lỗi…"
Lúc đó, cô mới bất giác cúi người nhìn xuống thì phát hiện phần cổ tay cô có chút sưng. Cô phì cười, những bất an trong lòng cũng biến mất, vui vẻ nhận túi thuốc của Tề Chu.
" Cảm ơn anh."
" Um… không có gì đâu!", nhìn thấy Sở Anh vui vẻ trở lại cũng khiến cậu mừng thầm trong lòng mà mỉm cười cũng không hay.
Sở Anh trườn người, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tề Chu, ánh mắt cô sáng rực lên hỏi cậu: " Vậy là anh không giận em đúng không?"
" Bộ nhìn gương mặt của anh là giống đang giận em lắm sao?"
Chả thế!, suy nghĩ của Tử Ân.
" Hưm…hưm ~~ Em không có ý đó mà…"
Chịu luôn ăn cơm choá suốt ngày.
Sau đó ai về nhà lấy, đến sáng ngày hôm sau khi Sở Anh quay trở lại công ty. Duy Hạ sướt mướt chạy nhào tới cô, không ngừng nói:" Huhu…hôm qua em không đến công ty, anh còn tưởng rằng bé Anh nhà chúng ta xảy ra chuyện gì rồi cơ…"
Sở Anh cười nhẹ, vỗ vai Duy Hạ an ủi cậu:" Hee…Em không sao đâu mờ."
Quản lý Tư Hạ với gương mặt khó chịu từ đâu đi vào, giọng điệu đanh thép nói:" Còn 1 tuần nữa là đến ngày nộp báo cáo còn ở đây mà nói chuyện sao. Liệu mà làm cho tốt, nếu có bị phản ánh thì một trong những người đảm nhận lĩnh vực của mình sẽ bị đuổi việc."
" Ở đây chỉ có nhân tài mới được giữ lại, còn những kẻ thất bại sẽ bị đào thải. Nên nhớ công ty không phải cái chợ, có cấp trên và cấp dưới, nhân viên phải đi lên bằng thực lực và phải có đạo đức nghề nghiệp đừng có nghĩ dựa được hơi được người có quyền mà muốn làm gì thì làm. "
Duy Hạ siết chặt tay, ánh mắt đầy tức giận nhìn quản lý Tư Hạ.
Lời nói ám chỉ một người nào đó quá rõ ràng, từng câu từng như chiếc gai sắc nhọn ẩn mình chỉ chờ thời cơ chọc thủng chiếc lá. Dương Trì không chịu nổi nữa liền lên tiếng ngắt lời Tự Hạ, cậu cười trừ tiếp lời:" Quản lý đến đây là muốn nhắc nhở chúng tôi làm việc hay là muốn phàn nàn việc chúng tôi đang làm vậy. "
" Đã được ngồi ở vị trí này và là một trong những nhân viên được công ty tuyển chọn đàng hoàng sẽ đều là những người có thực lực. Còn về đạo đức nghề nghiệp không phải quản lý Tư Hạ đây là người biết rõ hơn ai hết sao?"
Tư Hạ bực mình vì không thể phản bác lại được, cô dậm chân rồi quay phắt rời đi.
Được lắm, để tôi xem bảo vệ con nhỏ đó được bao lâu. Cũng có ngày nó lộ đầu lòi đuôi thôi. Hứ…
Bầu không khí trong căn phòng vừa nãy nhộn nhịp bao nhiêu thì bây giờ nhìn ai cũng không có tinh thần để nói chuyện nổi. Sở Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô chỉ mới nghỉ một ngày thôi mà công ty đã có nhiều xảy ra vậy sao?
" Mọi người…có chuyện gì sao?"
Duy Hạ liền thay đổi thái độ cười tươi như không có chuyện gì rồi phủ nhận cậu hỏi của Sở Anh:" Haha…làm gì có chuyện gì…bé Anh đừng bận tâm nhen!"
" Đúng vậy đó… Thôi trở lại làm việc nào mọi người."- Dương Trì.
Một giọng nói cất lên:" Nói là không có chuyện gì nhưng lại là chuyện nghiêm trọng không muốn nói là đằng khác…", An Đào chỉnh gọng kính, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào ánh mắt của Sở Anh.
Dương Trì ngay lập tức chặn họng An Đào:" Đừng nói nữa…"
" Này, tôi nói không đúng sao? Trước sau gì cũng phải biết thôi. Công ty không phải đang đồn ầm sao? Muốn giả điếc cũng không được đó."
“Trông chừng thằng nhóc đó cận thận, đừng để nó lại dụ dỗ Sở Anh nhà tôi.”
Tử Ân thừa hiểu tính Tề Chu quá mà nên vừa nghe thấy câu nói ấy, cậu liền ngầm hiểu Tề đang muốn ám chỉ điều gì, hẳn là hắn nói:":Đừng để thằng nhóc xuất hiện trước mặt tôi, nếu không đừng để tôi băm nó thành từng mảnh."
??
" Tử Ân, lấy xe."
" …Vâng. ", cậu liền nhanh nhẹn chuồn đi.
Sở Anh nghiêng đầu khó hiểu:" Anh …"
Tề Chu quay sang không nói không rằng nằm tay cô rồi kéo cô đi. Thật sự cậu muốn nói rằng, cậu rất ghen, ghen với cả một đứa nhóc đấy, cậu không thích cô tiếp xúc với bất kì người con trai nào khác ngoài cậu. Nhưng nếu nói vậy không trừng cô sẽ nghĩ cậu là thằng bệnh hoạn mất.
Thật sự chỉ muốn một mình chiếm hữu em ấy…
Mộ Tần và Liễu Hạn cũng đừng đờ người không hiểu chuyện gì. Rõ ràng hợp đồng cũng xong xuôi trong êm đẹp vậy mà đột nhiên Tề Chu lại tức giận rời đi…là sao?
" Không lẽ, thằng nhóc Mộ Thời làm phật lòng điều gì với cậu ta sao?", Mộ Tần liếc nhìn Mộ Thời hoài nghi nghĩ: mà cũng phải thằng nhóc này có chút ngang ngược khó bảo. Hừm…mà cũng không phải, cũng chỉ là mới lần đầu gặp thôi sao…
Những bước đi nhanh và dài của Tề Chu khiến Sở Anh không thể theo kịp chỉ biết lủi thủi cố chạy theo cậu. Dường như Tề Chu phát giác ra điều đó lên vừa đi ra ngoài sảnh, cậu liền đứng sựng lại khiến Sở Anh không để ý mà ‘ụp’ mặt ngay vào phần lưng cứng cáp của cậu.
" Ui da…"
" Tại sao đi mà không nói với anh? Em biết anh lo lắm không?"
Cảm thấy trong lời nói đầy sự tức giận của Tề Chu nên cô đành ngoan ngoãn khai nhận:" Em xin lỗi…Em và Mộ Thời chỉ đến công viên UnY chứ không có đi đâu hết á!"
" Tại sao anh gọi điện mà em không nghe máy!"
Sở Anh lúng túng trả lời:" Tại vì điện thoại em hết pin…"
" Hừ…"
Ngay lúc đó, Tử Ân cũng vừa từ bãi đỗ xe lái chiếc oto đi ra.
Tề Chu không hỏi cô gì thêm liền kéo tay cô đi vào trong xe. Vì cậu không kìm chế được mà nỡ nắm chặt cổ tay của Sở Anh khiến cô đau nhói mà không dám kêu lên.
Bầu không khí trong xe yên lặng, cả ba người không ai hó hé nửa lời.
_________
Đi được một đoạn đường, Tề Chu mới để ý thấy cổ tay của Sở Anh đang sưng đỏ, cậu thở dài nguôi ngoai cơn giận của bản thân, trầm giọng nói:" Tử Ân, dừng tại một hiệu thuốc gần nhất."
Tử Ân khó hiểu nhìn qua gương chiếu hậu thẳng mặt Tề Chu, cậu khó hiểu tiếp lời:" Sếp bị thương ở đâu!"
Tề Chu chỉ trừng mắt thôi khiến Tử Ân đã tự giác khóa miệng lại không dám tò mò nữa.
Sở Anh lòng đầy bất an, cô tủi thân nghĩ: Anh ấy giận mình thật rồi sao? Phải làm sao bây giờ dỗ anh ấy đây…huhu…
Một lúc sau, Tử Ân dừng xe trước một tiệm thuốc, Tề Chu liền có chút gấp gáp xuống xe rồi trở ngay vào xe. Cậu cầm túi thuốc đưa ra trước mặt Sở Anh, ho khan nhẹ, gương mặt có chút ửng đỏ quay sang hướng cửa xe, nói:" Thuốc của em đó."
" Hả? Em…Em bị làm sao?", cô nghiêng đầu hỏi.
" Cái vết thương ở tay… Anh xin lỗi…"
Lúc đó, cô mới bất giác cúi người nhìn xuống thì phát hiện phần cổ tay cô có chút sưng. Cô phì cười, những bất an trong lòng cũng biến mất, vui vẻ nhận túi thuốc của Tề Chu.
" Cảm ơn anh."
" Um… không có gì đâu!", nhìn thấy Sở Anh vui vẻ trở lại cũng khiến cậu mừng thầm trong lòng mà mỉm cười cũng không hay.
Sở Anh trườn người, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tề Chu, ánh mắt cô sáng rực lên hỏi cậu: " Vậy là anh không giận em đúng không?"
" Bộ nhìn gương mặt của anh là giống đang giận em lắm sao?"
Chả thế!, suy nghĩ của Tử Ân.
" Hưm…hưm ~~ Em không có ý đó mà…"
Chịu luôn ăn cơm choá suốt ngày.
Sau đó ai về nhà lấy, đến sáng ngày hôm sau khi Sở Anh quay trở lại công ty. Duy Hạ sướt mướt chạy nhào tới cô, không ngừng nói:" Huhu…hôm qua em không đến công ty, anh còn tưởng rằng bé Anh nhà chúng ta xảy ra chuyện gì rồi cơ…"
Sở Anh cười nhẹ, vỗ vai Duy Hạ an ủi cậu:" Hee…Em không sao đâu mờ."
Quản lý Tư Hạ với gương mặt khó chịu từ đâu đi vào, giọng điệu đanh thép nói:" Còn 1 tuần nữa là đến ngày nộp báo cáo còn ở đây mà nói chuyện sao. Liệu mà làm cho tốt, nếu có bị phản ánh thì một trong những người đảm nhận lĩnh vực của mình sẽ bị đuổi việc."
" Ở đây chỉ có nhân tài mới được giữ lại, còn những kẻ thất bại sẽ bị đào thải. Nên nhớ công ty không phải cái chợ, có cấp trên và cấp dưới, nhân viên phải đi lên bằng thực lực và phải có đạo đức nghề nghiệp đừng có nghĩ dựa được hơi được người có quyền mà muốn làm gì thì làm. "
Duy Hạ siết chặt tay, ánh mắt đầy tức giận nhìn quản lý Tư Hạ.
Lời nói ám chỉ một người nào đó quá rõ ràng, từng câu từng như chiếc gai sắc nhọn ẩn mình chỉ chờ thời cơ chọc thủng chiếc lá. Dương Trì không chịu nổi nữa liền lên tiếng ngắt lời Tự Hạ, cậu cười trừ tiếp lời:" Quản lý đến đây là muốn nhắc nhở chúng tôi làm việc hay là muốn phàn nàn việc chúng tôi đang làm vậy. "
" Đã được ngồi ở vị trí này và là một trong những nhân viên được công ty tuyển chọn đàng hoàng sẽ đều là những người có thực lực. Còn về đạo đức nghề nghiệp không phải quản lý Tư Hạ đây là người biết rõ hơn ai hết sao?"
Tư Hạ bực mình vì không thể phản bác lại được, cô dậm chân rồi quay phắt rời đi.
Được lắm, để tôi xem bảo vệ con nhỏ đó được bao lâu. Cũng có ngày nó lộ đầu lòi đuôi thôi. Hứ…
Bầu không khí trong căn phòng vừa nãy nhộn nhịp bao nhiêu thì bây giờ nhìn ai cũng không có tinh thần để nói chuyện nổi. Sở Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô chỉ mới nghỉ một ngày thôi mà công ty đã có nhiều xảy ra vậy sao?
" Mọi người…có chuyện gì sao?"
Duy Hạ liền thay đổi thái độ cười tươi như không có chuyện gì rồi phủ nhận cậu hỏi của Sở Anh:" Haha…làm gì có chuyện gì…bé Anh đừng bận tâm nhen!"
" Đúng vậy đó… Thôi trở lại làm việc nào mọi người."- Dương Trì.
Một giọng nói cất lên:" Nói là không có chuyện gì nhưng lại là chuyện nghiêm trọng không muốn nói là đằng khác…", An Đào chỉnh gọng kính, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào ánh mắt của Sở Anh.
Dương Trì ngay lập tức chặn họng An Đào:" Đừng nói nữa…"
" Này, tôi nói không đúng sao? Trước sau gì cũng phải biết thôi. Công ty không phải đang đồn ầm sao? Muốn giả điếc cũng không được đó."