Ngày qua ngày, hình ảnh Tề và người phụ nữ đó không ngừng xuất hiện trong tâm trí cô. Sự mệt mỏi, uất ức, suy sụp khiến tâm trạng cô ngày càng tệ dần. Mòng mắt thâm đen vì không ngủ được, tinh thần sút giảm trầm trọng không thể tập trung vào công việc.
Cửu Mặc thấy vậy liền nhận ra hình như đang có chuyện gì đó giữa cô và Tề thì phải. Cậu biết nhưng không muốn nói thôi, bởi nhân cơ hội tiến gần hơn với Sở Anh, quan tâm, hỏi han cô:" Chị Sở Anh, hình như mấy ngày hôm nay chị không được khoẻ sao?"
Cô lắc đầu, gương mặt phờ phạc, gượng nói:" Chị không sao đâu."
Cậu áp sát vào gương mặt cô, biết tâm trạng cô không được vui, nên cậu đã ngỏ lời rủ cô đi chơi:" Nếu được có một nơi vô cùng thoải mái giải toả tâm trạng, chị có muốn đi cùng em không?"
Cô im lặng không đáp lại nhưng cũng suy nghĩ hồi lâu, rồi mới chầm chầm nói:" Ừ!!"
" Ok Hẹn chị tối nay.", Cửu Mặc cười vui vẻ đáp.
Dù gì cứ như vậy thì tâm trạng mình cũng chẳng khá hơn thà cứ thử đi xem sao.
**
Tối hôm đó trong quầy rượi tại quán Bar Yn, Tề Chu ngồi trên chiếc ghế bàn tròn diện nhỏ ngẩn người nhìn ly rượu Brandy đang cầm trên tay. Được một hồi, cậu lắc nhẹ khiến ly rượu đang quánh đặc bắt đầu lan ra, màu sắc nhạt dần thành từng đợt sóng sánh va vào thành ly.
[ Chú thích: Brandy là loại rượu mạnh (spirit) có độ cồn trung bình là 40, được sản xuất bằng quy trình phức tạp, lên men các loại hoa quả, thảo mộc (phần lớn là nho và táo). Cognac và Armagnac đều là họ rượu Brandy. Tất cả Brandy đều trải qua giai đoạn chưng cất phức tạp gồm 2 lần "eaux-de-vie". Sau đó, rượu được ủ trong thùng gỗ sồi ít nhất 4 năm để nồng độ cồn giảm xuống xấp xỉ 40, rượu ngả sang màu vàng óng hổ phách do thẩm thấu với gỗ sồi.]
Ánh mắt đen thẫm đến vô hồn khiến cậu Batender đứng đối diện cảm thấy lạ bởi bình thường ít khi đến đây Tề lại bày ra vẻ mặt buồn rầu như vậy. Trạng thái thất thần, phần mày nhăn nhó, đôi mắt ủ rũ chứa nhiều tâm tư, lòng đen mắt rầu rĩ hạ thấp xuống đáy, tâm trạng bồn chồn và đầy lo lắng. Trên người luôn toả ra một bầu không khí đen thành vệt vừa tăm tối lại vừa ảm đạm.
Không lẽ là có chuyện gì làm phật lòng lão đại sao?
" Lão đại, hôm nay anh tập làm quý ngài thần sầu sao?"
Thời Minh - đàn em khoá dưới thời cấp ba học cùng trường với Tề Chu. Cậu là một đàn em trung thành và được Tề vô cùng tín nhiệm. Thời Minh có vẻ ngoài ưa nhìn, dáng người cân đối với chiều cao khoảng m75, đường nét trên khuôn mặt vô cùng hài hòa và quả đầu hai mái sóng nhẹ màu xám khói. Tóm lại, anh là mẫu hình lý tưởng cho nhiều chị em hiện nay.
Tề Chu thở một hơi dài chứa đầy sự mệt mỏi liếc nhìn Thời Minh mà không nói lời nào. Chỉ biết uống thật nhiều rượu để giải sầu, để vơi đi nỗi phiền muộn trong lòng, để giảm đi nỗi đau trong tim, để lòng cậu được thanh thản. Nhưng mà hình như không giống như điều cậu tưởng tượng, càng uống thì lại càng sầu.. nói đúng hơn là bị phản tác dụng. Điều đó càng khiến tâm trạng cậu trở lên nặng nề và tệ hơn. Nỗi buồn rầu rĩ thành từng mảng chất chứa trong tâm gan đè nén không biết có thể giải tỏa được hay không? Cậu chợt có suy nghĩ..nhưng lại dập tắt ngay lập tức.
Hay là..đợi!.. Không, vô ích thôi.
Có lẽ là..cậu đã thực sự suy sụp tinh thần thật rồi.
Nhìn trạng thái tinh thần đó của Tề, Thời Minh chợt nhận ra nhưng cũng không mấy ngạc nhiên vì cậu biết rằng đó chính là điểm yếu duy nhất của Tề.
Đôi lông mi rũ xuống trông thật rậm rạp, đôi mắt híp nhỏ để lại một kẽ hở có phần bi thương, cậu lặng lẽ rơi vào dòng suy nghĩ của bản thân: Chắc có lẽ là vì cô gái đó. Đây có lẽ là lần thứ hai rồi thì phải... Làm mình lại nhớ về quá khứ lúc đó của bản thân..
Những hồi ức mơ hồ dần ùa về tâm trí Thời Minh..
Hồi đó, tôi là một trong số những học sinh bất hảo trong trường. Nói đúng ra là chỉ cần ở đâu có 'hoạ' ( kiểu những tệ nạn trong trường), ở đó sẽ có tôi. Tôi là một thằng thuộc dân anh chị có máu mặt, quan hệ rộng với nhiều thể loại côn đồ trong xã hội Tôi thì không ngán bất kì bố con thằng nào, chỉ cần nó đụng thì tôi sẽ 'chụng' luôn.
Nhưng mà, nghĩ lại thì thấy hồi đấy bản thân đúng là một thằng trẻ trâu thực sự. Chỉ biết ăn chơi, sa đoạ đàn đúm, không chăm chỉ học hành, báo cha báo mẹ báo hại gia đình. Gia đình tôi hồi đấy cũng hoàn cảnh và gặp rất nhiều khó khăn. Vậy mà, vì suy nghĩ ích kỷ và nông cạn của bản thân khiến tôi đã đánh mất nhiều thứ quan trọng khiến tôi phải ân hận suốt đời.
Và người đã giúp tôi thoát khỏi vũng bùn tăm tối để đến với thứ ánh sáng vĩnh hằng mà tôi chưa từng được biết đến. Đều là nhờ có..Tề lão đại tôi mới sống được như ngày hôm nay! Từ một thằng đáy xã hội bị người đời ruồng bỏ, giờ đây tôi đã có được sự công nhận và kính mến từ tất cả mọi người xung quanh.
Vậy nên, tôi rất biết ơn và kính trọng anh Tề Chu. Một đàn anh trưởng thành hơn cả những người tôi từng gặp, rất mạnh mẽ, rất tự tin, có chính kiến và đa tài. Hồi trước, tôi luôn nghĩ rằng anh Tề chỉ có hai nét biểu cảm trên gương mặt mà thôi. Một là lạnh lùng khi bình thường, hai là chau mày khi tức giận. Nói về số lần cười của anh ấy thì chỉ có đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Thuộc dạng hiếm hoi lắm.
Anh Tề thuộc kiểu người NÓI KHÔNG VỚI YÊU ĐƯƠNG, dù rất được nhiều đối tượng nữ theo đuổi nhưng cũng không hề mảy may quan tâm. Lúc đó, tôi còn tưởng anh ấy thích đàn ông cơ chứ. Nhưng rồi vào cái ngày của 5 năm trước, Tề Chu đã đến quán Bar này, đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy gương mặt sầu đời của anh ấy. Trạng thái tinh thần suy sụp, khuôn mặt phờ phạc không còn chút sức sống. Giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, đầy nhức nhối, kể nể với tôi khi bản thân đã say mèn.
" Cậu biết không? Tôi đã rất hối hận..hối hận vì lúc đó..! Em ấy đ.i thật rồi..."
"??.."
" Em ấy đã rời xa...tôi thật rồi! Tôi đúng là một tên hèn nhát và tội tệ...Haha.."
Lúc đó, tôi mới ngộ nhận ra không phải anh ấy không gần nữ sắc mà chính là bản thân anh ấy chỉ có ngoại lệ..duy nhất một người mà thôi. Lòng tôi đầy bàng hoàng, không tin được một người lạnh lùng, luôn thờ ơ với tình yêu như Tề lão đại lại là một chàng trai nặng tình đến như vậy. Bấy giờ, tôi mới biết một người cao lãnh, bá đạo như anh ấy lại có một điểm yếu duy nhất đến chí mạng.
Cô gái đó.. quả là một người vô cùng may mắn. Đam Mỹ H Văn
Cửu Mặc thấy vậy liền nhận ra hình như đang có chuyện gì đó giữa cô và Tề thì phải. Cậu biết nhưng không muốn nói thôi, bởi nhân cơ hội tiến gần hơn với Sở Anh, quan tâm, hỏi han cô:" Chị Sở Anh, hình như mấy ngày hôm nay chị không được khoẻ sao?"
Cô lắc đầu, gương mặt phờ phạc, gượng nói:" Chị không sao đâu."
Cậu áp sát vào gương mặt cô, biết tâm trạng cô không được vui, nên cậu đã ngỏ lời rủ cô đi chơi:" Nếu được có một nơi vô cùng thoải mái giải toả tâm trạng, chị có muốn đi cùng em không?"
Cô im lặng không đáp lại nhưng cũng suy nghĩ hồi lâu, rồi mới chầm chầm nói:" Ừ!!"
" Ok Hẹn chị tối nay.", Cửu Mặc cười vui vẻ đáp.
Dù gì cứ như vậy thì tâm trạng mình cũng chẳng khá hơn thà cứ thử đi xem sao.
**
Tối hôm đó trong quầy rượi tại quán Bar Yn, Tề Chu ngồi trên chiếc ghế bàn tròn diện nhỏ ngẩn người nhìn ly rượu Brandy đang cầm trên tay. Được một hồi, cậu lắc nhẹ khiến ly rượu đang quánh đặc bắt đầu lan ra, màu sắc nhạt dần thành từng đợt sóng sánh va vào thành ly.
[ Chú thích: Brandy là loại rượu mạnh (spirit) có độ cồn trung bình là 40, được sản xuất bằng quy trình phức tạp, lên men các loại hoa quả, thảo mộc (phần lớn là nho và táo). Cognac và Armagnac đều là họ rượu Brandy. Tất cả Brandy đều trải qua giai đoạn chưng cất phức tạp gồm 2 lần "eaux-de-vie". Sau đó, rượu được ủ trong thùng gỗ sồi ít nhất 4 năm để nồng độ cồn giảm xuống xấp xỉ 40, rượu ngả sang màu vàng óng hổ phách do thẩm thấu với gỗ sồi.]
Ánh mắt đen thẫm đến vô hồn khiến cậu Batender đứng đối diện cảm thấy lạ bởi bình thường ít khi đến đây Tề lại bày ra vẻ mặt buồn rầu như vậy. Trạng thái thất thần, phần mày nhăn nhó, đôi mắt ủ rũ chứa nhiều tâm tư, lòng đen mắt rầu rĩ hạ thấp xuống đáy, tâm trạng bồn chồn và đầy lo lắng. Trên người luôn toả ra một bầu không khí đen thành vệt vừa tăm tối lại vừa ảm đạm.
Không lẽ là có chuyện gì làm phật lòng lão đại sao?
" Lão đại, hôm nay anh tập làm quý ngài thần sầu sao?"
Thời Minh - đàn em khoá dưới thời cấp ba học cùng trường với Tề Chu. Cậu là một đàn em trung thành và được Tề vô cùng tín nhiệm. Thời Minh có vẻ ngoài ưa nhìn, dáng người cân đối với chiều cao khoảng m75, đường nét trên khuôn mặt vô cùng hài hòa và quả đầu hai mái sóng nhẹ màu xám khói. Tóm lại, anh là mẫu hình lý tưởng cho nhiều chị em hiện nay.
Tề Chu thở một hơi dài chứa đầy sự mệt mỏi liếc nhìn Thời Minh mà không nói lời nào. Chỉ biết uống thật nhiều rượu để giải sầu, để vơi đi nỗi phiền muộn trong lòng, để giảm đi nỗi đau trong tim, để lòng cậu được thanh thản. Nhưng mà hình như không giống như điều cậu tưởng tượng, càng uống thì lại càng sầu.. nói đúng hơn là bị phản tác dụng. Điều đó càng khiến tâm trạng cậu trở lên nặng nề và tệ hơn. Nỗi buồn rầu rĩ thành từng mảng chất chứa trong tâm gan đè nén không biết có thể giải tỏa được hay không? Cậu chợt có suy nghĩ..nhưng lại dập tắt ngay lập tức.
Hay là..đợi!.. Không, vô ích thôi.
Có lẽ là..cậu đã thực sự suy sụp tinh thần thật rồi.
Nhìn trạng thái tinh thần đó của Tề, Thời Minh chợt nhận ra nhưng cũng không mấy ngạc nhiên vì cậu biết rằng đó chính là điểm yếu duy nhất của Tề.
Đôi lông mi rũ xuống trông thật rậm rạp, đôi mắt híp nhỏ để lại một kẽ hở có phần bi thương, cậu lặng lẽ rơi vào dòng suy nghĩ của bản thân: Chắc có lẽ là vì cô gái đó. Đây có lẽ là lần thứ hai rồi thì phải... Làm mình lại nhớ về quá khứ lúc đó của bản thân..
Những hồi ức mơ hồ dần ùa về tâm trí Thời Minh..
Hồi đó, tôi là một trong số những học sinh bất hảo trong trường. Nói đúng ra là chỉ cần ở đâu có 'hoạ' ( kiểu những tệ nạn trong trường), ở đó sẽ có tôi. Tôi là một thằng thuộc dân anh chị có máu mặt, quan hệ rộng với nhiều thể loại côn đồ trong xã hội Tôi thì không ngán bất kì bố con thằng nào, chỉ cần nó đụng thì tôi sẽ 'chụng' luôn.
Nhưng mà, nghĩ lại thì thấy hồi đấy bản thân đúng là một thằng trẻ trâu thực sự. Chỉ biết ăn chơi, sa đoạ đàn đúm, không chăm chỉ học hành, báo cha báo mẹ báo hại gia đình. Gia đình tôi hồi đấy cũng hoàn cảnh và gặp rất nhiều khó khăn. Vậy mà, vì suy nghĩ ích kỷ và nông cạn của bản thân khiến tôi đã đánh mất nhiều thứ quan trọng khiến tôi phải ân hận suốt đời.
Và người đã giúp tôi thoát khỏi vũng bùn tăm tối để đến với thứ ánh sáng vĩnh hằng mà tôi chưa từng được biết đến. Đều là nhờ có..Tề lão đại tôi mới sống được như ngày hôm nay! Từ một thằng đáy xã hội bị người đời ruồng bỏ, giờ đây tôi đã có được sự công nhận và kính mến từ tất cả mọi người xung quanh.
Vậy nên, tôi rất biết ơn và kính trọng anh Tề Chu. Một đàn anh trưởng thành hơn cả những người tôi từng gặp, rất mạnh mẽ, rất tự tin, có chính kiến và đa tài. Hồi trước, tôi luôn nghĩ rằng anh Tề chỉ có hai nét biểu cảm trên gương mặt mà thôi. Một là lạnh lùng khi bình thường, hai là chau mày khi tức giận. Nói về số lần cười của anh ấy thì chỉ có đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Thuộc dạng hiếm hoi lắm.
Anh Tề thuộc kiểu người NÓI KHÔNG VỚI YÊU ĐƯƠNG, dù rất được nhiều đối tượng nữ theo đuổi nhưng cũng không hề mảy may quan tâm. Lúc đó, tôi còn tưởng anh ấy thích đàn ông cơ chứ. Nhưng rồi vào cái ngày của 5 năm trước, Tề Chu đã đến quán Bar này, đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy gương mặt sầu đời của anh ấy. Trạng thái tinh thần suy sụp, khuôn mặt phờ phạc không còn chút sức sống. Giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, đầy nhức nhối, kể nể với tôi khi bản thân đã say mèn.
" Cậu biết không? Tôi đã rất hối hận..hối hận vì lúc đó..! Em ấy đ.i thật rồi..."
"??.."
" Em ấy đã rời xa...tôi thật rồi! Tôi đúng là một tên hèn nhát và tội tệ...Haha.."
Lúc đó, tôi mới ngộ nhận ra không phải anh ấy không gần nữ sắc mà chính là bản thân anh ấy chỉ có ngoại lệ..duy nhất một người mà thôi. Lòng tôi đầy bàng hoàng, không tin được một người lạnh lùng, luôn thờ ơ với tình yêu như Tề lão đại lại là một chàng trai nặng tình đến như vậy. Bấy giờ, tôi mới biết một người cao lãnh, bá đạo như anh ấy lại có một điểm yếu duy nhất đến chí mạng.
Cô gái đó.. quả là một người vô cùng may mắn. Đam Mỹ H Văn