• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

_ Chủ tịch...Không hay rồi, Thiếu phu nhân và Tuyết Nhàn tiểu thư bị một nhóm người lạ đưa đi

_ Cái gì? Cậu có biết nhóm người đó là của ai không?

Mặc Hàn Phong ngồi trong phòng trầm ngâm thì đột nhiên nghe tin chấn động này khiến anh rất kích động vừa rối rắm, anh không ngờ mọi chuyện lại xảy ra đúng lúc anh và Hàn Ân Ly ly hôn.

Và một điều khiến anh không thể nào phủ nhận được nữa rằng anh đã rung động với Hàn Ân Ly chứ không phải Hàn Tuyết Nhàn, vậy nên khi nghe tin cô bắt cóc anh đã hoảng hốt vừa lo lắng nhưng về Hàn Tuyết Nhàn anh cũng có chút lo lắng vì cô ta từng là ân nhân cứu mạng của anh.

Anh xoa xoa mi tâm, ngẩng đầu nhìn trợ lý Nhan nhàn nhạt lên tiếng ra lệnh cho cậu ta.


_ Nhan Tầm, cho cậu ba mươi phút nhanh chóng đều thuộc hạ đi tìm chỗ ẩn nấp của bọn chúng, và không được kích động bọn chúng

_ Đã rõ thưa Chủ tịch!

Trợ lý Nhan lệnh mệnh cúi đầu, toan định xoay người rời đi thì điện thoại của cậu ta reo lên. Cậu ta không hề chừng chừ mà bắt máy lên nghe, chưa để cậu lên tiếng thì người kia đã cất tiếng trước.

_ Cậu chuyển máy cho Chủ tịch của cậu, Tôi muốn nói chuyện với anh ta

Mặc Hàn Phong nhướn mày đầy nghi hoặc nhận máy từ tay trợ lý Nhàn, anh lạnh nhạt lên tiếng.

_ Anh muốn tìm tôi?

_ Haha...Không cần Mặc tổng phải tốn công tốn sức đi tìm người đâu, Tôi sẽ nói ra địa chỉ cho anh nghe luôn

Dứt lời, hắn ta nhanh chóng cúp máy ngang vài giây sau thì điện thoại vang lên một tin nhắn, Mặc Hàn Phong nhìn thấy địa điểm liền đứng dậy cầm áo khoác lên.

_ Nhan Tầm, chuẩn bị xe! chúng ta đến nhà hoang cách xa thành phố

_ Vâng, thưa Chủ tịch

Trợ lý Nhan nhanh chóng chạy theo sau anh, hai người họ lái chiếc xe Lamborghini màu bạc nhanh chóng đến địa điểm mà gã ta đã gửi.

Ngồi trong xe Mặc Hàn Phong lại rơi vào trầm tư, lúc trước anh đã từng có cảm giác với Hàn Ân Ly nhưng bản thân lại một mực phủ nhận, ép hình bóng của cô ra khỏi tâm trí mình. Nhớ đến ngày anh hành hạ và phỉ báng cô là lòng anh không ngừng đau quặn thắt, ngày nào luôn thầm trách bản thân quá cầm thú vừa đê tiện, nhưng tất cả cũng chỉ vì cơn ghen tuông vớ vẩn của bản thân.

Ngay khi đồng ý ly hôn với cô lúc đó anh đang bất bình tĩnh, khi lấy lại bình tĩnh anh mới biết bản thân đã ngu ngốc đánh mất cô. Vì không muốn cô tìm vết thương chằng chịt nên anh mới quyết định kí vào đơn ly hôn, lúc đó anh cũng rất đau.

Vì chỉ xa Hàn Ân Ly, anh mới biết trong tim lại trống trải đến như vậy và cũng là lúc anh nhận ra tình cảm của mình với cô.

...

Hàn Ân Ly nằm co người dưới đất ẩm ướt, đôi mắt lung linh như hai viên dạ minh châu khẽ mở ra đập vào mắt cô là cảnh tượng hết sức kinh hãi, đây là một ngôi biệt thự khá lớn nhưng lại bị bỏ hoang nên khiến nơi đây trở nên đáng sợ vừa xám xịt.

Lúc này cô mới cảm giác tay chân cô đều bị trói nằm dưới đất, trước mặt cô còn có bốn tên đô con canh gắt. Hàn Ân Ly khẽ đảo mắt nhìn qua bên phải thì thấy Hàn Tuyết Nhàn vẫn đang bất tỉnh, mày khẽ nhíu lại. Rốt cuộc bọn họ bắt cô và Hàn Tuyết Nhàn để làm gì? và cô được biết trước giờ cô đâu có gây thù chuộc oán ai đâu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa câu giải đáp cô bèn gắt qua một bên.

Một tên nhìn thấy cô đã tỉnh liền kêu đàn em của mình lại, tên A Đồ hùng hổ bước đến trước mặt cô sau đó hắn ta dùng bàn tay dơ bẩn bóp cằm cô nâng lên.

Hắn ta lại nở nụ cười nham hiểm vừa làm bộ mặt thương tiếc.

_ Gương mặt xinh đẹp như vậy mà phải chết rồi, thật uổng phí quá

Chết? Gương mặt ửng đỏ của Hàn Ân Ly chợt chuyển sang tái nhợt, bọn họ vậy mà muốn cô chết nhưng rốt cuộc cô có gây thù với bọn họ đâu chứ.

Lấy hết bình tĩnh, cô ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào ánh mắt dữ tợn của hắn ta sau đó lên tiếng nhưng trong giọng không giấu được sự run rẩy.

_ Rốt cuộc tôi đã gây họa gì cho các người mà các người lại muốn tôi chết

_ Ồ, cô không gây họa gì cho chúng tôi mà là có người muốn cô chết mà thôi

Hàn Ân Ly nhất thời sửng sờ, có người muốn cô chết? vậy người đó là ai mới được, nhận thấy sự nghi hoặc của cô hắn ta tốt bụng nói cho cô nghe.

_ Người thật sự muốn cô chết đang ngồi cạnh cô đấy

Gã A Đồ hướng mắt nhìn qua Hàn Tuyết Nhàn, cô cũng vậy mà nhìn theo hắn ta.

Hàn Tuyết Nhàn sớm đã tỉnh lại chỉ là cô ta muốn giả vờ, nghe hết cuộc nói chuyện cô ta mới mở mắt ra, thấy gương mặt sững sờ của cô khiến cô ta càng muốn bật cười thành tiếng.

_ Sao nào? Hàn Ân Ly cô cũng biết sợ chết à? nhưng mà tôi chưa muốn cô chết sớm đâu, cô hãy chờ màn kịch sắp tới rồi hẳn chết...haha


Rốt cuộc Hàn Tuyết Nhàn đang nói cái gì vậy? màn kịch? cô ta muốn giở trò gì nữa đây. Nghe thấy tiếng cười quái dị của cô ta, cô không thèm để tâm mà quay mặt sang chỗ khác.


Nhưng cô ta không cam tâm, muốn Hàn Ân Ly cô phải nhìn cô ta như vậy mới khiến cô ta thỏa mãn, ngay bây giờ cô ta muốn đả kích cô.


_ Hàn Ân Ly, cô biết không? một lát nữa Mặc Hàn Phong sẽ đến đây, và anh ta sẽ cứu một trong hai người chúng ta. Nhưng chắc chắn anh ta sẽ cứu tôi thay vì cứu cô, cô biết không? vì biết trước người anh ấy cứu chính là tôi nên tôi đã gài bẫy sẵn


Nghe đến đây trái tim Hàn Ân Ly một lần nữa tan vỡ, cô cũng biết chứ? nếu Mặc Hàn Phong đến đây, người mà anh muốn cứu chỉ có thể là Hàn Tuyết Nhàn chứ không phải cô. Thì ra Hàn Tuyết Nhàn muốn cô chết nên mới buộc mình cũng trở thành nạn nhân, ha! cô ta quá thông minh rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK