• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Tâm niệm. (2)

Thần Dạ thản nhiên nói tiếp:

– Những người như thế , Thần Dạ dám cam đoan, nếu như quân và quốc không thể tiếp tục ban cho hắn mọi thứ hắn muốn, thậm chí còn có thể liên lụy hắn về sau này. Như vậy, trung cùng ái của hắn sẽ biến mất trong nháy mắt không thấy đâu nữa.

– Xin hỏi Trường Tôn đại nhân, Thần Dạ nói những lời này, liệu có nói sai?

Lúc này Trường Tôn Mạt, dưới ý định giết người lạnh thấu xương của Thần lão gia tử bao phủ toàn thân làm sao dám trả lời hắn. Lão ngượng ngùng cười một tiếng, thân thể càng là dịch đến gần về phía hoàng đế hơn rất nhiều.

– Hoàng thượng!

Thần Dạ trầm giọng nói:

– Nếu như mẫu thân không về, Thần Dạ cả đời không cưới! Vẫn xin Hoàng thượng thành toàn cho lòng hiếu thảo của Thần Dạ!

Nói đến tình trạng như vậy, lý do đầy đủ, vẫn còn tăng thêm ý tứ trung quân ái quốc và hiếu thuận, làm cho hoàng đế cũng không còn lời nào để nói. Hẳn là ngài vẫn có khả năng mạnh mẽ ban hạ thánh chỉ. Đến lúc đó, chỉ cần Thần Trung không tạo phản, như vậy Thần gia cũng chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng đi cưới Huyền Lăng Công Chúa trở về.

Nhưng làm như vậy, hoàng đế không dám cam đoan liệu sẽ khiến cho Thần gia phản đối thật lớn hay không. Ở trong Đại Hoa hoàng triều , vẫn còn chưa có người nào có khả năng không có bất cứ lý do gì mà dùng sức mạnh đối với Thần gia, ngài là hoàng đế mà cũng như vậy.

– Ha hả, Dạ nhi có lòng như thế, trẫm há có thể không đồng ý?

Hoàng đế miễn cưỡng cười nói:

– Hảo, hôn sự, tạm thời để lại sau. Có vị đầu bếp mới tới ngự thiện phòng làm vài món. Hoàng thúc, Dạ nhi, các ngươi mau nếm thử!

Thần lão gia tử cười một tiếng thân thiết, rồi cao giọng nói:

– Hoàng thượng, lão phu quy ẩn nhiều năm, đã sớm không hỏi việc đời. Hiện nay ở trong nhà, cũng chỉ là hưởng thụ khúc nhạc thiên luân. Lúc nhàm chán thì hồi tưởng lại thời gian mà đã trở thành quá khứ cả đời này của lão phu. Rồi suy nghĩ, một ngày kia, vào lúc lão phu đi gặp Thánh Chủ Gia thì người sẽ đến hỏi han lão phu. Vạn nhất không trả lời được, thì có thể làm thương tổn tình cảm giữa chúng ta . . . .”

– Hoàng thúc nói ra những lời ấy, người vẫn còn tuổi cao chí càng cao . . . .

Tâm thần của Hoàng đế trong bất tri bất giác đã nặng nề hơn rất nhiều.

– Ha hả!

Thần Trung khoát khoát tay, cười nói tiếp:

– Hoàng thượng, lão phu cũng không muốn cái gì, cũng sẽ không làm cái gì. Từ cái ngày quy ẩn đó trở đi, lão phu chính là một lão nhân bình thường. Được Hoàng thượng tín nhiệm và chiếu cố, nên vẫn còn giữ lại được vinh hoa và phú quý trước đây là đủ rồi!

– Lão Vương Gia không màng đến việc đời, đó thật sự là tổn thất của Đại Hoa hoàng triều chúng ta!

Tựa hồ là cảm giác đã được an toàn , Trường Tôn Mạt lại một lần nữa mở mồm giễu cợt.

– Phải không?

– Đương nhiên!

Trường Tôn Mạt nham hiểm cười một tiếng, rồi nói tiếp:

– Nhiều năm qua, lão Vương Gia đi theo Thánh Chủ Gia nam chinh bắc chiến, lập được vô số công lao hiển hách. Hiện nay, Thánh Chủ Gia đã mất, Đại Hoa quân thần, liền không có ai mà không thân thuộc với lão Vương Gia! Không biết có bao nhiêu người, là ngửa mặt trông lên lão Vương Gia. Nếu như lão Vương Gia không còn hỏi đến việc đời, chẳng những là tổn thất của Đại Hoa. Mà cũng khiến cho những người đó, sẽ không còn được lại nhìn thấy khí phách của lão Vương Gia !

Những lời như thế nói ra, trong mắt hoàng đế bỗng nhiên biến đổi. Mà ở sâu trong hai mắt của Thần lão gia tử cùng Thần Dạ , đồng dạng có sự biến hóa gần như không thể nhận ra . . . .

– Hoàng thượng mọi sự như ý!

Trầm tư chỉ chốc lát, Thần lão gia tử lại nói tiếp:

– Hôm nay vào cung cũng đã được lâu rồi, trong sân lão phu có mấy con gà vịt gì gì đó. Đến giờ mới nhớ ra, lúc trước còn chưa cho chúng ăn. Nếu như Hoàng thượng không có chuyện gì khác căn dặn, lão phu liền dẫn Dạ nhi đi về trước. Lão phu sợ, mấy con gà vịt kia đói bụng lại gây rối.

– Đã như vậy, trẫm cũng không giữ các ngươi nữa, hoàng thúc đi thong thả!

Hoàng đế đứng dậy, Trường Tôn Mạt tự nhiên là càng cung kính hơn, tự mình tiễn đưa Thần Trung đến ngoài cửa cung điện rồi nói:

– Lão Vương Gia, ngài đi thong thả, hy vọng tiếp theo vẫn còn có cơ hội, chúng ta có khả năng cùng nhau uống rượu!

– Bổn vương cũng hy vọng sẽi có cơ hội như thế nữa!

Nghe vậy, Thần lão gia tử nhàn nhạt cười nói:

– Trường Tôn lão nhi, trong nhà lão phu nếu mấy con gà vịt đói bụng gây rối thì lão phu sẽ giết thịt bọn chúng. Cho nên, cũng không thể hàn huyên cùng ngươi nhiều hơn, phải vội vàng quay về đi xem một chút. Nếu nói cách khác, lão phu thật đúng là sẽ động sát tâm.

Nhìn theo bóng lưng ông cháu Thần Trung nghênh ngang rời đi, vẻ mặt Trường Tôn Mạt, bởi vì mấy câu nói cuối cùng của Thần Trung mà trở nên cực kì hung ác!

– Trường Tôn Mạt!

– Bệ hạ, cựu thần đáng chết, không thể hoàn thành chuyện mà bệ hạ phó thác!

Xoay người, Trường Tôn Mạt vội vàng quỳ rạp xuống đất!

Hoàng đế lạnh lùng cất tiếng cười mà nói:

– Ngươi xác thật đáng chết, trước mặt lão Vương Gia, ngay cả trong lòng ta và ngươi trăm điều không muốn, thì trong ngôn ngữ cũng không được có nửa phần càn rỡ. Ngươi là muốn bức trẫm cùng lão Vương Gia lưỡng bại câu thương , sau đó ngươi sẽ trở thành Thần Trung thứ hai sao?

– Cựu thần không dám, cựu thần hết lòng trung thành bảo vệ đối với bệ hạ như đối với nhật nguyệt. . . .

Hoàng đế phẩy phẩy tay, điềm nhiên nói:

– Đừng nói những lời nịnh nọt như vậy. Hôm nay không thể được việc thì sau khi trở về, ngươi ngẫm lại thật tốt cho trẫm. Rốt cuộc phải như thế nào, mới có thể có một lý do đường đường chính chính đủ để trấn an Thần gia. Nếu không, lão Vương Gia trong lòng tức giận thì nói không chừng, trẫm cũng chỉ có thể giao ngươi ra ngoài.

– Vâng, vâng!

Trường Tôn Mạt đầy người mồ hôi lạnh.

Trong ngự hoa viên Hoàng cung có dựng một cái khung treo bàn đu dây. Phía sau bàn đu dây có một người người trẻ tuổi, đầu đội Tử Kim Quan, người mặc hoa phục màu đỏ, ngang hông thắt một chiếc tử ngọc Yêu Đái. Đôi mắt cực kỳ linh lợi, chỉ khẽ động chân tay là đủ xuất hiện ra một khí tức hậu duệ hoàng gia quý tộc.

Người trẻ tuổi nhẹ nhàng thúc đẩy bàn đu dây, ở bên khóe miệng hiện ra một nét cong cong lạnh nhạt mà lại sắc bén như có như không.

– Điện hạ!

Một người thái giám trẻ tuổi chạy tới cực kì nhanh chóng. Sau đó đứng ở trước người trẻ tuổi mà hạ giọng nói mấy câu. Không biết hắn nói gì đó, khiến cho thần sắc người trẻ tuổi kia bỗng nhiên cứng lại, chợt thốt ra âm thanh có vài phần âm u lạnh lẽo .

– Thần Dạ còn nhỏ tuổi, không ngờ lại được phi phàm như thế. Xem ra, việc đánh mất thiên phú bẩm sinh cũng không khiến cho hắn bị mất quá nhiều ý chí chiến đấu a? Đế đô sau này, thiết nghĩ sẽ càng thú vị hơn.

Người trẻ tuổi đột nhiên cất tiếng cười, hai tay đưa ra giữ lấy bàn đu cho nó ổn định, rồi nói với người trên đó:

=======

Chương 32: Tự tin. (1)

– Muội muội tốt của ta , vốn là đang tìm một chỗ môn đăng hộ đối cho ngươi để có nơi có chốn thật là tốt. Chưa từng nghĩ tới lại một lần nữa để ngươi trở thành trò cười, thực sự là xấu hổ a!

Nói xong, người trẻ tuổi mạnh tay đẩy, cái bàn đu tức thì bay lên cao cao. Một thiếu nữmặc trang phục trong cung đang đứng trên giá, lập tức bóng dáng của nàng như một cái diều đứt dây bay bổng ở giữa không trung.

Người trẻ tuổi đúng là không thèm quan tâm đến, xoay người nghênh ngang rời đi. Không thèm để ý chút nào đến việc thiếu nữ kia sẽ phải chịu thương tổn gì hay không!

Bàn đu dây vẽ ra một đường cong nguy hiểm ở giữa không trung làm cho người ta không chút nghi ngờ. Chỉ cần người ở trên đó hơi chút không giữ được thì sẽ nặng nề té xuống. Nếu không chết thì cũng phải mất đi nửa cái mạng!

Nhưng. . . . Vào lúc này ở trong ngự hoa viên đã không còn những người khác, nên bàn đu dây kia đang qua lại rất nhanh thì bỗng như quỷ mị mà ngừng ở giữa không trung. Tức thì, thiếu nữ mặc trang phục trong cung kia giống như sợi bông đang bay phất phơ đã nhẹ nhàng rơi xuống từ phía trên.

Đây là một thiếu nữ xinh đẹp tới cực điểm , da thịt trắng nõn, thanh nhã điềm tĩnh. Khí chất đơn thuần bình thản, như búp sen xanh mới nhú, toàn thân nàng làm cho không người nào có thể nhận ra có bệnh tật một chút nào.

Nếu là cứ lướt nhìn dần dần qua gương mặt kia, càng là có khả năng nhìn thấy hai con ngươi thiếu nữ này phảng phất là hai vì sao chói mắt nằm ở bên trong con ngươi.

Tuy nhiên, hai mắt không gì sánh kịp này cũng tràn ngập một vẻ đùng đục, làm cho người ta có cảm giác đần độn ngây ngô . . . .

– Thần Dạ! Không nghĩ tới ngươi lại có được tài ăn nói tốt như vậy, khiến cho phụ hoàng tốn công vô ích!

Ngay vào lúc thiếu nữ đang mở miệng tự lẩm nhẩm, ánh mắt của nàng chớp chớp. Trong nháy mắt nó đã trở nên linh động cực kỳ, vẻ đần độn ngây ngô lập tức biến mất. Thay vào đó là một vẻ khoan thai cao quý, làm hiện ra hết phong thái công chúa của một nước. So cùng với nàng vừa rồi thì lập tức phân biệt được như hai người!

Thiếu nữ vuốt ve lọn tóc đen của chính mình mà nhẹ nhàng nói nhỏ:

– Ngươi khiến cho phụ hoàng tốn công vô ích, làm cho kế hoạch của phụ hoàng thất bại. Nói cho cùng, ta là đáng oán hận với ngươi. Nhưng mà ngươi cự tuyệt ta, thì lại cũng tương đối mà nói đã tạo ra cho ta một hoàn cảnh yên ổn . . . . Thần Dạ, rốt cuộc là ta nên hận ngươi, hay vẫn còn phải cảm tạ ngươi?

Nói đến chỗ này, thiếu nữ nhìn ra xa xa về một phương hướng nào đó. Mà phương hướng này, lại đúng là hướng người trẻ tuổi vừa rồi rời đi .

– Nhị hoàng huynh, hiện nay ta đã như vậy , chẳng lẽ ngươi vẫn còn không chịu dung ta?

– Công chúa điện hạ, công chúa điện hạ!

Từ thật xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, khiến cho cảm giác lạnh buốt trong đôi mắt thiếu nữ biến mất trong nháy mắt. Mà hai mắt nàng cũng đã chợt quay về vẻ hơi đùng đục. Cái đó ở trong mắt người khác thì thiếu nữ đã có vẻ hoàn toàn ngu ngốc.

…..

Vào lúc cỗ xe ngựa hoàng kim tám ngựa kéo trở về , rõ ràng tốc độ đã chậm đi nhiều. Thế cho nên tiếng vó ngựa vẫn còn quanh quẩn trong hoàng cung suốt thời gian dài . . . .

– Dạ nhi. . . .

– Gia gia, chắt nhi có một chuyện không rõ, hy vọng gia gia có thể dạy chăng?

Không đợi lão gia tử nói cái gì, Thần Dạ tranh hỏi trước một bước .

Lão gia tử hôm nay đã thể hiện ra ngoài sự xuất chúng, thật sự quá mức sắc bén. Thần Dạ trước kia một mực cho là, lão gia tử vì tu vi không đủ, cho nên thực lực Thần gia hiện có không đủ để đối kháng hoàng thất. Vì vậy cho dù đến lúc sinh tử tồn vong cuối cùng thì lão gia tử cũng không hề ra tay.

Nhưng hiện tại xem ra, cũng không phải là sự việc như vậy.

Thần Dạ thực lòng muốn biết, ở trong lòng lão gia tử thì tính mạng của mấy trăm con người trên dưới Thần gia cùng với đông đảo thân tín kia của lão gia tử, chẳng lẽ thật sự so ra vẫn còn kém tình nghĩa giữa lão cùng với Thánh Chủ Gia sao?

Mặc dù, trọng tình trọng nghĩa là điều hiếm có trong thế gian, nhưng chuyện luôn luôn có cái nặng cái nhẹ. Thực sự không phải là người Thần gia mưu đồ bất chính, mà là hoàng đế bệ hạ không chịu dung Thần gia. Thánh thượng như thế thì tại sao còn phải là không nghe thấy không để ý?

Thần lão gia tử nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi nói:

– Dạ nhi, ngươi là muốn hỏi, tại sao đối mặt chuyện hoàng thượng lấn lướt người khác từng li từng tí thì gia gia chỉ lựa chọn ẩn nhẫn, thậm chí là một mực nhường bước à?

Thần Dạ gật đầu!

Hắn bức thiết muốn hiểu cho rõ. Bởi vì chỉ có biết những ý nghĩ chân thật nhất trong nội tâm lão gia tử thì Thần Dạ tâm mới có thể đủ yên tâm đưa ra quyết định.

Hiện tại lão gia tử chính là ông trời của Thần gia, chỉ khi mà lão gia tử không chịu từ bỏ thì mới có thể tạo cho Thần Dạ có đủ thời gian, để rồi tiến tới thay đổi vận mệnh gia tộc.

Thời gian chỉ còn không được sáu năm. Nói thật, Thần Dạ cũng không nắm chắc được bao nhiêu, để mà có thể ở trong sáu năm này lấy được lực của bản thân liền có thể làm cho cả hoàng thất, thậm chí Đại Hoa hoàng triều cũng không dám ra tay đối với Thần gia .

Tất nhiên thứ mà Thần Dạ hiện nay có được, đều thật sự quá đáng kinh người .

Một thanh tiểu đao, không chỉ có dẫn hắn đến bước trọng sanh, lại càng sửa chữa khôi phục căn cơ của hắn. Ngoài ra. . . . còn có Cổ Đế Điện thần bí kia!

Thần lão gia tử trầm giọng nói:

– Dạ nhi, kỳ thật không cần ngươi hỏi, một khi thời cơ thành thục thì gia gia cũng nguyện nói chuyện này cho ngươi. Mà nguyên nhân trong đó, gia gia cũng sẽ chỉ nói cho một mình ngươi biết.

– Tại sao?

Thần Dạ sắc mặt căng thẳng, lời của lão gia tử như đã nói rất rõ ràng , hiện tại thời cơ chưa tới. Do vậy không có khả năng nói cho chính mình .

Thần lão gia tử không trả lời hắn, mà là nhìn hắn chằm chằm. Ánh mắt sắc bén kia phảng phất là muốn nhìn thấu Thần Dạ. Bị ánh mắt như vậy nhìn kỹ, đến như với tính cách của Thần Dạ thì hắn cũng không nhịn được liền nhanh chóng tránh né.

Lúc này, Thần lão gia tử mới tiếp tục nói:

– Hơn bốn năm trước đây, ở trên Bắc Vọng Sơn, mẫu thân của ngươi bị bắt, ngươi bị hủy căn cơ. Từ đó về sau, ngươi dù chưa chưa gượng dậy nổi, nhưng mà hoàn hoàn toàn toàn phong bế chính mình. Ta vốn tưởng rằng, ngươi cứ như vậy trong đời này. Nhưng chưa từng nghĩ, lại trong một đêm, dáng dấp của ngươi có thay đổi lớn . . . .

Trong lòng Thần Dạ lập tức xấu hổ không thôi. Quả đúng là trong một đêm hắn có thay đổi, xác xác thực thực là hắn đã một mực phong bế suốt thời gian dài. Nhưng mà hắn giờ phút này đã không còn là hắn ngày xưa. Hắn đã qua hai kiếp người.

– Tại sao ngươi lại có xu thế biến hóa như vậy. Lúc đầu, gia gia cho là, ngươi là bởi vì Giao Long Thể nhập môn thành công mà lại có sự tự tin ngày nào. Nhưng trong khoảng thời gian này ta luôn quan sát đối với ngươi , nên lại phát hiện chuyện cũng không phải như thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK