• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Đế đô đệ nhị hoàn khố. (2)

Cũng là không ngờ rằng, người thiếu niên này đã bị rơi xuống Thần Đàn tựa hồ rất không giống với lời đồn đại .

– Thế nào?

Thần Dạ dang hai tay ra, cười nói:

– Không phải nói muốn kiểm tra sao, còn chưa làm đi? Bổn thiếu gia cũng không có bao nhiêu thời gian mò mẫm sờ soạng cùng các ngươi ở chỗ này !

Dám nói binh lính giữ thành là những kẻ sờ soạng, trong Hoàng Thành cả đế đô cũng sẽ không có ít người. Nhưng những kẻ dám nói chánh đại quang minh như thế, lại tuyệt không quá nhiều.

– Kẻ sĩ xa cách ba ngày, liền nhìn với cặp mắt khác xưa! Những lời này, dùng vào trên người Thần Dạ ngươi là rất thích hợp.

Trường Tôn Phi cười hắc hắc, mà nói.

Thần Dạ nhướn mày một cái, cũng không buồn để ý tới Trường Tôn Phi. Người nầy rõ ràng là đến tìm phiền toái, tuy nói không sợ hãi, nhưng hiện tại Thần Dạ thật sự không có nhiều thời gian lãng phí ở đây với hắn.

– Thần Dạ, trò chuyện vài câu a, muốn đi nhanh như vậy, gấp cái gì?

Trường Tôn Phi đưa tay ngăn Thần Dạ lại, nhìn quả núi cao phía sau hắn mà cười nói xỏ xiên:

– Lại đi Bắc Vọng Sơn ? Ta khuyên ngươi có lẽ ít đi thì tốt hơn. Lần trước đi, là mẹ của ngươi mất tích, đừng để cho một mình ngươi lại mất tích nữa. Tuy nói người trong Thần gia ngươi rất nhiều, nhưng là không chịu nổi sức ép như vậy.

– Nếu là đều chết hết sạch, như thế sẽ không tốt!

Ánh mắt của Thần Dạ lập tức liền lạnh đi như băng xuống. Hắn quét mắt nhìn những người phía sau Trường Tôn Phi mà lạnh nhạt hỏi:

– Các ngươi nghe được cái gì?

Những người phía sau Trường Tôn Phi đó vội vàng cụp mắt hết lại, tự động loại bỏ những lời này đi. Trường Tôn Phi có khả năng không thèm để ý tới Thần Dạ , tịnh không có nghĩa là bọn họ cũng dám!

Thấy vậy, Thần Dạ cười nói:

– Trước kia, ta một mực cho là, chó biết tính người, có khả năng nghe hiểu tiếng người, người cũng có thể nghe hiểu được chó đang nói cái gì. Bây giờ nhìn lại, giữa chó với chó cũng có chỗ khác nhau. Có vài con chó sủa nhặng, chúng ta là người nên đâm ra thành nghe không hiểu!

– Thần Dạ, ngươi nói cái gì?

Trường Tôn Phi giận dữ!

Thần Dạ hờ hững đáp:

– Lời nói của ta, có mấy con chó tự nhiên nghe không hiểu. Đồng dạng, những con chó này sủa loạn, cũng thật sự rất ồn ào. Chó ngoan thì không chặn đường, cho nên, cút đi, để tránh bị người giết rồi đem luộc lên ăn.

– Thần Dạ, ngươi muốn chết!

Trường Tôn Phi trong cơn giận dữ, xem nhẹ những lời người khác đồn đại về người thiếu niên ở trước mặt. Năm ngón tay hắn nắm chặt thành quyền, không hề đổi hướng mà nhằm thẳng đầu Thần Dạ hung hăng nện xuống.

Một kích này, nếu mà bị đánh trúng như vậy, người chung quanh cũng không hoài nghi chút nào là đầu Thần Dạ kia sẽ giống như quả dưa hấu, liền bị nhẹ nhàng nện vỡ!

Thần Dạ, chính là đứa cháu nhỏ nhất, cũng là được thương yêu nhất của Trấn Quốc Vương. Mặc dù ở trong mắt mọi người, người thiếu niên này không thể tu luyện, là một phế vật. Nhưng với thân phận của hắn, những người khác như vậy thì có khả năng âm thầm cười nhạo, còn kẻ này có Thần gia vẫn còn sừng sững như núi đứng nay sau lưng hắn, thử hỏi ai dám vô lễ đối với Thần Dạ?

– Công tử, không nên!

Nếu mà Trường Tôn Phi giết Thần Dạ như thế. Như vậy, đừng nói Trường Tôn Mạt có thể giữ được mạng của hắn hay không, có thể bảo lãnh hay không. Đây đang là chuyện hai ngựa tranh nhau, một cái không tốt thì cả Trường Tôn gia đều có khả năng bị chôn cùng.

Một tiếng hô này, cũng khiến cho Trường Tôn Phi tỉnh táo lại. Thế nhưng, lấy thực lực của hắn hãy còn chưa đủ sức làm chuyện thu phóng tự nhiên. Cho nên, mặc dù trong lòng hắn đã không muốn, nhưng nắm đấm kia vẫn đang thẳng tắp rơi xuống.

– Xong!”

Âm thanh trong lòng Trường Tôn Phi đang mới nói ra thì bỗng nhiên nhìn thấy, tốc độ quyền của hắn nhanh như vậy , thế mà người thiếu niên trước mặt chỉ hơi hơi di chuyển bước chân, dĩ nhiên lại như quỷ mị mà thoát ly đi ra ngoài.

– Chó chính là chó, khi khẩn cấp quả nhiên là quay ra cắn người.

Trường Tôn Phi vẫn còn hối hận, lại một lần nữa lửa giận nổi lên bừng bừng. Hắn nhìn Thần Dạ mà quát chói tai:

– Tiểu hỗn đản, ngươi thật sự muốn chết?

Nhịp chân Thần Dạ vừa rồi né tránh cũng coi là rất tuyệt diệu. Có điều, Trường Tôn Phi lại không cho rằng, người trước mặt cũng đã có thực lực đối kháng cùng hắn . Hắn không rõ ràng lắm người trước có được cái gì, nên tự nhiên cũng sẽ không nghĩ quá nhiều.

Vì kẻ không biết liền không sợ, đại khái chính là ý tứ này .

– Ha ha, đừng nói tại Đại Hoa hoàng triều, mà nhìn khắp mấy quốc gia chung quanh. Ngoại trừ đương kim hoàng đế bệ hạ ra thì những người khác, ai dám chắc chắn về sinh tử của người Thần gia chúng ta?

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên. Phàm là những ai quen thuộc với âm thanh này, ngoại trừ Thần Dạ ra, thì mọi người bao gồm Trường Tôn Phi trong đó đều bỗng trở nên run rẩy như vậy. Giống như Quỷ Tướng đã xuất hiện. . . .

Một tiếng chợt quát đột ngột, giống như gió thu cuốn hết lá vàng đang điên cuồng ập đến. Chỉ thấy có một bóng người như lôi điện sấm chớp loằng ngoằng, đang nhanh như gió mà bay về phía này. Người còn chưa đến, liền có một cỗ sát khí nồng đậm đi trước mà tràn ngập lại đây.

– Thần Hiên, là hắn. Làm thế nào mà hắn lại xuất hiện tại đế đô Hoàng Thành?

Trường Tôn Phi thất kinh, cả người không nhịn được mà lui vài bộ về phía sau .

Người mới đến khoảng trên dưới hai mươi tuổi, vóc người dong dỏng cao. Hắn như thanh kiếm đang chỉ trời cao mà hiện ra hết những lưỡi nhọn sắc bén!

– Đại ca, ca trở về từ lúc nào?

Nhìn thấy hắn, Thần Dạ mừng rỡ không thôi. Hắn cùng đại ca Thần Hiên đã không gặp nhau suốt thời gian ba năm .

– Vừa trở về không được bao lâu a. Hắc, không nghĩ tới ta vắng mặt ba năm, là tại đế đô không ngờ xuất hiện kẻ liền chẳng thèm để ở trong mắt người Thần gia chúng ta như thế .

Đi tới bên cạnh Thần Dạ, Thần Hiên nhìn về phía Trường Tôn Phi với ánh mắt có vẻ bình thản. Bỗng nhiên, bất thình lình như chim ưng, sự hung tợn ở trong ánh mắt bắt đầu khởi động. Một cỗ khí tức cực mạnh, lập tức như cuồng phong thổi quét tới đây làm cho không gian khắp nơi đều hơi bị nhẹ nhàng chấn động.

Khí tức này, tên là sát khí. Là sát khí làm cho người ta sởn gai ốc tóc gáy dựng ngược!

Thần Dạ không nhịn được quay sang nhìn đại ca bên người. Xem ra, thời gian ba năm rèn luyện trong quân đội đã khiến cho vị đại ca của mình không chỉ có tu vi thăng tiến, mà khí chất liên quan đến bản thân đều đã thay đổi rất nhiều.

=======

Chương 14: Hoàn khố đối đầu hoàn khố.

– Thần Hiên, ngươi muốn làm gì?

Trước mắt bao người, Trường Tôn Phi cũng chỉ có thể kiên trì hỏi một câu. Nếu không như vậy mà cứ ỉu xìu rời đi, vật thì thanh danh liền bị mất sạch sẽ.

Không để ý đến Trường Tôn Phi, Thần Hiên nhìn về phía Thần Dạ mà ân cần hỏi:

– Tiểu Dạ tử, đệ không sao chớ?

– Không có việc gì!

Thần Dạ cười đáp.

– Không có việc gì là tốt rồi. Tiểu Dạ tử, đứng một bên nhìn, để xem đại ca trút giận cho ngươi!

– Thần Hiên, ngươi muốn làm gì?

Mắt thấy Thần Hiên bước đến, Trường Tôn Phi quát lên với âm thanh run run.

Trong Hoàng Thành Đế đô , Trường Tôn Phi bị người đời coi là đệ nhị hoàn khố. Có đệ nhị, tự nhiên còn có đệ nhất. Thần Hiên này chính là đệ nhất hoàn khố ở đế đô Hoàng Thành!

Khác với danh tiếng quần áo lụa là của Trường Tôn Phi không giống, quần áo lụa là của Thần Hiên không phải dựa vào bối cảnh trong nhà, mà là dựa vào hắn một quyền một cước mà giành được. Ở trong phạm vi thế gia, điều đó đã được công nhận!

Đối với Thần Hiên, tất cả hậu bối thế gia ba đời ở trong Hoàng Thành, đều là vừa sợ vừa kính!

Không gì không làm được, cũng không gì không dám làm!

Cái này tôn xưng kính trọng đối với Thần Hiên.

Từng nghe nói, nhiều năm trước đây, có một lần Thánh Chủ Gia vi hành đế đô, do trở thành người phá hư chuyện tốt của hắn mà thiếu chút nữa bị Thần Hiên vung tay đánh.

Đồn đại không biết thiệt giả, nhưng sau một lần đó thì danh tiếng của Thần Hiên vang vọng đế đô. Từ đó không người nào dám trêu chọc, uy danh hiển hách, không thua kém chút nào so với gia gia Thần Trung của hắn!

– Ta muốn làm gì à?

Thần Hiên hắc hắc cười quái dị:

– Ngươi mới rồi đánh tiểu đệ của ta một quyền, mặc dù không có làm hắn bị thương tổn, nhưng một quyền kia ngươi cũng là đã xuất. Nếu như ta không trả về, chẳng phải là khi ai đó biết liền nói Thần gia ta sợ Trường Tôn gia của ngươi ?

– Yên tâm, ta chỉ xuất một quyền, nếu như ngươi tiếp được mà không chết thì chuyện ngày hôm nay, coi như huề nhau.

Tiếng cười vừa dứt, bàn chân Thần Hiên đã dận một bước trên mặt đất, toàn thân bật lên cách mặt đất dựng lên, hóa thành con Trường Long bổ nhào xuống. Cự ly hơn mười thước, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua.

Trường Tôn Phi cũng liền cả người rung lên kịch liệt. Nếu như đối thủ là người khác, cho dù tu vi hơn xa Thần Hiên thì Trường Tôn Phi cũng sẽ không sợ hãi. Bởi vì người khác ít nhiều còn có thể kiêng nể một chút uy thế của Trường Tôn gia, nên còn lo sau khi ra tay thì cuối cùng sẽ có hậu quả gì.

Nhưng Thần Hiên này thì hoàn toàn thật sự là một người điên. Đến ngay cả Thánh Chủ Gia cũng dám xúc phạm, sau khi xảy ra chuyện đã biết là Thánh Chủ Gia mà lại còn dám dùng lý để tranh cãi. Với kẻ gan lớn cuồng vọng như thế , nếu có giết Trường Tôn Phi hắn thì trong lòng Thần Hiên cũng không có bất cứ gánh nặng gì.

Sợ hãi thì sợ hãi, nhưng trước nguy cơ sinh tử thì Trường Tôn Phi đành cắn chặt hàm răng, sắc mặt hung ác, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm giận dữ!

Trong tiếng hô, Trường Tôn Phi hình dáng tựa như con mãnh thú ăn thịt người. Vào lúc cùng với khí thế của hắn phát ra đến mức tận cùng thì tại trước người hắn giống như có một vật vô hình đang hội tụ rất nhanh. Tức thì, lòng bàn tay hắn nắm lại thật chặt, hóa chưởng làm quyền. Vật vô hình này nhanh chóng bao trùm lên trên nắm tay hắn. Rồi sau đó, nện mãnh liệt đi ra ngoài.

Không thể không nói, mặc dù là một kẻ quần áo lụa là, tu vi của Trường Tôn Phi xác thật không tồi, đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên Lục Trọng. Nếu không phải như thế thì hắn cũng không làm được chuyện lấy Huyền Khí hóa thành cương kình để hỗ trợ chính hắn ứng chiến!

Nhưng mà, cảnh giới Hậu Thiên Lục Trọng ở trong mắt người bình thường được xem như bậc tột cùng. Còn đối với Thần Hiên này, cũng là ngay cả nhìn đều không đáng để ý.

– Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!

Sau khi Thần Hiên nện ra một quyền, cương kình trong quyền của Trường Tôn Phi tiêu tan. Cổ tay xương cốt gãy lìa, toàn thân càng như một con chim bị chặt đứt cánh bay giữa không trung vẽ ra một đường cong thật dài, rồi sau đó nặng nề rơi xuống nằm bẹp ở trên mặt đất.

– Trường Tôn Phi, nếu như lần sau mà nhìn thấy ngươi nhằm vào người Thần gia ta, thì ngươi liền không thể không chết , cút đi!

Thần Hiên vung tay lên, xoay người đi về hướng Thần Dạ!

Thần Dạ giơ ngón tay cái lên. Lúc này đại ca Thần Hiên, ánh mắt sáng ngời, lóe ra ánh sáng lanh lợi, nơi đó trong ngày thường cũng đủ để những người khác nhìn thấy sự cả gan làm loạn và lỗ mãng. Nếu như hắn thật sự là người không gì không dám làm thì Trường Tôn Phi đã chết!

Giết chết một Trường Tôn Phi vốn không đáng nhắc tới, bởi vậy mà mang đến phiền toái cho Thần gia khẳng định sẽ không nhỏ. Thần Hiên trong lòng hiểu rõ điều đó, cho nên mới không ra tay giết hắn.

Xem ra, trực quan từ ấn tượng ban đầu thật sự sẽ mang đến cho người ta quá nhiều lệch lạc. Thần Dạ trong lòng âm thầm nhắc nhở chính mình, kiếp trước hắn bởi vì phong bế chính mình nên cái gì đều không muốn để ý tới, bao gồm cả người trong nhà người. Cho nên, đại ca hắn biết đến vẫn luôn đều là lỗ mãng.

Những bề ngoài này , thì ra đều là đại ca tại che giấu cảm nhận của bản thân!

– Tiểu Dạ tử, chúng ta trở về đi thôi!

– Hảo!

Thần Dạ gật đầu, liền cùng Thần Hiên đi song song về hướng cửa thành.

– Hừ hừ .v..v…!

Trường Tôn Phi lau đi vết máu ở khóe miệng, đồng thời thân thể cũng không cần người khác nâng mà từ từ đứng lên. Hắn nhìn hai huynh đệ Thần Dạ , một lát sau nói:

– Thần Dạ, ngươi quả nhiên là phế vật, chỉ biết là trốn ở phía sau người khác . . . .

– Trường Tôn Phi, lời nói mới rồi, hiện tại ta muốn dâng tặng cho ngươi . Ngươi muốn tìm cái chết?

Thần Hiên xoay người, quát lạnh.

– Hắc hắc!

Trường Tôn Phi cười quái dị. Hôm nay ra ngoài đi giáo huấn người không được, ngược lại bị người khác giáo huấn. Đối với Trường Tôn Phi mà nói thì hắn tịnh không cảm thấy dọa người, bởi vì đối tượng là Thần Hiên.

Nhưng đã đến nước này, hắn không ngại khiến cho chuyện huyên náo càng lớn hơn một chút. Ngay cả Thần Hiên giống như tên điên thì Trường Tôn Phi hắn cũng không phải cái gì cũng sai.

– Thần Hiên, ta thừa nhận không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng hiện tại ngươi có quân chức ở trong quân, nên ta nghĩ rốt cuộc ngươi không có khả năng một mực bảo vệ ở bên cạnh Thần Dạ? Việc hôm nay , trừ phi ngươi giết ta, nếu không rốt cuộc sẽ có một ngày, ta sẽ từ trên người Thần Dạ mà thu hồi gấp trăm lần.

– Nhưng mà, ngươi muốn giết ta, thì cũng đã bỏ mất cơ hội. Nếu có can đảm, đi Trường Tôn gia của ta thử làm ầm ĩ xem?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK