Hạ Lan Phiêu ác độc nghĩ đến cảnh Tiêu Mặc nản lòng lăn xuống người mình, ác độc nghĩ cảnh đến nàng vỗ bả vai Tiêu Mặc nói: “Người anh em không có việc gì ta còn trẻ, uống nhiều XX thận bảo một chút, hơn nữa chịu chút X ca nhất định sẽ tốt”, không khỏi cười khẽ một tiếng. Có thể do cảm giác say dần xuất hiện, nàng chỉ cảm thấy Tiêu Mặc ở trước mặt càng ngày càng mơ hồ, làm cho nàng gần như không nhìn rõ. So sánh với thân thể mềm yếu, đầu óc của nàng lại hưng phấn khác thường.
Đau đầu quá, thân thể thật mềm…. Mà ta thật vui mừng. Ngày mai, ta có thể rời đi, rời khỏi tên cẩu Hoàng đế này thoát khỏi số phận chết người này! Ta, không muốn cùng những người liên quan đến Hạ Lan Phiêu có bất kỳ dính líu gì! Bắt đầu từ ngày mai, ta chỉ là ta – Hạ Lan Phiêu!
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, cười sờ lên mặt của Tiêu Mặc, chủ động hôn lên môi hắn. Đầu lưỡi của nàng tinh tế phác họa độ cong của khóe môi Tiêu Mặc, chui vào khoang miệng của hắn, ở giữa răng môi nhẹ nhàng vẽ vòng tròn. Nàng không biết, nụ hôn của nàng đã đốt lên hỏa diễm thiêu rụi tỉnh táo trong lòng nam nhân này, mà nàng vừa quyến rũ, vừa kiêu ngạo nhìn Tiêu Mặc: “Đến….”
Sau một giây, nàng liền bị Tiêu Mặc hung hăng đặt lên giường. Tiêu Mặc hung hăng hôn nàng, dùng hết sức lực toàn thân, mỗi bộ phận trên thân thể đều cảm thấy khát vọng nàng. Loại cảm giác này, là khao khát hắn chưa bao giờ có, xa lạ, đáng sợ.
Hắn vẫn không động vào nàng, là vì không muốn lưu lại hậu hoạn về sau, cũng vì…. Sợ mình sẽ lưu luyến thân thể của nàng. Nhưng mà, thật sự sẽ…. Lưu luyến sao? Hay là, sau khi lấy được sẽ giống như các nữ nhân khác, rất nhanh sẽ không có hứng thú, tùy tiện vứt ở một bên? Biết rõ nàng muốn đi, tại sao còn giữ nàng lại….
Mặc kệ như thế nào, hắn đã không thể quản nhiều như vậy. Tổn thương nàng cũng vậy, hậu hoạn vô cùng cũng vậy, hắn chỉ muốn lấy được nàng. Trước khi nàng rời đi, làm cho nàng, trở thành nữ nhân của hắn. Loại khát vọng này, thật sự mãnh liệt quá mức, ngay cả hắn cũng không ngờ được. Đã nghĩ…. Như vậy, liền làm thôi.
Cảm giác ấm áp, xúc cảm mềm mại, bá đạo chiếm đoạt, mùi vị quen thuộc trên người hắn bao quanh Hạ Lan Phiêu. Nàng trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt phóng đại của Tiêu Mặc, dường như cảm thấy máu dồn hết lên mặt, nhịp tim nhanh đến mức như muốn lao ra khỏi lồng ngực. Nàng cảm thấy một vật trơn trượt chui vào khoang miệng của mình, đầu óc “ông” một tiếng nổ tung. Nàng biết chuyện gì sắp xảy ra, mặc dù rất yên tâm với thân thể không thể giao hợp của Tiêu Mặc, nhưng lòng của nàng, vẫn rối loạn.
“Ôi…. Thật khó chịu…. Buông tay….”
Hạ Lan Phiêu đẩy lồng ngực rắn chắc của Tiêu Mặc theo bản năng, lại phát hiện thân thể của hắn hừng hực giống như mình. Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của Hạ Lan Phiêu sờ lên lồng ngực mình, lửa giận trong lòng Tiêu Mặc càng cháy rừng rực. Đầu lưỡi của hắn linh hoạt cướp đoạt bên trong khoang miệng của nàng, sự tê dại khác thường làm cho Hạ Lan Phiêu không tự chủ muốn tách rời. Nhưng mà, càng giãy dụa, lại càng cảm thấy áp bức. Từng giây từng phút trôi qua, thân thể của nàng đã dần xụi lơ, nhưng mà Tiêu Mặc hoàn toàn không có ý định dừng lại, mà là càng thăm dò thêm vào bên trong, cho đến khi nàng hoàn toàn xụi lơ trong ngực hắn, mặc hắn hấp thu.
Dịu dàng, thăm dò từng chút, lưỡi cùng lưỡi dây dưa không ngừng. Hai cánh tay nóng rực mà có lực của Tiêu Mặc ôm lấy vòng eo của nàng, nàng chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như đang bốc cháy. Quần áo đã sớm bị Tiêu Mặc ném xuống đất, Tiêu Mặc ôm nàng thật chặt, làm cho thân thể của nàng càng phát ra lửa nóng. Một loại cảm giác nói không rõ là muốn cự tuyệt hay là muốn đòi lấy tràn ngập trong đại não của Hạ Lan Phiêu, lý trí của nàng nói nàng phải đẩy người đàn ông này ra, nhưng thân thể của nàng dường như không nghe sai khiến.
Đầu, càng ngày càng choáng váng. Tiêu Mặc tinh tế hôn lên phần cổ của nàng lưu lại dấu ấn màu đỏ, thẳng từ bờ vai của nàng dọc xuống. Môi hắn hôn đến mức, làm cho thân thể của Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng run rẩy. Nàng nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn đôi mắt làm cho người ta hít thở không thông của Tiêu Mặc, cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ. Mà nàng…. Ruốt cuộc ngủ mê man – ngủ thiếp đi ngay trong bầu không khí mập mờ như vậy.
“Trời…. Cư nhiên ngủ thiếp đi.”
Tiêu Mặc đau đầu nhìn cô gái nằm dưới thân mình vào thời khắc mấu chốt cư nhiên ngủ thiếp đi, có chút không thể tin vỗ nhẹ má nàng. Mặt của Hạ Lan Phiêu khẽ chuyển động theo bàn tay của Tiêu Mặc, hô hấp đều đặn, lông mi rũ xuống, biểu hiện nàng thật sự đã ngủ. Nàng yên tĩnh ngủ, không có giương nanh múa vuốt, cũng không có hờ hững đờ đẫn…. Cảm giác như vậy, thật tốt! Nhưng mà, nàng ngủ say là bởi vì rượu, hay là bởi vì… Túy Hà Y?
Tiêu Mặc kéo tay Hạ Lan Phiêu. Trên cổ tay của Hạ Lan Phiêu, mắt thường gần như không nhìn thấy hai vạch máu màu đỏ, giống như có người dùng móng tay nhẹ nhàng xẹt qua. Đúng là, đúng là độc Túy Hà Y phát tác sao…. Đã là lần thứ hai. Lại phát tác lần nữa, nàng sẽ chết…. Giống như bây giờ, an tĩnh như vậy, xinh đẹp như vậy… chết đi….
Tiêu Mặc nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Hạ Lan Phiêu, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, ôm chặt nàng, ngủ. Hôm nay, hắn thu hoạch rất nhiều, cho nên, tâm trạng hắn khá tốt.
Hắn biết được dân chúng Kim quốc đối với việc bị Đại Chu chiếm giữ cũng không có phản ứng quá lớn – tất nhiên, việc này cùng sự hung tàn của Diệp Văn, hắn nghiêm khắc kiểm soát quân đội và đền bù tổn thất chiến tranh cho dân chúng có chút quan hệ. Mà nàng… cuối cùng cũng khôi phục bộ dáng linh hoạt trước đó. Thật tốt!
Sẽ không quên, nàng nằm ngẩn ngơ trong căn phòng tối tăm ở Kim quốc, vừa bất lực vừa thê lương như vậy. Nàng mảnh khảnh, gầy yếu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi. Cho nên, hắn muốn cùng nàng đi ra ngoài, để cho nàng thấy được không phải tất cả người Kim quốc đều có thể tổn thương nàng. Coi như là…. Quà tặng lúc chia tay.
Hạ Lan Phiêu, ta nói dối. Khi ngươi hỏi ta có một chút không đành lòng hay không, ta nói “Không có”, nhưng ta biết ta nói dối. Nhìn cả người ngươi đầy vết thương, nhìn ánh mắt đờ đẫn của ngươi, ta có chút không đành lòng. Nhưng chúng ta đều biết, coi như có quay ngược thời gian, ta cũng chỉ có thể quyết định như vậy. Ta không có nói cho ngươi biết, ngươi còn sống, ta thật sự vô cùng vui mừng…. Ngươi còn sống, thật tốt.
Ta thả ngươi rời đi. Gần hai tháng, mới có thể làm cho cả hai tỉnh táo, cẩn thận suy nghĩ bước tiếp theo nên làm cái gì đi. Nếu mà đến ngày phải giết ngươi, ta chắc chắn sẽ nhẫn tâm? Ta không biết…. Không bằng đến ngày đó rồi hãy nói, ôi….
Chương 32: Người anh em rất lớn.
Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu thật chặt, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng lần đầu tiên xuất hiện vẻ mờ mịt. Hắn đặt đầu của Hạ Lan Phiêu ở bên trong khuỷu tay mình, nhìn cô gái ngủ say giống như con mèo nhỏ, nhẹ nhàng thở dài. Một cảm giác kỳ lạ, giống như một giọt rơi mực vào trong nước cũng như rơi vào trong lòng hắn, lan tràn khắp thân thể của hắn, làm cho hắn có chút khẩn trương, lại có chút vui sướng. Hắn không biết thứ tình cảm này ruốt cuộc là gì, chỉ biết rằng muốn ôm nàng, mãi không buông tay.
Hạ Lan Phiêu…. Ruốt cuộc ngươi là ai? Kỳ lạ như vậy, yếu ớt như vậy, rồi lại kiên cường như vậy? Nếu như ngươi là nàng, tại sao tính tình của các ngươi lại hoàn toàn khác biệt? Nếu như ngươi không phải là nàng, tại sao ngươi lại có bớt Hồ Điệp không thể nào giả tạo?
Ruốt cuộc nhận được Thủy Lưu Ly rồi. Lúc cánh tay đầy vết roi của ngươi đưa cho ta khối ngọc kia, ta phát hiện ta hơi chú ý tay của ngươi – nhất định là rất đau. Ngươi…. Sẽ trách ta sao? Nhưng tại sao ngươi lại cười với ta? Vì tha thứ, hay vì căn bản là không thèm hận….
Không biết qua bao lâu, ruốt cuộc Tiêu Mặc cũng nặng nề thiếp đi. Tóc của hắn cùng Hạ Lan Phiêu quấn với nhau ở trên giường, tuy hai mà một. Nhưng mà, chỉ cần tỉnh dậy, chúng sẽ dứt khoát chia lìa….
Ngày hôm sau..
Khi Hạ Lan Phiêu tỉnh giấc, hoảng sợ phát hiện mình đang nằm trong ngực Tiêu Mặc. Tiêu Mặc hít thở đều đặn, ôm chặt nàng, mà hai người bọn họ đều…. Không mặc quần áo.
Đã xảy ra chuyện gì? Ta nhớ được tối hôm qua cùng Tiêu Mặc…. Trời ạ, chẳng lẽ ta thật sự say rượu mất lý trí cho hắn cái kia? Không có khả năng! Hắn không được! Mà thân thể của ta cũng không đau…. Tất cả mọi người đều nói lần đầu tiên sẽ đau, xem ra Tiêu Mặc…. Đúng là không được!
Hạ Lan Phiêu cẩn thận quan sát ga giường, quả nhiên phát hiện giường đơn trắng noãn một mảnh, không khỏi thở dài một hơi. Nàng nhẹ nhàn đẩy cánh tay đang ôm ngang hông mình của Tiểu Mặc ra, đang muốn xuống giường, lại bị Tiêu Mặc kéo lại.
“A!”
Hạ Lan Phiêu không khống chế được ngã vào trước ngực Tiêu Mặc, có lẽ đụng hắn rất đau. Nhưng mà, Tiêu Mặc mở mắt ra, chỉ khẽ mỉm cười với nàng: “Ngươi đã tỉnh?”
A…. A…. A! Không cần mới sáng sớm đã phóng điện với ta có được hay không! Cả người trần trụi, đầu tóc rối bời, cơ bắp cường tráng…. Nam nhân như vậy không thể giao hợp thật là đáng tiếc!
Có lẽ là cảm giác được Hạ Lan Phiêu đang ngơ ngẩn nhìn mình, Tiêu Mặc cũng có chút giật mình. Hắn nhìn cô gái trước mặt quần áo xốc xếch, cả khuôn mặt đỏ bừng, theo bản năng sờ đầu tóc rối bời của nàng, cầm lòng không được nói: “Ngày hôm qua….”
Ngày hôm qua? Chẳng lẽ hắn muốn nói ngày hôm qua ở trên người ta không có xảy ra chuyện gì. Tiêu Mặc, ngươi cũng có ngày hôm nay!
Hạ Lan Phiêu ác độc nhìn Tiêu Mặc, khóe môi nâng lên nụ cười châm chọc. Trước giờ nàng đều bị tên cẩu Hoàng đế này khi dễ chèn ép, ruốt cuộc cũng có được một chút lợi thế có thể vạch trần lòng của hắn. Nàng ác độc cười, cười đặc biệt hả hê, chân còn run run. Tiêu Mặc nhìn bộ dáng ngang ngược, bướng bỉnh của nàng, mặt không khỏi trầm xuống.
Ôi, còn có thể tức giận! Có phải ngày hôm qua không được đặc biệt khổ sở, đặc biệt nghẹn khuất, đặc biệt buồn bực hay không? Mà ta thật muốn đốt pháo, nói cho toàn bộ thế giới biết Tiêu – Mặc – hắn – không – được! Trời ơi, ban cho ta một cái loa đi! Để cho ta nói cho cả thiên hạ cái bí mật máu chó này!
Hạ Lan Phiêu vẻ mặt cổ quái nhìn Tiêu Mặc, một hồi cau mày, một hồi mỉm cười, khuôn mặt hồng hào mịn màng tràn đầy linh hoạt. Nàng liếc Tiêu Mặc một cái, cười hì hì đi lấy quần áo, lại bị Tiêu Mặc chặn ngang ôm lấy. Lưng của nàng, dán lên lồng ngực trần trụi của Tiêu Mặc, nóng như lửa.
“Làm…. Làm gì?” Muốn giết người diệt khẩu?
“Muốn đi?”
“Ừ.”
“Ngày hôm qua….”
Hơi thở của Tiêu Mặc phun lên cổ của Hạ Lan Phiêu, thật nóng. Thân thể của nàng không nhịn được run lên một cái, ý thức cũng rõ ràng trong nháy mắt. Nàng biết, nếu như mình vạch trần bí mật của Tiêu Mặc mà nói, việc này sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của nam nhân, hắn sẽ không bỏ qua cho nàng….
Tiêu Mặc, không được như vậy! Ngươi không được không phải là ngươi sai, nhưng ngươi uy hiếp đông đảo quần chúng nhân dân như vậy rất không có đạo đức đúng không? Mà ta, thật sợ ngươi trả thù….
“Không có việc gì!” Hạ Lan Phiêu quay đầu lại, đặc biệt cứng ngắc vỗ bả vai Tiêu Mặc: “Thật không có chuyện gì! Dù sao ta cũng không phải nữ nhân trong sạch. Lại nói, người anh em rất lớn, cũng làm cho ta rất thoải mái!”
Được rồi, bằng mọi giá! Vì an ủi tâm hồn bị thương của ngươi, ta nói ra bao nhiêu lời nói dối có ý tốt! Lời nói dâm đãng lại hung hãn như vậy ta chỉ có thể nói một lần, lần sau ngài hãy tìm người khác an ủi ngươi đi…. Tiêu Mặc, ngươi xem ta thật phúc hậu….
“Ta…. Rất lớn?” Tiêu Mặc hơi ngập ngừng hỏi.
Ôi, cho tới bây giờ chắc chưa có nữ nhân nào khen ngươi như vậy! Nhìn ngươi này, không ngờ lại vui mừng như vậy! Tiêu Mặc, không phải ta nói ngươi, ngươi làm nam nhân đúng là thất bại…. Sinh ra vốn đã kém cỏi, lớn lên bù đắp….
“Ừ, rất lớn! Như vậy, ta sau này còn gặp lại….”
Hạ Lan Phiêu nói xong, cười híp mắt phất tay với Tiêu Mặc một cái, nghĩ chạy về phía cửa. Nhưng mà, Tiêu Mặc ôm chặt nàng. Hắn cúi đầu, đặt trên vai nàng, lẩm bẩm nói: “Ngươi…. Muốn dao động ta sao? Vô dụng thôi.”
Là vô dụng…. Trước sau gì đều không thể…. Ồ, Tiêu Mặc đang nói cái gì? Dao động? Có ý gì?
Hạ Lan Phiêu mờ mịt nhìn Tiêu Mặc, khẽ nhếch môi, vẻ mặt mê mang. Ánh nắng sáng sớm chiếu lên khuôn mặt mềm mại của nàng, chiếu lên cổ áo hơi mở của nàng, chiếu lên đôi môi mê người của nàng, chính nàng cũng không biết nàng nhìn có bao nhiêu hấp dẫn. Tiêu Mặc chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, hô hấp dần dồn dập. Vì vậy, hắn…. kéo lại cổ áo Hạ Lan Phiêu, nói: “Đi nhanh đi.”
Nếu ngươi không đi nhanh, ta sẽ nhịn không được mà giữ ngươi lại…. Vì vậy, đi nhanh đi.
“A.”
Hạ Lan Phiêu khó hiểu nhìn Tiêu Mặc một cái, mang theo bọc hành trang rời khỏi quán rượu. Nàng đi cương quyết như vậy, cũng không quay đầu lại nhìn Tiêu Mặc một cái. Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu rời đi, trong lòng có chút trống rỗng.
Nói buông tay liền buông tay…. Nữ nhân tuyệt tình…. A…. Tiêu Mặc cười nhạt.
Hạ Lan Phiêu rời khỏi Tiêu Mặc, đi ở trên đường, tâm trạng rất tốt. Nàng chỉ cảm thấy không khí bên ngoài thật trong lành và tự do, thì nghe thấy con quạ đậu trên cành cây cạc cạc kêu làm cho người ta *****! Quạ? Đây là điềm báo….
“Cạc cạc.”
Hai con quạ từ trên cành cây đứng dậy, mặt không biểu tình bay trên đỉnh đầu Hạ Lan Phiêu. Mà hành trình đẹp đẽ của Hạ Lan Phiêu, ruốt cuộc bắt đầu….