• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29: Quán rượu.

“Xem…. Kim quốc?” Hạ Lan Phiêu có chút ngạc nhiên. “Cùng Trẫm đi dạo, sau đó đường ai nấy đi.”

“Có thể nói “không” sao?”

“Có lẽ có thể?”

Tiêu Mặc mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu, nhưng lại không hề che đậy ý tứ uy hiếp trong mắt. Cả người Hạ Lan Phiêu run lên, chỉ cảm thấy lông tóc cả người dựng đứng, vội vàng nói: “Nhanh đi xem, nhanh đi xem! Không xem ta và ngươi đều nóng vội. Hoàng Thượng, ta rất là yêu thích Kim quốc thật là đặc biệt, đặc biệt yêu thích….”

“Đi thôi.”

Xe ngựa dừng lại trên đường đi của Kim quốc. Tiêu Mặc nhảy từ trên xe ngựa xuống, cau mày nhìn Hạ Lan Phiêu xoay người vặn vẹo, đối với nàng xe ngựa có chút cao. Bất kể Hạ Lan Phiêu thử như thế nào, cũng không thể quyết định nhảy xuống xe ngựa. Chân của nàng ở giữa không trung lắc lư…. Lắc lư, làn váy nhẹ nhàng tung bay ở trong gió, dẫn tới vô số ánh mắt khác thường từ bốn phía. Dân chúng Kim quốc tò mò nhìn chăm chú, Tiêu Mặc quyết tâm, chặn ngang Hạ Lan Phiêu ôm xuống xe ngựa. Bị cánh tay của Tiêu Mặc mạnh mẽ ôm, Hạ Lan Phiêu kinh hãi, theo bản năng ôm chặt cổ hắn, sau đó giống như bị điện giật lập tức buông tay.

Nhìn Hạ Lan Phiêu không hề che giấu chán ghét cùng xa cách, tâm tình của Tiêu Mặc có chút tồi tệ. Cho tới nay, nữ nhân nào không dùng đủ loại lý do, mượn cớ để bổ nhào lên người hắn, chưa bao giờ có người nào dùng ánh mắt này nhìn hắn. Như vậy…. Xem thường sức quyến rũ của hắn.

“Tốt lắm, nên thả ta xuống rồi.”

“Ừ.”

Đợi lúc hai chân Hạ Lan Phiêu chạm đất, mặt của nàng đã sớm đỏ bừng. Tiêu Mặc lẳng lặng đi phía trước, mà nàng cũng yên lặng đi sau lưng Tiêu Mặc, vẻ mặt không tình nguyện.

Mặc dù ngày hôm qua vừa có binh biến, quốc gia này vừa mới đổi chủ, nhưng trên đường cái vẫn là một mảnh ồn ào náo nhiệt. Mặc kệ binh lính của Đại Chu đi tuần tra, dân chúng buôn bán vẫn buôn bán, rao hàng vẫn rao hàng, một bộ dáng vui sướng hưng thịnh. Tiêu Mặc nhìn dân chúng của Kim quốc, như có điều suy nghĩ, đột nhiên dừng bước ở trước một quán rượu. Hạ Lan Phiêu chỉ lo cúi đầu đi bộ, không ngờ Tiêu Mặc lại đột nhiên dừng lại, do quán tính liền lập tức đụng vào lưng của Tiêu Mặc. Nàng khổ sở che mũi, nước mắt lưng tròng: “Đau….”

“Hả?” Tiêu Mặc quay đầu lại.

“Không có gì, là nô tỳ không cẩn thận đụng vào thân thể tôn quý ưu nhã của Hoàng Thượng, nô tỳ đáng chết vạn lần….”

“Ở bên ngoài, không cần khách sáo như vậy. Gọi tên là được rồi.”

“Nô tỳ không dám….”

“Còn nói không dám liền giết ngươi.” Tiêu Mặc mỉm cười nói.

Được rồi! Đụng phải tên Hoàng đế biến thái này, ta còn có thể nói không dám hay sao? Thật may là chỉ cần nhịn một ngày nữa là tốt rồi, chỉ cần một ngày, chúng ta có thể hoàn toàn bái bai…. Hạ Lan Phiêu oán hận nghĩ thầm.

“Tiêu…. Tiêu Mặc.” Hạ Lan Phiêu vẻ mặt vặn vẹo nhìn hắn: “Ha ha, thật đúng là một cái tên hay, thanh lệ thoát tục trác tuyệt bất phàm.”

“…. Vào thôi.”

Tiêu Mặc dẫn Hạ Lan Phiêu đến quán rượu lớn nhất của Kim quốc, chọn chỗ ngồi ở lầu hai gần cửa sổ trong một căn phòng trang nhã ngồi xuống. Hai mắt của Hạ Lan Phiêu tỏa sáng nhìn các loại thức ăn ngon đặt trước mặt nàng, mà Tiêu Mặc đang cùng tiểu nhị câu được câu không tán gẫu. Hạ Lan Phiêu không chú ý họ nói cái gì, chỉ cảm thấy tâm tình của Tiêu Mặc không tệ lắm. Nàng nghiêng đầu, nhìn thức ăn trên bàn, đột nhiên nói: “Là ngươi mời ta ăn sao?”

“…. Phải.”

“Tiểu nhị, ngươi mang hết các món ăn ngon nhất của quán lên đây.” Hạ Lan Phiêu hưng phấn nói: “Thêm một chút điểm tâm nữa.”

…………

Trong quán, bên cạnh cửa sổ là nam nhân tuấn tú như tiên, cô gái…. Coi như đoan chính. Cho nên, bọn họ trở thành một đôi được nhiều người trong quán chú ý nhất. Tất cả nữ nhân đều len lén nhìn trộm Tiêu Mặc, thuận tiện khinh bỉ tư sắc bình thường còn dám can đảm bá chiếm mỹ nam của Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu đang ăn, đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh có chút không đúng, có chút cảnh giác đặt bát đũa xuống. Tiêu Mặc nghiêng đầu nhìn nàng, mỉm cười nói: “Làm sao không ăn?”

Hoàng Thượng, ngươi làm tòa núi băng không được sao, không cần đột nhiên cười với ta rực rỡ như vậy có được hay không? Ngươi dùng mỹ nam kế với các phi tử của ngươi cũng thôi đi, còn dùng với tiểu loli ta? Ta có cần xấu hổ phối hợp với ngươi không?

Vì vậy, mặt của Hạ Lan Phiêu thực sự đỏ lên. Nàng cúi đầu, tận lực không để cho mình nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Mặc, cũng không để cho mình đắm chìm trong đôi mắt đen nhánh của hắn.

Ruốt cuộc phải rời đi rồi! Đã quyết định cả đời không gặp nhau, tại sao ta lại có chút không muốn? Mới vừa rồi, rõ ràng ta đã cảm nhận được một tia ấm áp từ Tiêu Mặc…. Nếu không phải phản ứng nhanh, ta lại có nhược điểm bị hắn nắm được. Chẳng lẽ là bị Diệp Văn ngược đãi làm cho ta nghĩ muốn yên ổn, thậm chí không quan tâm người có thể cho ta ấm áp cùng yên ổn là ai? Mà ta biết rõ, người nọ không phải là Tiêu Mặc….

Trong quán rượu, hai người họ đều trầm mặc ăn cơm, mỗi người một tâm sự, không khí có chút quỷ dị. Đúng lúc này, tiểu nhị giống như ân nhân cứu mạng mang mấy hũ rượu hương thơm nức mũi đến, cười nói với bọn họ: “Khách quan, đây là rượu trái cây nổi danh nhất của quán, hi vọng khách quan thích.”

“Rượu trái cây? Có vẻ rất tốt.”

Hạ Lan Phiêu tò mò rót cho mình một chén, đúng thật là rượu ngon. Nàng có chút yêu thích, rót một ly lại một ly, mà ruốt cuộc Tiêu Mặc cũng mở miệng: “Ngươi đang oán tránh ta?”

 

Chương 30: Trò chơi nói thật lòng!

Oán hận? Tự nhiên là có. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi đem ta cho người khác, làm cho ta chịu nhiều đau khổ như vậy, ta còn có thể khóc nói đã yêu ngươi hay sao?

“Vậy sao? Ta nào dám oán hận ngài.” Hạ Lan Phiêu cười lạnh.

“Ngươi nói dối.”

…………

Tiêu Mặc bình tĩnh nhìn Hạ Lan Phiêu, ánh mắt thâm thúy, giống như có thể trực tiếp đi vào linh hồn của nàng. Hạ Lan Phiêu thống hận nhất chính là bộ dáng nắm tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay kia của hắn, tức giận trong lòng càng lúc càng dâng cao. Có lẽ là nàng đã say, đầu của nàng bắt đầu choáng váng, lời nói cũng không qua đại não suy nghĩ. Nàng không muốn biết mình nói như vậy sẽ có hậu quả gì, nàng chỉ biết, nàng đã nhịn hắn lâu rồi.

“Tiêu Mặc, ruốt cuộc ngươi có ý tứ hay không? Trừ nói ‘ngươi nói dối’ ngươi còn có thể nói cái gì? Đúng vậy, ta chính là nói dối, thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn ta nói ta rất vui vẻ, rất hạnh phúc vì ngươi đi quyến rũ nam nhân, lấy được thứ ngươi muốn? Ngươi có biết xấu hổ hay không?” Hạ Lan Phiêu rống to.

“Ngươi say.” Tiêu Mặc cau mày.

“Ta không say.”

“Vậy sao….”

“Thế nào, người anh em ngươi còn chưa tin ta? Nếu không ta tỷ thí lại tỷ thí.”

“Tỷ thí thế nào?” Tiêu Mặc đột nhiên nở nụ cười.

“Không bằng…. Liền chơi trò chơi nói lời thật lòng, mỗi người hỏi đối phương ba vấn đề, hai bên đều chỉ được trả lời thật lòng, được không?”

“Thật muốn chơi sao?” Tiêu Mặc vẻ mặt kỳ quái: “Tốt nhất ngươi không được hối hận.”

“Vậy đi.”

“Bắt đầu đi. Trong trò chơi này, ta với ngươi đều nói lời thật lòng.”

Tiêu Mặc nói xong, lẳng lặng nhìn Hạ Lan Phiêu, dường như chờ đợi câu hỏi của nàng. Hạ Lan Phiêu khẽ giật mình, chậm rãi vuốt ly rượu trong tay, ruốt cuộc hỏi: “Tại sao muốn thả ta đi? Ngươi không sợ ta sẽ một đi không trở lại, làm cho ngươi cả đời không chiếm được Thủy Lưu Ly?”

“Ngươi sẽ không, cũng không dám. Ngươi là một người sợ chết, cho nên, sẽ không buông tha tính mạng của mình.” Tiêu Mặc mỉm cười.

Được rồi, ngươi nói rất đúng! Nhưng ngươi sẽ không biết, ta tình nguyện chết, cũng sẽ không trở về bên cạnh ngươi – người nam nhân mang đến cho ta vô tận ác mộng…. Trúng độc, ta còn có thể tìm người giải độc, nhưng trở lại, ta liền không thể chạy thoát…. Ngươi đoán sai rồi, Tiêu Mặc.

“Ta trúng độc gì?” Vấn đề thứ hai khẩn cấp xuất hiện.

“Túy Hà Y. Loại độc này sẽ làm cho người ta chết trong giấc mộng, số lần phát tác do thể chất mỗi người quyết định, cho đến bây giờ người có số lần phát tác nhiều nhất là ba lượt.”

“Vậy sau đó hắn thế nào?” Vấn đề thứ ba.

“Chết rồi.”

“Tiêu Mặc, ngươi rất thành thật.” Hạ Lan Phiêu ‘ừng ực’ uống một ngụm rượu lớn, mắt cũng bắt đầu mê ly.

“Ba vấn đề ta đã trả lời xong. Bây giờ, đến lượt ta hỏi. Thủy Lưu Ly ở đâu?”

“Không biết.”

“Vậy ngươi định tìm thế nào?”

“Đi một bước tính một bước.”

“Tốt….” Tiêu Mặc đỡ lấy đầu có chút đau, hỏi câu vấn đề thứ ba: “Ngươi…. Hận ta sao?”

Hạ Lan Phiêu ngây ngẩn cả người. Nàng nhìn Tiêu Mặc, nghiêng đầu một hồi, cuối cùng nói: “Hận. Ta vô cùng, vô cùng hận ngươi.”

“Vậy sao….” Tiêu Mặc thản nhiên nói.

“Tại sao ngươi muốn hỏi ta vấn đề này?” Hạ Lan Phiêu lảo đảo đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiêu Mặc, nắm ống tay áo của hắn lên: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ trả lời là ‘không’ sao? Tiêu Mặc, tại sao ngươi lại tặng ta cho người khác? Ngươi có từng hay không…. Không đành lòng? Dù chỉ là, trong nháy mắt?”

Hạ Lan Phiêu nói xong, trong mắt đã tràn đầy nước mắt. Tiêu Mặc khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, sau đó nói: “Không có.”

“A, thật ra thì đã sớm biết đáp án, tại sao ta còn phải hỏi để tự mất mặt đây? Tiêu Mặc, ta hận ngươi.”

“Ta biết rõ.”

“Ngươi không biết! Ngươi cái gì cũng không biết! Sẽ không biết ta suýt chút nữa đã yêu ngươi…. Hô, thật sự rất nguy hiểm! Nếu như ngày đó ở lễ hoa đăng người cứu ta không phải là ngươi mà là Tiêu Nhiên, hoặc Hạc Minh, thật là tốt biết bao! Ta đã từng nghĩ tha thứ tất cả lỗi lầm của ngươi, nhưng ngươi lại mắt cũng không nháy một cái tặng ta cho người khác…. Ngươi biết ta hận ngươi bao nhiêu không? Không biết bao nhiêu đêm, ta đều nghĩ làm thế nào để trả thù ngươi mới có thể chống đỡ được! Mà ta, tại sao khi nhìn thấy ngươi sẽ cảm thấy vui mừng, sẽ quên mất những vết thương trên người ta do ai mà có?… Tiêu Mặc, ngươi không có trái tim. Thích ngươi, quá mệt mỏi! Cho nên, ta quyết định không bao giờ thích ngươi nữa, không bao giờ… vì ngươi mà khổ sở nữa. Thật. Ngươi không đáng!”

Hạ Lan Phiêu nháy mắt cười với Tiêu Mặc, trong mắt thế nhưng không có một chút thương cảm, một mảnh rõ ràng. Nhìn khuôn mặt ủng đỏ của nàng, nhìn nụ cười trong sáng của nàng, Tiêu Mặc biết là nàng hoàn toàn buông tay. Thế nhưng, chẳng lẽ dễ dàng buông tay như vậy, Hạ Lan Phiêu?

Không, không được! Trên thế giới này, chưa từng có nữ nhân nào dám can đảm nói không quan tâm ta. Nàng là nữa nhân của ta, vĩnh viễn đều như vậy! Xem ra, ta nên lưu lại cho nàng một chút dấu ấn, lưu lại một chút dạy dỗ….

“Ngươi say. Ta đưa ngươi lên lầu nghỉ ngơi.” Tiêu Mặc nói.

“Không cần! Ngươi buông ta ra! Khốn khiếp!”

Hạ Lan Phiêu khua tay múa chân ngăn cản Tiêu Mặc, nhưng Tiêu Mặc không để ý sự giãy giụa của Hạ Lan Phiêu, bước lên phía trước, bế nàng lên. Hạ Lan Phiêu rất nhẹ, hắn cảm thấy mình như đang ôm một mảnh lông vũ, trong tay không có chút sức nặng. Hắn nhẹ nhàng đặt Hạ Lan Phiêu trên giường lớn của quán rượu, hôn lên đôi môi mê người của nàng. Trên môi nàng có mùi rượu nhàn nhạt, cũng có vị ngọt nhàn nhạt, lại làm cho hắn nhịn không được thưởng thức. Đột nhiên hắn rất muốn có được búp bê đáng yêu này, để cho nàng chỉ thuộc về một mình hắn.

“Làm nữ nhân của ta!” Tiêu Mặc nói.

“Được.” Hạ Lan Phiêu mượn cảm giác say, cười khanh khách, hôn lên môi Tiêu Mặc.

Được, ngài sẽ chống đỡ chết đi! Rõ ràng phương diện kia không được, còn nói như thế, có ý nghĩa sao? Chẳng lẽ là biết từ nay về sau ta không có khả năng yêu thích hắn, cố ý nói những lời này thể hiện hắn không phải không có năng lực, mà là không muốn? Tiêu Mặc, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi làm thế nào để ta trở thành nữ nhân của ngươi.

“Ngươi…. Sẽ không hối hận chứ?” Tiêu Mặc khàn giọng hỏi.

“Không hổi hận, không hối hận chút nào! Người anh em muốn thượng liền thượng, ngàn vạn lần không cần khách khí!”

“Như vậy, ta muốn tiến vào.”

“Được! Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”

Có thể vào ta với ngươi cùng họ! Tiêu Mặc ơi Tiêu Mặc, tại sao ngươi đã là vịt chết còn mạnh miệng? Chẳng lẽ không đến bước cuối cùng ngươi liền không nói thật lòng? Ha ha….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK