• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans by Axianbuxian12

"Tiểu Ly, sao cậu lại ở đây?" Chúc Giai Giai mặt đầy kinh ngạc.

"Tôi ở đây thì có gì lạ lắm sao? Vào đi." Chuyện hôm nay nói trùng hợp cũng phải, mà nói là tất nhiên cũng chẳng sai.

Thành phố W không lớn, người Hoa rất ít, nhà hàng Trung lại càng ít hơn. Phàm là người Hoa sống ở thành phố W, khi nhớ về quê hương thì gần như đều sẽ tới nhà hàng này ăn cơm.

Khương Vũ Huyên ở thành phố W, tuy Chuc Giai Giai không du học ở nước A nhưng sống ở bên nước D láng giềng của nước A thì muốn tới đây chơi mấy ngày cũng là chuyện rất bình thường.

Cho nên chuyện trùng hợp như thế, mấy người bạn học cũ lại đụng phải nhau trong tình cảnh này.

Chúc Giai Giai kéo Khương Vũ Huyên ngồi xuống, lại chào hỏi Sư Thần: "Tôi nói mà, âm thanh quỷ khóc sói tru ban nãy nghe thật quen tai. Hoá ra là cậu."

Sư Thần: "Tôi gặp được thần tượng nên kích động mà."

Nói xong, cậu ta còn đứng dậy, bày ra tư thế khoa trương giới thiệu với hai người vừa mới vào: "Thần tượng của tôi, Cố Mậu Hành."

Chúc Giai Giai cười lạnh: "Cố Mậu Hành, Cố đại ảnh đế, ai mà không biết."

Sư Thần thấy hơi lạ, tại sao Chúc Giai Giai lại đầy địch ý với Cố Mậu Hành vậy.

Cố Mậu Hành thì lại bình tĩnh: "Giai Giai, đã lâu không gặp."

Chúc Giai Giai không để ý tới hắn, trực tiếp quay sang Ninh Lục Ly: "Lục Ly, sao cậu lại ăn cơm cùng Cố Mậu Hành vậy?"

Khương Vũ Huyên cười: "Giai Giai, Ninh Lục Ly và Cố Mậu Hành đang quay "Cộng Sự Tuyệt Nhất" ở đây, hơn nữa bọn họ là đồng đội, ăn cơm cùng nhau cũng bình thường mà."

Ninh Lục Ly còn chưa kịp nói chuyện lại nghe thấy Chúc Giai Giai nói: "Sao không nói gì thế, nhìn thấy nữ thần nên trong lòng kích động quá hả?"

Lời của Chúc Giai Giai vốn chỉ là nói đùa, trong lòng Ninh Lục Ly lại kéo lên hồi chuông cảnh báo, anh quay đầu lại nhìn Cố Mậu Hành.

Vẻ mặt đối phương bình tĩnh, chỉ là ánh mắt có hơi tối tăm, cũng chẳng nhìn ra trong lòng đang nghĩ cái gì.

Nhưng mà Cố Mậu Hành này dù có suy nghĩ gì cũng rất ít lộ ra trên mặt. Cho dù ngoài mặt gió yên sóng lặng thì cũng không ngăn được tiếng chuông cảnh báo của Ninh Lục Ly vang lên.

Lần trước ở nước R chỉ vì một tấm ảnh của Khương Vũ Huyên thôi mà anh đã phải tua ngược lại. Bây giờ Khương Vũ Huyên người thật ở ngay đây, không biết sẽ xảy ra tình huống gì nữa.

Phải biết là, điểm lưu trữ lần này là ở trên máy bay của hai ngày trước, hai ngày nay xảy ra bao nhiêu chuyện, Ninh Lục Ly không muốn làm lại lầm nữa chút nào.

Cơn xúc động khuấy động trong lòng Ninh Lục Ly, anh không thèm để ý chuyện khác, đột ngột đứng dậy: "Thật ngại quá, tôi vào nhà vệ sinh một lát."

Vừa mới ra tới cửa, anh đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Cố Mậu Hành.


Ánh mắt Cố Mậu Hành ít khi rời khỏi người Ninh Lục Ly quá lâu, đối phương vừa nhìn sang thì hắn đã mở miệng hỏi: "Sao vậy?"

Ninh Lục Ly trả lời: "Không phải lúc này cậu nói muốn đi vệ sinh à, đi chung đi."

Cố Mậu Hành tuy thấy mơ hồ nhưng vẫn đứng dậy đi theo Ninh Lục Ly rời khỏi phòng ăn mà không hề có chút phản kháng nào.

Cho đến sau khi đi vệ sinh xong Ninh Lục Ly vẫn đang đấu tranh giữa làm ác ma hay làm con người.

Rốt cuộc có cần lưu trữ một cái để phòng ngừa bất trắc không?

Ninh Lục Ly muốn làm người nghĩ thế này: Nhưng cách thức lưu trữ này quá xấu hổ, chuyện lúc trước là ngoài ý muốn thì cũng thôi, lần này chỉ động ôm Cố Mậu Hành hôn một cái thì nói thế nào? Làm loại chuyện này, nhìn kiểu gì cũng thấy là một tên tồi tệ.

Ninh Lục Ly ác ma phản bác: Tồi cái quần, dù sao cũng chẳng phải lần đầu tiên, hôn từ nhỏ tới lớn rồi, hôn một cái thì mất miếng thịt chắc? Dù gì tua lại cũng có liên quan tới tên xui xẻo Cố Mậu Hành, hoạ hắn gây ra, ta chỉ hôn một cái là hời cho hắn rồi.

"......"

"Ninh Ninh, cậu rửa tay sắp được năm phút rồi."

Ninh Lục Ly tỉnh lại từ trong vở kịch nội tâm, đột nhiên có ý tưởng: "Tôi rửa tay theo quy trình tiêu chuẩn, ngăn ngừa bệnh truyền nhiễm."

Nói xong, mặt anh đầy ghét bỏ nhìn Cố Mậu Hành: "Tôi thấy cậu chưa rửa tay kĩ, thói quen này không tốt đâu."

"Vậy để tôi rửa lại?"

"Trình tự của cậu chưa đúng, để tôi dạy cậu, phải rửa thế này." Ninh Lục Ly bắt lấy tay Cố Mậu Hành kì cọ kĩ càng mấy lần dưới vòi nước.

Mục đích của Ninh Lục Ly đương nhiên không phải để Cố Mậu Hành rửa tay, anh lại không phải ăn no rửng mỡ. Tay Cố Mậu Hành rửa có sạch không thì liên quan gì tới anh đâu

Mục đích của anh là chai nước rửa tay đặt ở bồn bên cạnh. Ban nãy anh phát hiện, nước rửa tay cạnh bồn rửa tay của anh đã thấy đáy, hoàn toàn không bóp được ra.

Vậy thì chuyện tiếp theo sẽ hợp với logic rồi.

Ninh Lục Ly ấn chai nước rửa tay hai phát, giả vờ nói một câu: "Hết rồi."

Nói xong anh rướn người lấy chai nước rửa tay bên khác. Khoảng cách hai người vốn đã gần, Cố Mậu Hành lại vì chiều theo Ninh Lục Ly nên hơi cúi người xuống, thế là tầm mắt hai người ngang nhau.

Khi Ninh Lục Ly rướn người qua, giả vờ muốn nói gì đó rồi quay đầu sang, môi anh sượt qua môi Cố Mậu Hành.

Lưu trữ hoàn hảo.

"......"

"......"

Không khí có một khoảnh khắc đột nhiên lặng lại.

"Cậu sát lại gần như vậy làm gì? Cậu tự rửa đi, tôi đi đây!" Ninh Lục Ly đánh đòn phủ đầu, gây rối một cách cực kì vô lý, dứt bỏ vô cùng vô tình.

Cố Mậu Hành nhìn bóng dáng giận dữ bỏ đi của Ninh Lục Ly, hắn giơ tay lên sờ môi mình.

Diễn xuất của Ninh Lục Ly sao Cố Mậu Hành lại không nhìn ra chứ, ngôn ngữ cơ thể của anh cứng nhắc, ánh mắt không tự nhiên đều nói rõ chuyện này.

Có điều, Ninh Lục Ly đột nhiên diễn như vậy rốt cuộc là tại sao, không thể nào là để hôn hắn được.

Cố Mậu Hành lắc lắc đầu, cười bất đắc dĩ, ném suy nghĩ cực kì không đáng tin này ra sau đầu.

Ninh Lục Ly rời đi vội vã như thế đương nhiên là vì che giấu vành tai không thể khống chế bắt đầu đỏ lên của anh. Anh biết nhược điểm của bản thân, suy cho cùng chuyện vừa làm khiến có Ninh Lục Ly có hơi khó thở, trái tim trống rỗng.

Ninh Lục Ly đứng ngoài một lát, cảm thấy độ nóng trên tai mình đã bớt đi.

Lúc này Cố Mậu Hành mới đi ra: "Cậu đang đợi tôi sao?"

Ninh Lục Ly không phủ nhận: "Chậm muộn chết, đi thôi. Bày trò đến giờ vẫn chưa ăn được cái gì, tôi sắp chết đói rồi."

Sau khi lưu trữ xong, Ninh Lục Ly cảm thấy tinh thần sảng khoái, tới thêm 100 Khương Vũ Huyên cũng chẳng phải vấn đề khó khăn.

Khi đi tới phòng ăn, Ninh Lục Ly nhìn thấy Sư Thần đang cầm menu, chung quy nhiều thêm hai người, mấy món ban nãy gọi chắc chắn không đủ.

Ninh Lục Ly ngồi xuống: "Giai Giai không ăn được rau thơm, cậu bảo nhà bếp đừng bỏ vào."

Sư Thần gật đầu bày tỏ đã biết, sau khi gọi món xong cậu ta lại bắt đầu bà tám: "Nè, lần đầu tiên thấy cậu chu đáo như thế đấy."

Sư Thần biết Chúc Giai Giai là bạn cấp ba của Ninh Lục Ly, qua lại không nhiều lắm, nhưng không biết Ninh Lục Ly và Chúc Giai Giai thực ra là quen biết từ nhỏ.

Ninh Lục Ly: "Giai Giai và chúng tôi đều sống trong cùng một đại viện, khẩu vị thế nào tôi cũng biết một chút."

"Chúng tôi?"

"Ừm, tôi và Cố Mậu Hành, và Giai Giai nữa."

Sư Thần: Vậy còn Khương Vũ Huyên thì sao?"

Khương Vũ Huyên cười nói: "Tôi thì khác, tôi chỉ có thể coi là bạn học cũ của bọn họ, bạn cấp ba."

Chúc Giai Giai đột nhiên mở miệng: "Hơn cả bạn học cũ. Ai mà chẳng biết cậu là bạn gái cũ của Cố Mậu Hành chứ."

Khương Vũ Huyên: "Không phải đâu, chuyện năm đó chỉ là tin đồn."

Chúc Giai Giai: "Lừa người quá, rõ ràng tôi thấy cậu tỏ tình với hắn, hắn cũng không từ chối, sau đó còn có người nhìn thấy hai người hẹn nhau ở quán trà sữa trước cổng trường."

"À, lần đó à. Cái lần ở quán trà sữa trước cổng trường chính là lúc Cố Mậu Hành từ chối tôi, đó là lần đầu tiên tôi bị cự tuyệt không chút nể tình như vậy. Ấn tượng sâu sắc lắm đó."

Khương Vũ Huyên chớp chớp mắt, trên mặt không hề để ý chút nào, chỉ có ý cười thoải mái.

Đây chỉ là chuyện cũ thời thiếu niên, bây giờ nhớ lại, những điều lưu lại trong tim cô chỉ có những kí ức đẹp đẽ về sự rung động thời thiếu niên hồn nhiên mà thôi.

Cô chống cằm, mắt cười cong cong: "Ôi, vốn là lúc tỏ tình trên sân vận động ấy, không bị từ chối tại trận, tôi còn cho rằng bản thân mình có hi vọng cơ. Có điều, thân là người duy nhất không bị từ chối tại trận mà là bị từ chối sau một ngày, nghĩ lại cảm thấy thật là tự hào."

Sư Thần cười ra tiếng, cậu ta cảm thấy cô Khương Vũ Huyên này thật là thú vị: "Nói như vậy, thầy Cố hồi đi học là nhân vật cấp bậc nam thần hả?"

"Đúng rồi, người tỏ tình với cậu ấy đúng là "người trước ngã xuống, người sau tiến lên", cuối cùng là bị từ chối ngay, cực kì không nể mặt." Khương Vũ Huyên nói.

Bên kia Sư Thần và Khương Vũ Huyên như vừa gặp đã quen nói về chiến tích vinh quang của Cố Mậu Hành ngay trước mặt hắn.

Bên này Ninh Lục Ly quay người nhìn Cố Mậu Hành.

Bắt đầu từ lúc nãy, cho dù là bị Chúc Giai Giai nhằm vào hay là Khương Vũ Huyên nói tới chuyện cũ của hai người họ thì Cố Mậu Hành đều chăm chú bóc tôm, dường như người trong miệng mấy người kia hoàn toàn không phải hắn vậy.

Ninh Lục Ly có hơi tò mò: "Cậu không có gì muốn nói à?"

Cố Mậu Hành đặt cái thìa tôm nõn đã bóc xong vào bát của Ninh Lục Ly: "Điều Khương Vũ Huyên nói là thật, tôi cũng không có gì phải đính chính."

Ninh Lục Ly cảm thấy Chúc Giai Giai rất lạ, từ lúc bước vào thì cô đã luôn nhằm vào Cố Mậu Hành.

Lúc trước Chúc Giai Giai biết Ninh Lục Ly có thiện cảm với Khương Vũ Huyên, cho nên sau khi lời đồn Khương Vũ Huyên trở thành bạn gái của Cố Mậu Hành truyền, ra lại nghe nói Ninh Lục Ly và Cố Mậu Hành cãi nhau. Cô là người đầu tiên đứng về phía Ninh Lục Ly, cùng chung kẻ thù lòng đầy căm phẫn.

Có điều bao nhiêu năm qua rồi, ba đương sự đều ở đây, bản thân Ninh Lục Ly, Cố Mậu Hành, Khương Vũ Huyên dường như đều đã bỏ qua rồi.

Chúc Giai Giai là một người ngoài cuộc, tại sạo vẫn có đầy địch ý với Cố Mậu Hành.

Bữa cơm này khi ăn bầu không khí cũng xem như là hoà hợp, chủ yếu là công lao của Sư Thần và Khương Vũ Huyên, hai người họ nói chuyện vô cùng hợp cạ, quả thực có thể nói là hiện trường nhận thân của fan Cố Mậu Hành.

Không sai, sau bấy nhiêu năm Khương Vũ Huyên đã trở thành fan của Cố Mậu Hành, cô nắm rõ các bộ phim của Cố Mậu Hành như lòng bàn tay, nói chuyện với Sư Thần không thể hợp hơn.

Cho đến cuối bữa ăn hai người vẫn thấy chưa đủ đã.

Sư Thần: "Hay là tới quán bar cuối đường ngồi một lát?"

Khương Vũ Huyên tất nhiên là không có ý kiến, Chúc Giai Giai và Khương Vũ Huyên đi cùng nhau nên đương nhiên cũng phải đi cùng nhau.

Chúc Giai Giai hỏi: "Lục Ly, hai người đi không?"

Ninh Lục Ly đang tính trả lời thì nghe thấy Cố Mậu Hành nói: "Ngày mai ghi hình còn phải dậy sớm, cậu ngủ muộn cẩn thận khéo lại không dậy được."

Ninh Lục Ly đương nhiên không muốn đi, Khương Vũ Huyên với anh là một nhân vật nguy hiểm, chỉ là ngại mặt mũi Chúc Giai Giai nên không tiện từ chối.

Lời vừa xong của Cố Mậu Hành cho anh một bậc thang: "Chúng tôi không đi đâu, ngày mai còn phải quay chương trình, phải dậy sớm."

Chúc Giai Giai nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, nhớ ra gì đó: "Lục Ly, tôi có lời muốn nói với cậu."

Vừa hay Ninh Lục Ly cũng có chuyện muốn hỏi cô: "Cố Mậu Hành, cậu đợi tôi một lát."

Sau khi theo Chúc Giai Giai đi tới lối rẽ, Ninh Lục Ly dừng lại hỏi: "Có chuyện gì?"

"Cậu và Cố Mậu Hành là sao vậy, không phải nói chỉ là hợp tác thôi sao, dáng vẻ hai người hôm nay có chỗ nào giống đối tác làm việc."

Ninh Lục Ly thực ra rất phản cảm việc người khác quản chuyện của anh, trừ người nhà ra, có lẽ chỉ có bà mẹ già Cố Mậu Hành mới không khiến lòng anh sinh ra bất mãn.

Nhưng tốt xấu gì Chúc Giai Giai cũng là con gái, sự phiền chán trong lòng Ninh Lục Ly cũng không hoàn toàn biểu hiện ra.

Anh chỉ hơi chau mày lại: "Tôi còn chưa hỏi cậu và Cố Mậu Hành là chuyện gì đấy? Hôm nay cậu như ăn phải bom ấy."

"Không phải là tôi bất bình thay cậu sao? Cố Mậu Hành biết rõ cậu thầm thích Khương Vũ Huyên mà còn ở bên Khương Vũ Huyên."

"Đều là chuyện của bao năm trước rồi, tôi cũng không để trong lòng nữa, cậu thì lại nhớ kĩ quá vậy."

Chuyện năm đó đương nhiên Ninh Lục Ly không hoàn toàn buông bỏ, có điều có quá nhiều ẩn tình trong đó, anh lại không muốn nói với Chúc Giai Giai.

"Tôi là vì..." Chúc Giai Giai dường như muốn nói gì đó nhưng lại đột ngột dừng lại, "dù sao thì, cậu vẫn nên cách xa Cố Mậu Hành một chút thì hơn, chuyện lúc trước cậu còn chưa nhận được bài học ư?"

"Bài học gì?" Ninh Lục Ly có hơi khó hiểu, chẳng phải là chuyện Khương Vũ Huyên dẫn tới hiểu lầm thôi sao. Sao Chúc Giai Giai nói như thể Cố Mậu Hành phạm phải tội gì tày trời vậy.

"......" Chúc Giai Giai nghẹn lời, cuối cùng chỉ nói một câu, "Tôi sẽ không hại cậu, tin tôi đi có được không?"

Ninh Lục Ly chỉ cảm thấy Chúc Giai Giai có hơi bất chấp lý lẽ, nhưng lại không tiện phát tác: "Muộn lắm rồi, tôi phải về ngủ đây, tạm biệt."

Sau khi tan rã không vui với Chúc Giai Giai, Ninh Lục Ly và Cố Mậu Hành đón một chiếc xe trực tiếp về tới cửa khách sạn.

Vừa xuống xe Ninh Lục Ly đã muốn lên lầu nghỉ ngơi, ngờ đâu Cố Mậu Hành lại ngăn anh lại.

Cố Mậu Hành: "Bữa tối tôi ăn hơi nhiều, muốn ra quảng trường đi dạo tiêu cơm, cậu đi với tôi nhé?"

Trong lòng Ninh Lục Ly còn bực bội, ban nãy dáng vẻ lảm nhảm của Chúc Giai Giai làm anh thấy rất quái lạ. Bây giờ anh chỉ muốn đi tắm một cái, mở miệng muốn từ chối: "Khô..."

Thật không thể ngờ đến, ngay cả khi Khương Vũ Huyên có mặt cũng không xuất hiện cảm giác quay cuồng, thế mà lúc này lại ập tới.

Không phải chứ, lẽ nào đây là điểm phán định?

"Được thôi, tôi cũng thấy hơi no."

Chuyện này khiến Ninh Lục Ly không còn ý định từ chối nữa, Cố Mậu Hành mời anh ta ngoài là vì chuyện của năm đó?

Bây giờ đã hơn chín giờ tối, vào thời gian này ở thành phố W ngoài đường đã không còn mấy người. May mà quảng trường trung tâm là nơi nằm giữa thành phố W, thường xuyên có cảnh sát tuần tra, trị an rất là tốt.

Hai người bắt đầu đi dọc theo quảng trường, đi hết một vòng nhưng Cố Mậu Hành lại không nói tiếng nào, không biết là đang nghĩ cái gì.

Cuối cùng Ninh Lục Ly không chịu nổi nữa, chủ động lên tiếng phá vỡ im lặng, "Sao thế, gặp Khương Vũ Huyên rồi nên hối hận năm đó đã từ chối cô ấy à?"

Cố Mậu Hành nhìn sang: "Không phải lúc nãy cô ấy đã nói rồi sao, chuyện năm đó chỉ là tin đồn, tôi đã từ chối dứt khoát rồi."

Ninh Lục Ly: "Xí, rõ ràng là cậu vẫn có chút khác biệt với cô ấy đúng không, nếu không sao phải kéo dài một ngày mới từ chối? Tôi nhớ rõ lúc trước cậu nói với tôi, nếu đã không thích thì trực tiếp từ chối, không cho đối phương bất cứ hi vọng nào, đó mới là cách làm có trách nhiệm nhất."

Nói xong, anh bĩu môi: "Trong ngoài bất nhất, rõ ràng có ý với Khương Vũ Huyên, lúc tôi nói có thiện cảm với cô ấy lại còn không trực tiếp nói ra, giả bộ nói chuyện gì cũng sẽ cổ vũ tôi."

Cố Mậu Hành lại nói sang chuyện khác: "Lúc trước cậu ở nước R, nói năm đó chỉ được coi là có thiện cảm với Khương Vũ Huyên, tại sao lại tức giận như vậy, còn đấm tôi một cái?"

Nhắc đến chuyện này, Ninh Lục Ly cảm thấy rất xấu hổ: "Thực ra bây giờ tôi nghĩ lại, có lẽ là, tức giận vì bị cậu lừa gạt phản bội, tức giận vì cô gái mình có thiện cảm lại trở thành bạn gái của cậu. Nếu lúc đầu cậu trực tiếp nói với tôi cậu thích Khương Vũ Huyên, chắc chắn tôi sẽ không có phản ứng lớn như vậy."

Cố Mậu Hành: "Tôi không thích cô ấy, cũng không hề có thiện cảm với cô ấy."

"Vậy tại sao không trực tiếp từ chối?"

Ninh Lục Ly cứ cắn chặt chuyện này không buông, thực ra là vì chuyện này quá là không hợp với phong cách của Cố Mậu Hành.

Trong mắt Ninh Lục Ly, trừ Khương Vũ Huyên là đặc biệt ra thì không có lí do nào khác có thể giải thích sự khác lạ của hắn.

"Lúc đó trong lòng tôi...đang nghĩ tới chuyện khác. Cho nên không từ chối ngay, sau đó tối đó tôi tới tìm cậu chính là vì chuyện này, nhưng tôi không ngờ là cậu sẽ tức giận như vậy."

Ninh Lục Ly nhớ lại tình hình ngày hôm đó.

Sau khi Ninh Lục Ly nghe Chúc Giai Giai nói với anh chuyện Khương Vũ Huyên tỏ tình, Cố Mậu Hành lại không từ chối. Lúc đó anh chỉ cảm thấy lửa giận xông lên, anh giận sôi máu quay về nhà, chuẩn bị nhảy qua ban công sang cách vách chất vấn Cố Mậu Hành.

Không ngờ, vừa đẩy cửa phòng ra thì đã nhìn thấy Cố Mậu Hành ngồi trong phòng anh.

Ninh Lục Ly thời thiếu niên vốn đã xúc động dễ nổi nóng, bất ngờ nhìn thấy Cố Mậu Hành thì trực tiếp xông lên chất vấn hắn.

Ninh Lục Ly vốn đã tức giận, Cố Mậu Hành lại cứ như miệng ngậm hồ lô, câm như hến. Hắn càng im lặng, Ninh Lục Ly lại càng tức giận, một mực ép Cố Mậu Hành nói ra một lý do.

Cuối cùng, Cố Mậu Hành hét một câu với giọng điệu cực kì nặng nề: "Tôi biết cậu thích Khương Vũ Huyên, nhưng cậu đừng hòng ở bên cô ta!"

Khi nói ra câu này, vẻ mặt Cố Mậu Hành đáng sợ trước giờ chưa từng có, giọng điệu cực kì cứng ngắc.

Ninh Lục Ly chỉ cảm thấy Cố Mậu Hành thật quá đáng, lại vì chuyện của bạn gái mà lớn tiếng với anh, lúc đó anh không nhịn được nên đấm hắn một cái.

Cố Mậu Hành bị ăn một đấm, ngã ngồi xuống đất, cúi đầu hồi lâu cũng không phản ứng lại.

Ninh Lục Ly tưởng rằng mình đánh mạnh quá, trong lòng nhất thời cuống lên cúi xuống kiểm tra tình huống của hắn. Tay anh mới chạm vào vai Cố Mậu Hành thì liền bị nắm chặt rồi anh bị đẩy ngã ra đất.

Ninh Lục Ly hồi đó gầy nhom, chỉ một tay của Cố Mậu Hành đã ép anh không động đậy nổi. Sau đó anh nhìn Cố Mậu Hành cúi thấp người sáp lại gần anh.

Cố Mậu Hành lúc đó như một con dã thú, cả người đều là hơi thở nguy hiểm sắp cắn người.

Ninh Lục Ly không hiểu được ánh mắt của Cố Mậu Hành, chỉ cảm thấy có cảm giác nguy hiểm, anh hoàn toàn hiểu thành Cố Mậu Hành vì Khương Vũ Huyên mà muốn ra tay với anh.

Lúc đó một sự ấm ức trào lên. Tuyến lệ Ninh Lục Ly vốn đã phát triển, vành mắt anh lập tức đỏ lên, sống mũi cay cay, tiếp theo đó nước mắt liền chảy ra.

"Đồ mèo thối tha! Cậu thật sự vì bạn gái mà đánh nhau với tôi sao!"

Cố Mậu Hành như tỉnh khỏi giấc mộng, lùi mạnh về phía sau, mặt đầy hoảng sợ ngã ngồi về phía sau.


Ninh Lục Ly thấy có hơi quái lạ, anh ngồi dậy muốn qua đỡ hắn.


Cố Mậu Hành lại giống như thấy ma, tránh khỏi tay anh rồi đứng dậy xông ra khỏi phòng.


Từ đó về sau, Ninh Lục Ly không còn gặp lại hắn, cho đến khi nghe thấy tin tức Cố Mậu Hành ra nước ngoài.


______

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK