Khi mở mắt ra, Ninh Lục Ly cảm thấy anh rất bình tĩnh.
Thậm chí anh có cảm giác vui mừng kì lạ, may mà lúc trên máy bay vì chuyện bất ngờ kia mà đã lưu trữ, nếu không thì lòng muốn chết anh cũng có luôn.
Không thì...sau này rảnh rỗi hôn Cố Mậu Hành nhiều chút, lưu trữ phòng ngừa bất trắc? Dù sao thì nhìn hắn dường như không phản cảm với chuyện này.
Vực sâu tội ác đưa ra lời mời hấp dẫn với Ninh Lục Ly. May mà Ninh Lục Ly kịp dừng lại trước vực sâu, kịp thời lấy lại tinh thần.
Ninh Lục Ly à Ninh Lục Ly, ý chí của mày thật sự quá yếu kém đấy, làm người không tốt à?
Vẫn nên suy nghĩ cẩn thận, nguyên lý tua lại lần này rốt cuộc là tại sao, giải quyết chuyện này vẫn tốt hơn lưu trữ bằng cái cách xấu hổ là hôn.
Phát thanh trên máy bay lại vang lên lần nữa, hai người bất động lấy lại tinh thần.
Cố Mậu Hành: "Tiểu Ly, cậu không sao chứ?"
"À."
Ninh Lục Ly xuống khỏi người Cố Mậu Hành, ngồi sang bên cạnh, thắt chặt dây an toàn.
"Lúc nãy tôi đứng dậy định đi vệ sinh, kết quả thấy mặt cậu bị dính bẩn, vốn muốn làm chuyện tốt, ai ngờ máy bay lại gặp phải dòng khí lưu."
Lần này không cần Cố Mậu Hành bắc cho cái thang, Ninh Lục Ly tự giải thích.
Cố Mậu Hành nhìn sang, trong mắt mang theo ý cười: "Vậy thì cảm ơn cậu.". Truyện Quân Sự
Ninh Lục Ly buông tay cảm thán: "Người tốt không được đền đáp mà."
Trong hành trình tiếp theo, Ninh Lục Ly đều suy nghĩ lần này rốt cuộc là vì chuyện gì mà phải tua lại. Cố Mậu Hành nhìn thấy Sư Thần, cho nên tua lại?
Tuy không hiểu rõ nhân quả trong chuyện này, nhưng Ninh Lục Ly nhanh chóng đưa ra biện pháp ứng phó.
Nếu đã như vậy, vậy không để cho Sư Thần phát hiện anh đến nước A, yên lặng qua một đêm là ổn rồi.
Ninh Lục Ly không hề có cảm giác tội lỗi khi bỏ mặc bạn thân thất tình, Sư Thần này ấy à, thất tình rất nhanh, bắt đầu một mối tình mới cũng vô cùng nhanh.
Có điều cậu ta là người có nguyên tắc, trước giờ chưa từng bắt cá hai tay, trong một mối tình sẽ chung thuỷ tuyệt đối.
Sau khi tới khách sạn, Ninh Lục Ly thành thật về khách sạn, không cố gắng bày trò đăng lên vòng bạn bè gì nữa.
Phòng Cố Mậu Hành ngay cách vách Ninh Lục Ly. Hắn thấy Ninh Lục Ly trực tiếp mở cửa ra muốn đi vào nên hỏi: "Tiểu Ly cậu muốn ra ngoài đi dạo không?"
Ninh Lục Ly dừng động tác bước vào phòng: "Đi dạo gì?"
Cố Mậu Hành: "Quảng trường phía trước khách sạn ấy, không phải hồi đi học cậu thường hát ở đấy sao? Về thăm chốn cũ, chắc sẽ có nhiều cảm xúc."
Ninh Lục Ly cũng không thấy lạ sao Cố Mậu Hành lại biết chuyện hát rong trên quảng trường, suy cho cùng thì đối phương đã theo dõi acc phụ của anh từ lâu. Anh thường khoe hôm nay hát rong được bao nhiêu tiền, có thể uống một ly rượu hay ăn được một bữa cơm vân vân.
Ninh Lục Ly: "Cái quảng trường này có bao nhiêu viên gạch tôi cũng biết, có gì đẹp đâu."
"Vậy ra ngoài đi dạo với tôi? Tôi thấy mấy chuyện thường ngày cậu đăng trên Weibo, cảm thấy rất thú vị."
Ninh Lục Ly nghĩ, bản thân bây giờ vào phòng cũng chẳng làm gì, nãy ngủ một giấc trên máy bay, bây giờ tinh thần rất tốt.
Điều càng quan trong hơn là, ở lại trong phòng còn không biết sẽ có chuyện bất ngờ gì xảy ra.
Nói đi là đi luôn, Ninh Lục Ly trực tiếp đóng cửa phòng, theo Cố Mậu Hành xuống lầu đi ra quảng trường.
Quảng trường trung tâm của thành phố W có lịch sử hàng trăm năm, trên mỗi một viên gạch, viên đá đều khắc sâu dấu tích của lịch sử.
Trong quảng trường, có mười hai tượng thiên sứ đứng sừng sững, trang nghiêm lại thần thánh. Ở thành phố âm nhạc, mỗi một tượng thiên sứ trên tay đều cầm các loại nhạc cụ.
Ninh Lục Ly dẫn Cố Mậu Hành đi tới phía dưới một bức tượng quen thuộc: "Lúc trước tôi thích biểu diễn ở chỗ này."
Cố Mậu Hành nói: "Tôi biết."
"Là có ý gì?"
"Hơn một năm trước, khi tôi quay phim ở châu Âu đã từng tới đây. Thật ra tôi chỉ muốn tới xem thành phố cậu sống, sau đó đã nhìn thấy cậu...ở trên quảng trường này..."
Cố Mậu Hành nhìn cậu thiếu niên nước ngoài đang ngồi kéo violin bên dưới bức tượng kia, dường như nhìn thấy Ninh Lục Ly đột nhiên đập vào ánh mắt hắn một năm trước.
Ninh Lục Ly mặc chiếc áo T-shirt cùng với chiếc quần bò đơn giản, ôm cây đàn guitar, cũng ngồi dựa vào bên dưới bức tượng vừa đàn vừa hát như thế. Ánh chiều tà màu vàng nhuộm lên người anh một vầng hào quang.
Có lẽ, trong mắt Cố Mậu Hành, người tên Ninh Lục Ly vốn luôn mang ánh hào quang.
Hắn trốn vào chỗ khuất, cứ thế nhìn hồi lâu.
Hôm đó Cố Mậu Hành tới thành phố W, chỉ là muốn cách Ninh Lục Ly gần hơn chút, đi ngắm thành phố nơi anh sống. Như vậy có thể nhận được chút năng lượng, để hắn có đủ ý chí kiềm chế con dã thú đang rục rịch trong lòng hắn.
Thế là mấy năm nay, khi Cố Mậu Hành sắp không kiềm chế được một cái tôi khác trong tim thì sẽ lén đi nhìn Ninh Lục Ly một cái.
Chỉ cần nhìn một cái thì đã có thể cho hắn sức mạnh, đóng chặt cái tôi cố chấp kia trong tim, không để nó ra ngoài làm hại Ninh Lục Ly.
Cố Mậu Hành trước giờ chưa từng nghĩ đến sẽ nhìn thấy Ninh Lục Ly ở cái quảng trường này, cũng chưa từng nghĩ đến, bài hát Ninh Lục Ly hát sẽ có liên quan tới hắn.
Hôm đó, bài hát mà Ninh Lục Ly hát, Cố Mậu Hành chưa từng nghe thấy trong concert hay album của anh.
Ở nơi đất khách quê người, Ninh Lục Ly vẫn hát bài hát tiếng Hoa, âm nhạc không có ranh giới. Cho dù những người bản địa mũi cao mắt sâu kia không nghe hiểu tiếng Hoa, nhưng vẫn dừng chân vì thứ âm nhạc đẹp đẽ này.
Cố Mậu Hành lại nghe hiểu, bài hát đó nói về một người bạn, người đã từng là bạn. Bài hát tràn đầy những điều đẹp đẽ giản đơn, không hề có chút ý tứ oán giận.
Hoá ra khi Ninh Lục Ly nhớ về hắn, sẽ có tâm tình như thế này.
Có lẽ từ ngày hôm đó trở đi, Cố Mậu Hành luôn đối mặt với tâm trạng suy sụp, mới dần dần có được cải thiện. Điều chỉnh đến hiện tại mới có thể đối mặt với Ninh Lục Ly, có thể ở chung với anh như hiện tại.
Ninh Lục Ly nhìn sang với vẻ kỳ lạ.
Cố Mậu Hành im lặng quá lâu, khoé miệng lại treo nụ cười, như là nhớ tới hồi ức tốt đẹp nào đó.
Ninh Lục Ly không hỏi Cố Mậu Hành tại sao chỉ chốn trong chỗ khuất nhìn, anh biết đối phương hiểu rõ mình. Tại thời gian đó, cho dù Cố Mậu Hành xuất hiện, có lẽ anh cũng sẽ từ chối nói chuyện với hắn.
Bởi vì lòng tự trọng, hoặc vì một cái gì đó khác, Ninh Lục Ly hồi đó, từ chối mọi tiếp xúc với Cố Mậu Hành.
Chuyện này rốt cuộc bắt đầu thay đổi từ lúc nào. Ninh Lục Ly nhìn người bên cạnh, tại sao anh lại bằng lòng tìm hiểu Cố Mậu Hành, bằng lòng suy nghĩ chuyện năm đó có phải là có nguyên nhân sâu xa hơn không.
Dường như là, từ chuyện ngoài ý muốn ở sân vận động và cái hệ thống tua lại kì lạ.
"Tiểu Ly?" Cố Mậu Hành quay sang với giọng nói mang theo vẻ nghi hoặc.
Ninh Lục Ly lấy lại tinh thần, anh nhướng mày: "Cố Mậu Hành, cậu có thấy hành vi này của cậu rất biến thái không hả. Tôi thật sự muốn bóc phốt với đám săn ảnh, ảnh đế Cố Mậu Hành hoá ra là tên biến thái bám đuôi, chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền."
Cố Mậu Hành chỉ cười: "Sau khi cậu ra nước ngoài, tôi gần như không có cơ hội có thể gặp lại cậu. Tôi chỉ là muốn nhìn thử thành phố nơi cậu sống mà thôi."
Ninh Lục Ly đột nhiên nhớ ra những món đồ trong nhà Cố Mậu Hành, có lẽ bây giờ là thời cơ thích hợp, anh trực tiếp mở miệng hỏi.
"Cậu cho người lén quay lại concert của tôi đúng không? Tôi nhìn thấy đĩa CD ở nhà cậu rồi đó."
Cố Mậu Hành: "Không phải, đó đều là tôi tự quay lại."
Lời nói thẳng thắn của Cố Mậu Hành có hơi vượt ra ngoài dự đoán của Ninh Lục Ly. Suy cho cùng thì chuyện này, nói thật là có hơi mất mặt, lén tới xem concert của người bạn thân mà mình đã cắt đứt quan hệ gì gì đó.
Dù sao Ninh Lục Ly tự nhận là không làm được loại chuyện này.
"Nhìn từ vị trí đó, chắc chắn là khu VIP, sao tôi không nhớ là từng nhìn thấy cậu."
"Tôi có hoá trang một chút, trong concert rất nhiều người, cậu không phát hiện cũng là rất bình thường."
Ninh Lục Ly nhướng mày: "Sao, sợ tôi phát hiện ra sẽ mất mặt à? Bài hát của tôi hay như vậy, cậu không kháng lại được sự hấp dẫn tới nghe thì tôi cũng sẽ không chê cười cậu."
Cố Mậu Hành trả lời: "Tôi lo lắng cậu nhìn thấy tôi sẽ tức tới mức không hát nổi, trực tiếp nhảy xuống đánh tôi."
Ninh Lục Ly nghẹn lời, nghĩ thấy Cố Mậu Hành nói cũng không phải không có lý, anh của mấy năm trước thật sự có khả năng làm ra loại chuyện này.
Anh có hơi không phục: "Hành vi mờ ám này của cậu, cậu không cảm thấy rất biến thái sao hả?"
"Tôi chỉ xuất phát từ sự quan tâm với người quan trọng nhất mà thôi, lẽ nào mười năm qua cậu không để ý tới tôi sao?"
Một phát trúng tâm.
Ninh Lục Ly hoàn toàn không biết nên phản bác như thế nào. Mười năm qua, tuy nói anh luôn hét mấy lời như đoạn tuyệt với Cố Mậu Hành, nhưng đối phương có tin tức gì anh đều sẽ không thể khống chế được bản thân mà để ý một chút.
Thậm chí mỗi một bộ phim Cố Mậu Hành quay, anh đều từng tới rạp xem. Ngoài ra, mỗi bộ phim Cố Mậu Hành tham gia diễn xuất, anh đều sẽ mua đĩa blu-ray về cất giữ.
Đương nhiên, Ninh Lục Ly tuyệt đối sẽ không thừa nhận: "Cậu bớt tự mình đa tình đi! Đi thôi, tôi muốn quay về nghỉ ngơi."
Ninh Lục Ly quyết định khi về nước thì sẽ tiêu huỷ cái quyển sổ bí mật kia, tránh cho sau khi bị Cố Mậu Hành phát hiện thì sẽ rất mất mặt. Dù gì bây giờ là hàng xóm với Cố Mậu Hành, đối phương còn biết mật khẩu nhà anh, không chừng ngày nào đó xảy ra bất ngờ nào đó.
Không sai, Ninh Lục Ly có một quyển sổ bí mật, bài hát ở bên trong đều viết cho phim của Cố Mậu Hành.
Hết cách mà, anh là người dồi dào cảm xúc, cho dù là xem với tâm thái thưởng thức đơn thuần, nhưng mấy bộ phim của Cố Mậu Hành cũng đều là mấy bộ phim hay kinh điển.
Cho nên mỗi lần xem phim xong, Ninh Lục Ly đều cực kì có cảm xúc, linh cảm tuôn ra ào ào, sau đó không thể kiềm chế viết hết bài hát này tới bài hát khác.
Ninh Lục Ly giận đùng đùng đi đằng trước, Cố Mậu Hành rớt lại phía sau, cũng không tới chọc anh, chỉ mang theo nụ cười đi theo sau.
Vừa vào tới sảnh khách sạn, Ninh Lục Ly đã nghe thấy một tiếng hét thảm thiết: "Tiểu Ly Tử! Cuối cùng tôi cũng gặp được cậu rồi."
Âm thanh truyền tới từ khu nghỉ ngơi, Ninh Lục Ly còn chưa phản ứng lại thì đã nhìn thấy một người xông thẳng tới.
Sư Thần? Sao cậu ta vẫn xuất hiện!
Lòng Ninh Lục Ly hoảng hốt, căn bản không kịp tránh đi. Hơn nữa dáng vẻ loạng chà loạng choạng của Sư Thần, rõ ràng là đã uống say.
Nếu anh tránh đi, có lẽ Sư Thần sẽ trực tiếp ngã chổng mông. Nể tình tình bạn bao năm, Ninh Lục Ly quyết định gắng gượng để cậu ta ôm một cái.
"Tiểu Ly Tử, cậu tới thành phố W cũng không nói với tôi, có phải là không cần tôi nữa không, tuyệt tình hệt như cô ấy, nàng thơ của tôi..."
Ninh Lục Ly có chút cạn lời, nếu không phải lần trước đã biết Sư Thần thất tình, anh căn bản không cách nào lí giải được logic của con ma men này.
Không ổn! Cố Mậu Hành ở phía sau, đừng tua lại mà!
Ninh Lục Ly đột nhiên phản ứng lại, lần trước Cố Mậu Hành chỉ nhìn thấy Sư Thần là đã tua lại, tình huống bây giờ chẳng phải lại phải tua lại ư.
Anh có hơi hoảng sợ quay đầu lại, lại nhìn thấy Cố Mậu Hành nhìn anh hiền hoà, dường như không có gì bất thường.
"Có phải không thoải mái không? Xin lỗi, tôi thấy cậu ta là bạn của cậu nên không ngăn lại."
Cố Mậu Hành nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt của Ninh Lục Ly, cho rằng đối phương đang cầu cứu.
Hắn đi tới trước, động tác kiên định kéo người ôm chặt Ninh Lục Ly ra, sau đó đỡ con ma men mông sắp chạm đất lên.
Ninh Lục Ly có hơi ngạc nhiên: "Cậu biết cậu ta?"
"Sư Thần, người chuyên viết lời cho cậu. Tất nhiên là tôi biết."
"Không đúng nha..." Ninh Lục Ly lẩm bẩm.
Lần trước khi Cố Mậu Hành nhìn thấy Sư Thần trong phòng, rõ ràng hỏi đây là ai, sau đó Sư Thần trêu một câu mới dẫn tới tua lại.
Bây giờ xem ra Cố Mậu Hành rõ ràng biết Sư Thần, hơn nữa tình huống bây giờ cũng không khác lần trước, tại sao lại không kích phát tua lại.
Đầu Ninh Lục Ly loạn cào cào, không có chút manh mối nào.
"Tiểu Ly, giờ cậu ta say thành thế này, không thì dìu cậu ta về phòng cậu trước?"
"Ờ, được."
Hai người dìu Sư Thần say mèm như đống bùn nhão lên trên, dìu vào giường trong phòng Ninh Lục Ly.
Ninh Lục Ly nhìn Sư Thần say như lợn chết trên giường, ngửi mùi rượu đầy phòng, chỉ cảm thấy có hơi đau đầu.
"Cái thằng này, chắc chắn là thất tình, không biết uống say mèm ở quán bar nào. Nhưng mà sao cậu ta biết mình tới thành phố W nhỉ."
Chuyện này Ninh Lục Ly cũng không nghĩ thông suốt được, rõ ràng anh không đăng lên vòng bạn bè, sao vẫn nhặt được con ma men này ở sảnh chính chứ.
Hơn nữa nghe từ lời nói của Sư Thần, đây cũng không phải là ngẫu nhiên, cậu ta nhằm anh mà tới.
Cố Mậu Hành nói: "Cậu không đem điện thoại theo phải không."
Ninh Lục Ly sờ túi quần, phát hiện quả đúng là thế. Cố Mậu Hành đưa điện thoại qua: "Tổ tiết mục đăng Weibo, trong đấy có ảnh chụp cậu."
Ninh Lục Ly nhận lấy xem, quả nhiên bên Weibo chính thực đăng tin tức, không nói rõ địa điểm. Nhưng người sống mấy năm ở thành phố W như Sư Thần, nhìn cái là có thể nhận ra đây là nơi nào.
Anh lại mò điện thoại của mình trong áo khoác anh cởi ra bỏ trên sô pha trước khi đi ra quảng trường. Quả nhiên, Wechat bị Sư Thần đánh úp mấy chục tin nhắn.
"Con ma men này, hôi quá đi mất." Ninh Lục Ly nhìn Sư Thần chiếm giường của mình, cảm thấy có chút sầu não.
Cố Mậu Hành vô cùng thấu hiểu lòng người đưa ra lời mời: "Có muốn qua chỗ tôi ngủ không?"
"Được." Ninh Lục Ly nhận ra bản thân dường như đồng ý quá dứt khoát, vội giải thích một câu, "tầng này đều bị tổ tiết mục bao hết rồi, đi thuê phòng khác thì chắc chắn không phải tầng này nữa, phiền phức."
"Ừ, tôi biết."
Buổi tối cùng ngày, Ninh Lục Ly ngủ ở phòng của Cố Mậu Hành. Lần này tổ tiết mục đặt phòng thường cho tất cả mọi người mà thôi, phòng chỉ có một giường.
Sau khi tắm gội xong, hai người xảy ra chút tranh chấp nho nhỏ về vấn đề ngủ nghỉ.
Ninh Lục Ly làm khách, chắc chắn không làm ra việc để chủ ra ngủ sô pha được: "Tôi ngủ sô pha."
Cố Mậu Hành lắc đầu: "Hạng mục thi đấu ngày mai rất tốn thể lực, cậu ngủ không ngon sẽ đau đầu, cứ để tôi ngủ sô pha."
Hai người quay qua quay lại mấy lượt cũng không đưa ra được kết quả.
Cuối cùng Ninh Lục Ly mất hết kiên nhẫn, một lời định càn khôn: "Bớt nói lời thừa thãi, ngủ chung đi, cũng không phải chưa từng ngủ chung, cái giường lớn như vậy, còn không thể chứa được hai người chúng ta chắc?"
Tuy nói Ninh Lục Ly quyết định như thế, nhưng dù gì cũng đã qua mười năm, trong mười năm qua Ninh Lục Ly chưa từng ngủ chung với người khác.
Anh vẫn cảm thấy có hơi không quen, lại vì suy nghĩ chuyện phán định tua lại mà khó vào giấc ngủ, chỉ có thể lật qua lật lại thử tìm tư thế dễ ngủ nhất.
Cố Mậu Hành rất hiểu anh: "Tiểu Ly, không ngủ được à? Không thì để tôi ra sô pha ngủ?"
"Không cần, nói chuyện với tôi chút là được."
"Được, cậu muốn nói chuyện gì?"
Ninh Lục Ly nghĩ tới sự nghi hoặc về điểm phán định tua lại lần này, anh chủ động nhắc tới Sư Thần: "Sư Thần xem như là người bạn có quan hệ gần gũi nhất với tôi trong mấy năm qua."
"Ừm, tôi biết, cậu ta là bạn học đại học của cậu."
"Sao cậu biết?"
Trong giọng Cố Mậu Hành mang theo ý cười: "Không phải cậu nói tôi biến thái à, tình hình của cậu đương nhiên tôi đều biết rõ, từng có một bài viết về cậu nhắc tới chuyện này."
"......" Ninh Lục Ly nói, "Thực ra Sư Thần là bạn cùng phòng hồi đại học của tôi, cậu cũng biết đấy, bạn cùng phòng đại học thì mối quan hệ luôn dễ trở nên thân thiết."
Cố Mậu Hành: "Không phải cậu bảo muốn ra ngoài ở sao?"
"Tôi muốn như vậy, nhưng cậu cũng biết người nhà tôi lo lắng rất nhiều, cứ luôn xem tôi là trẻ con." Ninh Lục Ly nói, "Vốn dĩ điều kiện bọn họ cho phép tôi ra ngoài ở là ở chung với cậu. Kết quả một mình cậu bỏ ra nước ngoài du học, chuyện tôi ra ngoài ở cũng thôi luôn."
Nói tới đây, Ninh Lục Ly tức giận nói thêm một câu: "Đều là lỗi tại cậu."
Cố Mậu Hành nhận sai: "Chuyện này là lỗi của tôi. Nhưng giống như bây giờ, quen thêm vài người bạn, không phải rất tốt đó sao?"
Ninh Lục Ly nghĩ: "Thực ra bây giờ nghĩ lại, hình như cũng không phải chuyện xấu, suy cho cùng thì tôi trước kia thật sự là quá ỷ lại vào cậu."
Lời Ninh Lục Ly vừa nói ra, lại lo lắng sẽ dẫn phát hệ thống tua lại. Vì anh từng suy đoán, tua lại có thể là có liên quan tới cảm xúc của Cố Mậu Hành.
Suy đoán cực đoan nhất là một khi Cố Mậu Hành không vui thì anh sẽ phải tua lại.
Nhưng với tính cách của Ninh Lục Ly, anh quyết không dỗ Cố Mậu Hành vui, làm mấy chuyện cưỡng ép bản thân. Lời vừa mới nói, cũng là suy nghĩ thật sự trong lòng anh.
Cho dù phải tua lại, Ninh Lục Ly cũng chấp nhận.
Thế nhưng, tình huống trong dự đoán lại không hề xuất hiện. Cố Mậu Hành chỉ lật người, mặt đối diện Ninh Lục Ly: "Cậu bằng lòng bước ra ngoài, quen biết thêm nhiều người, nhìn ngắm thế giới rộng lớn, như vậy rất tốt."
Qua ánh đèn ngủ, Ninh Lục Ly lờ mờ có thể nhìn thấy, trên mặt Cố Mậu Hành mang ý cười dịu dàng.
Trái tim anh đập nhẹ: "Lúc trước rốt cuộc là tại sao. Đột nhiên cậu một mình bỏ ra nước ngoài du học. Lẽ nào là để ép tôi tiếp xúc với người khác?"
Cố Mậu Hành: "Tôi không phủ nhận, có một phần nguyên nhân là vậy. Nhưng Tiểu Ly à, tôi không phải người cao thượng như vậy đâu, ngoài nguyên nhân này ra, cũng có nguyên nhân từ chính bản thân tôi."
Hắn dừng lại một chốc: "Nhưng mà trong lúc này, tôi vẫn chưa thể nói cho cậu biết được. Ngủ đi, không còn sớm nữa rồi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Trong phòng yên tĩnh lại, Ninh Lục Ly cảm nhận được tiếng hô hấp của Cố Mậu Hành dần ổn định, anh cũng hơi buồn ngủ.
Nhưng trước khi sắp vào giấc ngủ, Ninh Lục Ly đột nhiên thông suốt.
Nguyên nhân tua lại lần này, nói không chừng không phải vì sự xuất hiện của Sư Thần.
Ninh Lục Ly nhớ ra, trước khi tua lại một ngày, trước khi vào phòng Cố Mậu Hành cũng từng mời anh đi dạo quảng trường.
Chẳng qua Ninh Lục Ly lúc đó đã từ chối hắn, chọn ra quảng trường đi dạo một mình.
Vậy tất nhiên cũng sẽ không có cuộc nói chuyện trên quảng trường và đoạn đối thoại bí mật với Cố Mậu Hành ban nãy.
Dường như anh nắm được chút mạch của hệ thống tua lại này rồi, mỗi một điểm tua lại, dường như đều là một bước chuyển ngoặt.
Một bước ngoặt giúp anh phát hiện ra một vài chuyện anh chưa từng hiểu.
Ví dụ như lúc mới ghép tổ, ví dụ như tấm ảnh của Khương Vũ Huyên. Sau khi tua lại, anh đều phát hiện một vài bí mật mà Cố Mậu Hành che giấu.
Lẽ nào bỏ lỡ bước ngoặt này thì sẽ tua lại?
Năm đó rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, Cố Mậu Hành mới đột nhiên không từ mà biệt. Từ biểu hiện của hắn ngày đó khi nhìn thấy ảnh của Khương Vũ Huyên, tuyệt đối không phải vì chuyện của Khương Vũ Huyên.
Ninh Lục Ly là một người nóng vội, nhưng anh biết, bây giờ Cố Mậu Hành không muốn nói, chắc chắn là có nguyên nhân.
Sẽ có cơ hội.
Ninh Lục Ly biết, có lẽ anh có thể nhờ sự tồn tại của nguyên lý tua lại, biết được bí mật năm đó. Tại sao Cố Mậu Hành lại đơn phương cắt đứt liên lạc giữa hai người, một mình đi ra nước ngoài, nhưng trong mười năm qua, lại chưa từng ngừng để ý tới anh.
______