Lưu Yến Thanh vẫy tay từ biệt hắn, đi ra hai bước bỗng nhiên quay đầu lại, trước hắn hắn kịp phản ứng, in một cái hôn lên gò má hắn. Sau đó mắc cỡ đỏ mặt chạy đi!
Người đàn ông ở sau lưng cô, ánh mắt lúc sáng lúc tối, lộ ra một tia do dự khiến người ta khó hiểu.
Lúc Lưu Yến Thanh trở lại biệt thự, chú Lai đang đứng ở cửa, thấy cô chạy từ khu vực cấm trong biệt thự trở lại, sắc mặt hơi đổi một chút.
"Thiếu phu nhân đến khu vực cấm à?"
Lưu Yến Thanh làm bộ như không hiểu, "Khu vực cẩm nào?"
Chú Lai chỉ chỉ nơi cô vừa từ đó chạy trở về, "Hướng mà thiếu phu nhân mới vừa trở về chính là khu
vực cấm của biệt thự!"
Lưu Yến Thanh gật đầu một cái, cố làm ra vẻ giật mình: "Tôi không biết nơi đó là khu vực cấm!"
"Thiếu phu nhân sau này đừng đi vào chỗ đó, nơi đó..." Chú Lai vừa nói vừa nhìn cô một cái, "Có thứ không sạch sẽ! Là cả người trong biệt thự cũng không địa phương có thể đi!"
Lưu Yến Thanh trợn to cặp mắt, đồ không sạch sẽ? !
Chú Lai, chứ không biết là chú đang hù dọa tôi chứ ?!
Chẳng lẽ ông ấy nói đúng... Người đàn ông ngồi trong phòng vẽ đó...
"Ở bên trong từng xảy ra chuyện gì sao?" Lưu Yến Thanh dè đặt thử thăm dò.
".." Chu Lai trong mắt xẹt qua một tia lưỡng lự, cuối cùng lắc đầu, thở dài nói: "Thiếu phu nhân đừng hỏi! Sự việc kia không thể nói được! Ở trong ngôi nhà này, bất kỳ ai cũng đều không được nhắc tới!"
Lưu Yến Thanh cái hiểu cái không, thẫn thờ gật đầu, trong lòng lại có một thứ cảm giác sợ hãi phút chốc dâng lên!
"Thiếu phu nhân nhớ kỹ nhé, sau này không nên đi lại trong khu vực cấm!Chú Lai nhắc nhở lần nữa.
Thấy thần sắc ông có vẻ nghiêm túc, Lưu Yến Thanh liền lập tức gật đầu.
Chú Lai chắp tay sau lưng đi về phía trước, dù hai bên tóc mai đã nhuốm bạc, không cho thấy điểm nào già nua, ông lại nói, "Thiếu phu nhân bây giờ có bận chuyện gì không? Nếu như không bận rộn chuyện gì chi bằng trò chuyện với lão già này một chút nhé!"
Lưu Yến Thanh gật đầu không suy nghĩ, Lâm Thành Hy vẫn chưa trở về, cho nên có tài liệu chỉnh lý lại cũng không thể đưa cho hắn, dù sao một mình cô nhàn rỗi cũng vẫn là nhàn rỗi, không bằng đi nói chuyện với chú Lai!
"Cậu hai từ hơn mười tuổi đã được thiếu gia đưa ra nước ngoài, mấy năm nay vẫn luôn sống và đi
học bên đó. Lúc nhỏ hai người cũng rất thân với tôi, bây giờ khi bọn họ lớn lên, cũng hiểu chuyện hơn, chín chắn hơn, dần dần cũng không thân thiết với tôi nữa!"
"Ba mẹ thiếu gia qua đời sớm, từ nhỏ đến lớn chỉ có ông nội bên cạnh. Cậu hai tuổi còn nhỏ, ông cụ tương đối dung túng, nhưng đối với đại thiếu gia thì nghiêm khắc hơn rất nhiều!"
"Tôi nhớ khi còn bé, đại thiếu gia thích nhất là tôi cũng cậu ấy chạy khắp nơi! Trước kia vui vẻ hay khổ sở gì cậu ấy cũng sẽ tìm tôi chia sẻ, có thể là từ sau khi phu nhân qua đời, tính tình thiếu gia mới thay đổi. hoàn toàn như vậy!"
"Trở nên không thích vui cười, cũng không nói chuyện cùng bất kỳ ai! Tính tình càng ngày càng lạnh lùng ngoan độc, thủ đoạn trong công việc làm ăn cũng ngày càng trở nên tàn nhẫn!"
Lưu Yến Thanh lặng thinh nghe chú Lại nói một tràng, tự đáy lòng nổi lên sự đồng tình đối với Lâm
Thành Thông nhiều hơn một chút!
Có lẽ là bởi vì bọn họ đồng bệnh tương lân chăng! Đều là mất mẹ từ lúc còn nhỏ!
"Mẹ hắn bị bệnh qua đời sao?"
Chú Lai lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn cô lóe lên một tia thương tiếc, "Không phải! Phu nhân tự sát."
".." Lưu Yến Thanh ngẩn ra, cắn chặt môi dưới, không dám hỏi lại.
"Thiếu gia chính mắt nhìn thấy mẹ chết bên cạnh cậu ấy. Cậu ấy còn nhỏ tuổi như vậy, lại bị giam trong căn phòng tối om, mình cậu ấy ở cùng với di thể phu nhân suốt ba ngày liền!" Chú Lai trong mắt lóe lên một tia bị thương, "Thiếu phu nhân có biết không, ròng rã ba ngày liền không có bất kỳ người nào
phát hiện, bởi vì thiếu gia ở trong phòng không khóc không phá, cho đến khi mùi tử khí trong phòng tỏa. ra bên ngoài, người làm mở cửa ra mới phát hiện.."
Chú Lại nghẹn ngào một chút, tựa hồ hồi tưởng lại chuyện đau lòng, buồn bã ôm đầu.
"Thiếu gia ngủ bên cạnh thi thể phu nhân, lúc ông cụ tới đón cậu ấy đi, cậu ấy còn cười nói, mẹ ngủ. rất ngon, không nên ồn ào làm bà tỉnh giấc!"
"Khoảnh khắc đó, không chỉ bọn người làm, ngay cả lão gia cũng không nhịn được mà chảy nước mắt! Thiếu phu nhân, cô có hiểu cảm giác đó không? Cậu ấy ở trong phòng cùng một người chết suốt ba ngày! Cảm giác chết chóc và sợ hãi lan tỏa ròng rã nhiều ngày! Cậu ấy còn nhỏ như vậy, không biết làm sao cầm cự được!"
Lưu Yến Thanh yên lặng mặc nước mắt chảy xuống.
Thì ra trong lòng Lâm Thành Thông lại có nhiều nỗi khổ thầm kín như vậy!
Lưu Yến Thanh cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt, khiến cho cô không thể thở nổi!
"Vậy hắn vẫn luôn kiềm chế trong lòng như vậy? Cho tới bây giờ không nói với bất kỳ ai sao?"
Chú Lại thấy cô rơi lệ vì Lâm Thành Thông, trong lòng thở dài.
"Không có. Thiếu gia sẽ không dễ dàng mang nỗi đau đớn trong lòng bày tỏ ra với ai, càng không bao giờ muốn nói cho người khác biết!"
"Vậy... chú Lai, tại sao chú lại muốn nói cho tôi nghe những việc này?" Lưu Yến Thanh không hiểu.
"Bởi vì Thiếu phu nhân là người có thể khiến cho thiếu gia mở rộng cửa lòng!"
"Bản chất thiếu gia vẫn là hiền lành, là dịu dàng, như cậu ấy hồi nhỏ!"
"Thật sao? Tôi chưa từng thấy hắn cũng có lúc dịu dàng bao giờ!"
Lưu Yến Thanh không hiểu, Chú Lại không trả lời, nhưng chỉ cười nói: "Tôi chỉ muốn nói với Thiếu phu nhân rằng, thiếu gia cũng không chỉ là có dáng vẻ mà cô thường thấy kia! Cậu ấy cũng có một mặt dịu dàng, nếu có thể chú ý cậu ấy nhiều một chút, cô sẽ phát hiện thiếu gia không giống như cô tưởng tượng!"
Nói đến đây, chú Lai xoay người, nhìn ra ngoài cổng, một chiếc xe đang dần dần tiến vào, không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa.
"Thiếu gia về rồi, Thiếu phu nhân cũng trở về phòng đi!"
Lưu Yến Thanh gật đầu một cái, lòng đầy nghi hoặc.
Chú Lại bỗng nhiên gọi cô lại, trừng mắt với cô, "Thiếu phu nhân phải giữ bí mật, đây chính là bí mật
giữa cô và lão già tôi đấy!"
Lưu Yến Thanh bật cười, gật đầu một cái, giơ tay làm một động tác biểu tượng OK!
Lâm Thành Hy cùng Lâm Thành Thông cùng nhau trở về, khi Lâm Thành Thông lên lầu thay quần áo, Lâm Thành Hy phóng đến trước mặt cô, đè thấp giọng hỏi: "Thế nào rồi? Đã chuẩn bị xong chưa?"
Cô gật đầu một cái, "Đều đã chuẩn bị xong! Chờ lát nữa tôi lấy đưa cho cậu!"
Lâm Thành Hy gật đầu cười tủm tỉm," Bên kia tôi đã liên lạc với mấy người bạn xong rồi, bọn họ nói chỉ cần tư liệu chuyển qua, là có thể bắt đầu ngay lập tức!"
"Cậu không phải là tìm thám tử tư chứ ?" Lưu Yến Thanh nhíu mày.
Lâm Thành Hy trừng mắt nhìn cô, "Nói cái gì vậy! Thám tử tư bên đó sao lợi hại bằng bạn tôi!"
Lưu Yến Thanh nhếch môi cười.
" Làm xong chuyện này có phải chị nên tưởng thưởng tới một chút không?" Lâm Thành Hy nháy nháy mắt, mặt đầy ý cười.
"Tôi mời cậu ăn cơm!"
"Không thèm! Bổn thiếu gia có sơn trận hải vị gì chưa từng thưởng thức đầu?! Không được không
được! Đổi cái khác đi!"
"Tôi tự mình xuống bếp thì sao? Cậu có chắc chắn cậu muốn cự tuyệt?"
"A! Không không không! Cái này, cái này quá được luôn! Có thể ăn một bữa cơm mỹ nhân tự tay nấu, nói đơn giản là chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu!"
Lưu Yến Thanh ha ha cười to! Cái thằng nhóc này lại dùng thành ngữ lung tung rồi!
Cô cười ngặt nghẽo đến đau thắt lưng, đoạn thẳng người lên, mặt nghiêm nghị nói: "Cậu phải nói là
chết cũng không tiếc mới đúng!"
Lâm Thành Hy biết mình lại lạm dụng thành ngữ, liền bối rối sờ sờ lỗ mũi, mặt đầy vẻ biết lỗi.
"Hai người đang nói chuyện gì? Lại còn vui vẻ như thế!"
Đang vui vẻ bỗng nhiên có tiếng đàn ông chen vào, làm cho bầu không khí trong nháy mắt lạnh xuống tảm độ!
Lưu Yến Thanh bĩu môi, cô cũng biết chỉ cần Lâm Thành Thông xuất hiện, không khí lập tức ngưng kết thành bằng!