• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Nghiên khó hiểu: "Tại sao? Tế An là ai?"

"Tế An là một tổ chức mới rất mạnh ở đại lục An Lạc, không ai biết lai lịch của nó, cũng như không biết vì sao tổ chức đó lại muốn giết một tên vô danh tiểu tốt." Tên cao to nghĩ nghĩ rồi nói, "Nhưng nếu có thể sử dụng u lam Minh Hỏa thì chỉ là vô danh chứ không phải tiểu tốt."

"Vậy các ngươi hiện tại muốn như thế nào?" Chẳng lẽ bọn họ muốn cùng nhau giải quyết Vân Mặc Tuyên đem đi lãnh thưởng sao? Bạch Nghiên nghĩ, cho dù có cùng xông tới cũng không thành vấn đề, hắn rất có tin tưởng vào bản thân và Vân Mặc Tuyên.

Tên cao to không ngốc cũng rất quyết đoán, hắn biết chính mình và những người này không trả nổi đại giới, hơn nữa Vân Mặc Tuyên vừa gọi người kế bên là sư tôn, càng chứng minh thân phận của người đó, ở Phiêu Miểu Thành chỉ xếp sau chưởng môn chính là Vấn Thanh chân nhân, bọn họ không thể trêu vào được.

Nghĩ đến đây, tên cao to liền nói: "Ta nếu đã nói cho các ngươi biết thì chắc chắn sẽ không động thủ, huống chi ngài còn là Vấn Thanh chân nhân. Mới vừa rồi là ta không có mắt, xin Vấn Thanh chân nhân không so đo với tiểu nhân, hiện tại chúng ta liền đi."

"Không có việc gì, không có việc gì." Bạch Nghiên rất vui mừng nhìn cục diện hiện tại, "Giải quyết hòa bình như vậy không còn gì tốt hơn."

Tên lùn kia tựa hồ còn muốn nói thêm cái gì, nhưng hắn bị đồng bạn ngăn lại.

Vài người đi rồi, Lâm Nhã Nghiên thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy sư bá không phải lãnh khốc vô tình như trong tưởng tượng, ngược lại giống như một người biết thương hoa tiếc ngọc.

Lấy hết can đảm, nàng kéo lấy quần áo Bạch Nghiên, một gương mặt 'hoa lê đái vũ' nhào tới.

"Cảm ơn Bạch sư bá, nếu không phải sư bá, e rằng ta..........."

Vân Mặc Tuyên vừa xoay người liền nhìn thấy một màn như vậy, cả người nữ nhân kia đều sắp dán trên người Bạch Nghiên đang ngơ ngác đứng cứng ngắc không dám động.


Ngu ngốc, còn không biết đẩy nàng ta ra sao?

Vân Mặc Tuyên đen mặt đi qua, ngữ khí không tốt nói: "Sư tôn thật là biết thương hoa tiếc ngọc a."

Nhìn biểu tình Vân Mặc Tuyên có chút không đúng,,Bạch Nghiên còn tưởng rằng bởi vì mình đụng vào 'hậu cung' của vai chính. Nhưng Bạch Nghiên tỏ vẻ hắn là bất đắc dĩ a, là Lâm Nhã Nghiên này đột nhiên lao vào mình......

Lui về phía sau mấy bước tránh đi Lâm Nhã Nghiên, Bạch Nghiên dùng lóng tay chỉ về phía Vân Mặc Tuyên, nói: "Hắn là Vân Mặc Tuyên."

Vai chính ở đó đó, cô nương ngươi túm sai người rồi!

Lâm Nhã Nghiên sủng sốt, nàng không có mù, đương nhiên biết người kia là Vân Mặc Tuyên. Vân Mặc Tuyên cũng khó hiểu mà nhìn động tác này của Bạch Nghiên, hắn với nữ nhân kia thì có liên quan gì?

Bạch Nghiên nói tiếp: "Muốn báo đáp thì tìm hắn đi."

Vai chính a, trời đất chứng giám, ngươi xem ta một chút cũng không có chạm vào muội tử của ngươi.

Nhưng Vân Mặc Tuyên mặt lại càng đen, sư tôn muốn đem nữ nhân kia đẩy cho mình? Nữ nhân này đức hạnh là gì chả lẽ mình còn không biết sao.

"Không cần." Lạnh lùng vứt ra hai chữ, hắn nghĩ nữ nhân kia cũng không dám tìm mình 'báo ân'.

Lâm Nhã Nghiên đứng ở đó không biết nên làm cái gì bây giờ, kêu nàng tìm Vân Mặc Tuyên báo ân, còn không bằng kêu nàng đi tìm chết thì có gì khác nhau.

"Sư tôn không cần nhọc lòng, chúng ta đi thôi."

Vân Mặc Tuyên nhanh chóng quyết định, cách tốt nhất đối phó với trạng thái ngơ ngác này của Bạch Nghiên chính là hắn tự mình quyết định.

Bạch Nghiên ôm tiểu mao cầu, mặt không hiểu gì bị Vân Mặc Tuyên đen mặt lôi đi một đoạn lớn.

Lâm Nhã Nghiên không dám đi theo, đứng tại chỗ nhìn hai người bọn họ càng lúc càng xa.

"Ngươi như thế nào lại bỏ nàng ở đó." Bạch Nghiên quay đầu lại, Vân Mặc Tuyên đi quá nhanh ngay cả thân ảnh của Lâm Nhã Nghiên cũng không thấy nữa.

"Sư tôn luyến tiếc?"

"Không có, không có khả năng." Bạch Nghiên vội vàng phủ nhận, "Ta không phải là nhìn ngươi...."

Vân Mặc Tuyên minh bạch, hắn càng thêm tức giận.

"Sư tôn cho rằng ta thích nàng?"

Vẻ mặt Vân Mặc Tuyên quá mức khó coi, Bạch Nghiên hậu tri hậu giác, liền biết mình hiểu lầm a. Sự thật chứng minh, không phải vai chính nào nhìn thấy cô nương nào liền yêu cô nương đó.

"Không phải, là ta hiểu lầm." Bạch Nghiên xấu hổ giải thích, "Nàng lớn lên rất xinh đẹp, ta còn tưởng rằng ngươi......"

"Xinh đẹp? Sư tôn sẽ thích nàng ta bởi vì nàng ta xinh đẹp sao?"

Bạch Nghiên quyết đoán lắc đầu: "Ta không phải người nông cạn như vậy."

"Nga, vậy ta đây trong lòng sư tôn chính là người nông cạn?" Vân Mặc Tuyên ném Bạch Nghiên vào cái hố do chính mình đào.

"................" Bạch Nghiên cảm thấy mình có thể cứu vớt lại một chút, "Chuyện này không giống nhau."

"Không giống chỗ nào?"

"Là........" Bạch Nghiên cắn răng một cái, nói: "Kỳ thật ta rất nông cạn, ta cũng nhìn mặt, nhưng ta không thích loại nữ nhân như nàng ta."

"Nga?" Vân Mặc Tuyên tò mò, "Vậy sư tôn thích nữ nhân có bộ dáng gì?"

Bạch Nghiên tìm tòi trong đầu một chút, phát hiện trong ấn tượng của mình cho dù là ai, chỉ cần là nữ đều sẽ có một chút ái muội với vai chính. Hắn tìm ai cũng thấy khó xử, rất khó đảm bảo rằng người đó sẽ không phải là người yêu vai chính trong tương lai hoặc là người vai chính yêu.

"Sư tôn sao lại không nói?" Vân Mặc Tuyên từng bước ép sát.

"Ta......ta thích........" Bạch Nghiên bị buộc đến nóng nảy, nhưng hắn lập tức nghĩ ra một cái lý do 'tuyệt diệu'.

Hắn nói, "Ta không thích nữ nhân."

Lời này vừa thốt ra, tiểu mao cầu vẫn luôn im lặng trong lòng ngực hắn ngẩng đầu lên, cặp mắt nhỏ tràn đầy vẻ không thể tin được.

Vân Mặc Tuyên trầm mặc rất lâu........

"Cái kia, kỳ thật ta......." Bạch Nghiên phát hiện nói như này lại càng không xong, hắn tính toán bào chữa một chút.

"Không sao." Vân Mặc Tuyên nói, "Sư tôn yên tâm, thích nam nhân cũng không có gì."

"Không phải, ta......"

"Sư tôn nguyện ý nói với ta điều này ta thực cảm động."

Vai chính chẳng những không ghét mình là 'gay', còn đối với mình thật cảm động, chính mình có nên cao hứng một chút không?

Nhưng Bạch Nghiên lại không cười nổi, hắn hiện tại coi như là 'gay' lại còn 'come out'?

Vân Mặc Tuyên còn đang hỏi: "Kia, sư tôn thích dạng nam nhân gì?"

Bạch Nghiên xấu hổ: "Cái này.......Liền không cần nói đi."

Hắn làm sao biết hắn thích loại nam nhân gì a, đẹp trai lắm tiền kim Vương lão ngũ? Phi, không đúng, mới không thích nam nhân!

"Sư tôn nói là thích xinh đẹp." Vân Mặc Tuyên nhẹ giọng nói, "Ta đây phù hợp tiêu chuẩn không?"

Đối diện với gương mặt Vân Mặc Tuyên đột ngột thò qua, Bạch Nghiên phát hiện hai người bọn họ gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Vân Mặc Tuyên có 'gương mặt vai chính', mắt sáng mày kiếm, khóe môi tự cười mang vẻ phong lưu, trời sinh chính là khí chất làm cho biết bao muội tử ái mộ.

Bạch Nghiên tuyệt vọng đỏ mặt, đối với một nam nhân, vẫn chính là vai chính a.

Nhưng ai kêu Vân Mặc Tuyên tới trêu chọc hắn, hắn vốn dĩ rất dễ đỏ mặt.

Bạch Nghiên cho rằng Vân Mặc Tuyên mới là người có bệnh, loại vấn đề này vai chính nên hỏi sao? Hắn thiếu chút nữa là mắng Vân Mặc Tuyên đầu óc có bệnh rồi, lo mà mở rộng hậu cung cho tốt, không cần học làm gay có được không!

"Ngươi đang nói giỡn đi." Trong lòng kêu lại bị bức như cũ.

Vân Mặc Tuyên cười cười, kéo ra khoảng cách với Bạch Nghiên, "Đúng vậy, sư tôn bị dọa rồi?"

"Ha ha, có chút."

Không chỉ là một chút, mà là rất rất rất sợ có được không!

"Không náo loạn nữa sư tôn, thời gian không còn nhiều, hiện tại chúng ta có thể rời khỏi Vô tận chi cảnh rồi." Vân Mặc Tuyên không có tiếp tục trêu Bạch Nghiên nữa, hắn biết con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, tuy rằng sư tôn không phải thỏ, so với thỏ sư tôn còn đáng yêu hơn một chút......

"A?, từ từ, chúng ta không đi Phi Kính Hồ sao?" Bạch Nghiên lúc này mới phát hiện có chỗ không thích hợp, hắn bị Vân Mặc Tuyên kéo đi, hiện tại đã cách Phi Kính Hồ rất xa.

Tiểu mao cầu ngáp một cái, mới vừa trải qua 'kinh hách', nó đã quen với việc đầu óc Bạch Nghiên hay bị 'rớt mạng'.

Bạch Nghiên thực gấp, không đi Phi Kính Hồ thì vai chính làm sao có thể tìm thấy lối vào đi đến Thanh Hoa Thảo, không tìm được Thanh Hoa Thảo thì không thể vào được Địa chi cảnh, không vào được Địa chi cảnh thì không thể nào tìm được bảo vật để thăng cấp, không thăng cấp được thì vai chính làm thế nào trở thành thần để đối chiến với đại Boss?

"Sư tôn rất sốt ruột?" Vân Mặc Tuyên mặt không biểu tình hỏi.

Bạch Nghiên sửng sốt vì bị hỏi, đúng rồi, hắn sốt ruột cái gì, đây là việc của vai chính, liên quan gì tới mình? Lại nói, vai chính còn chưa vội mình vội cái gì.


Liếc mắt nhìn Vân Mặc Tuyên, tâm tình Bạch Nghiên phức tạp, có thể là từ khi quen biết đến khoảng thời gian ở chung này mình đã xem vai chính thành người một nhà đi, cho dù trong lúc đọc tiểu thuyết mình cũng đứng về phía vai chính.....


Dù sao Bạch Nghiên cũng không thừa nhận hắn chỉ đơn giản là đang lo lắng cho Vân Mặc Tuyên, nếu phải nói đó là loại lo lắng gì thì cũng tựa như là lo lắng dành cho bạn bè hoặc huynh đệ đi.


Tình huynh đệ trong sáng, tuyệt đối không phải gay.


- ---------✿byhanako❀-----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK