• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Nghiên có thể xác định hắn không phải đệ tử nội môn Phiêu Miểu Thành, thứ nhất là do hắn không có ấn ký của đệ tử nội môn, thứ hai nếu hắn là đệ tử nội môn thì đương nhiên sẽ biết mình là ai.

"Phương Lẫm Nam". Thiếu niên kỳ quái trả lời, ngược lại nhìn về phía Bạch Nghiên hỏi, "Còn ngươi là ai?"

Bạch Nghiên không nghĩ tới hắn cư nhiên trả lời thật, lúc này không phải là không nói tên mà bày ra bộ dáng bị bắt buộc sau đó từ chối nói ra tên họ sao, sau đó là kêu ngươi tự mình đoán rồi tiêu sái quay người rời đi sao?

Hơn nữa cái tên này trước giờ mình chưa từng nghe trong sách có nhắc đến.

"Bạch Nghiên."


Bạch Nghiên lạnh nhạt trả lời, mặc kệ như thế nào, người trước mắt này thoạt nhìn chính là một người khó đối phó, có thể cách xa hắn thì càng tốt.

Thấy Bạch Nghiên muốn rời đi, Phương Lẫm Nam không cho, Họa Kích một kiếm chắn trước đường đi của Bạch Nghiên.

"Như vậy đã muốn đi? Hỏi qua Họa Kích trong tay ta chưa?"

Quả nhiên là người nguy hiểm....Lời kịch này, Bạch Nghiên thật đau đầu, cái tên Phương Lẫm Nam này thế nhưng là một người ngốc mắc bệnh trẻ con.

"Vị bằng hữu này, ta hiện tại có việc, có thể nhường đường một chút hay không?"

"Không được, ta còn đang tò mò đối với các ngươi, trước tiên ở lại chơi với ta một lát."

Bạch Nghiên bất đắc dĩ, thiếu niên tuổi ở nổi loạn này là sinh vật khó đối phó nhất.

"Tiểu bằng hữu ngoan, ta hiện tại rất bận, ta phải đi tìm đồ đệ của ta nữa."

Một tiếng "tiểu bằng hữu" này làm biểu tình Phương Lẫm Nam thay đổi, hắn rất ghét người khác nói hắn nhỏ.

"Đồ đệ? Ngươi như vậy mà cũng có đồ đệ? Xem ra là ngươi bảo dưỡng thật tốt, lão nhân." Phương Lẫm Nam không phục mà phản bác.

Lão.....lão nhân?! Bạch Nghiên thiếu chút nữa hộc ra một búng máu, cái đứa trẻ này, hắn còn đang tuổi trẻ cười tráng, như thế nào lại thành lão nhân?

"Tránh ra, không tránh đừng trách ta ra tay với tiểu hài tử."

Một tiếng "lão nhân" làm Bạch Nghiên lười cùng hắn dây dưa.

Phương Lẫm Nam không hiển nhiên không dễ dàng buông tha cho Bạch Nghiên, cầm Họa Kích chỉ thẳng Bạch Nghiên, hắn hài hước cười nói: "Nga, ngươi muốn ra tay như thế nào?"

Người khác nhịn nhưng hắn thì không nhịn được, Bạch Nghiên tay vừa nhấc, triệu Thu Thủy kiếm ra. Bạch Nghiên thầm nghĩ, chẳng lẽ ta sợ ngươi, mình hiện tại cũng coi như là phó chưởng môn của Phiêu Miểu Thành, ngoại trừ vai chính và đại Boss thì còn ai đáng sợ nữa, còn lại đều xem đối tượng là ai.....

Bạch Nghiên cho rằng sẽ cùng Phương Lẫm Nam đánh một hồi, nhưng làm hắn không nghĩ tới là mục đích của Phương Lẫm Nam căn bản không phải là cái này.

Chẳng qua cùng hắn đánh mấy chiêu, liền đột nhiên lại gần kéo cánh tay hắn. Bạch Nghiên còn chưa kịp tránh, Phương Lẫm Nam dùng sức, phía sau lảo đảo một cái, Bạch Nghiên cảm giác dưới chân giẫm hụt một cái, Phương Lẫm Nam kéo hắn dưới tác động của trọng lực liền rớt xuống một cái hố lớn dưới đất.

"Ngươi, nhóc đầu gấu chết tiệt.....ngô!"

Còn chưa có mắng xong, Bạch Nghiên bị tiểu mao cầu nhảy theo rơi xuống trúng người.

Phương Lẫm Nam nhìn Bạch Nghiên bị rơi trúng biểu tình thập phần vui sướng khi người gặp họa, miệng còn thiếu đạo đức không thôi: "Lão nhân, xương cốt ngươi có khỏe không?"

Bạch Nghiên giận đến nghiến răng, hiện tại hắn cùng cái tên hỗn đản này rớt xuống cái hố không biết là chỗ nào. Sương mù so với vừa rồi còn dày hơn, trước mắt tất cả đều một màu đỏ thẫm. Cúi đầu nhìn tiểu mao cầu, nó cũng bị rơi tới mơ hồ, mờ mịt nhìn bốn phía.

Trong lòng dần bình tĩnh lại, Bạch Nghiên biết hiện tại không phải là thời điểm gây xung đột, vừa rồi đánh nhau cũng coi như công bằng, nhưng hiện tại ở hoàn cảnh không biết rõ, địch tối ta sáng, lại tới đánh một hồi còn không chắc kết quả như thế nào, huống chi đây là một phó bản nhỏ ai biết lại gặp phải cái "thứ gì" đó kỳ quái thì sao.

"Ngươi đưa chúng ta tới chỗ nào? Ta sự thật không muốn cùng ngươi nháo, đi ra đi, trên đường có bảo vật thì ngươi tới lấy, nói không chừng chúng ta còn có thể làm bằng hữu."

Bạch Nghiên nỗ lực làm cho bản thân bình tĩnh nói chuyện hòa nhã với Phương Lẫm Nam.

Nhưng sự thật chứng minh, không phải cách này lúc nào cũng hữu dụng, Phương Lẫm Nam một câu liền phá vỡ bình tĩnh của hắn.

Phương Lẫm Nam trả lời từng ý, nói: "Không biết, liền muốn nháo, không cần bảo vật, có thể suy xét."

"Ngươi không biết chúng ta tại sao rơi xuống ư? Ngươi dám nói không phải là do ngươi cố ý, từ đầu ngươi đã phát hiện cái hố này đi, ngươi dám nói chỉ là trượt chân một chút?"


Bạch Nghiên nghiến răng, hắn xác định, người này chính là cố ý.


Không sai, Phương Lẫm Nam chính là cố ý, hắn đã sớm biết sau lớp sương mù này giấu rất nhiều động, hố trong lúc hắn giải quyết mấy cái linh thú. Đem Bạch Nghiên kéo xuống chỉ là cảm thấy cùng hắn chơi vui thôi, hơn nữa ai kêu gia hỏa này thế nhưng kêu mình tiểu hài tử.


Không vội, Phương Lẫm Nam nhàn nhã ngồi dưới đất nhìn Bạch Nghiên sốt ruột, trong lòng cao hứng tiếp tục trêu đùa Bạch Nghiên, "Vừa rồi đúng là trượt chân một chút."


- ---------✿byhanako❀-----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK