"A, thằng tạp chủng này, mày dám đánh tao, tao muốn giết mày, tao muốn giết mày..."
Vì quá phẫn nộ, Chu Hạo triệt để mất đi lý trí, lửa giận làm choáng váng đầu óc, lại điên cuồng lao đến lần nữa.
Tô Lạc nghe vậy thì ánh mắt bỗng lạnh xuống, lần này hắn không tát tai nữa, mà bước về phía trước một bước, lập tức bắt lấy cổ Chu Hạo, nâng cả người gã lên giữa không trung.
Trong nháy mắt, Chu Hạo dùng sức đạp hai chân, mặt chuyển sang màu đỏ tím.
"Mày... Mày làm cái gì, thả tao ra."
Trên mặt Chu Hạo hiện ra vẻ sợ hãi, gã đã nhìn thấy ánh mắt của Tô Lạc.
Ánh mắt này tràn ngập coi thường đối với vạn vật thế gian, không có chút dao động nào, mang đến cho gã cảm giác rợn cả tóc gáy, đây không phải ánh mắt của con người, mà là ma quỷ.
Chu Hạo nhìn vào đôi mắt này, đột nhiên sinh ra sợ hãi từ tận đáy lòng.
Ngay sau đó, trong lòng gã lại dâng lên sự nhục nhã vô tận.
Gã không chỉ bị thằng vô dụng nổi danh cả thành phố Trung Hải đánh, còn bị ánh mắt của người này hù sợ.
Ngay lúc này, Lâm Diệu Nhan đang sửng sốt lập tức tỉnh táo lại, khi thấy Tô Lạc bóp cổ Chu Hạo, xách gã lên giữa không trung thì biến sắc, điên cuồng hét lên: "Tô Lạc, anh đang làm gì thế, ai bảo anh đánh người, anh còn không thả người xuống, anh muốn cả Lâm gia bị chôn vùi vì sự ngu xuẩn của mình à?"
Nói xong, cô vọt tới bên cạnh Tô Lạc, nắm lấy cánh tay hắn, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ sợ hãi, sợ Tô Lạc giết chết Chu Hạo.
Chu Hạo là ai?
Người nối nghiệp của tập đoàn Thái An, Thái An có thế lực rất lớn ở Trung Hải, nói là một tay che trời cũng không đủ, nếu Tô Lạc giết Chu Hạo thì kết cục chỉ còn con đường chết.
Tô Lạc hơi nhíu mày lại, theo ý hắn thì nên nhổ cỏ tận gốc vĩnh viễn trừ hậu hoạn, chẳng qua khi thấy sắc mặt tái nhợt khẩn trương của Lâm Diệu Nhan thì trong lòng khẽ thở dài một tiếng, ném Chu Hạo trên tay ra ngoài.
"Cút!"
Chu Hạo phát ra một tiếng kêu đau, giãy dụa đứng lên từ mặt đất, dùng ánh mắt oán độc nhìn chòng chọc vào Tô Lạc và Lâm Diệu Nhan: "Tốt, tốt lắm, núi không dời thì nước dời, tao sẽ nhớ chuyện hôm nay, chúng mày hãy đợi đấy. Còn cô, Lâm Diệu Nhan, cô cứ chờ chết đi! Tôi sẽ kêu gọi tất cả công ty Trung Hải liên hợp lại đóng băng cô, cô xong đời rồi."
Nói xong, Chu Hạo đá cửa đi ra.
"Xong rồi!" Lâm Diệu Nhan nhìn theo bóng lưng Chu Hạo, thân thể run rẩy, một cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng.
Hiện tại tất cả công ty Trung Hải đều đang xem trò cười của tập đoàn Thanh Hoàng. Vất vả lắm cô mới tìm được chút hi vọng sống giúp Thanh Hoàng vượt qua cửa ải lần này, nhưng bây giờ triệt để xong rồi, Thanh Hoàng tiêu rồi.
Dựa vào mối quan hệ của tập đoàn Thái An ở Trung Hải thì muốn đóng băng Thanh Hoàng là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Diệu Nhan, tôi..."
"Chuyện này không liên quan đến anh." Lâm Diệu Nhan nhìn thoáng qua Tô Lạc, mặt không cảm xúc đi ra khỏi phòng.
Tô Lạc nhìn theo bóng lưng Lâm Diệu Nhan, ngây ra một lúc rồi lập tức đuổi theo.
Từ lên xe đến khi về đến nhà, từ đầu đến cuối Lâm Diệu Nhan không nói câu nào, sắc mặt luôn rất lạnh lùng, cô không trách Tô Lạc, chuyện này cũng không trách được Tô Lạc, đổi lại là ai nhìn thấy cảnh đó cũng nhịn không được.
Huống chi dù Tô Lạc không xuất hiện thì cô cũng không chấp nhận chuyện đó, cô có giới hạn có nguyên tắc của mình, cô không chịu thì Chu Hạo cũng sẽ kiếm chuyện với cô.
Chỉ là hành động của Tô Lạc làm quá hơn một chút thôi.
Lái xe thẳng về đến nhà, hai người vừa xuống xe thì cha mẹ Lâm Diệu Nhan đã mang sắc mặt âm trầm đi ra từ phòng khách, họ đã nhận được tin Tô Lạc đánh Chu Hạo ở khách sạn Lam Loan.
"Tô Lạc, thằng súc sinh mày còn có mặt mũi trở về, cút ra ngoài, hôm nay mày quỳ trước cổng cho tao có nghe không." Cha Lâm Diệu Nhan - Lâm Võ Trung mặt mày tái xanh, chửi Tô Lạc ầm lên, không chút khách sáo dù Tô Lạc là con rể của mình.
"Thằng sao chổi Tô Lạc, đồ bỏ đi, mày triệt để hủy hoại Lâm gia rồi." Mẹ của Lâm Diệu Nhan - Đại Thư Văn cũng bày ra sắc mặt âm trầm, hét lớn: "Mày là đồ bỏ đi, ai cho mày lá gan đánh Chu Hạo, mày có biết vừa rồi tập đoàn Thái An đã thông báo trên trang web, muốn liên hợp với những công ty khác đóng băng Thanh Hoàng, thằng rác rưởi này, mày hại chết tụi tao rồi..."
Đại Thư Văn nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Lạc, tên rác rưởi này ăn uống chùa ba năm ở nhà họ, bây giờ lại mang tới hoạ lớn ngập trời này, lúc ấy bà ta nên đuổi Tô Lạc ra khỏi Lâm gia.
Lâm Diệu Nhan thấy cha mẹ mình nói thế thì thân thể khẽ run lên, cắn chặt môi mà nói: "Cha, mẹ, chuyện này không liên quan đến anh ta..."
"Lâm Diệu Nhan, đến bây giờ mà con vẫn muốn nói đỡ cho thằng bỏ đi này?" Đại Thư Văn trừng Tô Lạc, hận không thể đập Tô Lạc một trận: "Lúc trước mẹ đã nói với con là thằng này là rác rưởi, con cứ khăng khăng cãi lại nhất định phải kết hôn với nó, nhưng con xem ba năm qua nó đã làm gì, làm một đống rác, ăn bám trong nhà, vậy thì thôi đi, hôm nay nó còn dám đánh Chu Hạo, đây là muốn ép chúng ta vào đường cùng."
"Ly hôn, nhất định phải ly hôn, sau đó buộc nó quỳ trước cổng tập đoàn Thái An tạ tội."
Bọn họ được ở biệt thự, hưởng thụ cơm ngon áo đẹp hoàn toàn là nhờ tập đoàn Thanh Hoàng. Hiện tại tất cả đã bị Tô Lạc hủy hoại, không còn Thanh Hoàng thì về sau họ lấy cái gì để sống, làm sao hưởng thụ cơm ngon áo đẹp được nữa.
Quan trọng hơn chính là, họ vốn là chi thứ của Lâm gia, còn không có tư cách tiến vào gia phả, nhờ có tập đoàn Thanh Hoàng nên mới có cơ hội, hiện tại hay rồi, chuyện vào gia phả đã thất bại trăm phần trăm, thậm chí còn có thể bị trục xuất ra khỏi gia tộc.
"Mày là thằng sao chổi, thằng rác rưởi đáng chết, hôm nay tao đánh chết mày."
Càng nghĩ càng giận, Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn dứt khoát giơ tay lên, đánh thẳng lên người Tô Lạc.
Tô Lạc đứng tại chỗ, khuôn mặt lạnh lẽo, cũng không trốn tránh.
Thấy nắm đấm của Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn sắp nện lên người Tô Lạc, rốt cục Lâm Diệu Nhan cũng nhịn không được quát: "Đủ rồi, hai người có thể đừng ồn không, con đã nói chuyện này không liên quan đến anh ta, là Chu Hạo muốn quấy rối con, là anh ta đã cứu con, không phải lỗi của anh ta."
"Diệu Nhan, con..." Hai người Lâm Võ Trung còn muốn nói gì, nhưng khi thấy sắc mặt lạnh lẽo của Lâm Diệu Nhan thì há to miệng, cuối cùng không nói gì thêm.
"Cha, mẹ, không có chuyện gì khác thì con lên lầu trước." Lâm Diệu Nhan nói, lại nhìn Tô Lạc và nói: "Anh lên lầu với tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Tô Lạc nghe Lâm Diệu Nhan nói thế thì hơi sửng sốt, mặc dù hắn và Lâm Diệu Nhan đã kết hôn gần ba năm, nhưng xưa nay Lâm Diệu Nhan chưa từng chủ động nói chuyện với hắn, đừng nói chi là mời hắn cùng lên lầu, hôm nay xem như là lần đầu tiên.
"Được." Tô Lạc không từ chối, hắn biết Lâm Diệu Nhan đang giải vây cho mình.
"Đi thôi." Lâm Diệu Nhan quay người đi vào trong biệt thự.
Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn hừ lạnh một tiếng không mở miệng nói thêm gì nữa, trong lòng đã hận Tô Lạc tới cực điểm, họ nhất định phải làm Tô Lạc xéo đi.
Lên lầu hai, Lâm Diệu Nhan dừng bước rồi nói với Tô Lạc: "Anh chờ tôi ở đây một lát, tôi đi lấy ít đồ."
Nói xong, Lâm Diệu Nhan không chờ Tô Lạc mở miệng đã quay người đi vào phòng mình.
Mặc dù kết hôn ba năm, nhưng Lâm Diệu Nhan và Tô Lạc không ở chung một phòng.
Tô Lạc ở trong căn phòng sâu nhất của biệt thự, vậy cũng tiện cho Tô Lạc, chí ít ba năm qua khi hắn khôi phục tu vi không lo có người quấy rầy.
Rất nhanh Lâm Diệu Nhan đã đi ra khỏi phòng, nhìn Tô Lạc mà thản nhiên nói: "Lần này anh đánh Chu Hạo, lấy tính cách của anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng dù gì anh và tôi cũng là vợ chồng, lần này anh cũng cứu tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn anh xảy ra chuyện."
"Trong cái thẻ này có năm triệu, anh cầm nó rời khỏi Trung Hải, tìm một nơi không ai biết anh mở một căn tiệm nhỏ, đủ cho anh cơm no áo ấm cả đời."
Nói xong, Lâm Diệu Nhan đưa thẻ ngân hàng trên tay cho Tô Lạc: "Nhớ kỹ, cách Trung Hải càng xa càng tốt, một khi bị Chu Hạo tìm được thì anh ta sẽ không tha cho anh..."
Tô Lạc ngơ ngẩn cả ra, hắn không ngờ Lâm Diệu Nhan lại bảo mình rời khỏi Trung Hải như thế.
Phải biết rằng là hắn đánh Chu Hạo, hắn không đi thì có lẽ Chu Hạo chỉ nhắm vào hắn. Nhưng nếu hắn đi, Lâm Diệu Nhan nhất định sẽ trở thành người để Chu Hạo trút giận.
Lâm Diệu Nhan không có khả năng không biết điều này, nhưng cô vẫn để hắn rời đi, người phụ nữ này thật ngốc, ngốc một cách làm người ta đau lòng.