Khi đoàn người Lâm Diệu Nhan tiến vào tàu Đế Hoàng Nhất Hào, cha con Lâm Thái Hoành đại diện cho Lâm gia cũng tới.
Lâm Thái Hoành và Lâm Tử Bình đi xuống xe, tràn ngập kích động nhìn từng chiếc xe sang đậu chung quanh.
"Cha, cha thấy không, trước kia khi chúng ta đi gặp những người này, ai trong họ cũng mắt cao hơn đầu hờ hững lạnh lẽo với chúng ta, hiện tại lại tới ngoan ngoãn chờ đợi để nịnh bợ Harris, đây là biểu hiện của địa vị và quyền thế thật sự." Toàn thân Lâm Tử Bình run rẩy, trong mắt hiện ra vẻ ao ước không che giấu được.
Người mà ngày xưa cả Lâm gia cũng muốn nịnh bợ, bây giờ lại đến đây lấy lòng Harris, hỏi sao họ không rung động.
"Đúng vậy, đây mới là quyền thế và địa vị chân chính, lật tay thành mây trở tay thành mưa." Vẻ kích động trên mặt Lâm Thái Hoành còn nhiều hơn Lâm Tử Bình: "Nhưng Bình Nhi, con yên tâm đi! Không bao lâu nữa những người này sẽ đến nịnh bợ chúng ta, về sau chúng ta mới là hào môn ở Trung Hải."
"Không sai" Lâm Tử Bình nói chắc nịch: "Chờ tập đoàn Hồng San Hô và Thanh Hoàng hợp tác thành công thì những vinh quang này đều thuộc về chúng ta, chúng ta mới là hào môn của Trung Hải, những người này đều phải nịnh bợ chúng ta."
Lâm Tử Bình vừa nói vừa ngẩng đầu ngắm nhìn tàu Đế Hoàng Nhất Hào, không bao lâu nữa, người mà những kẻ này phải chờ đợi không còn là Harris, mà là Lâm Tử Bình này.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút...
Trong đại sảnh tiệc rượu của tàu Đế Hoàng Nhất Hào đã có không ít người tới, tốp năm tốp ba tụ tập với nhau, thấp giọng tán gẫu.
"Giờ đã sắp bảy giờ rưỡi rồi, sao ngài Harris còn chưa đến?" Có một số người chờ không nổi, mở miệng hỏi.
"Bạn tôi là chủ của tàu Đế Hoàng Nhất Hào, tôi nghe anh ta nói thật ra ngài Harris đã tới, đồng thời tối hôm nay sẽ tuyên bố một chuyện rất quan trọng trên tiệc đón gió này." Có người trả lời.
Lời này vừa nói ra, lập tức làm toàn trường đều có chút xôn xao
"Chuyện rất quan trọng? Chẳng lẽ ngài Harris chuẩn bị tuyên bố hợp tác với tập đoàn Thanh Hoàng, vậy chẳng phải chúng ta đến uổng công rồi?"
"Chắc không đâu, chuyện chọn lựa đối tác rất nghiêm túc, chắc ngài Harris sẽ không quyết định qua loa như thế, chúng ta nhất định còn có cơ hội."
"Chờ ngài Harris ra tới thì chúng ta hỏi ngài ấy là được rồi."
Đám người nghị luận ầm ĩ nhưng không ai rời đi, càng không ai mất kiên nhẫn, giám đốc của xí nghiệp top 500 toàn cầu đáng để họ chờ đợi như vậy.
...
Phía bên kia, trong phòng VIP cao nhất của tàu Đế Hoàng Nhất Hào.
Tô Lạc và Harris đã sớm đi vào tàu Đế Hoàng Nhất Hào, đang đứng trước cửa sổ sát đấnhìn xuống phong cảnh bên sông.
"Chủ nhân, đêm nay có không ít xí nghiệp lớn Trung Hải đến đây, ngài muốn cùng tôi xuống đó không?" Harris mở miệng nói.
Tô Lạc nghe vậy thì khẽ chau mày, liếc mắt nhìn qua Harris.
"Chủ nhân, thật xin lỗi, tôi... Tôi lắm miệng, xin chủ nhân trách phạt." Trên mặt Harry lộ vẻ kinh sợ, ông suýt quên Tô Lạc không thích có người quyết định thay mình.
"Lần sau đừng có bày những thứ không thiết thực đó nữa." Tô Lạc dời mắt đi: "Hiện tại còn chưa phải lúc tôi xuất hiện, chờ ông tổ chức buổi họp báo lại nói!"
"Chủ... Chủ nhân, tôi biết." Harris bị dọa đến run lẩy bẩy, không dám thở mạnh một cái.
Nếu cảnh này bị người ta nhìn thấy thì chỉ sợ sẽ kinh hãi đến rớt răng, người cầm lái một xí nghiệp top 500 toàn cầu lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi như vậy, thật sự làm người ta quá khó tin.
"Cốc cốc..." Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên cẩn thận đi vào từ bên ngoài, khóe mắt nhìn đảo qua Tô Lạc, trong mắt lóe ra vẻ kính sợ.
Ông ta là chủ của tàu Đế Hoàng Nhất Hào, lúc Harris đến là ông đích thân nghênh tiếp, ông tận mắt nhìn thấy Harris cung kính khép nép dẫn đường cho Tô Lạc như một con chó săn, không dám thở mạnh lấy một cái.
Giám đốc một xí nghiệp top 500 toàn cầu lại cung kính như vậy với Tô Lạc, có thể đoán ra thân phận của hắn đáng sợ đến mức nào, bóp chết ông ta còn dễ hơn giết một con kiến.
Người đàn ông trung niên nhìn lướt qua bóng lưng Tô Lạc, sau đó vội dời mắt đi và khẽ nói: “Ngài Harris, Tô tiên sinh, tiệc rượu sắp bắt đầu, xin hỏi các ngài có xuống ngay không?"
"Tôi biết, Tần tổng, anh cho người sắp xếp một chút, tôi lập tức xuống." Harris khoát khoát tay, bảo ông ta rời đi rồi nói với Tô Lạc: "Chủ nhân, vậy tôi đi xuống trước?"
"Ông đi xuống đi! Đợi lát nữa tôi sẽ rời đi."
Harris khom người chào Tô Lạc, sau đó mới quay người đi ra khỏi phòng, bước xuống đại sảnh.
Đại sảnh tiệc rượu.
“Ngài Harris đến rồi." Một giọng nói cao vút vang lên.
Trong nháy mắt, đại sảnh ầm ĩ đột nhiên lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Harris, trên mặt đều lộ ra vẻ kích động.
Trong giới thượng lưu Trung Hải, thân phận của Harris không chỉ là giám đốc tập đoàn Hồng San Hô, mà còn là một ‘Thần tài' . Nếu ai được lọt vào mắt xanh của Harris thì công ty người đó sẽ trở thành tập đoàn lớn quốc tế, tiền đồ vô lượng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Harris đi đến sân khấu được đặc biệt chuẩn bị cho mình.
Nhìn thấy Harris đi lên trước đài, đã có người không kịp chờ đợi hỏi: “Ngài Harris, tôi nghe nói đêm nay ngài muốn tuyên bố một chuyện rất quan trọng, là thật sao?"
"Đương nhiên." Harris nghe vậy thì vừa cười vừa nói: "Tối hôm nay tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn tuyên bố."
"Oanh!"
Vừa nói ra lời này, cả đại sảnh lại sôi trào, ánh mắt mọi người tụ lại trên người Harris.
Họ muốn biết rốt cuộc Harris muốn nói cái gì.
Mấy người Lâm Diệu Nhan cũng dựng lỗ tai lên.
Harris dừng lại một chút, sau đó nói: "Mọi người không cần khẩn trương như vậy, kỳ thật ai cũng biết mục đích tập đoàn Hồng San Hô đến đây là gì, chuyện lần này tôi tuyên bố cũng có liên quan đến nó, đó là một khi trở thành đối tượng hợp tác của Hồng San Hô thì chúng tôi sẽ cung cấp mười tỷ vay không lãi suất trong vòng năm năm tới cho đối tác, giúp họ khai phá thị trường..."
Oanh!
Lời tuyên bố của Harris làm cả đại sảnh an tĩnh bỗng sôi trào.
Tập đoàn Hồng San Hô sẽ cung cấp mười tỷ vay không lãi suất cho đối tượng hợp tác...
Trong nhất thời, mọi người lập tức siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ bừng, mang theo tia lửa nóng.
Đừng nhìn tài sản của họ lên tới vài tỷ, chục tỷ, nhưng đây là giả, chẳng qua là cổ phiếu công ty cộng thêm bất động sản mới đạt tới con số đó, mà những thứ này có thể bốc hơi vào bất cứ lúc nào.
Nhưng mười tỷ mà tập đoàn Hồng San Hô nói không phải là tài sản cố định, mà là vốn lưu động thực sự, có thể vận dụng tiền mặt vào mọi lúc.
Nếu họ lấy được mười tỷ này thì đủ để khai phá thị trường ở Viêm Hoàng, phát triển công ty lớn mạnh lên gấp mấy lần.
"Mười tỷ này là của mình, không ai được phép đoạt." Mọi người đỏ mắt, trong lòng chỉ còn suy nghĩ này.
"Cha, làm sao bây giờ, tiếp theo chúng ta làm sao đây, ngài Harris lại đột nhiên đầu tư mười tỷ, lần này đừng nói Trung Hải mà cả tỉnh Giang Nam cũng rung động, so với những xí nghiệp đỉnh cấp kia thì Thanh Hoàng căn bản không có sức cạnh tranh." Trong đám người, Lâm Tử Bình rất lo lắng.
Trái lại trên mặt Lâm Thái Hoành vẫn nở nụ cười nắm chắc thắng lợi trong tay, cứ như căn bản không hề lo lắng.
Nhìn dáng vẻ của Lâm Thái Hoành, Lâm Tử Bình mở miệng lần nữa: "Cha, cha nói một câu đi, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây, lúc đầu chúng ta còn có ưu thế, hiện tại ngài Harris ném ra mồi nhử lớn như thế thì ưu thế của chúng ta mất hết rồi."
Thương nhân trục lợi, Harris sẽ lựa chọn hợp tác với xí nghiệp lớn hay với tập đoàn Thanh Hoàng, chỉ cần không phải đồ đần đều biết chọn thế nào.
Nhìn dáng vẻ của con mình, nụ cười trên khóe miệng Lâm Thái Hoành càng sâu, mang đầy thâm ý mà nói: "Ai nói chúng ta không có ưu thế, hơn nữa con không cảm thấy đây là chuyện tốt đối với chúng ta sao?"
"Chuyện tốt?" Lâm Tử Bình hơi sững sờ, không rõ cho lắm.
"Đương nhiên là chuyện tốt." Trong mắt Lâm Thái Hoành lóe lên tia sáng quỷ dị, nói: "Ban đầu cha cứ nghĩ Harris nhiều lắm là hợp tác với Thanh Hoàng, không ngờ Harris còn hào phóng lấy ra mười tỷ, nếu thu hồi tập đoàn Thanh Hoàng thì không phải mười tỷ này là của chúng ta sao? Con không cảm thấy đây là chuyện tốt?"